Chỗ này rất ngu...
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
Mộ Thiển Thiển thật sự cảm thấy rất áp lực khi ở cùng với Đông Lăng Mặc, hơn nữa vừa rồi hắn cho phép nàng ngồi cùng xem sổ sách, nàng càng bất
an cùng khẩn trương, thậm chí sợ đến mức tim đập liên hồi, thân thể run
lẩy bẩy.
Nàng thật sự rất sợ hắn.
Thái hậu muốn nàng "Quan tâm" bọn họ, nàng nên làm như thế nào? Có phải đợi lúc bọn hắn tin tưởng nàng hơn chút, cho nàng xem sổ sách hay chuyện cơ mật gì giống như lúc nãy, sau đó nhớ kỹ nội dung bên trong, mặt sau nói hết sự tình cho thái hậu?
Nàng tin tưởng thái hậu thật sự muốn nàng làm như vậy.
Hiện tại Thái hậu không phô bày trực tiếp ra, chẳng qua là vì biết rõ quan hệ lạnh nhạt giữa nàng và nam nhân trong điện, bằng không, nàng ta cũng sẽ không hạ mị dược với nàng cùng Hiên Viên Liên Thành.
Nếu hai người đã gắn bó chặt chẽ khó rời như keo sơn, còn cần mị dược làm cái gì? Liên Thành hoàng tử anh dũng vững vàng, sáng sủa rắn chắc cường hãn, thoạt nhìn như là nam nhân cần dùng đến mị dược sao?
Thái hậu biết rõ, cảm tình giữa họ căn bản không tốt đẹp như mặt ngoài.
Bất quá, người có thể bày ra một hồi chính biến kinh thế đến vậy, làm đảo điên toàn bộ triều cương, Ninh thái hậu làm sao có thể là người tầm thường? Nhãn lực và trí tuệ của nàng ta, một trăm người như Mộ Thiển Thiển cũng không bằng.
Nàng muốn bình yên mà sống sót, vì sao thế nào cũng thấy thật sự khó khăn?
Sau khi Thiển Thiển rời đi, Đông Lăng Mặc nhặt lên cuốn sổ bị nàng quăng trên bàn, nhìn chữ viết chi chít trên đó, có vài phần thất thần.
Hắn sao lại không biết, thì ra nàng còn có thể xem sổ sách, đây cũng là bản lĩnh thái hậu bồi dưỡng sao?
Lại nói, rõ ràng cơ hội tốt bày ra trước mặt nàng như vậy, nàng lại tình nguyện đi ra ngoài, liếc mắt xem thêm một cái cũng làm nàng sợ hãi.
Nàng thật sự sợ, đáy mắt vừa rồi của nàng làm hắn thấy rõ điều đó.
Nàng biết thái hậu cố ý để nàng tiếp cận bọn họ, nhưng khi tiếp xúc sâu với hắn, nàng lại sợ hãi cố ý muốn tránh xa.
Nàng sợ, là vì biết rõ không nên xem, hay bởi vì, nàng không tin hắn.
Một luồng gió mát từ song cửa sổ chỗ phất qua, trong lúc hắn đang cúi đầu, sợi tóc rủ xuống bay bay, trong đáy mắt thâm thúy phiếm qua một tia nghiền ngẫm phức tạp.
Chiến tranh giữa hắn và lão bà kia, có thể sẽ bắt đầu rất nhanh.
...
Sau khi rời khỏi Thính Tuyết Các, Thiển Thiển nhanh chóng chạy tới Thiển Vân Các.
Lần này nàng lôi kéo Du Lan cùng bước nhanh vào tẩm phòng, sau, để Du Lan khóa chặt cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Du Lan không biết nàng muốn làm gì, nhưng nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của chủ nhân, cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ khóa cứng cửa lớn lại, còn đóng kín cửa sổ không một kẽ hở.
Thiển Thiển ngồi lên thanh ghế tựa, mục tiêu hôm nay của nàng là tấm màn sa gắn đá quý trong điện công chúa.
Du Lan theo chỉ thị của nàng kiểm kê, tổng cộng có bốn mươi tám dây đính đá.
Mỗi một dây có ba mươi viên, cuối cùng kiểm kê cư nhiên có một ngàn viên đá quý to nhỏ các loại.
Ngẩng đầu nhìn mành treo, tuy rằng có thưa thớt hơn trước một chút, vẫn còn xem là được phân bố đều đều, hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ quan, không cẩn thận nhìn thì không ra có sự biến đổi ban nãy.
"Ngươi biết làm gì rồi chứ?" Đưa một ngàn viên đá cho Du Lan, Thiển Thiển cố ý nhìn chằm chằm nàng ta: "Ta chỉ là sợ thân phận của mình sẽ đưa tới phiền toái, cho nên mới giao cho ngươi xử lý, đừng làm ta thất vọng."
"Công... Công chúa..." Du Lan nhìn đống đá quý nặng trịch, có chút khó xử: "Khắp nơi đều có thủ vệ, nô tỳ sợ mang không hết..."
"Cần thời bao lâu?" Thị vệ cũng không phải là ngồi không, cái đó nàng cũng hiểu.
"Mỗi lần chỉ dám mang hơn mười viên, bằng không, sợ bị thủ vệ tra được." Từ trước đến giờ, các nàng nào dám mang đồ quý giá trong phủ ra ngoài?
Cầm hẳn một ngàn viên đá quý trong người, ngẫm lại thật đáng sợ! Nhưng, tưởng tượng đến hậu đãi của công chúa khiến Du Lan chảy nước miếng.
Công chúa nói, sẽ có phần hậu hĩnh cho nàng...
Thủ vệ sẽ kiểm tra, Thiển Thiển cũng có thể đoán được, nhưng một lần chỉ có thể mang mười viên, qua thật thì phải đi mất bao nhiêu lâu a?
Nàng rất rõ ràng thị nữ nô tỳ không thể hôm nào cũng đi ra khỏi phủ, chỉ có thể ngẫu nhiên xuất môn một hai lần đặt mua đồ hộ chủ nhân hoặc có lí do chính đáng, nói như vậy, một ngàn viên đá quý này bao giờ mới bán được hết?
Nàng không chỉ muốn bán ngần này đá quý! Nàng còn muốn bán châu báu chạm khắc trên giường, dạ minh châu trên vách tường, cùng với tranh cổ kia... Từ trước còn cảm thấy vẫn còn thời gian khoảng một năm, nhưng sau hội hồi cùng Đông Lăng Mặc ở thư phòng, nàng thật sự cảm thấy không thể tiếp tục duy trì như thế này trong mấy tháng nữa.
Chỗ này rất nguy hiểm, ở nhiều thêm một ngày, sinh mệnh lại có thêm vài phần bị uy hiếp, nàng phải nhanh chóng rời đi!
"Ngươi còn có biện pháp gì để mang thêm đồ ra ngoài không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Du Lan rụt rè nói: "Trừ phi có lệnh bài của công chúa, như vậy, nô tì có thể tự do ra vào điện công chúa."
Thiển Thiển cau đôi mi thanh tú, nàng trầm trầm mặt, nhẹ giọng hỏi: "Lệnh bài của ta ở đâu?"
"Công chúa". Tuy rằng biết rõ nàng bắt đầu không kiên nhẫn, nhưng Du Lan vẫn cảm thấy bản thân có nghĩa vụ nhắc nhở nàng: "Lệnh bài của công chúa nếu giao cho nô tì, lờ bị mất đi, nô tì sẽ mất đầu."
"Mất đầu?" Không thấy lệnh bài mà thôi, sao lại nháo đến lớn như vậy?
Nàng nhấp mím môi: "Ta phán ngươi vô tội không được sao?"
"Đây là quy củ hoàng gia, công chúa."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút không được sao?" Có một khối lệnh bài, nói không thấy có thể không thấy sao? Du Lan làm việc thật sự quá cẩn thận, tâm lí lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi.
Nàng khẽ hừ nhẹ một hơi, ngồi dậy: "Nói mau, lệnh bài ở nơi nào? Ta tìm cho các ngươi."
Du Lan liếc nhìn Thiển Thiển, khiếp vía thốt: "Ở... Ở trong thư phòng công chúa."
"Ngươi xem, các ngươi đều biết lệnh bài của ta ở đâu, nếu về sau không thấy, khẳng định là các ngươi trộm."
"Công chúa, nô tì sao dám?" Du Lan vừa nghe, lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, mặt xám ngoét như màu đất.
Thiển Thiển nhu nhu thái dương, bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy, còn không tự mình cất giữ lệnh bài cho thật kĩ? Ta không cam đoan ngày nào đó ta tới thư phòng, tâm trạng không tốt mà vứt nó ra hồ nước đâu."
"Công chúa đừng nói nữa, nô tì lập tức cầm lệnh bài thay công chúa mang đồ vật đi bán." Du Lan sợ mất mật, bất đắc dĩ nói.
Thiển Thiển cũng không nói gì nữa, chỉ cần thu phục được là tốt rồi, nàng cũng không có thời gian lãng phí trên người nô tỳ ở đây.
"Dù sao, ngươi tự đi lấy lệnh bài, mấy thứ này, trong vòng mười ngày nhất định phải giúp ta xử lý, mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy ngân phiếu, biết chưa?"
"Đã biết, công chúa."
Nàng vỗ vỗ tay, vừa lòng ra khỏi Thiển Vân Các, nàng nên tới Ỷ Phong Các tìm Hách Liên Tử Câm thôi.
Nàng thật sự rất sợ hắn.
Thái hậu muốn nàng "Quan tâm" bọn họ, nàng nên làm như thế nào? Có phải đợi lúc bọn hắn tin tưởng nàng hơn chút, cho nàng xem sổ sách hay chuyện cơ mật gì giống như lúc nãy, sau đó nhớ kỹ nội dung bên trong, mặt sau nói hết sự tình cho thái hậu?
Nàng tin tưởng thái hậu thật sự muốn nàng làm như vậy.
Hiện tại Thái hậu không phô bày trực tiếp ra, chẳng qua là vì biết rõ quan hệ lạnh nhạt giữa nàng và nam nhân trong điện, bằng không, nàng ta cũng sẽ không hạ mị dược với nàng cùng Hiên Viên Liên Thành.
Nếu hai người đã gắn bó chặt chẽ khó rời như keo sơn, còn cần mị dược làm cái gì? Liên Thành hoàng tử anh dũng vững vàng, sáng sủa rắn chắc cường hãn, thoạt nhìn như là nam nhân cần dùng đến mị dược sao?
Thái hậu biết rõ, cảm tình giữa họ căn bản không tốt đẹp như mặt ngoài.
Bất quá, người có thể bày ra một hồi chính biến kinh thế đến vậy, làm đảo điên toàn bộ triều cương, Ninh thái hậu làm sao có thể là người tầm thường? Nhãn lực và trí tuệ của nàng ta, một trăm người như Mộ Thiển Thiển cũng không bằng.
Nàng muốn bình yên mà sống sót, vì sao thế nào cũng thấy thật sự khó khăn?
Sau khi Thiển Thiển rời đi, Đông Lăng Mặc nhặt lên cuốn sổ bị nàng quăng trên bàn, nhìn chữ viết chi chít trên đó, có vài phần thất thần.
Hắn sao lại không biết, thì ra nàng còn có thể xem sổ sách, đây cũng là bản lĩnh thái hậu bồi dưỡng sao?
Lại nói, rõ ràng cơ hội tốt bày ra trước mặt nàng như vậy, nàng lại tình nguyện đi ra ngoài, liếc mắt xem thêm một cái cũng làm nàng sợ hãi.
Nàng thật sự sợ, đáy mắt vừa rồi của nàng làm hắn thấy rõ điều đó.
Nàng biết thái hậu cố ý để nàng tiếp cận bọn họ, nhưng khi tiếp xúc sâu với hắn, nàng lại sợ hãi cố ý muốn tránh xa.
Nàng sợ, là vì biết rõ không nên xem, hay bởi vì, nàng không tin hắn.
Một luồng gió mát từ song cửa sổ chỗ phất qua, trong lúc hắn đang cúi đầu, sợi tóc rủ xuống bay bay, trong đáy mắt thâm thúy phiếm qua một tia nghiền ngẫm phức tạp.
Chiến tranh giữa hắn và lão bà kia, có thể sẽ bắt đầu rất nhanh.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi rời khỏi Thính Tuyết Các, Thiển Thiển nhanh chóng chạy tới Thiển Vân Các.
Lần này nàng lôi kéo Du Lan cùng bước nhanh vào tẩm phòng, sau, để Du Lan khóa chặt cửa, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần.
Du Lan không biết nàng muốn làm gì, nhưng nhìn thấy thần sắc ngưng trọng của chủ nhân, cũng chỉ ngoan ngoãn nghe lời, không chỉ khóa cứng cửa lớn lại, còn đóng kín cửa sổ không một kẽ hở.
Thiển Thiển ngồi lên thanh ghế tựa, mục tiêu hôm nay của nàng là tấm màn sa gắn đá quý trong điện công chúa.
Du Lan theo chỉ thị của nàng kiểm kê, tổng cộng có bốn mươi tám dây đính đá.
Mỗi một dây có ba mươi viên, cuối cùng kiểm kê cư nhiên có một ngàn viên đá quý to nhỏ các loại.
Ngẩng đầu nhìn mành treo, tuy rằng có thưa thớt hơn trước một chút, vẫn còn xem là được phân bố đều đều, hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ quan, không cẩn thận nhìn thì không ra có sự biến đổi ban nãy.
"Ngươi biết làm gì rồi chứ?" Đưa một ngàn viên đá cho Du Lan, Thiển Thiển cố ý nhìn chằm chằm nàng ta: "Ta chỉ là sợ thân phận của mình sẽ đưa tới phiền toái, cho nên mới giao cho ngươi xử lý, đừng làm ta thất vọng."
"Công... Công chúa..." Du Lan nhìn đống đá quý nặng trịch, có chút khó xử: "Khắp nơi đều có thủ vệ, nô tỳ sợ mang không hết..."
"Cần thời bao lâu?" Thị vệ cũng không phải là ngồi không, cái đó nàng cũng hiểu.
"Mỗi lần chỉ dám mang hơn mười viên, bằng không, sợ bị thủ vệ tra được." Từ trước đến giờ, các nàng nào dám mang đồ quý giá trong phủ ra ngoài?
Cầm hẳn một ngàn viên đá quý trong người, ngẫm lại thật đáng sợ! Nhưng, tưởng tượng đến hậu đãi của công chúa khiến Du Lan chảy nước miếng.
Công chúa nói, sẽ có phần hậu hĩnh cho nàng...
Thủ vệ sẽ kiểm tra, Thiển Thiển cũng có thể đoán được, nhưng một lần chỉ có thể mang mười viên, qua thật thì phải đi mất bao nhiêu lâu a?
Nàng rất rõ ràng thị nữ nô tỳ không thể hôm nào cũng đi ra khỏi phủ, chỉ có thể ngẫu nhiên xuất môn một hai lần đặt mua đồ hộ chủ nhân hoặc có lí do chính đáng, nói như vậy, một ngàn viên đá quý này bao giờ mới bán được hết?
Nàng không chỉ muốn bán ngần này đá quý! Nàng còn muốn bán châu báu chạm khắc trên giường, dạ minh châu trên vách tường, cùng với tranh cổ kia... Từ trước còn cảm thấy vẫn còn thời gian khoảng một năm, nhưng sau hội hồi cùng Đông Lăng Mặc ở thư phòng, nàng thật sự cảm thấy không thể tiếp tục duy trì như thế này trong mấy tháng nữa.
Chỗ này rất nguy hiểm, ở nhiều thêm một ngày, sinh mệnh lại có thêm vài phần bị uy hiếp, nàng phải nhanh chóng rời đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ngươi còn có biện pháp gì để mang thêm đồ ra ngoài không?" Nàng đột nhiên hỏi.
Du Lan rụt rè nói: "Trừ phi có lệnh bài của công chúa, như vậy, nô tì có thể tự do ra vào điện công chúa."
Thiển Thiển cau đôi mi thanh tú, nàng trầm trầm mặt, nhẹ giọng hỏi: "Lệnh bài của ta ở đâu?"
"Công chúa". Tuy rằng biết rõ nàng bắt đầu không kiên nhẫn, nhưng Du Lan vẫn cảm thấy bản thân có nghĩa vụ nhắc nhở nàng: "Lệnh bài của công chúa nếu giao cho nô tì, lờ bị mất đi, nô tì sẽ mất đầu."
"Mất đầu?" Không thấy lệnh bài mà thôi, sao lại nháo đến lớn như vậy?
Nàng nhấp mím môi: "Ta phán ngươi vô tội không được sao?"
"Đây là quy củ hoàng gia, công chúa."
"Vậy ngươi cẩn thận một chút không được sao?" Có một khối lệnh bài, nói không thấy có thể không thấy sao? Du Lan làm việc thật sự quá cẩn thận, tâm lí lúc nào cũng sợ đầu sợ đuôi.
Nàng khẽ hừ nhẹ một hơi, ngồi dậy: "Nói mau, lệnh bài ở nơi nào? Ta tìm cho các ngươi."
Du Lan liếc nhìn Thiển Thiển, khiếp vía thốt: "Ở... Ở trong thư phòng công chúa."
"Ngươi xem, các ngươi đều biết lệnh bài của ta ở đâu, nếu về sau không thấy, khẳng định là các ngươi trộm."
"Công chúa, nô tì sao dám?" Du Lan vừa nghe, lập tức sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, mặt xám ngoét như màu đất.
Thiển Thiển nhu nhu thái dương, bất đắc dĩ nói: "Đã như vậy, còn không tự mình cất giữ lệnh bài cho thật kĩ? Ta không cam đoan ngày nào đó ta tới thư phòng, tâm trạng không tốt mà vứt nó ra hồ nước đâu."
"Công chúa đừng nói nữa, nô tì lập tức cầm lệnh bài thay công chúa mang đồ vật đi bán." Du Lan sợ mất mật, bất đắc dĩ nói.
Thiển Thiển cũng không nói gì nữa, chỉ cần thu phục được là tốt rồi, nàng cũng không có thời gian lãng phí trên người nô tỳ ở đây.
"Dù sao, ngươi tự đi lấy lệnh bài, mấy thứ này, trong vòng mười ngày nhất định phải giúp ta xử lý, mười ngày sau, ta muốn nhìn thấy ngân phiếu, biết chưa?"
"Đã biết, công chúa."
Nàng vỗ vỗ tay, vừa lòng ra khỏi Thiển Vân Các, nàng nên tới Ỷ Phong Các tìm Hách Liên Tử Câm thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro