Gia hỏa này thế...
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
”Không! Không cần!” Mộ Thiển Thiển sợ tới mức hét lên một tiếng, không
biết khí lực từ đâu ra giúp nàng chống đỡ bò lên, nhanh chóng đánh tới
hắn.
Thân mình vô lực dừng ở trong lòng ngực hắn, lúc hắn vô tình đem nàng đẩy ra phía trước, nàng dùng sức ôm cổ hắn, khóc đến thê lương: “Không cần! Không cần đem ta ném cho nam nhân khác, cầu xin ngươi, không cần như vậy, Đông Lăng Mặc, không cần!”
Nàng không muốn cùng hai nam nhân xa lạ hoan hảo trong một đêm, mặc dù lửa nóng vẫn như cũ còn trêи người, mặc dù biết rõ dược tính trong cơ thể vẫn như cũ không tan đi hoàn toàn, nàng vẫn không tiếp thu được!
Nàng không muốn, không muốn giống như kỹ nữ, trong một đêm bị mấy nam nhân đùa bỡn!
“Cầu xin ngươi, Đông Lăng Mặc cầu xin ngươi, ô ô, cầu ngươi……”
Đông Lăng Mặc tinh mắt híp lại, nhìn chằm chằm hai hàng nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn rơi xuống trêи mặt nàng: “Hắn cũng là nam nhân của ngươi.”
“Ta không cần, ta chỉ cần ngươi, ta chỉ cần ngươi! Ô ô, không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu, cũng dùng hết sức lực toàn thân gắt gao ôm hắn. “Không có hứng thú.”
“Ta từ bỏ, thật sự từ bỏ!” Nước mắt rơi xuống không biết là bởi vì thương tâm hay là bởi vì cảm thấy tự tôn hoàn toàn bị tổn thương, nàng ôm sát cổ hắn, bỗng nhiên lên tiếng khóc rống lên.
Trúng mê hương, hành vi hoàn toàn không chịu khống chế của chính mình, ở dưới thân hắn hèn mọn mà thừa hoan đã làm nàng xấu hổ đến cơ hồ không còn mặt mũi mà sống nữa, nếu lúc này mời Hách Liên Tử Câm tới, để cái nam nhân khí chất thoát trần kia nhìn đến bộ dáng không biết liêm sỉ của nàng hiện tại này thì nàng thật sự sẽ sống không nổi.
Nàng nói chỉ cần hắn, không phải bởi vì đối với hắn yêu sâu sắc, chỉ là sợ hãi hắn sẽ làm chính mình biến thành một cái nữ nhân bị ngàn người gối vạn người kê.
Nàng chỉ nghĩ lấy lại chút tôn nghiêm đáng thương đến đỉnh điểm.
Nàng khóc đến thê lương, hắn lại vẫn như cũ cười đến tà mị: “Xem ra nam nhân kia hạ dược ngươi không nhẹ, ngươi xác định ngươi không cần?”
“Ta không, ô ô, không cần…… Ân……”
Muốn hay không, không phải nàng định đoạt.
Đông Lăng Mặc môi mỏng khẽ nhếch, bỗng nhiên đem nàng ném trở lại đệm giường thượng, cao lớn thân hình ở bên cạnh nàng nằm xuống, áo ngủ mỏng manh kề sát ở trêи người, phác hoạ ra ngọn lửa một lần nữa bốc cháy trong cơ thể hắn.
Tinh mắt như mây, đáy mắt hiện lên ánh sáng hài hước, hắn liếc mắt nhìn nàng, hướng nàng vươn tay: “Muốn thì chính mình tới.”
“Oanh” một tiếng, đại não Thiển Thiển tức khắc biến thành trống rỗng.
……
Mộ Thiển Thiển lấy kinh nghiệm chính mình đã tự trải qua, lại chứng thực mấy lời lẽ chí lý “Nếu nam nhân mà đáng tin, heo mẹ sẽ lên cây”.
Tối hôm qua không biết là ai vẻ mặt khinh thường mà nói không có hứng thú với nàng, rồi lại không biết là ai đem nàng lăn lộn suốt một đêm, thẳng đến thời điểm trời tảng sáng mới phóng thích tất cả vào cơ thể nàng rồi để nàng được an tĩnh nghỉ tạm.
Kết thúc thời điểm mê hương lần thứ ba phát tác, dược tính cũng đã được thanh trừ đến sạch sẽ, vốn dĩ nàng mệt đến muốn ngất xỉu, lúc ghé vào trêи giường, không đến mười lăm phút liền mơ thấy Chu Công, nhưng cùng Chu Công nói chuyện phiếm mới một lúc, Đông Lăng Mặc cư nhiên trực tiếp đem nàng nhấc lên, lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên qua.
Ham muốn một suốt đêm, phảng phất như cả đời chưa thấy qua nữ nhân vậy, đê tiện, dối trá, nam nhân đáng bị giết ngàn đao!
Nơi riêng tư đau quá, vừa trướng lại đau, giống hệt như bị cường bạo.
Có lẽ, so với cường bạo căn bản cũng không có khác nhau là mấy.
“Công chúa, kiệu trong cung đã hầu ở trước điện, mời công chúa mau chóng thay quần áo rồi ra cửa.” Ngoài phòng, Dương Quang nói vọng vào.
“Đã biết.” Thiển Thiển nhợt nhạt lên tiếng, thu lại tư duy tan rã, tùy ý đem tóc dài vấn ở sau đầu, lại thật sâu nhìn khuôn mặt tinh tế trắng nõn trong gương kia, mới sâu kín thở dài một tiếng, từ trêи ghế đứng lên.
Bởi vì chính mình đang một thân hỗn loạn, cho nên sáng nay nàng liền sai người mang nước nóng tới để tắm cho thoải mái dễ chịu, cũng không cho người hầu hạ, kiên quyết tự mình mặc quần áo rửa mặt chải đầu, cho nên Dương Quang cùng Du Lan vẫn luôn hầu ở ngoài cửa, không dám xâm nhập vào trong nửa bước.
Thái Hậu sai người tới đón, nói là Đông Chu sứ giả gì đó sắp tới chơi, nữ quyến trong cung phải phụ trách tiếp đãi công việc, cho nên Thái Hậu sai người đón nàng tới Từ Ninh cung cùng vài người nghị sự với nhau.
Mới vừa đứng lên, nàng liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, Thiển Thiển lấy tay vỗ đầu, chờ sau khi cảm giác choáng váng kia qua đi, mới cất bước ra ngoài cửa.
Bước đi trầm trọng, hoa huyệt dưới thân, trong ngoài vẫn như cũ trướng đau.
Ngoài phòng, Dương Quang cùng Du Lan vẫn luôn hầu ở nơi đó, thấy nàng trang điểm tùy ý, trong mắt tuy rằng hiện lên mấy phần không ủng hộ, nhưng cũng không ai dám nhiều lời cái gì.
Ra khỏi Thính Tuyết các, thế nhưng nàng bất ngờ thấy thân ảnh Hiên Viên Liên Thành cao lớn đứng dưới tàng cây, tầm mắt đạm mạc vẫn luôn dừng ở trêи người Thiển Thiển, tựa đang đợi nàng.
“Hắn……” Thiển Thiển quay đầu nhìn Du Lan đứng một bên, chỉ chỉ Hiên Viên Liên Thành cách đó không xa.
“Thưa công chúa, bởi vì đại sứ là Đông Chu Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa, cho nên Thái Hậu mời riêng Liên Thành hoàng tử cùng công chúa cùng đi một chuyến tới Từ Ninh cung.” Du Lan có lễ cẩn thận mà trả lời.
Mộ Thiển Thiển gật gật đầu, cất bước đi đến phía trước, mới đi hai bước liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Du Lan cùng Dương Quang một cái: “Sau này ở trước mặt ta không cần thiết luôn thật cẩn thận như vậy, tựa như ngày hôm qua ở trong hoa viên vừa nói vừa cười như vậy tốt hơn.”
Suốt ngày cứng mặt, các nàng không chê mệt, nàng nhìn cũng chán.
Du Lan cùng Dương Quang sắc mặt một khắc trở nên trắng bệch, không nghĩ tới hành động trong lén lút của chính mình thế nhưng đều rơi vào trong mắt nàng, lúc đang cân nhắc không biết có nên quỳ xuống xin tha hay không, công chúa đã đi xa.
Đi đến trước mặt Hiên Viên Liên Thành, cũng không biết nên chào hỏi với hắn như thế nào, hôm qua tình hình ở trong sông nhỏ dưới núi vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.
Nhưng ở nơi này, tức giận đối với chính mình không có một chút tốt đẹp nào, cho nên, nàng chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng thật ra Hiên Viên Liên Thành thấy nàng do dự, chủ động tiến lên dắt tay nàng: “Đi thôi.”
Nhìn bàn tay to lớn kia đang nắm tay mình, nàng không biết có nên ném nó ra hay không.
Hắn cùng Hách Liên Tử Câm và Phong Ảnh Dạ giống nhau, đều là người trong điện nàng, thông tục một chút, là phu quân nàng, nam nhân của nàng, hai người dắt tay mà đi là đương nhiên.
Đừng nói dắt tay, làm loại chuyện khác cũng không ai chỉ trích.
Nhưng, ai không biết trong lòng hắn đối chính mình có bao nhiêu chán ghét? Nắm tay nàng như vậy, cũng không biết trong lòng đem nàng mắng bao nhiêu lần “Nữ nhân dơ bẩn”.
Không có sức lực nghĩ quá nhiều, Thiển Thiển đuổi kịp bước chăn hắn ra ngoài điện.
Không bao lâu, liền nghe được thanh âm nàng thở hổn hển vang lên: “Chậm một chút, chậm……chút, mệt mỏi quá…… Đi chậm một chút không được sao?”
Nghe nàng một đường thở gấp mà khẩn cầu, hắn vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân mạnh mẽ không hề chịu ảnh hưởng của nàng.
Trách không được hắn muốn lôi kéo chính mình đi, nguyên lai là có âm mưu! Nàng thật sự rất mệt, hai cái đùi mỏi đến nỗi không muốn động nữa.
“…… Hiên Viên Liên Thành, ngươi đi vội vàng như vậy là đi đầu thai sao?”
“……”
Hắn bỗng dưng dừng lại bước chân, xoay người đối diện với nàng, nữ nhân sau lưng không nghĩ tới hắn thật sự sẽ dừng lại, bước chân nhất thời không thu được, một đầu đâm thẳng vào ngực như tường đồng vách sắt của hắn.
“A!” Hai luồng thịt trước ngực bị mãnh liệt đè xuống thật là đau, vết thương đêm qua Đông Lăng Mặc cắn trêи ngực nàng vẫn còn, vừa đâm một chút, trực tiếp đâm cho nàng đau đến nỗi lăn ra hai giọt nước mắt.
“Đau quá……” Nàng dùng sức ném bàn tay to lớn của hắn, hai tay che ngực, đau đến dậm chân.
Hiên Viên Liên Thành nheo lại một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nàng, bất quá là nhẹ nhàng đụng phải một phen, đến nỗi đau thành như vậy sao? Lại nói, nàng thân mình kéo dài mềm mại, xúc cảm chạm vào trêи người không tồi, nơi nào đau?
Nhìn nàng vẫn luôn ôm ngực mà đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn bỗng nhiên bước tới gần nàng, trước lúc nàng chưa kịp làm ra bất luận phản ứng gì, một tay kéo xuống hai cổ tay nàng, một bàn tay khác chứa đầy nội lực thuần hậu dừng ở nàng trước ngực nàng, cách quần áo xoa nhẹ lên.
Mộ Thiển Thiển sợ tới mức trừng lớn đôi mắt.
Rõ như ban ngày, hắn…… ở trêи đường sờ ngực nàng ……
Thân mình vô lực dừng ở trong lòng ngực hắn, lúc hắn vô tình đem nàng đẩy ra phía trước, nàng dùng sức ôm cổ hắn, khóc đến thê lương: “Không cần! Không cần đem ta ném cho nam nhân khác, cầu xin ngươi, không cần như vậy, Đông Lăng Mặc, không cần!”
Nàng không muốn cùng hai nam nhân xa lạ hoan hảo trong một đêm, mặc dù lửa nóng vẫn như cũ còn trêи người, mặc dù biết rõ dược tính trong cơ thể vẫn như cũ không tan đi hoàn toàn, nàng vẫn không tiếp thu được!
Nàng không muốn, không muốn giống như kỹ nữ, trong một đêm bị mấy nam nhân đùa bỡn!
“Cầu xin ngươi, Đông Lăng Mặc cầu xin ngươi, ô ô, cầu ngươi……”
Đông Lăng Mặc tinh mắt híp lại, nhìn chằm chằm hai hàng nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn rơi xuống trêи mặt nàng: “Hắn cũng là nam nhân của ngươi.”
“Ta không cần, ta chỉ cần ngươi, ta chỉ cần ngươi! Ô ô, không cần!” Nàng dùng sức lắc đầu, cũng dùng hết sức lực toàn thân gắt gao ôm hắn. “Không có hứng thú.”
“Ta từ bỏ, thật sự từ bỏ!” Nước mắt rơi xuống không biết là bởi vì thương tâm hay là bởi vì cảm thấy tự tôn hoàn toàn bị tổn thương, nàng ôm sát cổ hắn, bỗng nhiên lên tiếng khóc rống lên.
Trúng mê hương, hành vi hoàn toàn không chịu khống chế của chính mình, ở dưới thân hắn hèn mọn mà thừa hoan đã làm nàng xấu hổ đến cơ hồ không còn mặt mũi mà sống nữa, nếu lúc này mời Hách Liên Tử Câm tới, để cái nam nhân khí chất thoát trần kia nhìn đến bộ dáng không biết liêm sỉ của nàng hiện tại này thì nàng thật sự sẽ sống không nổi.
Nàng nói chỉ cần hắn, không phải bởi vì đối với hắn yêu sâu sắc, chỉ là sợ hãi hắn sẽ làm chính mình biến thành một cái nữ nhân bị ngàn người gối vạn người kê.
Nàng chỉ nghĩ lấy lại chút tôn nghiêm đáng thương đến đỉnh điểm.
Nàng khóc đến thê lương, hắn lại vẫn như cũ cười đến tà mị: “Xem ra nam nhân kia hạ dược ngươi không nhẹ, ngươi xác định ngươi không cần?”
“Ta không, ô ô, không cần…… Ân……”
Muốn hay không, không phải nàng định đoạt.
Đông Lăng Mặc môi mỏng khẽ nhếch, bỗng nhiên đem nàng ném trở lại đệm giường thượng, cao lớn thân hình ở bên cạnh nàng nằm xuống, áo ngủ mỏng manh kề sát ở trêи người, phác hoạ ra ngọn lửa một lần nữa bốc cháy trong cơ thể hắn.
Tinh mắt như mây, đáy mắt hiện lên ánh sáng hài hước, hắn liếc mắt nhìn nàng, hướng nàng vươn tay: “Muốn thì chính mình tới.”
“Oanh” một tiếng, đại não Thiển Thiển tức khắc biến thành trống rỗng.
……
Mộ Thiển Thiển lấy kinh nghiệm chính mình đã tự trải qua, lại chứng thực mấy lời lẽ chí lý “Nếu nam nhân mà đáng tin, heo mẹ sẽ lên cây”.
Tối hôm qua không biết là ai vẻ mặt khinh thường mà nói không có hứng thú với nàng, rồi lại không biết là ai đem nàng lăn lộn suốt một đêm, thẳng đến thời điểm trời tảng sáng mới phóng thích tất cả vào cơ thể nàng rồi để nàng được an tĩnh nghỉ tạm.
Kết thúc thời điểm mê hương lần thứ ba phát tác, dược tính cũng đã được thanh trừ đến sạch sẽ, vốn dĩ nàng mệt đến muốn ngất xỉu, lúc ghé vào trêи giường, không đến mười lăm phút liền mơ thấy Chu Công, nhưng cùng Chu Công nói chuyện phiếm mới một lúc, Đông Lăng Mặc cư nhiên trực tiếp đem nàng nhấc lên, lại lần nữa hung hăng xỏ xuyên qua.
Ham muốn một suốt đêm, phảng phất như cả đời chưa thấy qua nữ nhân vậy, đê tiện, dối trá, nam nhân đáng bị giết ngàn đao!
Nơi riêng tư đau quá, vừa trướng lại đau, giống hệt như bị cường bạo.
Có lẽ, so với cường bạo căn bản cũng không có khác nhau là mấy.
“Công chúa, kiệu trong cung đã hầu ở trước điện, mời công chúa mau chóng thay quần áo rồi ra cửa.” Ngoài phòng, Dương Quang nói vọng vào.
“Đã biết.” Thiển Thiển nhợt nhạt lên tiếng, thu lại tư duy tan rã, tùy ý đem tóc dài vấn ở sau đầu, lại thật sâu nhìn khuôn mặt tinh tế trắng nõn trong gương kia, mới sâu kín thở dài một tiếng, từ trêи ghế đứng lên.
Bởi vì chính mình đang một thân hỗn loạn, cho nên sáng nay nàng liền sai người mang nước nóng tới để tắm cho thoải mái dễ chịu, cũng không cho người hầu hạ, kiên quyết tự mình mặc quần áo rửa mặt chải đầu, cho nên Dương Quang cùng Du Lan vẫn luôn hầu ở ngoài cửa, không dám xâm nhập vào trong nửa bước.
Thái Hậu sai người tới đón, nói là Đông Chu sứ giả gì đó sắp tới chơi, nữ quyến trong cung phải phụ trách tiếp đãi công việc, cho nên Thái Hậu sai người đón nàng tới Từ Ninh cung cùng vài người nghị sự với nhau.
Mới vừa đứng lên, nàng liền cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, Thiển Thiển lấy tay vỗ đầu, chờ sau khi cảm giác choáng váng kia qua đi, mới cất bước ra ngoài cửa.
Bước đi trầm trọng, hoa huyệt dưới thân, trong ngoài vẫn như cũ trướng đau.
Ngoài phòng, Dương Quang cùng Du Lan vẫn luôn hầu ở nơi đó, thấy nàng trang điểm tùy ý, trong mắt tuy rằng hiện lên mấy phần không ủng hộ, nhưng cũng không ai dám nhiều lời cái gì.
Ra khỏi Thính Tuyết các, thế nhưng nàng bất ngờ thấy thân ảnh Hiên Viên Liên Thành cao lớn đứng dưới tàng cây, tầm mắt đạm mạc vẫn luôn dừng ở trêи người Thiển Thiển, tựa đang đợi nàng.
“Hắn……” Thiển Thiển quay đầu nhìn Du Lan đứng một bên, chỉ chỉ Hiên Viên Liên Thành cách đó không xa.
“Thưa công chúa, bởi vì đại sứ là Đông Chu Nhị hoàng tử cùng Ngũ công chúa, cho nên Thái Hậu mời riêng Liên Thành hoàng tử cùng công chúa cùng đi một chuyến tới Từ Ninh cung.” Du Lan có lễ cẩn thận mà trả lời.
Mộ Thiển Thiển gật gật đầu, cất bước đi đến phía trước, mới đi hai bước liền quay đầu lại liếc mắt nhìn Du Lan cùng Dương Quang một cái: “Sau này ở trước mặt ta không cần thiết luôn thật cẩn thận như vậy, tựa như ngày hôm qua ở trong hoa viên vừa nói vừa cười như vậy tốt hơn.”
Suốt ngày cứng mặt, các nàng không chê mệt, nàng nhìn cũng chán.
Du Lan cùng Dương Quang sắc mặt một khắc trở nên trắng bệch, không nghĩ tới hành động trong lén lút của chính mình thế nhưng đều rơi vào trong mắt nàng, lúc đang cân nhắc không biết có nên quỳ xuống xin tha hay không, công chúa đã đi xa.
Đi đến trước mặt Hiên Viên Liên Thành, cũng không biết nên chào hỏi với hắn như thế nào, hôm qua tình hình ở trong sông nhỏ dưới núi vẫn như cũ rõ ràng trước mắt, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ.
Nhưng ở nơi này, tức giận đối với chính mình không có một chút tốt đẹp nào, cho nên, nàng chỉ có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nhưng thật ra Hiên Viên Liên Thành thấy nàng do dự, chủ động tiến lên dắt tay nàng: “Đi thôi.”
Nhìn bàn tay to lớn kia đang nắm tay mình, nàng không biết có nên ném nó ra hay không.
Hắn cùng Hách Liên Tử Câm và Phong Ảnh Dạ giống nhau, đều là người trong điện nàng, thông tục một chút, là phu quân nàng, nam nhân của nàng, hai người dắt tay mà đi là đương nhiên.
Đừng nói dắt tay, làm loại chuyện khác cũng không ai chỉ trích.
Nhưng, ai không biết trong lòng hắn đối chính mình có bao nhiêu chán ghét? Nắm tay nàng như vậy, cũng không biết trong lòng đem nàng mắng bao nhiêu lần “Nữ nhân dơ bẩn”.
Không có sức lực nghĩ quá nhiều, Thiển Thiển đuổi kịp bước chăn hắn ra ngoài điện.
Không bao lâu, liền nghe được thanh âm nàng thở hổn hển vang lên: “Chậm một chút, chậm……chút, mệt mỏi quá…… Đi chậm một chút không được sao?”
Nghe nàng một đường thở gấp mà khẩn cầu, hắn vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân mạnh mẽ không hề chịu ảnh hưởng của nàng.
Trách không được hắn muốn lôi kéo chính mình đi, nguyên lai là có âm mưu! Nàng thật sự rất mệt, hai cái đùi mỏi đến nỗi không muốn động nữa.
“…… Hiên Viên Liên Thành, ngươi đi vội vàng như vậy là đi đầu thai sao?”
“……”
Hắn bỗng dưng dừng lại bước chân, xoay người đối diện với nàng, nữ nhân sau lưng không nghĩ tới hắn thật sự sẽ dừng lại, bước chân nhất thời không thu được, một đầu đâm thẳng vào ngực như tường đồng vách sắt của hắn.
“A!” Hai luồng thịt trước ngực bị mãnh liệt đè xuống thật là đau, vết thương đêm qua Đông Lăng Mặc cắn trêи ngực nàng vẫn còn, vừa đâm một chút, trực tiếp đâm cho nàng đau đến nỗi lăn ra hai giọt nước mắt.
“Đau quá……” Nàng dùng sức ném bàn tay to lớn của hắn, hai tay che ngực, đau đến dậm chân.
Hiên Viên Liên Thành nheo lại một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm nàng, bất quá là nhẹ nhàng đụng phải một phen, đến nỗi đau thành như vậy sao? Lại nói, nàng thân mình kéo dài mềm mại, xúc cảm chạm vào trêи người không tồi, nơi nào đau?
Nhìn nàng vẫn luôn ôm ngực mà đau đến nhe răng nhếch miệng, hắn bỗng nhiên bước tới gần nàng, trước lúc nàng chưa kịp làm ra bất luận phản ứng gì, một tay kéo xuống hai cổ tay nàng, một bàn tay khác chứa đầy nội lực thuần hậu dừng ở nàng trước ngực nàng, cách quần áo xoa nhẹ lên.
Mộ Thiển Thiển sợ tới mức trừng lớn đôi mắt.
Rõ như ban ngày, hắn…… ở trêи đường sờ ngực nàng ……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro