Công chúa, ngườ...
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
Tuy rằng khi nhớ đến chuyện đáng xấu hổ mình đã làm trước mặt hắn, Mộ
Thiển Thiển cảm thấy thật đắng lòng, nhưng chuyện đã xảy ra, có mắc cỡ
cũng chẳng làm được gì.
Nàng không có ưu điểm gì, chỉ được cái tính tình lạc quan mà thôi.
Cố chịu cảm giác đau nhói từng cơn như bị xé rách ở hoa huyệt, Mộ Thiển Thiển hơi do dự, cuối cùng vẫn nhặt lên con chim nhạn đã chết trên mặt đất, đi về phía Hiên Viên Liên Thành.
"Chim của ngươi nè." Nàng vươn tay, đưa con chim ra trước mặt hắn, nếu nó đã rơi cạnh chân nàng, thì cũng không thể giả vờ không thấy mà bỏ đi được.
Đám tỳ nữ nhìn thấy nàng, lập tức ngưng hết tiếng cười, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.
Hiên Viên Liên Thành chỉ liếc nàng một cái, tầm mắt chuyển từ mặt nàng đến thứ trong tay nàng, cánh môi hơi giật giật, giở giọng khinh thường: "Ngươi đã chạm vào, dơ bẩn."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Thiển Thiển đôi mắt như nước của mình, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
Khi nàng ra khỏi phòng đã rửa tay rồi mà? Dơ gì chứ?
Chỉ sợ, không phải tay nàng dơ, mà là thân thể, hoặc là tâm hồn nàng.
Giờ thì tốt rồi. Ai kêu chính nàng lại viết ra tên kiệt ngạo khó ở, ngạo mạn vô lễ như vậy làm gì? Đúng là gieo gió gặt bão mà.
Nàng đến gần cái hồ cách đó không xa, vừa khom người muốn rửa sạch vết máu trên tay, lại nghe thấy một tiếng gào đầy thù hận: "Mộ Thiển Thiển, đồ độc ác, ta giết chết ngươi!"
Ngoái đầu nhìn lại, thấy một tỳ nữ cầm dao chạy như điên về phía nàng.
Thiển Thiển hét lên thất thanh, vội vàng lùi về phía sau, vừa lui một cái, thân hình mềm yếu "Bùm" một phát, rơi xuống hồ nước.
Nàng thuộc dạng vịt lên cạn, bao nhiêu năm đi bơi, nhưng đó giờ chỉ dám đứng ở khu nước cạn ngắm soái ca sáu múi thôi......
"Cứu mạng, cứu mạng, ặc......"Trong tầm mắt, thấy được Hiên Viên Liên Thành thoắt cái xuất hiện ngay bờ hồ, giật lấy con dao trong tay tỳ nữ kia, dễ dàng bắt lấy tỳ nữ kia, nhưng lại trơ mắt nhìn nàng thảm thiết cầu cứu, không hề có ý muốn giúp kéo nàng lên.
Thậm chí, hắn đáy mắt lộ ra vài tia khinh thường, cùng với vẻ chán ghét nồng độ.
"Cứu......" Một lượng nước lớn tràn vào muỗi, nàng muốn giơ tay kêu cứu, nhưng thân thể bất đầu rã rời.
Cái tên kia, thấy chết không cứu......
......
"Công chúa, tỉnh rồi thì uống thuốc đi." Tiếng nói từ tính, nhè nhẹ thoảng qua như gió, lại thấm vào nội tâm một chút ngọt ngào, ấm áp......
Mộ Thiển Thiển giơ tay dụi dụi tầm mắt còn mơ hồ, chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu lên.
Mệt mỏi quá, cả người đều mệt, giữa hai chân còn có cảm giác chua xót đau đớn.
Vừa mở mắt, đã thấy thân ảnh làm cho hô hấp của nàng bị rối loạn.
Thái dương như mây, tóc đen như mực, khuôn mặt trong cương có nhu, trong cái nhu lại có chút lạnh băng, áo trắng hơn tuyết, tuấn mỹ vô song. Quả là nhân gian tuyệt sắc (đẹp nhất nhân gian).
Hô hấp lại loạn thêm một vòng, ý thức của Mộ Thiển Thiển thanh tỉnh lại trong nháy mắt.
Cho dù đối phương không hề mở miệng nói thêm lời nào, chỉ qua bộ dạng xuất trần như tiên này, nàng có thể chắc chắn, trước mắt chính là trang chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, lại là mỹ nam được mệnh danh "quỷ thủ tiên y"*, là vị phu quân duy nhất có quan hệ không tệ với Mộ Thiển Thiển trong truyện, Hách Liên Tử Câm.
*quỷ thủ tiên y: Theo ta hiểu thì có hai nghĩa: Thứ nhất là chỉ HLTC lãnh khốc như quỷ, nhưng bộ dạng bên ngoài thì xuất trần như tiên. Thứ hai là chỉ tài y học của HLTC, có khả năng giết người như quỷ, cũng có thể cứu người như tiên.
"Đây là nơi nào?" Nàng vừa mới ngồi dậy liền nhận ra trên người mình chỗ nào cũng đau đớn, dưới thân sưng đau, trên người đau nhức, cả người như bị xe cán qua vậy, đau đến thương tích đầy mình.
Hách Liên Tử Câm ánh mắt lóe lóe, chỉ liếc qua người nàng một cái rồi lại quay mặt đi: "Công chúa, ngươi không có mặc quần áo."
Nàng không có ưu điểm gì, chỉ được cái tính tình lạc quan mà thôi.
Cố chịu cảm giác đau nhói từng cơn như bị xé rách ở hoa huyệt, Mộ Thiển Thiển hơi do dự, cuối cùng vẫn nhặt lên con chim nhạn đã chết trên mặt đất, đi về phía Hiên Viên Liên Thành.
"Chim của ngươi nè." Nàng vươn tay, đưa con chim ra trước mặt hắn, nếu nó đã rơi cạnh chân nàng, thì cũng không thể giả vờ không thấy mà bỏ đi được.
Đám tỳ nữ nhìn thấy nàng, lập tức ngưng hết tiếng cười, hành lễ rồi vội vàng lui xuống.
Hiên Viên Liên Thành chỉ liếc nàng một cái, tầm mắt chuyển từ mặt nàng đến thứ trong tay nàng, cánh môi hơi giật giật, giở giọng khinh thường: "Ngươi đã chạm vào, dơ bẩn."
Dứt lời, xoay người rời đi.
Thiển Thiển đôi mắt như nước của mình, không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
Khi nàng ra khỏi phòng đã rửa tay rồi mà? Dơ gì chứ?
Chỉ sợ, không phải tay nàng dơ, mà là thân thể, hoặc là tâm hồn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ thì tốt rồi. Ai kêu chính nàng lại viết ra tên kiệt ngạo khó ở, ngạo mạn vô lễ như vậy làm gì? Đúng là gieo gió gặt bão mà.
Nàng đến gần cái hồ cách đó không xa, vừa khom người muốn rửa sạch vết máu trên tay, lại nghe thấy một tiếng gào đầy thù hận: "Mộ Thiển Thiển, đồ độc ác, ta giết chết ngươi!"
Ngoái đầu nhìn lại, thấy một tỳ nữ cầm dao chạy như điên về phía nàng.
Thiển Thiển hét lên thất thanh, vội vàng lùi về phía sau, vừa lui một cái, thân hình mềm yếu "Bùm" một phát, rơi xuống hồ nước.
Nàng thuộc dạng vịt lên cạn, bao nhiêu năm đi bơi, nhưng đó giờ chỉ dám đứng ở khu nước cạn ngắm soái ca sáu múi thôi......
"Cứu mạng, cứu mạng, ặc......"Trong tầm mắt, thấy được Hiên Viên Liên Thành thoắt cái xuất hiện ngay bờ hồ, giật lấy con dao trong tay tỳ nữ kia, dễ dàng bắt lấy tỳ nữ kia, nhưng lại trơ mắt nhìn nàng thảm thiết cầu cứu, không hề có ý muốn giúp kéo nàng lên.
Thậm chí, hắn đáy mắt lộ ra vài tia khinh thường, cùng với vẻ chán ghét nồng độ.
"Cứu......" Một lượng nước lớn tràn vào muỗi, nàng muốn giơ tay kêu cứu, nhưng thân thể bất đầu rã rời.
Cái tên kia, thấy chết không cứu......
......
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Công chúa, tỉnh rồi thì uống thuốc đi." Tiếng nói từ tính, nhè nhẹ thoảng qua như gió, lại thấm vào nội tâm một chút ngọt ngào, ấm áp......
Mộ Thiển Thiển giơ tay dụi dụi tầm mắt còn mơ hồ, chậm rãi mở mí mắt nặng trĩu lên.
Mệt mỏi quá, cả người đều mệt, giữa hai chân còn có cảm giác chua xót đau đớn.
Vừa mở mắt, đã thấy thân ảnh làm cho hô hấp của nàng bị rối loạn.
Thái dương như mây, tóc đen như mực, khuôn mặt trong cương có nhu, trong cái nhu lại có chút lạnh băng, áo trắng hơn tuyết, tuấn mỹ vô song. Quả là nhân gian tuyệt sắc (đẹp nhất nhân gian).
Hô hấp lại loạn thêm một vòng, ý thức của Mộ Thiển Thiển thanh tỉnh lại trong nháy mắt.
Cho dù đối phương không hề mở miệng nói thêm lời nào, chỉ qua bộ dạng xuất trần như tiên này, nàng có thể chắc chắn, trước mắt chính là trang chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, lại là mỹ nam được mệnh danh "quỷ thủ tiên y"*, là vị phu quân duy nhất có quan hệ không tệ với Mộ Thiển Thiển trong truyện, Hách Liên Tử Câm.
*quỷ thủ tiên y: Theo ta hiểu thì có hai nghĩa: Thứ nhất là chỉ HLTC lãnh khốc như quỷ, nhưng bộ dạng bên ngoài thì xuất trần như tiên. Thứ hai là chỉ tài y học của HLTC, có khả năng giết người như quỷ, cũng có thể cứu người như tiên.
"Đây là nơi nào?" Nàng vừa mới ngồi dậy liền nhận ra trên người mình chỗ nào cũng đau đớn, dưới thân sưng đau, trên người đau nhức, cả người như bị xe cán qua vậy, đau đến thương tích đầy mình.
Hách Liên Tử Câm ánh mắt lóe lóe, chỉ liếc qua người nàng một cái rồi lại quay mặt đi: "Công chúa, ngươi không có mặc quần áo."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro