Rời Đi
Quang Tuyết Yến
2024-11-18 01:08:57
Băng: Các bạn sẽ thấy sự thay đổi xưng hô giữa các nhân vật. điều này bởi vì Băng edit theo tâm lý của nhân vật
Duẫn Thiên Khuyết ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha làm bằng da Ý, một ly Petrus (1) năm 73 nằm trong tay. Lướt qua miệng ly thuỷ tinh còn vương dư vị rượu đỏ, đôi môi mỏng khiêu gợi dính chất lỏng, ướt át sống động vô cùng dụ hoặc. Hắn buông ly xuống, khí lạnh bức người nhìn thẳng vào người trước mắt. “Vội vã tìm tôi như vậy, là nhớ tôi sao?”
Gương mắt trước mắt này không bao giờ là gương mặt mà cậu chờ mong mỗi ngày nữa, Lạc Kính Lỗi trợn mắt nghiến răng, hận không thể xé xuống gương mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa này. “Chuyện Khắc Lâm, có phải cậu làm hay không?”
Một tay đặt lên thành sô pha, mu bàn tay chạm vào má, bắt chéo một chân, Duẫn Thiên Khuyết nhàn nhã nhìn cậu, không nói lời nào.
Sự thanh thản này của hắn càng khiến cậu giận dữ nhiều hơn. “Em gái Cao Định Nam, có phải do cậu làm hại hay không?”
“Cậu hi vọng tôi trả lời cậu như thế nào?”
“Nói cho tôi biết chân tướng.”
“Phải.” Một câu khẳng định không hề e dè.
Lạc Kính Lỗi giờ phút này mới hiểu được, thì ra là cậu hi vọng câu trả lời phủ định của Duẫn Thiên Khuyết đến mức nào. Phủ định hết thảy, giải thích tất cả đều không có liên hệ đến hắn. Hắn vẫn là bạn bè của bọn họ, vẫn có thể cùng nhau chơi bóng, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ước hẹn lời thề trong gió, một lần nữa trở lại thời gian tốt đẹp.
Nhưng hiện tại – tất cả đều thay đổii. Ngay cả Duẫn Thiên Khuyết cũng rời xa cậu.
Nhất định phải sống cô độc sao? Không thể có kết cục như vậy được!
“Vì sao? Vì cái gì lại làm như vậy?” Lạc Kính Lỗi không cam lòng rống giận, phát tiết oán hận trong lòng. “Đại Cao, Khắc Lâm, bọn họ không phải bạn của cậu sao? Bọn họ đều xem cậu là bạn tốt, đồng đội đồng tâm hiệp lực, bọn họ đối xử với cậu như thế nào, cậu đều không nhìn thấy sao?”
“Bạn bè? Tôi cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nói sẽ cần thứ này.”
Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc Kính Lỗi, cậu thật sự không biết sao?” Duẫn Thiên Khuyết đứng lên, đi đến bên người cậu, lúc ở gần mới phát hiện cậu bị rách da, khoé miệng xanh tím, vì thế vươn tay khẽ vuốt miệng vết thương. “Đây là chuyện gì, ai làm?” Gương mặt nhăn lại tiết lộ sự lo lắng của hắn.
“Đừng đụng vào tôi.” Lạc Kính Lỗi đẩy tay hắn một cái. “Đừng đổi chủ đề, trả lời tôi.”
Duẫn Thiên Khuyết nheo mắt lại. “Là Cao Định Nam sao? Hắn cư nhiên dám động thủ đánh cậu. Xem ra, hắn vẫn chưa bị dạy dỗ đủ. Có phải là phải nên đối xử với hắn tàn nhẫn một chút không?”
“Duẫn Thiên Khuyết!” Lạc Kính Lỗi quả thực không thể tin được trên đời này sẽ có một người đáng sợ như vậy, mà cậu lại từng nhầm lẫn người này là một thiên sứ mà đối đãi hiền hoà, muốn cùng với hắn cả đời làm tri kỉ. “Mày thôi đi! Mày rốt cuộc có còn một chút nhân tính hay không. Khắc Lâm cùng Đại Cao, bọn họ đến tột cùng làm chuyện gì có lỗi với mày, khiến mày đối xử với bọn họ tàn nhẫn như thế. Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc Kính Lỗi, đây chính là trừng phạt đối với cậu, đối với sự phản bội của cậu dành cho tôi.”
“Phản bội? Mày có ý gì?”
“Chẳng là chuyện cậu đã làm, đều đã quên hết sao? Cần tôi nhắc nhở cậu sao?”
“Mày, mày ám chỉ chuyện ở nhà Khắc Lâm sao? Chỉ vì việc nhỏ như thế, mà mày lại ra tay nặng với cậu ấy như vậy, mày quả thực là điên rồi.”
Chỉ thấy trong nụ cười của Duẫn Thiên Khuyết ẩn ẩn một tia tàn nhẫn, sự tự tin trong mắt Lạc Kính Lỗi cũng dần dần trầm xuống.
“Duẫn Thiên Khuyết! Đại Cao thì sao? Anh ấy đắc tội gì, mày làm sao có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy với một người con gái, mày đã huỷ hoại cả cuộc đời em ấy rồi!”
“Lạc Kính Lỗi, bọn họ phạm vào tội gì, cậu hẳn là rõ ràng hơn tôi. Tôi làm những chuyện như vậy cũng chỉ để chặt đứt tưởng niệm sở hữu của bọn họ với cậu. Lạc Kính Lỗi, tôi có thể tha thứ trong lòng người khác có cậu, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận bất cứ kẻ nào chạm vào cậu. Bởi vì cậu, cậu thuộc về tôi.”
Lạc Kính Lỗi nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mắt. “Mày, mày nói cái gì, cái gì thuộc về mày, cái gì niệm tưởng, mày, nói bậy bạ gì đó, mày điên rồi.”
“Hừ. Cậu bớt giả bộ hồ đồ đi. Tóm lại, bọn chúng đã không còn là sự uy hiếp với tôi. Lạc Kính Lỗi, tôi muốn giữ lấy hứa hẹn của cậu với tôi, cùng tôi vĩnh viễn cùng một chỗ đi!”
“Mày, mày rốt cuộc có ý gì?”
“Cậu, vẫn không rõ sao?” Duẫn Thiên Khuyết vô cùng xinh đẹp đi đến gần cậu, vuốt ve gương mặt tái nhợt, hơi thương tiếc kề sát má vào cậu, hơi thở ấm áp phảng phất trên gương mặt cậu. Dùng bàn tay che chở nâng mặt cậu lên, dùng đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua đôi môi cậu, lại gần bên tai cậu, hơi thở nhẹ nhàng nói. “Lạc, em là bảo bối của tôi.”
Đôi môi mỏng khiêu gợi của hắn chạm vào cậu, cảm giác khắng khít thoã mãn nhanh chóng tràn ngập trái tim. Nhẹ nhàng đè ép, đôi môi mềm co dãn, ma sát tìm kiếm vị trí thoải mái nhất. Vươn đầu lưỡi linh hoạt, dọc theo hình dáng miệng cậu nhấm nháp từng chút một, hưởng thụ vị ngọt lạnh lẽo mang theo kích thích. Dường như mỗi một tấc đều có hương vị bất đồng, khiến cho hắn không ngại phiền hà mà lặp lại con đường một lần nữa, thật thích thú. Thật lâu sau, mới lưu luyến rời khỏi đôi môi dụ hoặc kia, dùng đầu lưỡi nhẹ mở hàm răng của cậu, đi đến một vùng đất cấm khác. Hoàn toàn tương phản với cảm giác lạnh lẽo lúc trước, đây lại là một tiên cảnh ấm áp. Chiếc lưỡi dài khẽ liếm trong vòm miệng, không gian xa lạ kia tựa hồ vô cùng kỳ diệu, khiến cho hắn lại một lần nữa trải nghiệm những ma sát ẩm ướt mang theo khoái cảm. Dời khỏi trận địa kia, lại chạm đến một hàm răng chỉnh tề, cảm giác hơi hơi thô ráp cũng khiến hắn hưng phấn vô cùng. Một chiếc lại một chiếc tỉ mỉ âu yếm, lưu luyến kéo dài trong khu vườn màu trắng. Cuối cùng chạm vào phía trên đầu lưỡi trơn bóng, dùng đầu lưỡi mình nhẹ nhàng đùa bỡn, chỉ thấy nó giống như đã bị kinh hoảng mà cuống cuồng né tránh. Vì vậy lại đuổi sát theo, một lần nữa áp lên, không ngừng chiếm lấy.
Nụ hôn này này khiến cho toàn bộ không khí trong miệng câu đều bị gắt gao hút lấy, khi cảm giác hít thở không thông truyền đến, Lạc Kính Lỗi mới thoáng hồi phục lại từ khiếp sợ, rốt cuộc ý thức được chuyện gì đang phát sinh – bọn họ, hôn môi.
Trời ạ! Này, này, chuyện này – làm sao có thể. Cậu, cậu là con trai mà!
Chẳng lẽ Duẫn Thiên Khuyết không ý thức được sao? Loại chuyện này, làm sao có thể phát sinh giữa hai người con trai được. Cảm giác ghê tởm lan khắp toàn thân, khiến cho cậu dùng hết khí lực đẩy mạnh Duẫn Thiên Khuyết, cũng hung tợn hét lớn với hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc có biết bản thân cậu đang làm gì hay không? Làm như vậy có mục đích gì, cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Ngón trỏ gấp khúc đặt trên đôi môi, đè nén dục vọng bộc phát mãnh liệt từ nụ hôn sâu, Duẫn Thiên Khuyết giương mắt nhìn chăm chú vào Lạc Kính Lỗi đang thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy vui vẻ đến cực điểm, cười ra tiếng. “Lạc, tôi muốn em.”
“Muốn? Có nghĩa gì, cậu muốn tôi làm gì?”
“Tôi thích em.”
“Cậu.” Lạc Kính Lỗi mở to hai mắt. “Cậu đang mê sảng gì đó, tôi là con trai.”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng, thích hay không thì phải nói với con gái mới đúng!”
“Nếu em là con gái, tôi cũng không ngại lặp lại lần nữa.”
“Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc, tôi thích em. Cho nên, tôi không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào nhìn đến em. Để ý em, cho nên tôi càng không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào đụng chạm em. Khắc Lâm cùng Cao Định Nam, bọn họ phạm vào cấm kỵ của tôi. Vì vậy đã bị trừng phạt. Vốn là em phản bội tôi, tôi cũng không nên buông tha cho em. Nhưng mà, Lạc, ai bảo tôi thích em như vậy, không đành lòng nhìn em bị tôi thương tổn. Cho nên lúc này đây, tôi tạm thời tha cho em! Nhưng mà, tuyệt đối sẽ không có lần sau! Nếu không, tôi sẽ tức giận, rất tức giận.” Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tầng sương giá rét lạnh, ngưng kết thành băng, bắn về phía đôi mắt hoảng sợ của Lạc Kính Lỗi.
“Cậu, cậu.” Lạc Kính Lỗi cưỡng chế nội tâm sợ hãi, đánh ra một cú vào gương mặt hoàn mĩ kia. Thực bất hạnh bị Duẫn Thiên Khuyết chặn tay lại, mang hàm ý khiển trách mà cố ý buộc chặt, cho đến Lạc Kính Lỗi hiện ra gương mặt biến hình vặn vẹo mới buông tay. “Lạc, ngu xuẩn là chuyện không nên làm lần thứ hai. Em vĩnh viễn sẽ không là đối thủ của tôi. Tôi còn muốn nói cho em một việc, từ hôm nay trở đi, em sẽ ở cùng một chỗ với tôi.”
“Đừng có gọi tôi như vậy.” Lạc Kính Lỗi rút cánh tay bị đau về, trong đôi mắt nhìn Duẫn Thiên Khuyết tràn ngập sợ hãi. Thiếu niên này đã không còn là người cùng cậu đánh nhau, cùng cậu ăn cơm, cùng cậu chơi bóng, cùng cậu trải qua một mùa xuân tuổi trẻ. Lúc này, hắn đã biến thành ma quỷ ăn thịt người, từng bước lại gần chính mình, ý đồ đoạt lấy, giữ lấy, khoá chặt lấy mình. Không, không, không thể. Lạc Kính Lỗi lảo đảo bước về phía sau. “Duẫn Thiên Khuyết, tôi không thuộc về cậu. Cậu đừng hòng mơ tưởng có được tôi. Cậu là đồ biến thái.” Nói xong, cậu liền xoay người bỏ chạy.
Bóng dáng trong bụi đất tung bay mờ nhạt trở nên mơ hồ không rõ, dần dần rời xa. Duẫn Thiên Khuyết đặt ngón tay lên môi của mình, cảm thụ từng dư âm sót lại. Nụ cười hiện lên trên khoé miệng, nhìn thân ảnh đã rời xa. Em có thể chạy được đến đâu?
Lạc, em rất nhanh sẽ lại trở về, trở về bên người tôi.
Tôi đã cỡ nào chờ mong đượccùng em khám phá cuộc sống tốt đẹp, đây là chuyện vô cùng hạnh phúc nha! Trên bãi cỏ xanh đó có thể quen được em, coi như là chuyện đáng giá nhất trong mười bảy năm cuộc đời của tôi.
“Xình xịch…”
Khi âm thanh xe lửa chuyển động rơi vào tai, Lạc Kính Lỗi mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thực xin lỗi, Khắc Lâm. Thực xin lỗi, Đại Cao. Tôi nhát gan yếu đuối cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Tha thứ tôi đã ích kỷ và tuỳ hứng, rời khỏi thành phố đáng sợ này đối với tôi mà nói, là chuyện duy nhất tôi có thể làm. Thực xin lỗi, thực xin lỗi…
Đại Cao báo cảnh sát, diễn thuyết phẫn nộ vô cùng cũng không thể đánh động được tâm của nhóm cảnh sát này, ngược lại dẫn đến một trận đánh ác liệt với bọn côn đồ. Mà cậu ngay cả lại gần để lau miệng vết thương cho anh cũng không có dũng khí, chỉ sợ làm như vậy lại càng thêm rước vào gió lốc khủng bố cho anh. Cha của Duẫn Thiên Khuyết có thế lực cường hãn, liệu ai có thể tin tưởng một thiếu nhiên tuấn mỹ, xinh đẹp lại làm ra loại chuyện này. Huống hồ không có động cơ nào, trong thời gian ngắn lại xuất hiện rất nhiều nhân chứng và bằng chứ tinh xảo. Chuyện hài hước lần này rất nhanh được dập tắt.
Khắc Lâm vẫn nằm trên giường bệnh, khi thì thanh tỉnh, khi thì điên điên co rúm người lại, sợ sệt tất cả mọi người.
Em gái của Đại Cao vẫn chưa tỉnh lại từ hôn mê. Có lẽ, đây cũng là điều mà em ấy hi vọng trong tiềm thức. Cứ như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Lạc Kính Lỗi dùng hết đủ loại biện pháp thuyết phục người nhà giúp cậu thủ tục thôi học. Việc cấp bách, chính là tìm kiếm một địa phương hẻo lánh, sau khi dàn xếp xong, sẽ xử lý chuyện đến trường. Duẫn Thiên Khuyết gây cho cậu nỗi kinh hoàng quá lớn. Cậu quên không được hình ảnh Khắc Lâm bị băng bó thành xác ướp, cả người phát run, ngã thật mạnh trên đất. Quên không được cú đấm của Đại Cao, gương mặt bất đắc dĩ, biểu tình tuyệt vọng của anh. Quên không được gương mặt trắng bệch của em gái Đại Cao trong lúc hôn mê. Càng quên không được thái độ khinh thường hết thảy của Duẫn Thiên Khuyết, kiên định nói xong một câu tuyên bố “Từ nay về sao, em ở cùng một chỗ với tôi.”
Đáng chết, cậu thật sự sợ hãi. Cậu sợ thảm trạng của Khắc Lâm sẽ phát sinh ở trên người cậu, cậu sợ bi kịch của Đại Cao sẽ phát sinh bên người cậu. Cậu sợ Duẫn Thiên Khuyết, thật sự rất sợ.
Lấy bối cảnh của Duẫn Thiên Khuyết, muốn đối phó một người bình thường như cậu, quả thực dễ như trở bàn tay, cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
Cho nên, cậu muốn chạy trốn.
Thoát khỏi thành phố đáng sợ này, thoát khỏi con người đáng sợ ấy.
Thực xin lỗi, Khắc Lâm, bởi vì tớ mà hại cậu biến thành như vậy. Là người có lỗi, thân là bạn bè mà tớ cũng không thể ở bên cạnh lau người, thay thuốc cho cậu, giúp cha mẹ cậu làm chút việc gì đó, giảm bớt tội ác của tớ. Thực xin lỗi, Đại Cao, đều là em hại em gái anh, một người hoảng sợ, ích kỷ như em cũng không có thể ở bên cạnh em ấy, nói vài lời xin lỗi, chờ đợi em ấy tỉnh lại từ hôn mê.
Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không thể chờ đợi những người bị tôi thương tổn thanh tỉnh lại, quỳ gối trước mặt bọn họ, cầu xin được tha thứ.
Đại Cao, anh nói rất đúng, đều làm em sai, là em mang Duẫn Thiên Khuyết tiến vào thế giới của chúng ta, là em huỷ hoại mọi người, cũng huỷ đi tình bạn mười hai năm của chúng ta.
Thật xin lỗi…
Tha thứ cho em vì đã rời đi, em không thể để bản thân mình trở thành vật hi sinh tiếp theo của Duẫn Thiên Khuyết.
Thật xin lỗi…
Xe lửa chậm rãi tiến vào sân ga, dừng lại ở một thành phố xa lạ nhưng làm Lạc Kính Lỗi cảm thấy yên tâm. Cậu mang hành lý bước xuống bậc thang cuối cùng, khi cậu đang hít thở bầu không khí tươi mát có chút khác biệt với quá khứ, một vài người đàn ông cao lớn khôi ngô đi thẳng đến trước cậu, dùng tiếng quốc dân nói với cậu. “Cậu Lạc, cậu Duẫn đang chờ cậu, xin theo chúng tôi trở về.”
“Em thật không nghe lời, bảo bối của tôi.”
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
“Đi theo tôi, đến đây ở cùng với tôi, Lạc. Không phải em nói muốn vĩnh viễn làm tuỳ tùng của tôi sao, tôi đang cho em một cơ hội đó!”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Duẫn Thiên Khuyết nheo lại ánh mắt tà ác, tay vươn về phía sau Lạc Kính Lỗi, xâm nhập vào mái tóc đen tuyền của cậu, ra sức bóp chặt, đổi lấy một tiếng thét kinh hãi của cậu, đồng thời cũng khiến cậu đối diện với hắn. “Lạc Kính Lỗi, đừng chọc giận tôi nữa. Kiên nhẫn của tôi đã hết. Nếu cậu không muốn nạn nhân kế tiếp chính là cha mẹ cậu, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Lạc Kính Lỗi, cho tới bây giờ tôi chưa từng là người nhân từ dễ nương tay, đừng dễ dàng nếm thử hậu quả không phải là chuyện cậu có thể chấp nhận được. Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên cân nhắc thật kỹ càng, rồi sau đó mới hành động.”
Bi thống, tuyệt vọng thừa nhận thể xác và tinh thần đã không thể chống cự được, Lạc Kính Lỗi rốt cuộc không có khí lực phản bác. Một người từng là bạn, vì sao lại trở thành người đẩy cậu vào địa ngục. Hình ảnh người từng cùng chung hoạn nạn, vui chơi chơi đùa, chân thành quan tâm nhau cũng đã bị đốt sạch, biến thành buồn cười, lại đau xót khi nhớ lại. Xa xôi và không chân thật. Một vẻ đẹp tuyệt mỹ giữa trời xanh mây trắng, gương mặt kiên cường không ngại nhìn thẳng cậu khi chuyển trường. Khi cậu bị thương, gương mặt lo lắng tái nhợt canh giữ ở bên người cậu. Hết thảy, hết thảy biến thành ác ma mang mặt nạ ngày hôm nay, xâm lược chèn ép từng tấc da thịt trên cơ thể cậu.
“Mặc kệ là bọn nhóc lần trước, hay là những tên hôm nay, cậu đều có thể không để trong lòng. Bị thương xong, lau khô máu, rất nhanh cậu có thể quên bọn họ. Nhưng mà, Duẫn Thiên Khuyết khác biệt. Tôi khuyên cậu, cách xa hắn một chút. Cậu không biết hắn. Đối với Duẫn Thiên Khuyết, cậu phải học được hai chữ, chính là ‘nguy hiểm’. Hắn chính là người như vậy. Cho nên, đừng tiếp cận hắn nữa.”
Lương Thánh Nặc, là giọng nói của Lương Thánh Nặc sao? Thật ngốc, cho đến tận hôm nay cậu mới tin lời hắn nói, cho đến khi đã trải qua, mới hiểu hàm nghĩa thật sự của hai từ hối hận.
Chỉ là, hôm nay, cậu còn có cơ hội để hối hận sao?
——————–
Chú thích:
(1) Rượu Petrus:
C 15
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 6 Comments
8 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Duẫn Thiên Khuyết ngồi ngay ngắn trên chiếc sô pha làm bằng da Ý, một ly Petrus (1) năm 73 nằm trong tay. Lướt qua miệng ly thuỷ tinh còn vương dư vị rượu đỏ, đôi môi mỏng khiêu gợi dính chất lỏng, ướt át sống động vô cùng dụ hoặc. Hắn buông ly xuống, khí lạnh bức người nhìn thẳng vào người trước mắt. “Vội vã tìm tôi như vậy, là nhớ tôi sao?”
Gương mắt trước mắt này không bao giờ là gương mặt mà cậu chờ mong mỗi ngày nữa, Lạc Kính Lỗi trợn mắt nghiến răng, hận không thể xé xuống gương mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa này. “Chuyện Khắc Lâm, có phải cậu làm hay không?”
Một tay đặt lên thành sô pha, mu bàn tay chạm vào má, bắt chéo một chân, Duẫn Thiên Khuyết nhàn nhã nhìn cậu, không nói lời nào.
Sự thanh thản này của hắn càng khiến cậu giận dữ nhiều hơn. “Em gái Cao Định Nam, có phải do cậu làm hại hay không?”
“Cậu hi vọng tôi trả lời cậu như thế nào?”
“Nói cho tôi biết chân tướng.”
“Phải.” Một câu khẳng định không hề e dè.
Lạc Kính Lỗi giờ phút này mới hiểu được, thì ra là cậu hi vọng câu trả lời phủ định của Duẫn Thiên Khuyết đến mức nào. Phủ định hết thảy, giải thích tất cả đều không có liên hệ đến hắn. Hắn vẫn là bạn bè của bọn họ, vẫn có thể cùng nhau chơi bóng, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau ước hẹn lời thề trong gió, một lần nữa trở lại thời gian tốt đẹp.
Nhưng hiện tại – tất cả đều thay đổii. Ngay cả Duẫn Thiên Khuyết cũng rời xa cậu.
Nhất định phải sống cô độc sao? Không thể có kết cục như vậy được!
“Vì sao? Vì cái gì lại làm như vậy?” Lạc Kính Lỗi không cam lòng rống giận, phát tiết oán hận trong lòng. “Đại Cao, Khắc Lâm, bọn họ không phải bạn của cậu sao? Bọn họ đều xem cậu là bạn tốt, đồng đội đồng tâm hiệp lực, bọn họ đối xử với cậu như thế nào, cậu đều không nhìn thấy sao?”
“Bạn bè? Tôi cho tới bây giờ, vẫn chưa từng nói sẽ cần thứ này.”
Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc Kính Lỗi, cậu thật sự không biết sao?” Duẫn Thiên Khuyết đứng lên, đi đến bên người cậu, lúc ở gần mới phát hiện cậu bị rách da, khoé miệng xanh tím, vì thế vươn tay khẽ vuốt miệng vết thương. “Đây là chuyện gì, ai làm?” Gương mặt nhăn lại tiết lộ sự lo lắng của hắn.
“Đừng đụng vào tôi.” Lạc Kính Lỗi đẩy tay hắn một cái. “Đừng đổi chủ đề, trả lời tôi.”
Duẫn Thiên Khuyết nheo mắt lại. “Là Cao Định Nam sao? Hắn cư nhiên dám động thủ đánh cậu. Xem ra, hắn vẫn chưa bị dạy dỗ đủ. Có phải là phải nên đối xử với hắn tàn nhẫn một chút không?”
“Duẫn Thiên Khuyết!” Lạc Kính Lỗi quả thực không thể tin được trên đời này sẽ có một người đáng sợ như vậy, mà cậu lại từng nhầm lẫn người này là một thiên sứ mà đối đãi hiền hoà, muốn cùng với hắn cả đời làm tri kỉ. “Mày thôi đi! Mày rốt cuộc có còn một chút nhân tính hay không. Khắc Lâm cùng Đại Cao, bọn họ đến tột cùng làm chuyện gì có lỗi với mày, khiến mày đối xử với bọn họ tàn nhẫn như thế. Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc Kính Lỗi, đây chính là trừng phạt đối với cậu, đối với sự phản bội của cậu dành cho tôi.”
“Phản bội? Mày có ý gì?”
“Chẳng là chuyện cậu đã làm, đều đã quên hết sao? Cần tôi nhắc nhở cậu sao?”
“Mày, mày ám chỉ chuyện ở nhà Khắc Lâm sao? Chỉ vì việc nhỏ như thế, mà mày lại ra tay nặng với cậu ấy như vậy, mày quả thực là điên rồi.”
Chỉ thấy trong nụ cười của Duẫn Thiên Khuyết ẩn ẩn một tia tàn nhẫn, sự tự tin trong mắt Lạc Kính Lỗi cũng dần dần trầm xuống.
“Duẫn Thiên Khuyết! Đại Cao thì sao? Anh ấy đắc tội gì, mày làm sao có thể nhẫn tâm làm ra chuyện như vậy với một người con gái, mày đã huỷ hoại cả cuộc đời em ấy rồi!”
“Lạc Kính Lỗi, bọn họ phạm vào tội gì, cậu hẳn là rõ ràng hơn tôi. Tôi làm những chuyện như vậy cũng chỉ để chặt đứt tưởng niệm sở hữu của bọn họ với cậu. Lạc Kính Lỗi, tôi có thể tha thứ trong lòng người khác có cậu, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận bất cứ kẻ nào chạm vào cậu. Bởi vì cậu, cậu thuộc về tôi.”
Lạc Kính Lỗi nghi hoặc nhìn người xa lạ trước mắt. “Mày, mày nói cái gì, cái gì thuộc về mày, cái gì niệm tưởng, mày, nói bậy bạ gì đó, mày điên rồi.”
“Hừ. Cậu bớt giả bộ hồ đồ đi. Tóm lại, bọn chúng đã không còn là sự uy hiếp với tôi. Lạc Kính Lỗi, tôi muốn giữ lấy hứa hẹn của cậu với tôi, cùng tôi vĩnh viễn cùng một chỗ đi!”
“Mày, mày rốt cuộc có ý gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu, vẫn không rõ sao?” Duẫn Thiên Khuyết vô cùng xinh đẹp đi đến gần cậu, vuốt ve gương mặt tái nhợt, hơi thương tiếc kề sát má vào cậu, hơi thở ấm áp phảng phất trên gương mặt cậu. Dùng bàn tay che chở nâng mặt cậu lên, dùng đầu ngón tay mềm nhẹ lướt qua đôi môi cậu, lại gần bên tai cậu, hơi thở nhẹ nhàng nói. “Lạc, em là bảo bối của tôi.”
Đôi môi mỏng khiêu gợi của hắn chạm vào cậu, cảm giác khắng khít thoã mãn nhanh chóng tràn ngập trái tim. Nhẹ nhàng đè ép, đôi môi mềm co dãn, ma sát tìm kiếm vị trí thoải mái nhất. Vươn đầu lưỡi linh hoạt, dọc theo hình dáng miệng cậu nhấm nháp từng chút một, hưởng thụ vị ngọt lạnh lẽo mang theo kích thích. Dường như mỗi một tấc đều có hương vị bất đồng, khiến cho hắn không ngại phiền hà mà lặp lại con đường một lần nữa, thật thích thú. Thật lâu sau, mới lưu luyến rời khỏi đôi môi dụ hoặc kia, dùng đầu lưỡi nhẹ mở hàm răng của cậu, đi đến một vùng đất cấm khác. Hoàn toàn tương phản với cảm giác lạnh lẽo lúc trước, đây lại là một tiên cảnh ấm áp. Chiếc lưỡi dài khẽ liếm trong vòm miệng, không gian xa lạ kia tựa hồ vô cùng kỳ diệu, khiến cho hắn lại một lần nữa trải nghiệm những ma sát ẩm ướt mang theo khoái cảm. Dời khỏi trận địa kia, lại chạm đến một hàm răng chỉnh tề, cảm giác hơi hơi thô ráp cũng khiến hắn hưng phấn vô cùng. Một chiếc lại một chiếc tỉ mỉ âu yếm, lưu luyến kéo dài trong khu vườn màu trắng. Cuối cùng chạm vào phía trên đầu lưỡi trơn bóng, dùng đầu lưỡi mình nhẹ nhàng đùa bỡn, chỉ thấy nó giống như đã bị kinh hoảng mà cuống cuồng né tránh. Vì vậy lại đuổi sát theo, một lần nữa áp lên, không ngừng chiếm lấy.
Nụ hôn này này khiến cho toàn bộ không khí trong miệng câu đều bị gắt gao hút lấy, khi cảm giác hít thở không thông truyền đến, Lạc Kính Lỗi mới thoáng hồi phục lại từ khiếp sợ, rốt cuộc ý thức được chuyện gì đang phát sinh – bọn họ, hôn môi.
Trời ạ! Này, này, chuyện này – làm sao có thể. Cậu, cậu là con trai mà!
Chẳng lẽ Duẫn Thiên Khuyết không ý thức được sao? Loại chuyện này, làm sao có thể phát sinh giữa hai người con trai được. Cảm giác ghê tởm lan khắp toàn thân, khiến cho cậu dùng hết khí lực đẩy mạnh Duẫn Thiên Khuyết, cũng hung tợn hét lớn với hắn. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc có biết bản thân cậu đang làm gì hay không? Làm như vậy có mục đích gì, cậu nói rõ ràng cho tôi!”
Ngón trỏ gấp khúc đặt trên đôi môi, đè nén dục vọng bộc phát mãnh liệt từ nụ hôn sâu, Duẫn Thiên Khuyết giương mắt nhìn chăm chú vào Lạc Kính Lỗi đang thở hổn hển, đột nhiên cảm thấy vui vẻ đến cực điểm, cười ra tiếng. “Lạc, tôi muốn em.”
“Muốn? Có nghĩa gì, cậu muốn tôi làm gì?”
“Tôi thích em.”
“Cậu.” Lạc Kính Lỗi mở to hai mắt. “Cậu đang mê sảng gì đó, tôi là con trai.”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng, thích hay không thì phải nói với con gái mới đúng!”
“Nếu em là con gái, tôi cũng không ngại lặp lại lần nữa.”
“Duẫn Thiên Khuyết!”
“Lạc, tôi thích em. Cho nên, tôi không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào nhìn đến em. Để ý em, cho nên tôi càng không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào đụng chạm em. Khắc Lâm cùng Cao Định Nam, bọn họ phạm vào cấm kỵ của tôi. Vì vậy đã bị trừng phạt. Vốn là em phản bội tôi, tôi cũng không nên buông tha cho em. Nhưng mà, Lạc, ai bảo tôi thích em như vậy, không đành lòng nhìn em bị tôi thương tổn. Cho nên lúc này đây, tôi tạm thời tha cho em! Nhưng mà, tuyệt đối sẽ không có lần sau! Nếu không, tôi sẽ tức giận, rất tức giận.” Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một tầng sương giá rét lạnh, ngưng kết thành băng, bắn về phía đôi mắt hoảng sợ của Lạc Kính Lỗi.
“Cậu, cậu.” Lạc Kính Lỗi cưỡng chế nội tâm sợ hãi, đánh ra một cú vào gương mặt hoàn mĩ kia. Thực bất hạnh bị Duẫn Thiên Khuyết chặn tay lại, mang hàm ý khiển trách mà cố ý buộc chặt, cho đến Lạc Kính Lỗi hiện ra gương mặt biến hình vặn vẹo mới buông tay. “Lạc, ngu xuẩn là chuyện không nên làm lần thứ hai. Em vĩnh viễn sẽ không là đối thủ của tôi. Tôi còn muốn nói cho em một việc, từ hôm nay trở đi, em sẽ ở cùng một chỗ với tôi.”
“Đừng có gọi tôi như vậy.” Lạc Kính Lỗi rút cánh tay bị đau về, trong đôi mắt nhìn Duẫn Thiên Khuyết tràn ngập sợ hãi. Thiếu niên này đã không còn là người cùng cậu đánh nhau, cùng cậu ăn cơm, cùng cậu chơi bóng, cùng cậu trải qua một mùa xuân tuổi trẻ. Lúc này, hắn đã biến thành ma quỷ ăn thịt người, từng bước lại gần chính mình, ý đồ đoạt lấy, giữ lấy, khoá chặt lấy mình. Không, không, không thể. Lạc Kính Lỗi lảo đảo bước về phía sau. “Duẫn Thiên Khuyết, tôi không thuộc về cậu. Cậu đừng hòng mơ tưởng có được tôi. Cậu là đồ biến thái.” Nói xong, cậu liền xoay người bỏ chạy.
Bóng dáng trong bụi đất tung bay mờ nhạt trở nên mơ hồ không rõ, dần dần rời xa. Duẫn Thiên Khuyết đặt ngón tay lên môi của mình, cảm thụ từng dư âm sót lại. Nụ cười hiện lên trên khoé miệng, nhìn thân ảnh đã rời xa. Em có thể chạy được đến đâu?
Lạc, em rất nhanh sẽ lại trở về, trở về bên người tôi.
Tôi đã cỡ nào chờ mong đượccùng em khám phá cuộc sống tốt đẹp, đây là chuyện vô cùng hạnh phúc nha! Trên bãi cỏ xanh đó có thể quen được em, coi như là chuyện đáng giá nhất trong mười bảy năm cuộc đời của tôi.
“Xình xịch…”
Khi âm thanh xe lửa chuyển động rơi vào tai, Lạc Kính Lỗi mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thực xin lỗi, Khắc Lâm. Thực xin lỗi, Đại Cao. Tôi nhát gan yếu đuối cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn rời đi. Tha thứ tôi đã ích kỷ và tuỳ hứng, rời khỏi thành phố đáng sợ này đối với tôi mà nói, là chuyện duy nhất tôi có thể làm. Thực xin lỗi, thực xin lỗi…
Đại Cao báo cảnh sát, diễn thuyết phẫn nộ vô cùng cũng không thể đánh động được tâm của nhóm cảnh sát này, ngược lại dẫn đến một trận đánh ác liệt với bọn côn đồ. Mà cậu ngay cả lại gần để lau miệng vết thương cho anh cũng không có dũng khí, chỉ sợ làm như vậy lại càng thêm rước vào gió lốc khủng bố cho anh. Cha của Duẫn Thiên Khuyết có thế lực cường hãn, liệu ai có thể tin tưởng một thiếu nhiên tuấn mỹ, xinh đẹp lại làm ra loại chuyện này. Huống hồ không có động cơ nào, trong thời gian ngắn lại xuất hiện rất nhiều nhân chứng và bằng chứ tinh xảo. Chuyện hài hước lần này rất nhanh được dập tắt.
Khắc Lâm vẫn nằm trên giường bệnh, khi thì thanh tỉnh, khi thì điên điên co rúm người lại, sợ sệt tất cả mọi người.
Em gái của Đại Cao vẫn chưa tỉnh lại từ hôn mê. Có lẽ, đây cũng là điều mà em ấy hi vọng trong tiềm thức. Cứ như vậy, có lẽ sẽ tốt hơn.
Trong hai ngày ngắn ngủi, Lạc Kính Lỗi dùng hết đủ loại biện pháp thuyết phục người nhà giúp cậu thủ tục thôi học. Việc cấp bách, chính là tìm kiếm một địa phương hẻo lánh, sau khi dàn xếp xong, sẽ xử lý chuyện đến trường. Duẫn Thiên Khuyết gây cho cậu nỗi kinh hoàng quá lớn. Cậu quên không được hình ảnh Khắc Lâm bị băng bó thành xác ướp, cả người phát run, ngã thật mạnh trên đất. Quên không được cú đấm của Đại Cao, gương mặt bất đắc dĩ, biểu tình tuyệt vọng của anh. Quên không được gương mặt trắng bệch của em gái Đại Cao trong lúc hôn mê. Càng quên không được thái độ khinh thường hết thảy của Duẫn Thiên Khuyết, kiên định nói xong một câu tuyên bố “Từ nay về sao, em ở cùng một chỗ với tôi.”
Đáng chết, cậu thật sự sợ hãi. Cậu sợ thảm trạng của Khắc Lâm sẽ phát sinh ở trên người cậu, cậu sợ bi kịch của Đại Cao sẽ phát sinh bên người cậu. Cậu sợ Duẫn Thiên Khuyết, thật sự rất sợ.
Lấy bối cảnh của Duẫn Thiên Khuyết, muốn đối phó một người bình thường như cậu, quả thực dễ như trở bàn tay, cậu cũng không thể ngồi chờ chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, cậu muốn chạy trốn.
Thoát khỏi thành phố đáng sợ này, thoát khỏi con người đáng sợ ấy.
Thực xin lỗi, Khắc Lâm, bởi vì tớ mà hại cậu biến thành như vậy. Là người có lỗi, thân là bạn bè mà tớ cũng không thể ở bên cạnh lau người, thay thuốc cho cậu, giúp cha mẹ cậu làm chút việc gì đó, giảm bớt tội ác của tớ. Thực xin lỗi, Đại Cao, đều là em hại em gái anh, một người hoảng sợ, ích kỷ như em cũng không có thể ở bên cạnh em ấy, nói vài lời xin lỗi, chờ đợi em ấy tỉnh lại từ hôn mê.
Thực xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi không thể chờ đợi những người bị tôi thương tổn thanh tỉnh lại, quỳ gối trước mặt bọn họ, cầu xin được tha thứ.
Đại Cao, anh nói rất đúng, đều làm em sai, là em mang Duẫn Thiên Khuyết tiến vào thế giới của chúng ta, là em huỷ hoại mọi người, cũng huỷ đi tình bạn mười hai năm của chúng ta.
Thật xin lỗi…
Tha thứ cho em vì đã rời đi, em không thể để bản thân mình trở thành vật hi sinh tiếp theo của Duẫn Thiên Khuyết.
Thật xin lỗi…
Xe lửa chậm rãi tiến vào sân ga, dừng lại ở một thành phố xa lạ nhưng làm Lạc Kính Lỗi cảm thấy yên tâm. Cậu mang hành lý bước xuống bậc thang cuối cùng, khi cậu đang hít thở bầu không khí tươi mát có chút khác biệt với quá khứ, một vài người đàn ông cao lớn khôi ngô đi thẳng đến trước cậu, dùng tiếng quốc dân nói với cậu. “Cậu Lạc, cậu Duẫn đang chờ cậu, xin theo chúng tôi trở về.”
“Em thật không nghe lời, bảo bối của tôi.”
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”
“Đi theo tôi, đến đây ở cùng với tôi, Lạc. Không phải em nói muốn vĩnh viễn làm tuỳ tùng của tôi sao, tôi đang cho em một cơ hội đó!”
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Duẫn Thiên Khuyết nheo lại ánh mắt tà ác, tay vươn về phía sau Lạc Kính Lỗi, xâm nhập vào mái tóc đen tuyền của cậu, ra sức bóp chặt, đổi lấy một tiếng thét kinh hãi của cậu, đồng thời cũng khiến cậu đối diện với hắn. “Lạc Kính Lỗi, đừng chọc giận tôi nữa. Kiên nhẫn của tôi đã hết. Nếu cậu không muốn nạn nhân kế tiếp chính là cha mẹ cậu, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời tôi. Lạc Kính Lỗi, cho tới bây giờ tôi chưa từng là người nhân từ dễ nương tay, đừng dễ dàng nếm thử hậu quả không phải là chuyện cậu có thể chấp nhận được. Tôi khuyên cậu, tốt nhất nên cân nhắc thật kỹ càng, rồi sau đó mới hành động.”
Bi thống, tuyệt vọng thừa nhận thể xác và tinh thần đã không thể chống cự được, Lạc Kính Lỗi rốt cuộc không có khí lực phản bác. Một người từng là bạn, vì sao lại trở thành người đẩy cậu vào địa ngục. Hình ảnh người từng cùng chung hoạn nạn, vui chơi chơi đùa, chân thành quan tâm nhau cũng đã bị đốt sạch, biến thành buồn cười, lại đau xót khi nhớ lại. Xa xôi và không chân thật. Một vẻ đẹp tuyệt mỹ giữa trời xanh mây trắng, gương mặt kiên cường không ngại nhìn thẳng cậu khi chuyển trường. Khi cậu bị thương, gương mặt lo lắng tái nhợt canh giữ ở bên người cậu. Hết thảy, hết thảy biến thành ác ma mang mặt nạ ngày hôm nay, xâm lược chèn ép từng tấc da thịt trên cơ thể cậu.
“Mặc kệ là bọn nhóc lần trước, hay là những tên hôm nay, cậu đều có thể không để trong lòng. Bị thương xong, lau khô máu, rất nhanh cậu có thể quên bọn họ. Nhưng mà, Duẫn Thiên Khuyết khác biệt. Tôi khuyên cậu, cách xa hắn một chút. Cậu không biết hắn. Đối với Duẫn Thiên Khuyết, cậu phải học được hai chữ, chính là ‘nguy hiểm’. Hắn chính là người như vậy. Cho nên, đừng tiếp cận hắn nữa.”
Lương Thánh Nặc, là giọng nói của Lương Thánh Nặc sao? Thật ngốc, cho đến tận hôm nay cậu mới tin lời hắn nói, cho đến khi đã trải qua, mới hiểu hàm nghĩa thật sự của hai từ hối hận.
Chỉ là, hôm nay, cậu còn có cơ hội để hối hận sao?
——————–
Chú thích:
(1) Rượu Petrus:
C 15
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 6 Comments
8 Người yêu ♥
Đây Là Yêu
Tác giả: Quan Tuyết Yến
Editor: Hoại Băng
Beta: Den Shì
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro