Đầu Quả Tim

Anh không biết xấu hổ là gì à?

NG Nguyen 1119

2024-07-03 13:57:30

Cảnh Phong không trở về nhà mà anh đến một nơi khác. Nơi này chính là trụ sở của ngân hàng Viễn Phong.

Ngoài ý muốn vừa bước xuống moto đã có một người chạy đến, rõ ràng là đợi ở đây khá lâu.

"Đừng nói đến tôi cậu cũng không nhận ra nghe."

Tống Vụ là bạn Cảnh Phong lúc còn đi học. Đột nhiên cậu bạn mình mất tích ngần ấy năm vừa nghe tin liền chạy đến tìm.

Cảnh Phong nhíu mày...

Tống Vụ muốn ngã ngửa xuống đất khi thấy biểu cảm này của Cảnh Phong.

"Không nhận ra thật."

"Không nhớ."

"..." Tống Vụ.

Hít sâu một hơi, anh ta liền nói tiếp.

"Cậu rảnh không, chúng ta đi uống gì đó.Tôi sẽ từ từ kể cho cậu nghe chuyện trước kia."

Cảnh Phong nhìn thời gian trên đồng hồ đắt tiền.

"Lịch hẹn cứ vào gặp trợ lý tôi sắp xếp. Hiện tại, tôi đang bận."

"..." Tống Vụ muốn nói gì đó thì Cảnh Phong đã bước vào trong.

Anh ta ngơ ngác.

"Gặp bạn cũng phải hẹn trước nữa à."

Nhưng cũng bắt đắc dĩ làm theo. Đúng là trước kia và bây giờ hoàn toàn khác nhau. Chỉ có gương mặt đó... Chậc! Đàn ông bây giờ đẹp trai quá chính là yêu nghiệt hại người.

[...]

***

Quay lại phía Trần Thư Di.

Cô nhìn căn phòng trước mặt đến ngẩn người. Một căn phòng hơn cả căn hộ mà mẹ và cô đang sống.

Nhưng căn phòng này chỉ có hai màu đen và trắng. Sao nhìn cách trang trí này cô lại nghĩ ngay đến một người.

"Tự dưng mình nghĩ đến anh ta làm gì vậy không biết."

Vừa xoay người lại đã va phải bức tường rắn chắc trước mặt khiến cho mũi cũng đau.

Cảnh Phong rũ mắt xuống nhìn Trần Thư Di.

"Anh, anh về lúc nào sao không lên tiếng? Muốn hù dọa người khác à."

Chiếc mũi nhỏ ửng đỏ nhìn lại có chút đáng yêu. Anh đưa tay chạm vào chóp mũi cô dịu dàng.

"Còn đau không?"

Trần Thư Di như con hổ giấy vừa nghe câu này cơn tức giận cũng bay mất. Tuy Cảnh Phong rất nghiêm nghị nhưng đâu đó vẫn dịu dàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Tôi... Cũng tại anh."

Vẫn là tiếp tục trách móc.

"Ừm!"

"..." Trần Thư Di nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn anh lần nữa.

Cô mấp máy môi.

"Anh đi đâu từ trưa đến giờ?"

Vừa hỏi xong cô muốn cắn lưỡi mình cho rồi. Cô lấy tư cách gì chứ.

"Thôi, anh nghỉ ngơi đi. Chắc đây là phòng anh. Tôi ra ngoài."

Lúc bước qua người anh.

Cổ tay liền bị giữ lại.

"Đã biết phòng chúng ta. Em còn muốn đi đâu?"

Trần Thư Di cứng đờ người. Chậm chạp ngẩng mặt lên nhìn anh.

"Anh nói cái gì vậy?"

"Vợ chồng vốn dĩ ở cùng nhau. Không phải sao?"

"..." Trần Thư Di.

Cô vờ đi vấn đề khác.

"Tôi phải về nhà lấy quần áo. Vội quá mẹ tôi không mang theo gì cả."

Cảnh Phong gật đầu.

Cô chưa kịp vui mừng đã nghe anh nói tiếp.

"Quần áo, giày dép đều được mang đến. Em xem có vừa ý không?"

"Là sao?"

Cô vội vàng bước về phía cầu thang nhìn xuống.

Trung tâm thương mại đã dọn đến đây luôn à? Cái quái gì vậy?

Cô quay lại ngẩng mặt lên nhìn anh.

Cảnh Phong không nói gì cả. Anh trực tiếp bế cô lên.

"A... Thả tôi xuống."

Âm thanh vừa rồi lại làm cho mọi người phía dưới chú ý mà ngước lên nhìn trong đó có cả mẹ cô.

"..." Trần Thư Di rụt cổ lại trốn trong lồng ngực anh.

Miệng nhỏ lại lẩm bẩm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Thả tôi xuống, mọi người đang nhìn đó."

Cảnh Phong vẫn nhàn nhã bước xuống mặc dù trên tay có thêm một người.

Phan Liễu nhìn chàng rể này càng thêm vừa mắt. Dù ít nói nhưng lại rất tốt với con gái bà.

Anh đặt cô ngồi xuống ghế cạnh bà.

"Mẹ, anh ta... Con..."

Trần Thư Di xấu hổ.

Phan Liễu vỗ vỗ lên tay cô.

"Người có thể bế con trong lồng ngực để bao bọc. Chính là người xem con là vật quý giá nhất. Hãy trân trọng, con hiểu không."

Trần Thư Di khẽ cười để mẹ yên tâm. Cô lại nhìn sang Cảnh Phong.

"Em không thích ra ngoài mua sắm. Giờ có thể tùy ý lựa chọn không ai dám quấy rầy em."

Trần Thư Di miệng giật giật. Chẳng lẽ, tôi nói thích kim cương hột xoàn anh cũng mang cả cửa hàng ngườì ta đến chắc. Bá đạo vừa thôi.

"Mẹ không vừa ý sao?"

Cảnh Phong nhìn bà.

Nhân viên cửa hàng liền nuốt nước bọt. Sợ rằng mình đã sơ xót.

Phan Liễu lắc đầu, mỉm cười.

"Mẹ già rồi không cần nhiều như vậy đâu."

Vừa nghe câu này liền khiến họ thở phào.

Nhưng vấn đề khác còn nghiêm trọng hơn là... Cảnh phu nhân này đây. Một người trong số họ nở nụ cười.

"Cảnh phu nhân! Đây đều là những mẫu mới nhất vừa ra mắt. Cảnh phu nhân có thể xem qua."

Trần Thư Di cũng không biết có phải mình nghĩ nhiều không. Nhưng dường như ai cũng rất sợ Cảnh Phong. Mà cũng phải thôi. Nhờ gọng kính bạc đó khiến anh dịu dàng hơn một chút. Nếu không chỉ cần cái liếc mắt cũng đủ làm người ta tè ra quần rồi.

Cảnh Phong thấy cô cứ ngập ngừng không dám. Anh bắt đắc dĩ.

"Em không chọn. Tôi giúp em."

"..." Trần Thư Di. Giúp cái gì?

Cảnh Phong đi một vòng.

"Size S lấy toàn bộ. Giày ba mươi lăm, áo lót cup B. Túi xách mẫu nào mới nhất đều mang đến."

Một màn mua sắm nhanh gọn lẹ và không tốn một chút thời gian nào của Cảnh tổng là đây. Mẫu nào mới nhất đều chốt.

"Vâng! Cảnh tổng. Chúng tôi sẽ làm ngay."

Trần Thư Di nghe thôi sắc mặt liền đỏ đến mang tai. Anh nói chuyện không biết ngượng là gì à... Cái gì áo ngực cúp B. Cô lấy tay che ngực mình lại quay lưng về phía anh.

"..." Phan Liễu. Chàng rể này...

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đầu Quả Tim

Số ký tự: 0