Đồ ăn sáng bất...
2024-11-17 07:01:27
Vừa hay khi cô lướt xuống phần bình luận lại phát hiện có khá nhiều fan chúc mừng cô, họ đều là những người theo dõi truyện của cô từ lúc cô còn học lớp 10 mới chập chững viết cơ.
"Tiểu Linh nhà chúng ta mãi đỉnh! Tiếp tục phát huy nhé bé yêu của chị!”
..
"Biết thế nào tác phẩm của Tiểu Nhuệ Linh nhà tôi sẽ lọt top giành giải, mãi ủng hộ em đó baby.”
..
"Đã đọc, vô cùng xứng đáng.”
Tuy là viết truyện và tham gia cuộc thi hàng năm đều có một phần vì tiền nhưng cô rất tâm huyết với những đứa con tinh thần do mình tạo ra. Nhìn thấy thành phẩm của mình được công nhận và tiếp đón từ các fan, Nhuệ Linh cười tủm tỉm trả lời từng bình luận một để cảm ơn họ, cô đặc biệt ghi nhớ những tài khoản đã bình luận truyện của cô lâu năm, họ đều là những người bạn tuyệt vời đã ủng hộ con đường viết lách của cô đó.
__
"Dạo này con thấy chị Nhuệ Linh cứ hay ra ngoài vào sáng sớm, tối mới về nhà, đã vậy còn hay mua đồ bên ngoài về ăn. Con nghĩ chị ấy có lẽ đã ngã vào lòng một anh nào đó rồi.” Hứa Mộng Mộng thấy Nhuệ Linh ra khỏi cửa đã không kìm được mà rù rì với bà Đan Thanh.
Không cần đến Hứa Mộng Mộng nói thì bà ấy đã để ý cô từ lâu, sáng sớm ra ngoài và rồi tối chập mới về đến, bà đều sẽ len lén nhìn camera. Với tính cách của bà Đan Thanh, dĩ nhiên bà đã không thích cô nay lại càng thêm tăng.
Mà Nhuệ Linh lại đang vô cùng tận hưởng giờ làm việc của mình, cô sẽ không phải trưng ra nụ cười cứng nhắc trước mặt Hứa Mộng Mộng và cha mẹ, cũng sẽ không phải nghe Hứa Dục Thành nói châm nói chọc.
Cô bê phần burger đến nơi của vị khách bàn số 7, cảm ơn ông ấy rồi quay lại quầy.
Giấc sáng bình thường sẽ chỉ lác đác người mua nên cô có thể nghỉ ngơi thêm một chút, lướt điện thoại xem bình luận của truyện.
Cánh cửa kính mở ra, dáng người cao ráo của anh che đi ánh sáng bên ngoài tạo nên cái bóng đổ về phía trước. Trong không gian mà chỉ có tiếng nhai nuốt của thực khách thì tiếng cửa mở đương nhiên lọt vào tai Nhuệ Linh.
Thấy anh, cô nở nụ cười công nghiệp: "Chào anh Chu.”
Chu Mạc Thanh: "Chào.” Anh tiến thẳng vào quầy bếp, đặt chiếc túi đeo chéo trên người xuống bàn rồi lay hoay làm đồ ăn. Cô không ngạc nhiên, thi thoảng anh vẫn sẽ ghé qua tự làm một phần thức ăn, vẫn sẽ thanh toán, sau đó sẽ phụ quán một tiếng rồi mới cầm chỗ thức ăn đó rời đi.
Tiệm lúc này đang vắng nên Nhuệ Linh nằm dài ra lướt weibo, sau đó lại chuyển qua douyin xem một lúc giải trí, đúng lúc này bụng cô lại phát ra một âm thanh vô cùng ngượng ngùng.
'Rột rột.’
Bụng Nhuệ Linh giờ đang rỗng tuếch vì cô chưa nạp gì vào người từ sáng, cứ kệ một chút liền hết thôi, cô quen rồi.
Nhưng trôi qua mới có một phút mà bụng cô đã réo tận mười lần, không gian của quán không đặc biệt yên tĩnh nhưng không xô bồ ồn ào, tiếng bụng reo của Nhuệ Linh lọt vào tai anh.
Nhầm sao? Sao anh nghe thấy tiếng gì ấy nhỉ?
Càng nghe anh lại càng chắc chắn âm thanh đó phát ra từ trên người Nhuệ Linh, nhìn xuống lại thấy cô đang dùng cánh tay đè mạnh xuống bụng dưới anh liền hiểu ra.
Không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi khó chịu trong lồng ngực, trong đầu ảnh nảy ra ý nghĩ sẽ làm một phần đồ ăn cho cô.
Chu Mạc Thanh nhận thức ra suy nghĩ kì lạ trong đầu mình, anh bình thường không gần nữ giới, từ lúc đẻ ra hơn 20 năm trời chưa có lấy mối tình vắt vai, cha mẹ anh còn nghi ngờ anh…bê đê.
Bởi vậy nên khi thấy bản thân có suy nghĩ quan tâm đến dạ dày của người khác, anh vội gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi, cố gắng làm lơ mà đứng rửa bát đĩa.
Nhưng rồi chưa được bao lâu anh lại thấy dáng vẻ nhăn nhó trên gương mặt nhỏ của Nhuệ Linh, bụng reo quá lâu không lấy được món ngon liền quặn thắt đến điếng người.
Nhuệ Linh cố đè mạnh tay xuống bụng dưới, lấy nước lọc uống kìm lại nhưng vẫn không hề có suy nghĩ sẽ mua gì đó ăn.
Lúc này Chu Mạc Thanh không ngó lơ nữa mà bỏ cái ly đang rửa dang dở trên tay xuống, anh lấy phần bánh gạo đáng lẽ là mua hộ cho anh bạn mập ở kí túc xá đẩy đến trước mặt Nhuệ Linh.
"Cái này…” Nhuệ Linh không hiểu ý của Chu Mạc Thanh, nghiêng đầu thắc mắc.
Chu Mạc Thanh tặc lưỡi, ngón tay thon dài đẩy hộp thức ăn gần về người cô: "Tôi mua cho cô đấy, ăn đi, bụng cô đánh trống khua chiêng từ nãy giờ rồi đấy.” Nói xong lời cần nói anh liền tiếp tục công cuộc rửa ly.
Trong lòng anh tự nhủ, anh là lo lắng cho nhân viên trong quán, nếu cô trực tiếp ngất xỉu do đói ở đây thì việc kinh doanh buôn bán của tiệm há chẳng phải tụt dốc sao?
"Tiểu Linh nhà chúng ta mãi đỉnh! Tiếp tục phát huy nhé bé yêu của chị!”
..
"Biết thế nào tác phẩm của Tiểu Nhuệ Linh nhà tôi sẽ lọt top giành giải, mãi ủng hộ em đó baby.”
..
"Đã đọc, vô cùng xứng đáng.”
Tuy là viết truyện và tham gia cuộc thi hàng năm đều có một phần vì tiền nhưng cô rất tâm huyết với những đứa con tinh thần do mình tạo ra. Nhìn thấy thành phẩm của mình được công nhận và tiếp đón từ các fan, Nhuệ Linh cười tủm tỉm trả lời từng bình luận một để cảm ơn họ, cô đặc biệt ghi nhớ những tài khoản đã bình luận truyện của cô lâu năm, họ đều là những người bạn tuyệt vời đã ủng hộ con đường viết lách của cô đó.
__
"Dạo này con thấy chị Nhuệ Linh cứ hay ra ngoài vào sáng sớm, tối mới về nhà, đã vậy còn hay mua đồ bên ngoài về ăn. Con nghĩ chị ấy có lẽ đã ngã vào lòng một anh nào đó rồi.” Hứa Mộng Mộng thấy Nhuệ Linh ra khỏi cửa đã không kìm được mà rù rì với bà Đan Thanh.
Không cần đến Hứa Mộng Mộng nói thì bà ấy đã để ý cô từ lâu, sáng sớm ra ngoài và rồi tối chập mới về đến, bà đều sẽ len lén nhìn camera. Với tính cách của bà Đan Thanh, dĩ nhiên bà đã không thích cô nay lại càng thêm tăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Nhuệ Linh lại đang vô cùng tận hưởng giờ làm việc của mình, cô sẽ không phải trưng ra nụ cười cứng nhắc trước mặt Hứa Mộng Mộng và cha mẹ, cũng sẽ không phải nghe Hứa Dục Thành nói châm nói chọc.
Cô bê phần burger đến nơi của vị khách bàn số 7, cảm ơn ông ấy rồi quay lại quầy.
Giấc sáng bình thường sẽ chỉ lác đác người mua nên cô có thể nghỉ ngơi thêm một chút, lướt điện thoại xem bình luận của truyện.
Cánh cửa kính mở ra, dáng người cao ráo của anh che đi ánh sáng bên ngoài tạo nên cái bóng đổ về phía trước. Trong không gian mà chỉ có tiếng nhai nuốt của thực khách thì tiếng cửa mở đương nhiên lọt vào tai Nhuệ Linh.
Thấy anh, cô nở nụ cười công nghiệp: "Chào anh Chu.”
Chu Mạc Thanh: "Chào.” Anh tiến thẳng vào quầy bếp, đặt chiếc túi đeo chéo trên người xuống bàn rồi lay hoay làm đồ ăn. Cô không ngạc nhiên, thi thoảng anh vẫn sẽ ghé qua tự làm một phần thức ăn, vẫn sẽ thanh toán, sau đó sẽ phụ quán một tiếng rồi mới cầm chỗ thức ăn đó rời đi.
Tiệm lúc này đang vắng nên Nhuệ Linh nằm dài ra lướt weibo, sau đó lại chuyển qua douyin xem một lúc giải trí, đúng lúc này bụng cô lại phát ra một âm thanh vô cùng ngượng ngùng.
'Rột rột.’
Bụng Nhuệ Linh giờ đang rỗng tuếch vì cô chưa nạp gì vào người từ sáng, cứ kệ một chút liền hết thôi, cô quen rồi.
Nhưng trôi qua mới có một phút mà bụng cô đã réo tận mười lần, không gian của quán không đặc biệt yên tĩnh nhưng không xô bồ ồn ào, tiếng bụng reo của Nhuệ Linh lọt vào tai anh.
Nhầm sao? Sao anh nghe thấy tiếng gì ấy nhỉ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Càng nghe anh lại càng chắc chắn âm thanh đó phát ra từ trên người Nhuệ Linh, nhìn xuống lại thấy cô đang dùng cánh tay đè mạnh xuống bụng dưới anh liền hiểu ra.
Không hiểu sao anh lại cảm thấy hơi khó chịu trong lồng ngực, trong đầu ảnh nảy ra ý nghĩ sẽ làm một phần đồ ăn cho cô.
Chu Mạc Thanh nhận thức ra suy nghĩ kì lạ trong đầu mình, anh bình thường không gần nữ giới, từ lúc đẻ ra hơn 20 năm trời chưa có lấy mối tình vắt vai, cha mẹ anh còn nghi ngờ anh…bê đê.
Bởi vậy nên khi thấy bản thân có suy nghĩ quan tâm đến dạ dày của người khác, anh vội gạt phăng cái suy nghĩ ấy đi, cố gắng làm lơ mà đứng rửa bát đĩa.
Nhưng rồi chưa được bao lâu anh lại thấy dáng vẻ nhăn nhó trên gương mặt nhỏ của Nhuệ Linh, bụng reo quá lâu không lấy được món ngon liền quặn thắt đến điếng người.
Nhuệ Linh cố đè mạnh tay xuống bụng dưới, lấy nước lọc uống kìm lại nhưng vẫn không hề có suy nghĩ sẽ mua gì đó ăn.
Lúc này Chu Mạc Thanh không ngó lơ nữa mà bỏ cái ly đang rửa dang dở trên tay xuống, anh lấy phần bánh gạo đáng lẽ là mua hộ cho anh bạn mập ở kí túc xá đẩy đến trước mặt Nhuệ Linh.
"Cái này…” Nhuệ Linh không hiểu ý của Chu Mạc Thanh, nghiêng đầu thắc mắc.
Chu Mạc Thanh tặc lưỡi, ngón tay thon dài đẩy hộp thức ăn gần về người cô: "Tôi mua cho cô đấy, ăn đi, bụng cô đánh trống khua chiêng từ nãy giờ rồi đấy.” Nói xong lời cần nói anh liền tiếp tục công cuộc rửa ly.
Trong lòng anh tự nhủ, anh là lo lắng cho nhân viên trong quán, nếu cô trực tiếp ngất xỉu do đói ở đây thì việc kinh doanh buôn bán của tiệm há chẳng phải tụt dốc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro