Đầu Thai Làm Con Gái Của Papa Phản Diện
Chương 3
Miên Tiểu Hề
2024-07-14 01:35:42
“Cậu Lục ——”
Thứ đầu tiên lọt vào mắt chính là đôi chân thon dài bọc trong quần tây, tiếp đó là bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, khớp xương rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật.
Ngay sau đó là khuôn mặt điển trai không ai không biết ở Hải Thành.
Người đàn ông từ tốn xuống xe, thân hình cao lớn đứng lặng trước xe, lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, đường cong khuôn mặt lạnh lẽo vừa trầm ổn vừa xa cách.
Ánh mắt anh càng đen nhánh sâu thẳm hơn, chỉ cần đứng im đó, cả người anh đã toát ra cảm giác uy hiếp áp bách nồng đậm, sâu không lường được tựa một vị đế vương.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn thêm lần hai.
Trong suốt quá trình, tất cả mọi người đều thả nhẹ hơi thở, hơi hơi cúi đầu, không dám nhiều lời một câu.
“Đại sảnh tổ chức yến tiệc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Lục Quân Hàn đứng tại chỗ, thong thả ung dung cởi bao tay trắng, biểu cảm lãnh đạm đưa cho quản gia..
“Đều đã sắp xếp thoả đáng dựa theo yêu cầu của ngài.” Quản gia thấp giọng cung kính nói: “Hiện giờ chỉ còn thả đám cá chép đỏ kia vào nước.”
Cá chép đỏ chính là linh vật ở Hải Thành, cũng là biểu tượng của vận may.
Nhà có tiền khi có khả năng thường sẽ đặt một hồ nước như thế trong nhà, bên trong đặc biệt nuôi một đám cá chép đỏ, vừa có thể ngắm vừa có thể tích cóp sự may mắn.
Lục Quân Hàn không mê tín mấy thứ đó, cũng không tin phong thuỷ, anh nuôi đơn giản chỉ để ăn.
Mà hiện tại, số cá còn lại sắp ăn hết rồi, cần nuôi một đám khác.
Quản gia liếc nhìn Lục Quân Hàn, thấy anh không có ý trách cứ ông ấy làm việc lề mề thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉ huy người làm thả số cá mới vào hồ nước.
Rất nhanh sau đó, cá chép đỏ phủ kín toàn bộ hồ sen, nhìn vào đã thấy sống động tưng bừng.
Tuy nhiên, đúng lúc này.
Một giọng sữa trong trẻo không biết vang lên từ nơi nào ——
"Cha!”
Giọng nói trong trẻo vang dội, cực kỳ có lực xuyên thấu vang lên bên tai mọi người!
Sắc mặt vốn bình tĩnh của quản gia lập tức biến đổi, ông ấy nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai hết.
Rốt cuộc là tên vệ sĩ nào không sợ chết, cư nhiên trong lúc làm việc lại dám đưa trẻ con đến?
Ở Hải Thành, ai mà không biết Lục thiếu ghét nhất là trẻ con, thậm chí còn cho rằng, trẻ con còn phiền phức hơn phụ nữ.
Hơn nữa đưa đến thì cũng thôi đi, còn cố tình khiến đứa bé xuất hiện trước mặt Lục thiếu, không muốn sống nữa à?
Thứ đầu tiên lọt vào mắt chính là đôi chân thon dài bọc trong quần tây, tiếp đó là bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh tái nhợt, khớp xương rõ ràng như tác phẩm nghệ thuật.
Ngay sau đó là khuôn mặt điển trai không ai không biết ở Hải Thành.
Người đàn ông từ tốn xuống xe, thân hình cao lớn đứng lặng trước xe, lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh, đường cong khuôn mặt lạnh lẽo vừa trầm ổn vừa xa cách.
Ánh mắt anh càng đen nhánh sâu thẳm hơn, chỉ cần đứng im đó, cả người anh đã toát ra cảm giác uy hiếp áp bách nồng đậm, sâu không lường được tựa một vị đế vương.
Chỉ một cái liếc mắt đã khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn thêm lần hai.
Trong suốt quá trình, tất cả mọi người đều thả nhẹ hơi thở, hơi hơi cúi đầu, không dám nhiều lời một câu.
“Đại sảnh tổ chức yến tiệc đã chuẩn bị xong hết chưa?”
Lục Quân Hàn đứng tại chỗ, thong thả ung dung cởi bao tay trắng, biểu cảm lãnh đạm đưa cho quản gia..
“Đều đã sắp xếp thoả đáng dựa theo yêu cầu của ngài.” Quản gia thấp giọng cung kính nói: “Hiện giờ chỉ còn thả đám cá chép đỏ kia vào nước.”
Cá chép đỏ chính là linh vật ở Hải Thành, cũng là biểu tượng của vận may.
Nhà có tiền khi có khả năng thường sẽ đặt một hồ nước như thế trong nhà, bên trong đặc biệt nuôi một đám cá chép đỏ, vừa có thể ngắm vừa có thể tích cóp sự may mắn.
Lục Quân Hàn không mê tín mấy thứ đó, cũng không tin phong thuỷ, anh nuôi đơn giản chỉ để ăn.
Mà hiện tại, số cá còn lại sắp ăn hết rồi, cần nuôi một đám khác.
Quản gia liếc nhìn Lục Quân Hàn, thấy anh không có ý trách cứ ông ấy làm việc lề mề thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chỉ huy người làm thả số cá mới vào hồ nước.
Rất nhanh sau đó, cá chép đỏ phủ kín toàn bộ hồ sen, nhìn vào đã thấy sống động tưng bừng.
Tuy nhiên, đúng lúc này.
Một giọng sữa trong trẻo không biết vang lên từ nơi nào ——
"Cha!”
Giọng nói trong trẻo vang dội, cực kỳ có lực xuyên thấu vang lên bên tai mọi người!
Sắc mặt vốn bình tĩnh của quản gia lập tức biến đổi, ông ấy nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai hết.
Rốt cuộc là tên vệ sĩ nào không sợ chết, cư nhiên trong lúc làm việc lại dám đưa trẻ con đến?
Ở Hải Thành, ai mà không biết Lục thiếu ghét nhất là trẻ con, thậm chí còn cho rằng, trẻ con còn phiền phức hơn phụ nữ.
Hơn nữa đưa đến thì cũng thôi đi, còn cố tình khiến đứa bé xuất hiện trước mặt Lục thiếu, không muốn sống nữa à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro