Chương 3
Bạch Miểu Miểu
2024-11-05 02:24:40
Một nữ tử xinh đẹp ôm đùi sư phụ khóc lóc cái gì đó, khiến nàng nổi hết cả da gà, không nhịn được xoa xoa cánh tay.
Trước kia đại sư huynh làm như vậy còn có chút cảm giác cha hiền con thảo, bây giờ thì chẳng ra sao cả.
"Tiểu nha đầu nhà họ Diêu, mau đi tìm sư thúc của ngươi đến đây!" Nhàn dã tôn giả Ngô Tu ngồi không yên, lập tức ra lệnh.
Đệ tử nam một sớm biến thành nữ, thật sự rất kinh dị.
Nếu không phải linh hồn đích xác là đồ đệ mình nuôi lớn từ nhỏ, thật muốn ném người ra ngoài cho xong.
Diêu Vãn không dám chậm trễ, quay đầu đi tìm sư thúc bên cạnh là Thượng Dương tôn giả Liễu Mộ Ngôn, ông là sư đệ ruột của sư phụ, so với người thường thì thân thiết hơn không ít.
Vị này cũng là đại lão Hóa Thần kỳ, còn là y tu nổi tiếng trong tu tiên giới, chuyện của đại sư huynh chỉ có ông mới giải quyết được.
"Sư thúc!" Vội vã chạy vào chỗ ở của sư thúc, thế mà không thấy người đâu, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người, nàng vội vàng phóng linh lực ra hét lớn một tiếng.
Tiếng nói vẫn còn văng vẳng trên đỉnh Lạc Hạ của sư thúc.
Ầm một tiếng, bên ngoài cửa viện không xa dưới gốc cây truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của Diêu Vãn.
"Ai vậy! Quấy rầy mộng đẹp của người khác, còn có phép tắc không!" Một nam tử mặc áo trắng từ trên đất đứng thẳng người lên, phủi bụi trên người.
"Sư thúc, mau đi cứu đại sư huynh." Diêu Vãn không sợ hắn, một tay túm lấy người liền chạy về phía Ẩn Nguyệt phong.
"Có chuyện gì vậy?"
Liễu Mộ Ngôn ngơ ngác, mãi đến khi bị kéo vào Lưu Vân cư của sư huynh mình, lúc này mới hoàn hồn.
Ngay sau đó trợn to mắt, không thể tin nổi nói: "Sư huynh, ngươi được đấy, mỹ nhân tuyệt sắc ở đâu ra vậy, định tìm đạo lữ sao?"
Hắn hơi ổi toả đánh giá đại sư huynh vẫn đang ôm chặt đùi sư phụ.
Lập tức, sắc mặt sư phụ tối sầm lại, nghiến răng nói: "Câm miệng."
Diêu Vãn khóe miệng giật giật, giải thích: "Sư thúc, đó là đại sư huynh."
"Cái gì?!"
Liễu Mộ Ngôn nghi ngờ tai mình có vấn đề, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Diêu Vãn, không chắc chắn nói: "Tiểu Vãn Vãn, ngươi nói hắn là ai?"
"Sư huynh ta Ngô Sâm Nhạc." Diêu Vãn nhìn thẳng hắn, gật đầu khẳng định.
Trước kia đại sư huynh làm như vậy còn có chút cảm giác cha hiền con thảo, bây giờ thì chẳng ra sao cả.
"Tiểu nha đầu nhà họ Diêu, mau đi tìm sư thúc của ngươi đến đây!" Nhàn dã tôn giả Ngô Tu ngồi không yên, lập tức ra lệnh.
Đệ tử nam một sớm biến thành nữ, thật sự rất kinh dị.
Nếu không phải linh hồn đích xác là đồ đệ mình nuôi lớn từ nhỏ, thật muốn ném người ra ngoài cho xong.
Diêu Vãn không dám chậm trễ, quay đầu đi tìm sư thúc bên cạnh là Thượng Dương tôn giả Liễu Mộ Ngôn, ông là sư đệ ruột của sư phụ, so với người thường thì thân thiết hơn không ít.
Vị này cũng là đại lão Hóa Thần kỳ, còn là y tu nổi tiếng trong tu tiên giới, chuyện của đại sư huynh chỉ có ông mới giải quyết được.
"Sư thúc!" Vội vã chạy vào chỗ ở của sư thúc, thế mà không thấy người đâu, nhìn quanh bốn phía, không có một bóng người, nàng vội vàng phóng linh lực ra hét lớn một tiếng.
Tiếng nói vẫn còn văng vẳng trên đỉnh Lạc Hạ của sư thúc.
Ầm một tiếng, bên ngoài cửa viện không xa dưới gốc cây truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, trong nháy mắt đã hấp dẫn sự chú ý của Diêu Vãn.
"Ai vậy! Quấy rầy mộng đẹp của người khác, còn có phép tắc không!" Một nam tử mặc áo trắng từ trên đất đứng thẳng người lên, phủi bụi trên người.
"Sư thúc, mau đi cứu đại sư huynh." Diêu Vãn không sợ hắn, một tay túm lấy người liền chạy về phía Ẩn Nguyệt phong.
"Có chuyện gì vậy?"
Liễu Mộ Ngôn ngơ ngác, mãi đến khi bị kéo vào Lưu Vân cư của sư huynh mình, lúc này mới hoàn hồn.
Ngay sau đó trợn to mắt, không thể tin nổi nói: "Sư huynh, ngươi được đấy, mỹ nhân tuyệt sắc ở đâu ra vậy, định tìm đạo lữ sao?"
Hắn hơi ổi toả đánh giá đại sư huynh vẫn đang ôm chặt đùi sư phụ.
Lập tức, sắc mặt sư phụ tối sầm lại, nghiến răng nói: "Câm miệng."
Diêu Vãn khóe miệng giật giật, giải thích: "Sư thúc, đó là đại sư huynh."
"Cái gì?!"
Liễu Mộ Ngôn nghi ngờ tai mình có vấn đề, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Diêu Vãn, không chắc chắn nói: "Tiểu Vãn Vãn, ngươi nói hắn là ai?"
"Sư huynh ta Ngô Sâm Nhạc." Diêu Vãn nhìn thẳng hắn, gật đầu khẳng định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro