Chương 31
Quang Tuyết Yến
2024-11-18 01:08:57
Tôi thật sự, thật sự rất yêu em
Băng: Ơ chương trước Băng nói nhầm, chương này bạn Khuyết vẫn bị ngược :3
Hắn rơi vào trong bóng tối vô tận, đau đến mức không nhìn thấy được gì, đau đến mức không thể nói một lời.
Lạc cho tới bây giờ, chưa từng yêu hắn.
Chưa từng yêu hắn.
Không có khả năng, không thể, tuyệt đối không thể như vậy.
Một ít hình ảnh dần hiện lên trong đầu hắn, hình ảnh như là cọng rơm cứu mạng của hắn.
“Ông trời không chỉ sinh ra một loại người! Mệnh đế vương, tướng phú quý, vĩ đại, hoàn mỹ phát ra một loại lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho người không tự chủ được mà rơi vào, không thể tự kiềm chế! Sẽ có rất nhiều người vì những luồng hào quang đó hấp dẫn mà phối hợp diễn, vĩnh viễn đi theo bên người hắn, cam tâm tình nguyện để nhân vật chính phát tiết cảm xúc, cho dù vì hắn hy sinh cũng sẽ không hối tiếc. Đây là chức trách của người phối hợp diễn, đó là vận mệnh. Duẫn Thiên Khuyết, cậu chính là nhân vật chính kia. Còn tôi, chính là người phối hợp diễn tuỳ tùng của cậu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, tôi đã thoả mãn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, là tốt rồi.”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có ý nghĩ không an phận với cậu.”
Đúng vậy, Lạc thích hắn, tuyệt đối là như vậy, Lạc luôn thương hắn.
“Em nói dối.” Duẫn Thiên Khuyết cố nén đau đớn, hét lớn với cậu, cũng là hét lớn với bản thân mình. “Em từng nói, chính miệng em từng nói muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tôi, vĩnh viễn là tuỳ tùng của tôi, em làm sao có thể không thương tôi được. Còn có lần đó, lần mà em chơi bóng rổ bị thương, em nói em có ý nghĩ không an phận với tôi, tôi nghe được, chính tai tôi nghe được. Lạc, em yêu tôi, em chỉ là tức giận vì những chuyện tôi đã làm với em mà thôi, mới có thể nói như vậy, đúng không? Nhất định là như vậy.”
“Chuyện này à!” Lạc Kính Lỗi hồi tưởng lại chuyện đã sớm bị cậu ném lên chín tầng mây này, chuyện đã tạo nên số mệnh bi thảm của cậu. “Tôi hình như đã nói qua sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu, nhưng không hề vượt quá tình bạn, tôi không nghĩ tới cậu sẽ nghĩ đến phương diện khác. Về phần tôi nói tôi có ý nghĩ không an phận với cậu, cũng chỉ bởi vì gương mặt thiên sứ của cậu mà thôi, chỉ là tôi đã nhận nhầm cậu là con gái, mới có thể nói ra chuyện đó. Ai sẽ cảm thấy hứng thú với một người con trai như cậu chứ. Duẫn Thiên Khuyết, đừng nằm mơ giữa ban ngày. Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cậu.”
Chỉ là tôi đã nhận nhầm cậu là con gái.
Ai sẽ cảm thấy hứng thú với một người con trai như cậu chứ.
Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cậu.
Tôi chưa từng yêu cậu.
Như có hàng ngàn khối đá đập vào mặt hắn, trong tai ong ong những câu nói đó.
Lạc, đây là sự thật sao?
Thật là như vậy sao? Em thật sự, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng không có yêu tôi sao?
Vì sao nghe được chính miệng em nói ra, tim của tôi lại đau như vậy, so với vết thương em tạo trên người tôi còn đau đớn hơn một ngàn lần, một vạn lần.
Nếu đây là sự thật, vậy nhiều năm nay tôi làm những chuyện như vậy đối với em, những điều tôi phải trả giá cho tình yêu say đắm của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Từ năm mười bảy tuổi, trái tim đã hãm sâu, nhưng chỉ đổi lại một câu “chưa từng yêu” sao?
“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”
“Duẫn Thiên Khuyết, bạn thân cả đời, cậu không muốn sao?”
Bạn thân cả đời – hay cho một câu bạn thân cả đời. Duẫn Thiên Khuyết, lúc trước mày vì sao không để ý nhiều như vậy, cứ như thế mà mắc kẹt trong những câu nói của cậu ấy, dễ dàng để cậu ấy trở thành nhân vật chính trong sinh mệnh của mình.
Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết, mày thật sự là một thằng ngốc, thật ngốc, thật ngốc.
Từ thiên đường hạnh phúc mà rớt xuống địa ngục, chính là loại cảm giác này sao?
Lạc, em biết không, tôi thật sự đau quá, đau quá.
Lạc, em biết không, khi em nói muốn vĩnh viễn ở bên tôi, tôi đã hạnh phúc rất nhiều, tôi đã cho rằng bản thân mình cuối cùng cũng tìm được người đáng để tôi yêu thương thật lòng, cũng là người yêu tôi tha thiết. Trên thế giới này, thật sự có một người như vậy tồn tại, tôi đã nghĩ đến cả đời này, cả đời này, cả đời này…
Hắn nghẹn ngào cúi đầu, run run đôi môi phát không ra một chút thanh âm.
Nhắm chặt hai mắt cũng không được, không muốn nhìn thấy một cảnh này.
Bịt chặt lỗ tai cũng không được, không thích nghe được tất cả mọi thứ.
Lạc, chúng ta cũng không thể xem như mọi chuyện chưa từng phát sinh được, cũng không thể trở lại ngày hôm qua được nữa, vậy hãy trở về tiếp tục viết lên câu chuyện cổ tích, để câu chuyện cổ tích kia thành sự thật, cùng tôi đi qua cả cuộc đời.
Tôi tình nguyện làm như cái gì cũng không biết.
Đến chết, em vẫn yêu tôi, Lạc…
Từng có một người rất yêu rất yêu tôi đã rời đi, tôi từng nghĩ rằng thế giới này cũng lạnh lẽo như băng giống tôi, tàn khốc, tìm thế nào cũng không ra một hơi ấm.
Nhưng mà, vì sao em lại đến gần tôi, vì cái gì lại muốn làm tôi ấm áp, vì cái gì tặng cho tôi một lời hứa hẹn đẹp đến vậy, vì sao muốn tôi tin vào những câu chuyện tình yêu huyền thoại, vì sao khi tôi xem em là lò sưởi mà ôm vào trong ngực, vì sao khi tôi đã quen thuộc với độ ấm của em, rốt cuộc không thể buông tay, em lại nói cho tôi biết đó chỉ là một sự hiểu lầm. Một hiểu lầm không hề có tình yêu.
Lạc, nếu tôi xin em, nếu tôi cầu em, em có thể thu lại những lời đó không?
Lạc… Lạc…
Tôi yêu em.
“Không phải bị đả kích rồi chứ?” Lạc Kính Lỗi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trời biết cậu có bao nhiêu vui vẻ, nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết. “Cậu nhất định không thích người khác nói cậu giống con gái đi! Nhưng mà, thực đáng tiếc, ai bảo cậu có gương mặt này. Duẫn Thiên Khuyết, cậu thật sự đẹp đến mức không còn lời nào để nói.” Cậu đứng lên, đi về phía cửa động, nhìn xem sắc trời.
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu ngẩng đầu lên, nhìn cho rõ khuôn mặt này của tôi, chỉ sợ đây là lần cuối cùng. Tôi hy vọng cậu nhận lấy bài học này, kiếp sau, đừng làm phiền tôi nữa. Kiếp sau, tôi không hy vọng kiếp sau còn phải nhìn thấy gương mặt ghê tởm của cậu.”
Duẫn Thiên Khuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, Lạc Kính Lỗi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn đẹp như vậy, dịu dàng như nước khắc sâu vào đáy mắt, dùng hết một đời yêu thương say đắm, thâm tình nhìn cậu.
Thực đáng tiếc, đây lại là lần cuối cùng.
“Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi vẫn sẽ không để cậu sống qua hôm nay đâu.” Lạc Kính Lỗi cau mày đi về phía hắn. “Chỉ có khi cậu chết, nghiệt duyên của chúng ta mới có thể chấm dứt. Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhìn gương mặt này đi, nó sẽ không còn tiếp tục tồn tại nữa. Chờ cậu chết đi, nó sẽ biến mất. Rất kỳ quái sao? Tuyệt đối không kỳ quái, chỉ có đi chỉnh hình tôi mới có thể sống sót, không bị thủ hạ của cậu tìm được. Duẫn Thiên Khuyết, cậu có biết tôi vui đến mức nào không? Tôi rốt cuộc có thể thoát khỏi cậu, rốt cuộc có thể tận hưởng cuộc sống của mình. Duẫn Thiên Khuyết, cậu biết tôi hận cậu đến mức nào không? Có khả năng cả cuộc đời này, tôi cũng không thể đi gặp người thân và bạn bè mình, một mình, chỉ một mình cô đơn sống sót.”
Người con trai này, người con trai chết tiệt này, hại cậu luôn bi thảm.
Lạc Kính Lỗi, đứng lên đi, hôm nay qua đi, mọi thứ sẽ chấm dứt. Ngày mai, ánh mặt trời ngày mai chắc chắn sẽ sáng lạn nhất.
Đúng vậy, ngày mai nhất định sẽ có ánh mặt trời.
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi vốn tính làm một chuyện. Cậu đoán được là gì không?” Lạc Kính Lỗi lộ ra tươi cười giải hoạt. “Ha ha… Cậu biết không, tôi vốn tính ở trong này làm cậu một lần. Đem những thứ mấy năm nay cậu làm với tôi, tất cả đều trả lại cho cậu, cho cậu nếm thử loại khuất nhục và đau đớn này.” Tạm dừng một chút. “Nhưng mà, suy nghĩ một chút, tôi vẫn không làm được. Muốn tôi đâm lui đâm tới ở nơi đó của cậu, tôi chỉ sợ có cái gì bẩn rơi ra! Tôi thật sự không rõ, cậu vì sao lại thích thú với cái thứ thô tục đó, tôi vẫn chưa có biến thái bằng cậu. Cho nên, tôi tha cho cậu.”
Cậu ngồi xổm trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, nhìn thẳng vào đôi mắt yêu thương vô hạn của hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, trước khi chết, cậu còn muốn nói gì không?”
Ngập ngừng đôi môi, cúi đầu, giọng nói vang lên. “Tôi… yêu… em.”
Lạc Kính Lỗi nghe được thực rõ ràng. “Yêu tôi?” Cậu thật sự khống chế không được cảm xúc, liền bị Duẫn Thiên Khuyết chọc giận. “Ha ha… Cậu yêu tôi? Ha ha… Cậu chẳng lẽ không cảm thấy lời này thực buồn cười sao? Phương thức cậu yêu tôi cũng thật quá đáng sợ đi! Yêu tôi, chính là huỷ đi tất cả của tôi, yêu tôi, chính là dùng hét tất cả phương pháp tra tấn tôi, giẫm lên tôi. Làm cho tôi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Tôi đau khổ càng nhiều, cậu sẽ càng yêu tôi. Duẫn Thiên Khuyết, tình yêu của cậu ngay cả cho chó nó cũng không cần. Đừng nói yêu tôi nữa, tôi không muốn nghe điều đó nữa.”
Lạc, tôi thật sự rất yêu em, cho dù em không thương tôi, chưa từng có yêu tôi, cho dù tôi biết đây đều là sự thật, đối với em… đối với em… tôi vẫn rất yêu em.
“Lạc, tôi, yêu, em.”
Nếu có thể, nếu hắn có sức lực, hắn thật muốn vươn tay, sờ gương mặt cậu. Lạc…
“Lời nói của tôi cậu nghe không hiểu, có phải hay không?” Hiển nhiên sự bình tĩnh của hắn đã chọc giận Lạc Kính Lỗi. “Đừng nói yêu tôi nữa.”
“Lạc, tôi yêu em.”
Lạc Kính Lỗi đã tức giận đến mức cả người phát run, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng hắn, như muốn xé toạc đôi môi của hắn.
“Lạc…”
“Đừng gọi tôi như vậy!!” Lạc Kính Lỗi vươn tay nhặt con dao găm ở trên mặt đất, dùng sức đâm vào chân Duẫn Thiên Khuyết.
“A…” Duẫn Thiên Khuyết đau đến nhăn mặt lại, nhắm mắt chịu đựng cảm giác bén nhọn này. Hắn há miệng thở hổn hển, ngăn cản tiếng rên từ trong miệng.
Đau, từng nghĩ đến đây là chuyện đau nhất, nhưng hiện tại, loại đau đớn này thì có là gì.
Ai tới đây, vá lỗ hổng trong tái tim hắn, đó mới là nơi đau nhất. Nước mắt màu đỏ từ nơi đó chảy ra, từng chút từng chút rời khỏi sinh mệnh của hắn.
“Lạc, tôi… yêu… em.” Hắn gian nan nói ra vài chữ.
Lạc Kính Lỗi mặt nhăn nhíu mày nhìn hắn, phải không? Yêu cậu? Như vậy vẫn yêu cậu? Máu tươi chảy ròng như thác nước, chảy xuống rất nhanh, như vậy vẫn yêu cậu? Tốt, nếu cậu yêu, vậy thì cứ yêu, tôi xem cậu có thể yêu đến lúc nào.
Nắm chặt con dao trong tay, đâm xuống thật mạnh, cậu có thể cảm giác được có gì đó cứng rắn ngăn cản đường đi của con dao. Xương cốt sao? Tốt lắm, nỗi đau xâm nhập vào cốt tuỷ, hắn rốt cuộc cũng có thể nếm thử một lần. Mũi dao bén nhọn từng chút cắt vào xương đùi cứng rắn, dùng sức cắt một chút, lại dùng sức cắt một chút. Tôi cho cậu nói, tôi cho cậu nói —
Cả người Duẫn Thiên Khuyết run lên, gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, nhưng đôi mắt vẫn luôn kiên nghị, vẫn gắt gao nhìn vào người hắn yêu thương nhất. “Lạc… tôi… yêu… em…”
Một câu này như là lời nguyền chết chóc, Lạc Kính Lỗi dùng con dao hung hăng đâm xuống, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh thịt tươi bị cắt. Thật đẹp, âm thanh này thật đẹp. Cậu vẫn muốn nghe thêm.
“A…a…” Duẫn Thiên Khuyết giãy dụa ngăn cản chính mình lâm vào hôn mê, hắn muốn nhớ hết tất cả, gương mặt xinh đẹp này, gương mặt hắn yêu suốt tám năm, hắn đã gần như không thể phát ra tiếng, vẫn kiên trì gằn ra một lời tương tự: “Lạc… tôi… tôi… yêu…em…”
Chết cũng muốn quát to, cũng không ngừng nói lời yêu cậu. Lạc Kính Lỗi dùng một loại ánh mắt như muốn ăn thịt người mà nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp của hắn.
Cậu thô lỗ rút dao găm ra, hai mắt cậu đỏ bừng, cúi mặt xuống. Cậu bị phẫn nộ bức đến điên lên. “Tôi cho cậu nói, tôi cho cậu nói!!”
Nặng nề, nặng nề, con dao không ngừng đâm vào đùi hắn.
Cậu điên cuồng không ngừng đâm vào rút ra, lại đâm vào, cậu cũng không đếm được có bao nhiêu lần, mỗi một dao đều mang theo hận thù sâu nặng của cậu, mỗi một dao đều dùng hết sức đâm vào tận bên trong, máu tươi phun lên mặt cậu, nhiễm đỏ gương mặt trắng bệch, đẹp mà thê lương.
Cậu bị người con trai này bức điên rồi.
Máu tươi đang không ngừng chảy từ cơ thể Duẫn Thiên Khuyết, đùi hắn đã gần như máu thịt mơ hồ, hình ảnh đáng sợ kinh người làm cho bất cứ ai cũng không thể đành lòng nhìn lại.
Mồ hôi cậu không ngừng rơi xuống, giọt lên vũng máu đỏ thẫm trên đất, nhanh chóng bị nhuộm dần, hoà tan.
Lạc Kính Lỗi từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mệt mỏi rút con dao nhỏ ra, nhìn máu tươi dính trên mặt và chút ít gì đó giống như thịt người, cậu nở nụ cười.
Cái này, cậu không còn phải nghe lại lời nói dối ghê tởm đó nữa.
Cậu ngẩng đầu, trong tầng mồ hôi che kín, gương mặt trắng bệch đã mất đi nhân khí tìm kiếm bóng dáng của Duẫn Thiên Khuyết. Hắn vẫn dùng loại biểu tình bình tĩnh mang theo dịu dàng, hơi hơi nhấc mi, vẫn là ánh mắt si tình mê đắm, mang theo hơi nước và nồng đậm bi thương. Tuy rằng mỏng manh, nhưng thật sự, tất cả những thứ rơi vào trong tai Lạc Kính Lỗi chỉ là….
“Tôi… yêu…yêu…yêu…em… Lạc… Lạc….”
Băng: Ơ chương trước Băng nói nhầm, chương này bạn Khuyết vẫn bị ngược :3
Hắn rơi vào trong bóng tối vô tận, đau đến mức không nhìn thấy được gì, đau đến mức không thể nói một lời.
Lạc cho tới bây giờ, chưa từng yêu hắn.
Chưa từng yêu hắn.
Không có khả năng, không thể, tuyệt đối không thể như vậy.
Một ít hình ảnh dần hiện lên trong đầu hắn, hình ảnh như là cọng rơm cứu mạng của hắn.
“Ông trời không chỉ sinh ra một loại người! Mệnh đế vương, tướng phú quý, vĩ đại, hoàn mỹ phát ra một loại lực hấp dẫn trí mạng, khiến cho người không tự chủ được mà rơi vào, không thể tự kiềm chế! Sẽ có rất nhiều người vì những luồng hào quang đó hấp dẫn mà phối hợp diễn, vĩnh viễn đi theo bên người hắn, cam tâm tình nguyện để nhân vật chính phát tiết cảm xúc, cho dù vì hắn hy sinh cũng sẽ không hối tiếc. Đây là chức trách của người phối hợp diễn, đó là vận mệnh. Duẫn Thiên Khuyết, cậu chính là nhân vật chính kia. Còn tôi, chính là người phối hợp diễn tuỳ tùng của cậu. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, tôi đã thoả mãn. Chỉ cần có thể ở bên cạnh cậu, là tốt rồi.”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu tốt với tôi như vậy, mà tôi lại từng có ý nghĩ không an phận với cậu.”
Đúng vậy, Lạc thích hắn, tuyệt đối là như vậy, Lạc luôn thương hắn.
“Em nói dối.” Duẫn Thiên Khuyết cố nén đau đớn, hét lớn với cậu, cũng là hét lớn với bản thân mình. “Em từng nói, chính miệng em từng nói muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tôi, vĩnh viễn là tuỳ tùng của tôi, em làm sao có thể không thương tôi được. Còn có lần đó, lần mà em chơi bóng rổ bị thương, em nói em có ý nghĩ không an phận với tôi, tôi nghe được, chính tai tôi nghe được. Lạc, em yêu tôi, em chỉ là tức giận vì những chuyện tôi đã làm với em mà thôi, mới có thể nói như vậy, đúng không? Nhất định là như vậy.”
“Chuyện này à!” Lạc Kính Lỗi hồi tưởng lại chuyện đã sớm bị cậu ném lên chín tầng mây này, chuyện đã tạo nên số mệnh bi thảm của cậu. “Tôi hình như đã nói qua sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cậu, nhưng không hề vượt quá tình bạn, tôi không nghĩ tới cậu sẽ nghĩ đến phương diện khác. Về phần tôi nói tôi có ý nghĩ không an phận với cậu, cũng chỉ bởi vì gương mặt thiên sứ của cậu mà thôi, chỉ là tôi đã nhận nhầm cậu là con gái, mới có thể nói ra chuyện đó. Ai sẽ cảm thấy hứng thú với một người con trai như cậu chứ. Duẫn Thiên Khuyết, đừng nằm mơ giữa ban ngày. Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cậu.”
Chỉ là tôi đã nhận nhầm cậu là con gái.
Ai sẽ cảm thấy hứng thú với một người con trai như cậu chứ.
Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không có khả năng thích cậu.
Tôi chưa từng yêu cậu.
Như có hàng ngàn khối đá đập vào mặt hắn, trong tai ong ong những câu nói đó.
Lạc, đây là sự thật sao?
Thật là như vậy sao? Em thật sự, cho tới bây giờ, cho tới bây giờ cũng không có yêu tôi sao?
Vì sao nghe được chính miệng em nói ra, tim của tôi lại đau như vậy, so với vết thương em tạo trên người tôi còn đau đớn hơn một ngàn lần, một vạn lần.
Nếu đây là sự thật, vậy nhiều năm nay tôi làm những chuyện như vậy đối với em, những điều tôi phải trả giá cho tình yêu say đắm của tôi rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Từ năm mười bảy tuổi, trái tim đã hãm sâu, nhưng chỉ đổi lại một câu “chưa từng yêu” sao?
“Lạc Kính Lỗi, vĩnh viễn bên tôi, cậu không hối hận sao?”
“Duẫn Thiên Khuyết, bạn thân cả đời, cậu không muốn sao?”
Bạn thân cả đời – hay cho một câu bạn thân cả đời. Duẫn Thiên Khuyết, lúc trước mày vì sao không để ý nhiều như vậy, cứ như thế mà mắc kẹt trong những câu nói của cậu ấy, dễ dàng để cậu ấy trở thành nhân vật chính trong sinh mệnh của mình.
Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết, mày thật sự là một thằng ngốc, thật ngốc, thật ngốc.
Từ thiên đường hạnh phúc mà rớt xuống địa ngục, chính là loại cảm giác này sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lạc, em biết không, tôi thật sự đau quá, đau quá.
Lạc, em biết không, khi em nói muốn vĩnh viễn ở bên tôi, tôi đã hạnh phúc rất nhiều, tôi đã cho rằng bản thân mình cuối cùng cũng tìm được người đáng để tôi yêu thương thật lòng, cũng là người yêu tôi tha thiết. Trên thế giới này, thật sự có một người như vậy tồn tại, tôi đã nghĩ đến cả đời này, cả đời này, cả đời này…
Hắn nghẹn ngào cúi đầu, run run đôi môi phát không ra một chút thanh âm.
Nhắm chặt hai mắt cũng không được, không muốn nhìn thấy một cảnh này.
Bịt chặt lỗ tai cũng không được, không thích nghe được tất cả mọi thứ.
Lạc, chúng ta cũng không thể xem như mọi chuyện chưa từng phát sinh được, cũng không thể trở lại ngày hôm qua được nữa, vậy hãy trở về tiếp tục viết lên câu chuyện cổ tích, để câu chuyện cổ tích kia thành sự thật, cùng tôi đi qua cả cuộc đời.
Tôi tình nguyện làm như cái gì cũng không biết.
Đến chết, em vẫn yêu tôi, Lạc…
Từng có một người rất yêu rất yêu tôi đã rời đi, tôi từng nghĩ rằng thế giới này cũng lạnh lẽo như băng giống tôi, tàn khốc, tìm thế nào cũng không ra một hơi ấm.
Nhưng mà, vì sao em lại đến gần tôi, vì cái gì lại muốn làm tôi ấm áp, vì cái gì tặng cho tôi một lời hứa hẹn đẹp đến vậy, vì sao muốn tôi tin vào những câu chuyện tình yêu huyền thoại, vì sao khi tôi xem em là lò sưởi mà ôm vào trong ngực, vì sao khi tôi đã quen thuộc với độ ấm của em, rốt cuộc không thể buông tay, em lại nói cho tôi biết đó chỉ là một sự hiểu lầm. Một hiểu lầm không hề có tình yêu.
Lạc, nếu tôi xin em, nếu tôi cầu em, em có thể thu lại những lời đó không?
Lạc… Lạc…
Tôi yêu em.
“Không phải bị đả kích rồi chứ?” Lạc Kính Lỗi nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trời biết cậu có bao nhiêu vui vẻ, nỗi đau trong lòng cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết. “Cậu nhất định không thích người khác nói cậu giống con gái đi! Nhưng mà, thực đáng tiếc, ai bảo cậu có gương mặt này. Duẫn Thiên Khuyết, cậu thật sự đẹp đến mức không còn lời nào để nói.” Cậu đứng lên, đi về phía cửa động, nhìn xem sắc trời.
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu ngẩng đầu lên, nhìn cho rõ khuôn mặt này của tôi, chỉ sợ đây là lần cuối cùng. Tôi hy vọng cậu nhận lấy bài học này, kiếp sau, đừng làm phiền tôi nữa. Kiếp sau, tôi không hy vọng kiếp sau còn phải nhìn thấy gương mặt ghê tởm của cậu.”
Duẫn Thiên Khuyết chậm rãi ngẩng đầu lên, lần đầu tiên, Lạc Kính Lỗi lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt hắn đẹp như vậy, dịu dàng như nước khắc sâu vào đáy mắt, dùng hết một đời yêu thương say đắm, thâm tình nhìn cậu.
Thực đáng tiếc, đây lại là lần cuối cùng.
“Đừng dùng loại ánh mắt đó nhìn tôi, tôi vẫn sẽ không để cậu sống qua hôm nay đâu.” Lạc Kính Lỗi cau mày đi về phía hắn. “Chỉ có khi cậu chết, nghiệt duyên của chúng ta mới có thể chấm dứt. Duẫn Thiên Khuyết, cậu nhìn gương mặt này đi, nó sẽ không còn tiếp tục tồn tại nữa. Chờ cậu chết đi, nó sẽ biến mất. Rất kỳ quái sao? Tuyệt đối không kỳ quái, chỉ có đi chỉnh hình tôi mới có thể sống sót, không bị thủ hạ của cậu tìm được. Duẫn Thiên Khuyết, cậu có biết tôi vui đến mức nào không? Tôi rốt cuộc có thể thoát khỏi cậu, rốt cuộc có thể tận hưởng cuộc sống của mình. Duẫn Thiên Khuyết, cậu biết tôi hận cậu đến mức nào không? Có khả năng cả cuộc đời này, tôi cũng không thể đi gặp người thân và bạn bè mình, một mình, chỉ một mình cô đơn sống sót.”
Người con trai này, người con trai chết tiệt này, hại cậu luôn bi thảm.
Lạc Kính Lỗi, đứng lên đi, hôm nay qua đi, mọi thứ sẽ chấm dứt. Ngày mai, ánh mặt trời ngày mai chắc chắn sẽ sáng lạn nhất.
Đúng vậy, ngày mai nhất định sẽ có ánh mặt trời.
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi vốn tính làm một chuyện. Cậu đoán được là gì không?” Lạc Kính Lỗi lộ ra tươi cười giải hoạt. “Ha ha… Cậu biết không, tôi vốn tính ở trong này làm cậu một lần. Đem những thứ mấy năm nay cậu làm với tôi, tất cả đều trả lại cho cậu, cho cậu nếm thử loại khuất nhục và đau đớn này.” Tạm dừng một chút. “Nhưng mà, suy nghĩ một chút, tôi vẫn không làm được. Muốn tôi đâm lui đâm tới ở nơi đó của cậu, tôi chỉ sợ có cái gì bẩn rơi ra! Tôi thật sự không rõ, cậu vì sao lại thích thú với cái thứ thô tục đó, tôi vẫn chưa có biến thái bằng cậu. Cho nên, tôi tha cho cậu.”
Cậu ngồi xổm trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, nhìn thẳng vào đôi mắt yêu thương vô hạn của hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, trước khi chết, cậu còn muốn nói gì không?”
Ngập ngừng đôi môi, cúi đầu, giọng nói vang lên. “Tôi… yêu… em.”
Lạc Kính Lỗi nghe được thực rõ ràng. “Yêu tôi?” Cậu thật sự khống chế không được cảm xúc, liền bị Duẫn Thiên Khuyết chọc giận. “Ha ha… Cậu yêu tôi? Ha ha… Cậu chẳng lẽ không cảm thấy lời này thực buồn cười sao? Phương thức cậu yêu tôi cũng thật quá đáng sợ đi! Yêu tôi, chính là huỷ đi tất cả của tôi, yêu tôi, chính là dùng hét tất cả phương pháp tra tấn tôi, giẫm lên tôi. Làm cho tôi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Tôi đau khổ càng nhiều, cậu sẽ càng yêu tôi. Duẫn Thiên Khuyết, tình yêu của cậu ngay cả cho chó nó cũng không cần. Đừng nói yêu tôi nữa, tôi không muốn nghe điều đó nữa.”
Lạc, tôi thật sự rất yêu em, cho dù em không thương tôi, chưa từng có yêu tôi, cho dù tôi biết đây đều là sự thật, đối với em… đối với em… tôi vẫn rất yêu em.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lạc, tôi, yêu, em.”
Nếu có thể, nếu hắn có sức lực, hắn thật muốn vươn tay, sờ gương mặt cậu. Lạc…
“Lời nói của tôi cậu nghe không hiểu, có phải hay không?” Hiển nhiên sự bình tĩnh của hắn đã chọc giận Lạc Kính Lỗi. “Đừng nói yêu tôi nữa.”
“Lạc, tôi yêu em.”
Lạc Kính Lỗi đã tức giận đến mức cả người phát run, nghiến răng nghiến lợi hung hăng trừng hắn, như muốn xé toạc đôi môi của hắn.
“Lạc…”
“Đừng gọi tôi như vậy!!” Lạc Kính Lỗi vươn tay nhặt con dao găm ở trên mặt đất, dùng sức đâm vào chân Duẫn Thiên Khuyết.
“A…” Duẫn Thiên Khuyết đau đến nhăn mặt lại, nhắm mắt chịu đựng cảm giác bén nhọn này. Hắn há miệng thở hổn hển, ngăn cản tiếng rên từ trong miệng.
Đau, từng nghĩ đến đây là chuyện đau nhất, nhưng hiện tại, loại đau đớn này thì có là gì.
Ai tới đây, vá lỗ hổng trong tái tim hắn, đó mới là nơi đau nhất. Nước mắt màu đỏ từ nơi đó chảy ra, từng chút từng chút rời khỏi sinh mệnh của hắn.
“Lạc, tôi… yêu… em.” Hắn gian nan nói ra vài chữ.
Lạc Kính Lỗi mặt nhăn nhíu mày nhìn hắn, phải không? Yêu cậu? Như vậy vẫn yêu cậu? Máu tươi chảy ròng như thác nước, chảy xuống rất nhanh, như vậy vẫn yêu cậu? Tốt, nếu cậu yêu, vậy thì cứ yêu, tôi xem cậu có thể yêu đến lúc nào.
Nắm chặt con dao trong tay, đâm xuống thật mạnh, cậu có thể cảm giác được có gì đó cứng rắn ngăn cản đường đi của con dao. Xương cốt sao? Tốt lắm, nỗi đau xâm nhập vào cốt tuỷ, hắn rốt cuộc cũng có thể nếm thử một lần. Mũi dao bén nhọn từng chút cắt vào xương đùi cứng rắn, dùng sức cắt một chút, lại dùng sức cắt một chút. Tôi cho cậu nói, tôi cho cậu nói —
Cả người Duẫn Thiên Khuyết run lên, gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, nhưng đôi mắt vẫn luôn kiên nghị, vẫn gắt gao nhìn vào người hắn yêu thương nhất. “Lạc… tôi… yêu… em…”
Một câu này như là lời nguyền chết chóc, Lạc Kính Lỗi dùng con dao hung hăng đâm xuống, cậu thậm chí có thể nghe thấy âm thanh thịt tươi bị cắt. Thật đẹp, âm thanh này thật đẹp. Cậu vẫn muốn nghe thêm.
“A…a…” Duẫn Thiên Khuyết giãy dụa ngăn cản chính mình lâm vào hôn mê, hắn muốn nhớ hết tất cả, gương mặt xinh đẹp này, gương mặt hắn yêu suốt tám năm, hắn đã gần như không thể phát ra tiếng, vẫn kiên trì gằn ra một lời tương tự: “Lạc… tôi… tôi… yêu…em…”
Chết cũng muốn quát to, cũng không ngừng nói lời yêu cậu. Lạc Kính Lỗi dùng một loại ánh mắt như muốn ăn thịt người mà nhìn vào gương mặt tuyệt đẹp của hắn.
Cậu thô lỗ rút dao găm ra, hai mắt cậu đỏ bừng, cúi mặt xuống. Cậu bị phẫn nộ bức đến điên lên. “Tôi cho cậu nói, tôi cho cậu nói!!”
Nặng nề, nặng nề, con dao không ngừng đâm vào đùi hắn.
Cậu điên cuồng không ngừng đâm vào rút ra, lại đâm vào, cậu cũng không đếm được có bao nhiêu lần, mỗi một dao đều mang theo hận thù sâu nặng của cậu, mỗi một dao đều dùng hết sức đâm vào tận bên trong, máu tươi phun lên mặt cậu, nhiễm đỏ gương mặt trắng bệch, đẹp mà thê lương.
Cậu bị người con trai này bức điên rồi.
Máu tươi đang không ngừng chảy từ cơ thể Duẫn Thiên Khuyết, đùi hắn đã gần như máu thịt mơ hồ, hình ảnh đáng sợ kinh người làm cho bất cứ ai cũng không thể đành lòng nhìn lại.
Mồ hôi cậu không ngừng rơi xuống, giọt lên vũng máu đỏ thẫm trên đất, nhanh chóng bị nhuộm dần, hoà tan.
Lạc Kính Lỗi từng ngụm từng ngụm thở phì phò, mệt mỏi rút con dao nhỏ ra, nhìn máu tươi dính trên mặt và chút ít gì đó giống như thịt người, cậu nở nụ cười.
Cái này, cậu không còn phải nghe lại lời nói dối ghê tởm đó nữa.
Cậu ngẩng đầu, trong tầng mồ hôi che kín, gương mặt trắng bệch đã mất đi nhân khí tìm kiếm bóng dáng của Duẫn Thiên Khuyết. Hắn vẫn dùng loại biểu tình bình tĩnh mang theo dịu dàng, hơi hơi nhấc mi, vẫn là ánh mắt si tình mê đắm, mang theo hơi nước và nồng đậm bi thương. Tuy rằng mỏng manh, nhưng thật sự, tất cả những thứ rơi vào trong tai Lạc Kính Lỗi chỉ là….
“Tôi… yêu…yêu…yêu…em… Lạc… Lạc….”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro