Ôn nhu chỉ vì b...
Giang Sơn Như Họa
2024-09-22 09:33:13
Trừ Linh Nhi
Linh Nhi, có lẽ từ đây cái tên này sẽ mãi quanh quẩn bên cạnh nàng. Mộ Thiển Thiện đỡ cửa, kém một chút đã vì kích động mà ngã xuống đất. Gió nhẹ nhẹ thổi, mang theo hương thơm nhàn nhạt làm người ta thư thái, thế nhưng nó lại không thôi đi cái phiền muộn trong lòng người.
"Thực xin lỗi, ta..."
Nàng không biết phải nên nói cái gì? Nói nàng không phải Mộ Thiển Thiển? Nói rằng nàng không phải là người hại chết Linh Nhi? Hay là nên nói hắn hãy xem như mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mộng, mọi thứ chỉ bắt đầu từ bây giờ? Nhưng đối với nàng mà nói, hiện tại cứ như nàng đang tự đặt mình vào giấc mộng. Nàng nắm lấy cánh cửa, Hách Liên Tử Câm đối với nàng dịu dàng như vậy, phải chăng hắn chỉ vì muốn báo thù cho Linh Nhi?
Lúc Hách Liên Tử Câm vươn tay nàng cũng đầu thời bất giác lùi lại, thân thể bất chợt loáng choáng xuýt ngã. Hắn muốn gạt vài sợi tóc trên mặt nàng ấy thế lại thuận tay, dễ dàng đỡ lấy nàng xuýt ngã.
"Không phải ta. Không phải ta hạ lệnh, không!"
Mộ Thiển Thiển theo bản nhân thủ trước mặt, hoảng loạn thét lên. Nàng không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào, nàng thật sự không muốn hại nàng ấy, nàng vừa mới tỉnh lại đã thấy một nữ nhân bị một đám nam nhân cường bạo, nàng không biết chuyện gì xảy ra, Linh Nhi thậm chí đã bị đám người ấy cường bạo đến chết. Thật sự không liên quan đến nàng, nàng không biết gì hết, cái gì cũng không biết.
"Ta không phải muốn hại ngươi."
Thấy nàng bị dọa đến cả người run rẩy, Hách Liên Tử Câm bất lực thở dài, ôm nàng vào phòng.
Mãi đến khi thân hình nhẹ nhàng rơi xuống giường, nàng cuốn quít nép vào một góc, đôi mắt vẫn dõi theo hắn tràn ngập sợ hãi và phòng bị. Thật không thể trách nàng tại sao lại kích động như vậy, một ngày một đêm này nàng đã trải qua nhiều biến cố lắm rồi, cả trái tim và tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng.
"Linh Nhi có kết cục này chỉ trách nàng ta không an phận, muốn quyến rũ Đông Lăng Mặc, hắn là người của ngươi, ngươi đem Linh Nhi xử tử cũng không ai trách người."
Hắn ngồi bên giường, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Lại đây"
"Không..."
Nàng dùng sức lắc đầu, mặc dù giờ phút này hắn hết sức vô hại nhưng nàng vẫn như cũ rất sợ hắn. Bất quá...
"Linh Nhi chủ động quyến rũ Đông Lăng Mặc sao?"
Nàng nhớ đến nam nhân kia nhìn Linh Nhi chết trước mặt hắn, ấy thế mà nữa điểm cũng không thèm để ý, nàng không đoán ra nam nhân này, hắn tà mị, lãnh khốc thậm chí khát máu, nàng thật không thể nhìn thấu hắn.
Hách Liên Tử Câm không biết nàng đang nghĩ gì, xem nàng khẩn trương, tâm tình bất định như vậy, hắn ôn nhu nói:
"Lại đây, để ta xem mạch cho ngươi."
"Ngươi muốn làm gì?"
Đón nhận ánh mắt nhu hòa của hắn, Mộ Thiển Thiển cắn môi, trầm giọng hỏi:
"Nếu ngươi cảm thấy báo thù cho Linh Nhi khiến ngươi sảng khoái, vì sao còn ép buộc ta!"
*câu này mình cũng ko biết viết mà, chắc ý là sao ko giết cho lẹ ấy, mà trong câu lại không phải viết vậy... nói chung là mình dốt lắm*
Nàng thật không chịu nổi! Tối hôm qua thân thể bị Đông Lăng Mặc tra tấn vô cùng thê thảm, vừa rồi lại bởi vì mê tình hương mà cùng hắn... cùng hắn điên cuồng làm tình *có nên dùng chữ này ko, hơi tục nhỉ* hiện tại lại muốn tra tấn nàng sao... Nếu muốn tìm nàng tính sổ không bằng thống khoái cho nàng một đao, cứ như vậy, nàng sẽ điên mất.
Đương nhiên, nếu có thể hay không mắng nàng một chút? Ai! Một đao... cũng rất đau ấy...
Linh Nhi, có lẽ từ đây cái tên này sẽ mãi quanh quẩn bên cạnh nàng. Mộ Thiển Thiện đỡ cửa, kém một chút đã vì kích động mà ngã xuống đất. Gió nhẹ nhẹ thổi, mang theo hương thơm nhàn nhạt làm người ta thư thái, thế nhưng nó lại không thôi đi cái phiền muộn trong lòng người.
"Thực xin lỗi, ta..."
Nàng không biết phải nên nói cái gì? Nói nàng không phải Mộ Thiển Thiển? Nói rằng nàng không phải là người hại chết Linh Nhi? Hay là nên nói hắn hãy xem như mọi chuyện trước đây chỉ là một giấc mộng, mọi thứ chỉ bắt đầu từ bây giờ? Nhưng đối với nàng mà nói, hiện tại cứ như nàng đang tự đặt mình vào giấc mộng. Nàng nắm lấy cánh cửa, Hách Liên Tử Câm đối với nàng dịu dàng như vậy, phải chăng hắn chỉ vì muốn báo thù cho Linh Nhi?
Lúc Hách Liên Tử Câm vươn tay nàng cũng đầu thời bất giác lùi lại, thân thể bất chợt loáng choáng xuýt ngã. Hắn muốn gạt vài sợi tóc trên mặt nàng ấy thế lại thuận tay, dễ dàng đỡ lấy nàng xuýt ngã.
"Không phải ta. Không phải ta hạ lệnh, không!"
Mộ Thiển Thiển theo bản nhân thủ trước mặt, hoảng loạn thét lên. Nàng không biết phải giải thích mọi chuyện như thế nào, nàng thật sự không muốn hại nàng ấy, nàng vừa mới tỉnh lại đã thấy một nữ nhân bị một đám nam nhân cường bạo, nàng không biết chuyện gì xảy ra, Linh Nhi thậm chí đã bị đám người ấy cường bạo đến chết. Thật sự không liên quan đến nàng, nàng không biết gì hết, cái gì cũng không biết.
"Ta không phải muốn hại ngươi."
Thấy nàng bị dọa đến cả người run rẩy, Hách Liên Tử Câm bất lực thở dài, ôm nàng vào phòng.
Mãi đến khi thân hình nhẹ nhàng rơi xuống giường, nàng cuốn quít nép vào một góc, đôi mắt vẫn dõi theo hắn tràn ngập sợ hãi và phòng bị. Thật không thể trách nàng tại sao lại kích động như vậy, một ngày một đêm này nàng đã trải qua nhiều biến cố lắm rồi, cả trái tim và tinh thần đều tổn thương nghiêm trọng.
"Linh Nhi có kết cục này chỉ trách nàng ta không an phận, muốn quyến rũ Đông Lăng Mặc, hắn là người của ngươi, ngươi đem Linh Nhi xử tử cũng không ai trách người."
Hắn ngồi bên giường, ánh mắt nhu hòa nhìn nàng: "Lại đây"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không..."
Nàng dùng sức lắc đầu, mặc dù giờ phút này hắn hết sức vô hại nhưng nàng vẫn như cũ rất sợ hắn. Bất quá...
"Linh Nhi chủ động quyến rũ Đông Lăng Mặc sao?"
Nàng nhớ đến nam nhân kia nhìn Linh Nhi chết trước mặt hắn, ấy thế mà nữa điểm cũng không thèm để ý, nàng không đoán ra nam nhân này, hắn tà mị, lãnh khốc thậm chí khát máu, nàng thật không thể nhìn thấu hắn.
Hách Liên Tử Câm không biết nàng đang nghĩ gì, xem nàng khẩn trương, tâm tình bất định như vậy, hắn ôn nhu nói:
"Lại đây, để ta xem mạch cho ngươi."
"Ngươi muốn làm gì?"
Đón nhận ánh mắt nhu hòa của hắn, Mộ Thiển Thiển cắn môi, trầm giọng hỏi:
"Nếu ngươi cảm thấy báo thù cho Linh Nhi khiến ngươi sảng khoái, vì sao còn ép buộc ta!"
*câu này mình cũng ko biết viết mà, chắc ý là sao ko giết cho lẹ ấy, mà trong câu lại không phải viết vậy... nói chung là mình dốt lắm*
Nàng thật không chịu nổi! Tối hôm qua thân thể bị Đông Lăng Mặc tra tấn vô cùng thê thảm, vừa rồi lại bởi vì mê tình hương mà cùng hắn... cùng hắn điên cuồng làm tình *có nên dùng chữ này ko, hơi tục nhỉ* hiện tại lại muốn tra tấn nàng sao... Nếu muốn tìm nàng tính sổ không bằng thống khoái cho nàng một đao, cứ như vậy, nàng sẽ điên mất.
Đương nhiên, nếu có thể hay không mắng nàng một chút? Ai! Một đao... cũng rất đau ấy...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro