Người cùng ca
2024-11-17 07:01:27
Cô nhàn nhạt nhìn bà, nếu lúc trước cô bị mẹ hỏi như vậy sẽ vô cùng hoảng loạn mà giải thích, nhưng bây giờ chút ý định thanh minh cho bản thân cô cũng không có.
"Con đi gặp bạn,” cô lấy đại một cái cớ cho xong, dù sao nói có vô lí cỡ nào thì bà ấy cũng chẳng quan tâm đâu.
Dĩ nhiên bà Đan Thanh không mấy tin vào lời của cô nhưng chỉ có thể nhìn cô rời đi, con gái bà hình như rất khác.
Bà cảm giác đó không phải con gái mình nữa, con gái của bà ấy à…rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
[.]
Trời se se lạnh đi kèm với nó là sắc trời xanh nhạt, vài đám mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên nền trời xanh. Ánh sáng đầu ngày vô tình chiếu lên thân ảnh nhỏ bé của Nhuệ Linh, cảm giác tĩnh lặng và thanh bình vì giấc sớm con phố vẫn chìm trong sự luyến tiếc của màn đêm.
Đến dưới khu chung cư, cô bước vào cửa tiệm, khí điều hòa man mát lập tức bám chặt lấy da thịt của Nhuệ Linh.
Cô nhìn quanh một lượt, hôm nay cô đến sớm nên quán vẫn chưa có khách, nhân viên thì chỉ có một người đang đứng chiên khoai tây, nhìn khá giống với anh trai ngày hôm qua.
Cô bước vào trong quầy, cởi bỏ chiếc túi tote để vào ngăn tủ để đồ dành cho nhân viên, sau đó chậm rãi cất giọng:
"Anh gì ơi, cho hỏi tạp dề của quán để ở đâu.” Dù sao người ta cũng là nhân viên ở đây lâu hơn cô, có lẽ anh ta sẽ biết.
Chất giọng mềm mại, đều đều lại ngọt ngào như mật ong rót vào tai anh.
Chu Mạc Thanh quay đầu sang nhìn cô, tay buông tay cầm của lưới chiên xuống, anh nhận ra Nhuệ Linh là vị khách ngày hôm qua.
“Anh gì ơi?...Ừm, tôi là người mới vào nên không biết rõ,” cô ngượng ngùng lên tiếng, sao anh ta cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
Chu Mạc Thanh thu lại ánh nhìn, bước đến chỗ cô, đưa tay lên cao lấy một chiếc tạp dề trên nóc tủ đưa cho Nhuệ Linh, chiếc tạp dề màu xanh lục, phía trước in tên của tiệm là ‘Nourish&Nest’.
"Ừm, anh là người làm ca sáng với tôi sao?” việc giữ mối quan hệ hòa hợp giữa đồng nghiệp làm chung là điều nên làm, cô không ngại khi phải là người bắt chuyện trước.
Anh nhàn nhạt nói: "Ừ, tên tôi là Chu Mạc Thanh”
Chu Mạc Thanh? Nghe hay thật.
Anh nhìn cô, đầu thầm nghĩ mẹ mình đang suy nghĩ cái gì mà đi tuyển một cô nhóc mới học cấp 3 vào làm? Rồi chả nhẽ con nhóc đang đứng trước mắt anh chỉ làm mỗi 2 tháng trong hè rồi nghỉ?
Bất lực với hàng vạn câu hỏi trong đầu, anh quay sang hỏi cô: "Đã biết cách dùng mấy vật dụng này chưa?” Ý anh là cách sử dụng mấy đồ dùng ở khu vực quầy order, quầy bếp phía sau, cả máy Pos(hệ thống thanh toán) và những thứ lặt vặt khác.
Nhuệ Linh nhanh chóng gật đầu, cô ở kiếp trước đi làm thêm nhiều nơi nên mấy cái này đã quá quen, không cần người chỉ bảo là đương nhiên.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh chàng trước mặt thì có vẻ không tin tưởng cô cho lắm, cô cũng chả hiểu, chả nhẽ nhìn mặt cô giống đang nói dối lắm hả?
Đúng lúc bầu không khí bắt đầu ngượng nghịu thì có hai vị khách trẻ tuổi bước vào, họ hình như là một cặp đôi, đi đứng từng cử chỉ đều vô cùng thân mật.
"Cho chúng tôi một burger bò truyền thống và một burger gà, thêm hai ly trà chanh, cảm ơn,” anh ta order xong liền cùng bạn gái chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống nói chuyện giết thời gian.
Nhuệ Linh lấy một cái bao tay sạch trong bịch ở ngăn tủ đeo vào, đi đến lấy một miếng patty bò từ khay lạnh rồi để nó lên vỉ nướng điện đang nóng rực. Miếng thịt vừa áp xuống mặt bếp liền vang lên tiếng "xèo”, mùi hương của thịt lan toả nhanh chóng. Đợi miếng thịt chín tới, cô đưa tay đặt một miếng phô mai lên để nó tan chảy và phủ đều trên bề mặt miếng thịt.
Trong lúc đó cô lấy những lát bánh mì tròn để lên bếp nướng. Sau đó lại phết một lớp mayonnaise lên một nửa miếng bánh, tiếp đến thêm vài lát xà lách tươi ngon, cà chua mọng đỏ và dưa chuột muối giòn.
"Con đi gặp bạn,” cô lấy đại một cái cớ cho xong, dù sao nói có vô lí cỡ nào thì bà ấy cũng chẳng quan tâm đâu.
Dĩ nhiên bà Đan Thanh không mấy tin vào lời của cô nhưng chỉ có thể nhìn cô rời đi, con gái bà hình như rất khác.
Bà cảm giác đó không phải con gái mình nữa, con gái của bà ấy à…rất ngoan ngoãn lại hiểu chuyện.
[.]
Trời se se lạnh đi kèm với nó là sắc trời xanh nhạt, vài đám mây nhẹ nhàng trôi lơ lửng trên nền trời xanh. Ánh sáng đầu ngày vô tình chiếu lên thân ảnh nhỏ bé của Nhuệ Linh, cảm giác tĩnh lặng và thanh bình vì giấc sớm con phố vẫn chìm trong sự luyến tiếc của màn đêm.
Đến dưới khu chung cư, cô bước vào cửa tiệm, khí điều hòa man mát lập tức bám chặt lấy da thịt của Nhuệ Linh.
Cô nhìn quanh một lượt, hôm nay cô đến sớm nên quán vẫn chưa có khách, nhân viên thì chỉ có một người đang đứng chiên khoai tây, nhìn khá giống với anh trai ngày hôm qua.
Cô bước vào trong quầy, cởi bỏ chiếc túi tote để vào ngăn tủ để đồ dành cho nhân viên, sau đó chậm rãi cất giọng:
"Anh gì ơi, cho hỏi tạp dề của quán để ở đâu.” Dù sao người ta cũng là nhân viên ở đây lâu hơn cô, có lẽ anh ta sẽ biết.
Chất giọng mềm mại, đều đều lại ngọt ngào như mật ong rót vào tai anh.
Chu Mạc Thanh quay đầu sang nhìn cô, tay buông tay cầm của lưới chiên xuống, anh nhận ra Nhuệ Linh là vị khách ngày hôm qua.
“Anh gì ơi?...Ừm, tôi là người mới vào nên không biết rõ,” cô ngượng ngùng lên tiếng, sao anh ta cứ nhìn cô chằm chằm vậy?
Chu Mạc Thanh thu lại ánh nhìn, bước đến chỗ cô, đưa tay lên cao lấy một chiếc tạp dề trên nóc tủ đưa cho Nhuệ Linh, chiếc tạp dề màu xanh lục, phía trước in tên của tiệm là ‘Nourish&Nest’.
"Ừm, anh là người làm ca sáng với tôi sao?” việc giữ mối quan hệ hòa hợp giữa đồng nghiệp làm chung là điều nên làm, cô không ngại khi phải là người bắt chuyện trước.
Anh nhàn nhạt nói: "Ừ, tên tôi là Chu Mạc Thanh”
Chu Mạc Thanh? Nghe hay thật.
Anh nhìn cô, đầu thầm nghĩ mẹ mình đang suy nghĩ cái gì mà đi tuyển một cô nhóc mới học cấp 3 vào làm? Rồi chả nhẽ con nhóc đang đứng trước mắt anh chỉ làm mỗi 2 tháng trong hè rồi nghỉ?
Bất lực với hàng vạn câu hỏi trong đầu, anh quay sang hỏi cô: "Đã biết cách dùng mấy vật dụng này chưa?” Ý anh là cách sử dụng mấy đồ dùng ở khu vực quầy order, quầy bếp phía sau, cả máy Pos(hệ thống thanh toán) và những thứ lặt vặt khác.
Nhuệ Linh nhanh chóng gật đầu, cô ở kiếp trước đi làm thêm nhiều nơi nên mấy cái này đã quá quen, không cần người chỉ bảo là đương nhiên.
Nhưng nhìn vẻ mặt của anh chàng trước mặt thì có vẻ không tin tưởng cô cho lắm, cô cũng chả hiểu, chả nhẽ nhìn mặt cô giống đang nói dối lắm hả?
Đúng lúc bầu không khí bắt đầu ngượng nghịu thì có hai vị khách trẻ tuổi bước vào, họ hình như là một cặp đôi, đi đứng từng cử chỉ đều vô cùng thân mật.
"Cho chúng tôi một burger bò truyền thống và một burger gà, thêm hai ly trà chanh, cảm ơn,” anh ta order xong liền cùng bạn gái chọn chỗ ngồi rồi ngồi xuống nói chuyện giết thời gian.
Nhuệ Linh lấy một cái bao tay sạch trong bịch ở ngăn tủ đeo vào, đi đến lấy một miếng patty bò từ khay lạnh rồi để nó lên vỉ nướng điện đang nóng rực. Miếng thịt vừa áp xuống mặt bếp liền vang lên tiếng "xèo”, mùi hương của thịt lan toả nhanh chóng. Đợi miếng thịt chín tới, cô đưa tay đặt một miếng phô mai lên để nó tan chảy và phủ đều trên bề mặt miếng thịt.
Trong lúc đó cô lấy những lát bánh mì tròn để lên bếp nướng. Sau đó lại phết một lớp mayonnaise lên một nửa miếng bánh, tiếp đến thêm vài lát xà lách tươi ngon, cà chua mọng đỏ và dưa chuột muối giòn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro