Để Ký Chủ Đi Cứu Vớt Vai Ác, Ký Chủ Lại Trực Tiếp Trở Thành Vai Ác
Nguyện Vọng Khô...
2024-11-22 09:27:16
Bánh trôi trước đó đã tìm cho Cố Tiện Ngư mấy cuốn sách đại loại như “vai ác tự mình tu dưỡng”, “một trăm câu nói ngàn vàng của vai ác”.
Lúc này, Cố Tiện Ngư nhìn Hứa Lỗi ở dưới chân mình, buông lời hung ác, “Không được bắt nạt cậu ấy, bằng không tao thấy mày một lần đánh một lần. Nếu như không muốn bị liệt nửa người, vậy thì thức thời một chút.”
Hứa Lỗi còn muốn nói thêm gì đó nữa, Cố Tiện Ngư lại nói tiếp, “Không phục thì cũng ngậm miệng lại cho tao! Đừng có mở miệng đánh rắm nữa.”
Nói xong lời này, Cố Tiện Ngư mới thu hồi chân lại.
Hứa Lỗi từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt xanh mét.
Nhưng vừa nghĩ tới sức mạnh đôi chân của Cố Tiện Ngư, Hứa Lỗi lại cảm thấy sợ hãi.
“Mày chờ đó cho tao!” Buông xuống một câu tàn nhẫn, sắc mặt Hứa Lỗi khó coi tới cực điểm, vừa mới tới phòng học không lâu, đã tức giận rời đi.
Cố Tiện Ngư không thèm quan tâm tới hắn ta.
Từ nhỏ đến lớn, người mà nàng đắc tội còn ít sao?
Nàng cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chống hai tay lên trên bàn Thẩm Lâm Uyên, “Mình biểu hiện thế nào? Có thể cho thêm chút thời gian không?”
Nhìn Cố Tiện Ngư hai mắt sáng ngời, một bộ dáng muốn cò kè mặc cả với hắn.
Thẩm Lâm Uyên liền nghĩ đến bộ dáng lúc nãy nàng bỗng nhiên xông tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm Uyên được người khác bảo vệ.
Đặc biệt người này lại là một tiểu cô nương nhìn rất mảnh mai.
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy mong đợi của Cố Tiện Ngư, Thẩm Lâm Uyên mở miệng: “Không thể.”
Cố Tiện Ngư: “?”
Trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Vì sao sau khi nàng anh hùng cứu mỹ nhân xong, Thẩm Lâm Uyên vẫn thờ ơ như vậy chứ?
Cố Tiện Ngư muốn tìm ra chút ý định thỏa hiệp từ trên khuôn mặt của Thẩm Lâm Uyên.
Nhưng thỏa hiệp thì không tìm thấy, Cố Tiện Ngư thậm chí cảm thấy nếu như mình còn nhìn chằm chằm hắn nữa, hắn có thể sẽ nói ra những lời làm mình không vui.
Ví dụ như: Một tuần đổi thành ba ngày.
Vừa nghĩ tới loại khả năng này, Cố Tiện Ngư lập tức đứng thẳng người lại, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình đọc sách.
Chắc là Thẩm Lâm Uyên vẫn chưa xem xong bài tập của mình.
Nếu như xem xong rồi, chắc chắn là lại phải chép phạt.
Vừa nghĩ tới đây, sự vui sướng của Cố Tiện Ngư, “bùm” một cái biến mất không còn dấu vết.
Trong giờ học, giáo viên không hề có phản ứng gì khi lớp học thiếu mất một vài người.
Mấy người trong lớp đều trốn học một cách trắng trợn táo bạo.
Cho dù có mời phụ huynh tới, phụ huynh cũng chỉ qua loa lấy lệ nói hai câu, sau đó thì không có sau đó nữa.
Thậm chí có phụ huynh còn không thèm tới.
Giáo viên đang giảng bài theo bản năng nhìn về phía Cố Tiện Ngư.
Thấy nàng đang nghiêm túc nghe giảng bài và ghi chép lại, lại nhìn học sinh giỏi Thẩm Lâm Uyên dù đang bị thương cũng muốn quay lại lớp học.
Cũng may là trong lớp học còn có hai học sinh chịu học.
Giáo viên tỏ vẻ thập phần vui mừng.
Cả một ngày, Cố Tiện Ngư không đi đâu cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình đọc sách.
Ngày hôm sau, Cố Tiện Ngư cũng cầm lấy bút và giấy nháp đọc sách toán.
Thẩm Lâm Uyên chống nạng đi nhà vệ sinh.
Một đám người cũng đi vào nhà vệ sinh sau Thẩm Lâm Uyên.
“Mẹ nó, nghe nói Lỗi ca bị người ta đánh, tụi mày có nhìn thấy tin tức chưa?” Một nam sinh mặc bộ đồng phục bị vẽ đến không ra gì cả đang cầm điếu thuốc, phun ra một làn khói trắng.
Chỉ trong chốc lát, trong nhà vệ sinh liền sương khói lượn lờ, nhiều mùi hương trộn lẫn với nhau, cực kỳ khó ngửi.
“Nghe nói là bị nữ sinh ở lớp bên cạnh đánh, gan lớn thật đấy!”
“Lúc nãy đi ngang có nhìn thoáng qua, nhìn cũng rất đẹp, giống như là học sinh ngoan vậy.”
“Nhìn trắng nõn sạch sẽ, mặc dù có chút gầy yếu……”
“Nhìn gầy yếu vậy thôi, dám đánh cả Lỗi ca đấy.”
“Bé hạt tiêu, tao cũng thích hắc hắc.”
Lúc này, Cố Tiện Ngư nhìn Hứa Lỗi ở dưới chân mình, buông lời hung ác, “Không được bắt nạt cậu ấy, bằng không tao thấy mày một lần đánh một lần. Nếu như không muốn bị liệt nửa người, vậy thì thức thời một chút.”
Hứa Lỗi còn muốn nói thêm gì đó nữa, Cố Tiện Ngư lại nói tiếp, “Không phục thì cũng ngậm miệng lại cho tao! Đừng có mở miệng đánh rắm nữa.”
Nói xong lời này, Cố Tiện Ngư mới thu hồi chân lại.
Hứa Lỗi từ trên mặt đất bò dậy, sắc mặt xanh mét.
Nhưng vừa nghĩ tới sức mạnh đôi chân của Cố Tiện Ngư, Hứa Lỗi lại cảm thấy sợ hãi.
“Mày chờ đó cho tao!” Buông xuống một câu tàn nhẫn, sắc mặt Hứa Lỗi khó coi tới cực điểm, vừa mới tới phòng học không lâu, đã tức giận rời đi.
Cố Tiện Ngư không thèm quan tâm tới hắn ta.
Từ nhỏ đến lớn, người mà nàng đắc tội còn ít sao?
Nàng cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, chống hai tay lên trên bàn Thẩm Lâm Uyên, “Mình biểu hiện thế nào? Có thể cho thêm chút thời gian không?”
Nhìn Cố Tiện Ngư hai mắt sáng ngời, một bộ dáng muốn cò kè mặc cả với hắn.
Thẩm Lâm Uyên liền nghĩ đến bộ dáng lúc nãy nàng bỗng nhiên xông tới.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lâm Uyên được người khác bảo vệ.
Đặc biệt người này lại là một tiểu cô nương nhìn rất mảnh mai.
Dưới ánh nhìn chăm chú đầy mong đợi của Cố Tiện Ngư, Thẩm Lâm Uyên mở miệng: “Không thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tiện Ngư: “?”
Trên mặt hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Vì sao sau khi nàng anh hùng cứu mỹ nhân xong, Thẩm Lâm Uyên vẫn thờ ơ như vậy chứ?
Cố Tiện Ngư muốn tìm ra chút ý định thỏa hiệp từ trên khuôn mặt của Thẩm Lâm Uyên.
Nhưng thỏa hiệp thì không tìm thấy, Cố Tiện Ngư thậm chí cảm thấy nếu như mình còn nhìn chằm chằm hắn nữa, hắn có thể sẽ nói ra những lời làm mình không vui.
Ví dụ như: Một tuần đổi thành ba ngày.
Vừa nghĩ tới loại khả năng này, Cố Tiện Ngư lập tức đứng thẳng người lại, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình đọc sách.
Chắc là Thẩm Lâm Uyên vẫn chưa xem xong bài tập của mình.
Nếu như xem xong rồi, chắc chắn là lại phải chép phạt.
Vừa nghĩ tới đây, sự vui sướng của Cố Tiện Ngư, “bùm” một cái biến mất không còn dấu vết.
Trong giờ học, giáo viên không hề có phản ứng gì khi lớp học thiếu mất một vài người.
Mấy người trong lớp đều trốn học một cách trắng trợn táo bạo.
Cho dù có mời phụ huynh tới, phụ huynh cũng chỉ qua loa lấy lệ nói hai câu, sau đó thì không có sau đó nữa.
Thậm chí có phụ huynh còn không thèm tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giáo viên đang giảng bài theo bản năng nhìn về phía Cố Tiện Ngư.
Thấy nàng đang nghiêm túc nghe giảng bài và ghi chép lại, lại nhìn học sinh giỏi Thẩm Lâm Uyên dù đang bị thương cũng muốn quay lại lớp học.
Cũng may là trong lớp học còn có hai học sinh chịu học.
Giáo viên tỏ vẻ thập phần vui mừng.
Cả một ngày, Cố Tiện Ngư không đi đâu cả, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ của mình đọc sách.
Ngày hôm sau, Cố Tiện Ngư cũng cầm lấy bút và giấy nháp đọc sách toán.
Thẩm Lâm Uyên chống nạng đi nhà vệ sinh.
Một đám người cũng đi vào nhà vệ sinh sau Thẩm Lâm Uyên.
“Mẹ nó, nghe nói Lỗi ca bị người ta đánh, tụi mày có nhìn thấy tin tức chưa?” Một nam sinh mặc bộ đồng phục bị vẽ đến không ra gì cả đang cầm điếu thuốc, phun ra một làn khói trắng.
Chỉ trong chốc lát, trong nhà vệ sinh liền sương khói lượn lờ, nhiều mùi hương trộn lẫn với nhau, cực kỳ khó ngửi.
“Nghe nói là bị nữ sinh ở lớp bên cạnh đánh, gan lớn thật đấy!”
“Lúc nãy đi ngang có nhìn thoáng qua, nhìn cũng rất đẹp, giống như là học sinh ngoan vậy.”
“Nhìn trắng nõn sạch sẽ, mặc dù có chút gầy yếu……”
“Nhìn gầy yếu vậy thôi, dám đánh cả Lỗi ca đấy.”
“Bé hạt tiêu, tao cũng thích hắc hắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro