Cục đá dư thừa
2024-11-17 07:01:27
Như những gì đã hẹn vào hôm qua, chiều cô đã đi bộ tới dưới khu chung cư, thấy người phụ nữ trung niên đang ở đằng trước ngó nhìn xung quanh như đang tìm người cô liền đi tới.
"Dì An, là dì ạ?”
Dì cười: “Là dì đây, đi, chúng ta lên xem phòng.”
Dì An nhiệt tình trò chuyện với cô, dẫn cô đi thang máy lên tầng 6, đi vài bước chân cả hai đứng trước căn hộ số 15. Dì mở cửa để cô vào bên trong xem thử: “Căn hộ này bố trí đầy đủ tiện nghi từ máy lạnh đến tủ lạnh và máy giặt, còn có mạng sẵn, tivi cùng đồ dùng bếp núc.”
Nhuệ Linh đi chậm rãi xem xét, sao cô cứ có cảm giác là nơi này như đang có người sinh sống ấy, trên bàn có ly nước còn dang dở, tủ lạnh thì có đồ ăn.
Dì An cười ngượng đi tới giải thích rõ: "Người kia mới dọn đi chưa có kịp dọn lại, nếu cháu muốn vô ở liền thì dì sẽ bớt tiền một chút coi như thay cho phần thuê người dọn.”
"Vả lại người cũ đó dọn cũng sạch rồi, vài đồ linh tinh dọn thoáng cái là hết thôi.” Bà cũng đâu thể nói là mấy cái này đều là của cậu nam sinh đang sống ở đây.
Cô gật gù đi xem kĩ một chút rồi cười hài lòng, mọi thứ đều khá ổn, chỉ có điều phải hỏi giá như nào đã, cô cũng không thể chi trả một mức quá lớn.
"Căn hộ này…một tháng thuê bao nhiêu dì nhỉ?”
Đối với câu hỏi của Nhuệ Linh, bà bình tĩnh suy xét một chút mới trả lời: "Nhìn thấy con là tân sinh viên, có vẻ không mấy khá giả đi, dì cũng không chèn ép con.”
"Tiền thuê một tháng là 3000 tệ nhé!”
Xong bà lại tiếp tục nói: "Nhưng vì chủ của căn chung cư này có đãi ngộ tốt với sinh viên như bọn con nên có hợp đồng thuê nhà trong 3 tháng đầu đó, 8500 tệ cho 3 tháng, con thấy thế nào?”
Con số này rẻ đó chứ!
Một tháng thuê chỉ có 3000 tệ, 3 tháng còn được giảm đi 500 tệ, nhiêu đó đủ để mua thêm mấy phần khoai tây chiên đó!
Quan trọng là nó tiết kiệm, gần trường còn gần chỗ làm, điều kiện ánh sáng và đồ dùng ở nơi này rất được. Cô cũng cần chỗ ở gấp nên đồng ý ký hợp đồng thuê nhà trong 3 tháng, cũng chỉ có 3 tháng, sau này có gì bất cập vẫn có thể chuyển đi.
Ký xong xuôi, dì An vui vẻ cầm phong bì tiền tiễn Nhuệ Linh ra ngoài: "Được rồi dì về đây, ngày mai con chuyển tới được rồi đó.”
"Vâng, cảm ơn dì.”
[..]
Kết thúc buổi làm việc đầy mệt mỏi, do hôm nay tiệm đóng cửa sớm nên người làm nhân viên như Hà Vãn Nhi và Nhuệ Linh tất nhiên cũng được tan làm sớm.
Đồng nghĩa với đó thì khi cô về đến nhà phải nhìn thấy gia đình 4 người kia ăn uống vì giờ chỉ mới có 7 giờ tối, là giờ ăn cơm chung của cả gia đình.
Dì Vân hiếm hoi thấy Nhuệ Linh về sớm nên đi vội vào bếp lấy bát đũa sắp ra bàn cho cô, niềm nở kéo cô vào bàn ngồi, còn lấy ra phần khoai tây đã để riêng cho cô.
"Hiếm khi mới thấy tiểu Linh về sớm, ăn đi cho nóng nha con.”
"Cảm ơn dì.”
Cô chậm rãi ăn, tuy bụng đói cồn đói cào vẫn phải ăn chậm và ít nhất có thể bởi ánh mắt của cả bốn người bọn họ đều đang dòm về phía cô, cô còn có thể ăn uống bình thường thoải mái sao?
Sẵn ngồi ở đây cô cũng phải thông báo với bọn họ việc mình ra ở riêng, tuy nó không cần thiết nhưng không báo mắc công bọn họ lại nói này nói kia bảo cô không biết tôn trọng gia đình, lúc đấy lại phát mệt.
“Hôm nào mẹ cũng thấy con đi sớm về muộn, sao lại cứ suốt ngày ăn chơi đàn đúm như vậy? Nhìn mà học tập em gái con đi, ngoan ngoãn vâng lời làm gì cũng biết báo cáo với cha mẹ.”
Hứa Dục Thành muốn đỡ lời cho cô lại không biết mình có nên nói không, nếu nói Nhuệ Linh có thành tích xuất sắc căn bản không ăn chơi đua đòi thì tổn thương đến Hứa Mộng Mộng. Không bênh vực cho cô thì lại khiến cô chịu ủy khuất, cuối cùng hắn vẫn là chọn cách im lặng.
Hứa Minh Khải múc canh cho Hứa Mộng Mộng, cưng chiều nhìn con gái rượu của mình: “Đúng là nên nhìn em gái con học tập, thành tích đã thua kém người khác thì lấy đạo đức làm đầu, con đừng có suốt ngày cãi cha cãi mẹ.”
Hai người bọn họ một người là mẹ ruột một người là cha ruột nhưng lời từ trong miệng bọn họ nói ra lại khiến cô có cảm giác như bản thân là một cục đá dư thừa, vừa là gánh nặng lại vừa là một cục đá dễ dàng bị người ta chà đạp lên.
Nhưng mà nhanh thôi, cô sẽ không để họ phải chịu cái gánh nặng trên người của một cục đá như cô nữa.
"Con một lát sẽ chuyển đồ đi, ăn bữa cơm này cũng là muốn nói với mọi người một câu.”
___________
"Dì An, là dì ạ?”
Dì cười: “Là dì đây, đi, chúng ta lên xem phòng.”
Dì An nhiệt tình trò chuyện với cô, dẫn cô đi thang máy lên tầng 6, đi vài bước chân cả hai đứng trước căn hộ số 15. Dì mở cửa để cô vào bên trong xem thử: “Căn hộ này bố trí đầy đủ tiện nghi từ máy lạnh đến tủ lạnh và máy giặt, còn có mạng sẵn, tivi cùng đồ dùng bếp núc.”
Nhuệ Linh đi chậm rãi xem xét, sao cô cứ có cảm giác là nơi này như đang có người sinh sống ấy, trên bàn có ly nước còn dang dở, tủ lạnh thì có đồ ăn.
Dì An cười ngượng đi tới giải thích rõ: "Người kia mới dọn đi chưa có kịp dọn lại, nếu cháu muốn vô ở liền thì dì sẽ bớt tiền một chút coi như thay cho phần thuê người dọn.”
"Vả lại người cũ đó dọn cũng sạch rồi, vài đồ linh tinh dọn thoáng cái là hết thôi.” Bà cũng đâu thể nói là mấy cái này đều là của cậu nam sinh đang sống ở đây.
Cô gật gù đi xem kĩ một chút rồi cười hài lòng, mọi thứ đều khá ổn, chỉ có điều phải hỏi giá như nào đã, cô cũng không thể chi trả một mức quá lớn.
"Căn hộ này…một tháng thuê bao nhiêu dì nhỉ?”
Đối với câu hỏi của Nhuệ Linh, bà bình tĩnh suy xét một chút mới trả lời: "Nhìn thấy con là tân sinh viên, có vẻ không mấy khá giả đi, dì cũng không chèn ép con.”
"Tiền thuê một tháng là 3000 tệ nhé!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong bà lại tiếp tục nói: "Nhưng vì chủ của căn chung cư này có đãi ngộ tốt với sinh viên như bọn con nên có hợp đồng thuê nhà trong 3 tháng đầu đó, 8500 tệ cho 3 tháng, con thấy thế nào?”
Con số này rẻ đó chứ!
Một tháng thuê chỉ có 3000 tệ, 3 tháng còn được giảm đi 500 tệ, nhiêu đó đủ để mua thêm mấy phần khoai tây chiên đó!
Quan trọng là nó tiết kiệm, gần trường còn gần chỗ làm, điều kiện ánh sáng và đồ dùng ở nơi này rất được. Cô cũng cần chỗ ở gấp nên đồng ý ký hợp đồng thuê nhà trong 3 tháng, cũng chỉ có 3 tháng, sau này có gì bất cập vẫn có thể chuyển đi.
Ký xong xuôi, dì An vui vẻ cầm phong bì tiền tiễn Nhuệ Linh ra ngoài: "Được rồi dì về đây, ngày mai con chuyển tới được rồi đó.”
"Vâng, cảm ơn dì.”
[..]
Kết thúc buổi làm việc đầy mệt mỏi, do hôm nay tiệm đóng cửa sớm nên người làm nhân viên như Hà Vãn Nhi và Nhuệ Linh tất nhiên cũng được tan làm sớm.
Đồng nghĩa với đó thì khi cô về đến nhà phải nhìn thấy gia đình 4 người kia ăn uống vì giờ chỉ mới có 7 giờ tối, là giờ ăn cơm chung của cả gia đình.
Dì Vân hiếm hoi thấy Nhuệ Linh về sớm nên đi vội vào bếp lấy bát đũa sắp ra bàn cho cô, niềm nở kéo cô vào bàn ngồi, còn lấy ra phần khoai tây đã để riêng cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hiếm khi mới thấy tiểu Linh về sớm, ăn đi cho nóng nha con.”
"Cảm ơn dì.”
Cô chậm rãi ăn, tuy bụng đói cồn đói cào vẫn phải ăn chậm và ít nhất có thể bởi ánh mắt của cả bốn người bọn họ đều đang dòm về phía cô, cô còn có thể ăn uống bình thường thoải mái sao?
Sẵn ngồi ở đây cô cũng phải thông báo với bọn họ việc mình ra ở riêng, tuy nó không cần thiết nhưng không báo mắc công bọn họ lại nói này nói kia bảo cô không biết tôn trọng gia đình, lúc đấy lại phát mệt.
“Hôm nào mẹ cũng thấy con đi sớm về muộn, sao lại cứ suốt ngày ăn chơi đàn đúm như vậy? Nhìn mà học tập em gái con đi, ngoan ngoãn vâng lời làm gì cũng biết báo cáo với cha mẹ.”
Hứa Dục Thành muốn đỡ lời cho cô lại không biết mình có nên nói không, nếu nói Nhuệ Linh có thành tích xuất sắc căn bản không ăn chơi đua đòi thì tổn thương đến Hứa Mộng Mộng. Không bênh vực cho cô thì lại khiến cô chịu ủy khuất, cuối cùng hắn vẫn là chọn cách im lặng.
Hứa Minh Khải múc canh cho Hứa Mộng Mộng, cưng chiều nhìn con gái rượu của mình: “Đúng là nên nhìn em gái con học tập, thành tích đã thua kém người khác thì lấy đạo đức làm đầu, con đừng có suốt ngày cãi cha cãi mẹ.”
Hai người bọn họ một người là mẹ ruột một người là cha ruột nhưng lời từ trong miệng bọn họ nói ra lại khiến cô có cảm giác như bản thân là một cục đá dư thừa, vừa là gánh nặng lại vừa là một cục đá dễ dàng bị người ta chà đạp lên.
Nhưng mà nhanh thôi, cô sẽ không để họ phải chịu cái gánh nặng trên người của một cục đá như cô nữa.
"Con một lát sẽ chuyển đồ đi, ăn bữa cơm này cũng là muốn nói với mọi người một câu.”
___________
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro