Để Ký Chủ Đi Cứu Vớt Vai Ác, Ký Chủ Lại Trực Tiếp Trở Thành Vai Ác
Nguyện Vọng Khô...
2024-11-22 09:27:16
Cho nên xuất hiện đúng lúc tiểu vai ác đáng thương đang bị bắt nạt.
Thẩm Lâm Uyên quét mắt nhìn nàng một cái, “……”
“Trước đây mình bắt nạt cậu, là tương kế tựu kế, muốn tìm một cơ hội triệt để tiêu diệt bọn họ!” Cố Tiện Ngư lập tức dựa theo lời nói mà bánh trôi đưa cho, lặp lại một lần.
Bánh trôi cảm thấy vai ác chắc chắn sẽ không dễ dàng tin lời đại nhân nói như vậy đâu.
Còn phải nghĩ ra một cái cớ hợp logic……
“Ừ.” Thẩm Lâm Uyên yên lặng nhìn Cố Tiện Ngư một lúc, cuối cùng đáp lại một tiếng.
Thấy Thẩm Lâm Uyên tin mình, Cố Tiện Ngư cảm thấy bánh trôi thật là lợi hại!
Bánh trôi: “?”
Tại sao lại tin vậy?
Cái đầu nhỏ của bánh trôi thật sự là không hiểu.
Sao mà lại tin dễ dàng như vậy chứ?
Lúc bánh trôi đang nghĩ không thông, Cố Tiện Ngư đã cầm bài kiểm tra lên bắt đầu hỏi bài rồi.
Cố Tiện Ngư căn bản không biết được nhiều.
Cho dù có ký ức của nguyên chủ, nàng cũng không biết những kiến thức này nên dùng như thế nào, khi nào thì nên dùng.
Thẩm Lâm Uyên cũng không biết tại sao mình lại phải làm cái chuyện phiền phức này.
Bánh trôi thấy Thẩm Lâm Uyên đen mặt, mà Cố Tiện Ngư thì vẻ mặt mờ mịt, thở dài.
Bánh trôi thấp giọng lẩm bẩm: “May mắn chỗ này là bệnh viện, cho dù vai ác bị làm cho tức tới nỗi ngất xỉu, cũng có thể lập tức được cứu chữa! Rất tốt!”
Nhìn thấy Cố Tiện Ngư trả lời mấy câu hỏi, biểu tình của Thẩm Lâm Uyên quả thực là một lời khó nói hết.
Cố Tiện Ngư hồn nhiên không biết những thứ này, còn lớn mật dùng đầu bút bên kia chọc vào má Thẩm Lâm Uyên, “Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
Bánh trôi: “Đại nhân, người thật đúng là chưa từ bỏ ý định nha.”
Thẩm Lâm Uyên trầm mặc hồi lâu, nói: “Mặc kệ là trường nào, cũng không phải là một người có tổng điểm năm mươi như cậu nên suy xét.”
Thẩm Lâm Uyên có chút nghĩ không ra, Cố Tiện Ngư trước đây ở trong lớp thành tích đếm ngược từ dưới lên trên sao?
Trong lớp có quá nhiều học sinh có tổng điểm hai ba chữ số, không nhớ nổi nữa.
Cố Tiện Ngư: “……”
“Cậu đây là xem thường người khác!”
“Ừ.” Thẩm Lâm Uyên nhìn thoáng qua bài kiểm tra của nàng, gật gật đầu.
Thấy Thẩm Lâm Uyên gật đầu, Cố Tiện Ngư thật sự là có chút tức giận.
Nàng cầm bút, nói: “Cậu cứ chờ xem, cậu thi trường nào, mình thi trường đó!”
Bánh trôi: “Hả, cái này, đại nhân, không cần thiết đâu!”
Thẩm Lâm Uyên dừng lại một chút, “Không cần thiết đâu.”
Cố Tiện Ngư bị Thẩm Lâm Uyên và bánh trôi hoài nghi, quyết tâm phải nhai môn toán, vật lý và hóa học chắc như tảng đá này!
Sau đó, mới vừa hăng hái làm xong hai câu hỏi, nàng lại héo rũ.
Nàng dứt khoát trùm bài kiểm tra lên trên đầu, mặt vùi ở trên giường.
Lần nữa đánh mất lý tưởng.
Chờ tới khi trời tối, Cố Tiện Ngư vẫn chưa làm xong bài kiểm tra.
Nàng gần như là kéo cặp sách trở lại cô nhi viện.
Sau khi trở về, vẫn phải vùi đầu vào làm bài tập.
“Nếu có anh trai ở đây thì tốt rồi.” Cá mặn ôm đầu.jpg.
Bánh trôi đau lòng nhìn đại nhân nhà mình, “Nhưng mà nếu như đại nhân bây giờ không làm xong, ngày mai sẽ có bài mới nữa đó.”
Cố Tiện Ngư: “……”
Phốc!
Một mũi tên trúng hồng tâm!
-
Ngày hôm sau, Cố Tiện Ngư đến trường với khuôn mặt “mất đi lý tưởng”.
Chủ yếu là tối hôm qua thật sự là không thể làm hết bài tập, hôm nay trời còn chưa sáng, Tiện Ngư đã tới trường.
Lớp học căn bản đều là học sinh ngoại trú, đều là sát giờ mới vào lớp, không bỏ lỡ tiết tự đọc buổi sáng đã là không tồi rồi.
Vốn tưởng rằng giờ này sẽ không có ai.
Nhưng mà vừa mới bước vào phòng học, Cố Tiện Ngư liền nhìn thấy người ngồi ở trên ghế.
“Sao cậu lại tới trường rồi?”
Cố Tiện Ngư chớp chớp mắt, ôm cặp sách lộc cộc đi tới bên cạnh bàn của Thẩm Lâm Uyên.
Nàng ngồi ở hàng ghế giữa cạnh cửa sổ.
Thẩm Lâm Uyên ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa.
Mùi nước giặt dễ ngửi đến gần, Thẩm Lâm Uyên ngẩng đầu lên, “Chán.”
“Nhưng mà chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn.” Cố Tiện Ngư nhìn chân hắn, không biết hắn ở bệnh viện đi từ lúc mấy giờ, mới tới trường học sớm như vậy.
Thấy Cố Tiện Ngư muốn ngồi xổm xuống nhìn chân hắn, Thẩm Lâm Uyên chậm rãi mở miệng: “Bài tập làm xong chưa?”
Cố Tiện Ngư: “……”
Thẩm Lâm Uyên quét mắt nhìn nàng một cái, “……”
“Trước đây mình bắt nạt cậu, là tương kế tựu kế, muốn tìm một cơ hội triệt để tiêu diệt bọn họ!” Cố Tiện Ngư lập tức dựa theo lời nói mà bánh trôi đưa cho, lặp lại một lần.
Bánh trôi cảm thấy vai ác chắc chắn sẽ không dễ dàng tin lời đại nhân nói như vậy đâu.
Còn phải nghĩ ra một cái cớ hợp logic……
“Ừ.” Thẩm Lâm Uyên yên lặng nhìn Cố Tiện Ngư một lúc, cuối cùng đáp lại một tiếng.
Thấy Thẩm Lâm Uyên tin mình, Cố Tiện Ngư cảm thấy bánh trôi thật là lợi hại!
Bánh trôi: “?”
Tại sao lại tin vậy?
Cái đầu nhỏ của bánh trôi thật sự là không hiểu.
Sao mà lại tin dễ dàng như vậy chứ?
Lúc bánh trôi đang nghĩ không thông, Cố Tiện Ngư đã cầm bài kiểm tra lên bắt đầu hỏi bài rồi.
Cố Tiện Ngư căn bản không biết được nhiều.
Cho dù có ký ức của nguyên chủ, nàng cũng không biết những kiến thức này nên dùng như thế nào, khi nào thì nên dùng.
Thẩm Lâm Uyên cũng không biết tại sao mình lại phải làm cái chuyện phiền phức này.
Bánh trôi thấy Thẩm Lâm Uyên đen mặt, mà Cố Tiện Ngư thì vẻ mặt mờ mịt, thở dài.
Bánh trôi thấp giọng lẩm bẩm: “May mắn chỗ này là bệnh viện, cho dù vai ác bị làm cho tức tới nỗi ngất xỉu, cũng có thể lập tức được cứu chữa! Rất tốt!”
Nhìn thấy Cố Tiện Ngư trả lời mấy câu hỏi, biểu tình của Thẩm Lâm Uyên quả thực là một lời khó nói hết.
Cố Tiện Ngư hồn nhiên không biết những thứ này, còn lớn mật dùng đầu bút bên kia chọc vào má Thẩm Lâm Uyên, “Cậu muốn thi vào trường đại học nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bánh trôi: “Đại nhân, người thật đúng là chưa từ bỏ ý định nha.”
Thẩm Lâm Uyên trầm mặc hồi lâu, nói: “Mặc kệ là trường nào, cũng không phải là một người có tổng điểm năm mươi như cậu nên suy xét.”
Thẩm Lâm Uyên có chút nghĩ không ra, Cố Tiện Ngư trước đây ở trong lớp thành tích đếm ngược từ dưới lên trên sao?
Trong lớp có quá nhiều học sinh có tổng điểm hai ba chữ số, không nhớ nổi nữa.
Cố Tiện Ngư: “……”
“Cậu đây là xem thường người khác!”
“Ừ.” Thẩm Lâm Uyên nhìn thoáng qua bài kiểm tra của nàng, gật gật đầu.
Thấy Thẩm Lâm Uyên gật đầu, Cố Tiện Ngư thật sự là có chút tức giận.
Nàng cầm bút, nói: “Cậu cứ chờ xem, cậu thi trường nào, mình thi trường đó!”
Bánh trôi: “Hả, cái này, đại nhân, không cần thiết đâu!”
Thẩm Lâm Uyên dừng lại một chút, “Không cần thiết đâu.”
Cố Tiện Ngư bị Thẩm Lâm Uyên và bánh trôi hoài nghi, quyết tâm phải nhai môn toán, vật lý và hóa học chắc như tảng đá này!
Sau đó, mới vừa hăng hái làm xong hai câu hỏi, nàng lại héo rũ.
Nàng dứt khoát trùm bài kiểm tra lên trên đầu, mặt vùi ở trên giường.
Lần nữa đánh mất lý tưởng.
Chờ tới khi trời tối, Cố Tiện Ngư vẫn chưa làm xong bài kiểm tra.
Nàng gần như là kéo cặp sách trở lại cô nhi viện.
Sau khi trở về, vẫn phải vùi đầu vào làm bài tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu có anh trai ở đây thì tốt rồi.” Cá mặn ôm đầu.jpg.
Bánh trôi đau lòng nhìn đại nhân nhà mình, “Nhưng mà nếu như đại nhân bây giờ không làm xong, ngày mai sẽ có bài mới nữa đó.”
Cố Tiện Ngư: “……”
Phốc!
Một mũi tên trúng hồng tâm!
-
Ngày hôm sau, Cố Tiện Ngư đến trường với khuôn mặt “mất đi lý tưởng”.
Chủ yếu là tối hôm qua thật sự là không thể làm hết bài tập, hôm nay trời còn chưa sáng, Tiện Ngư đã tới trường.
Lớp học căn bản đều là học sinh ngoại trú, đều là sát giờ mới vào lớp, không bỏ lỡ tiết tự đọc buổi sáng đã là không tồi rồi.
Vốn tưởng rằng giờ này sẽ không có ai.
Nhưng mà vừa mới bước vào phòng học, Cố Tiện Ngư liền nhìn thấy người ngồi ở trên ghế.
“Sao cậu lại tới trường rồi?”
Cố Tiện Ngư chớp chớp mắt, ôm cặp sách lộc cộc đi tới bên cạnh bàn của Thẩm Lâm Uyên.
Nàng ngồi ở hàng ghế giữa cạnh cửa sổ.
Thẩm Lâm Uyên ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa.
Mùi nước giặt dễ ngửi đến gần, Thẩm Lâm Uyên ngẩng đầu lên, “Chán.”
“Nhưng mà chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn.” Cố Tiện Ngư nhìn chân hắn, không biết hắn ở bệnh viện đi từ lúc mấy giờ, mới tới trường học sớm như vậy.
Thấy Cố Tiện Ngư muốn ngồi xổm xuống nhìn chân hắn, Thẩm Lâm Uyên chậm rãi mở miệng: “Bài tập làm xong chưa?”
Cố Tiện Ngư: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro