Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)
Hành Hung Đường...
2024-11-20 17:04:21
Đường Ngạo Thiên từ trong đám người đi ra, khinh thường nhìn Tần Vũ.
"Thứ dân, đa tạ ngươi cho cơ hội lần này."
Tần Vũ nhìn qua có vẻ nhỏ gầy, dáng vẻ trông rất yếu đuối, bình thường chưa chắc đã được ăn no chứ đừng nói đến chuyện luyện võ.
Mà Đường Ngạo Thiên hắn thì khác, vì đánh tốt cơ sở tu tiên, hắn có lão sư võ thuật chuyên nghiệp, mỗi ngày đều phải luyện võ một khắc đồng hồ.
Sức chiến đấu tương đối hung hãn.
Giống như Tần Vũ, hắn có thể đánh mười tên!
Tần Vũ không thèm để ý Đường Ngạo Thiên, trực tiếp nhìn về phía nhị trưởng lão, "Hiện tại có thể đánh chưa?"
Hắn sớm đã ma quyền sát chưởng, chờ đợi từ lâu.
Từ thời điểm Đường Ngạo Thiên chen ngang trước đó, Tần Vũ đã muốn đánh hắn ta.
Nhưng lúc đó điều kiện không cho phép, chỉ có thể bỏ qua.
Vốn còn định chờ sau khi tiến vào tông môn rồi đánh cũng không muộn, nhưng không nghĩ tới Đường Ngạo Thiên lại bị đào thải.
Ngay vào lúc Tần Vũ cho rằng đời này không còn cơ hội đánh hắn ta, Đường Ngạo Thiên chủ động đứng ra, sáng tạo cho Tần Vũ một cơ hội tuyệt hảo.
Người không muốn bị đánh Tần Vũ gặp nhiều, nhưng người nghĩ biện pháp muốn bị đánh thì đây vẫn là lần đầu tiên Tần Vũ gặp được.
Đốt ngón tay Tần Vũ lốp đốp kêu vang, nắm đấm lớn sớm đã đói khát khó nhịn.
Nhị trưởng lão gật đầu, "Bắt đầu đi!"
'Hung hăng đánh cho ta!' Nhị trưởng lão thầm hô trong lòng.
Đạt được chỉ lệnh, Tần Vũ trực tiếp tiến về phía Đường Ngạo Thiên.
Còn Đường Ngạo Thiên thì bày ra tư thế chuyên nghiệp, cơ thể còn không ngừng lắc lư qua lại.
"Nhược trí!"
Tần Vũ đi tới, trực tiếp ném nắm đất trong tay đến trên mặt Đường Ngạo Thiên.
"Hèn hạ, mắt của ta!"
Đường Ngạo Thiên nhắm chặt mắt lại, còn chưa kịp giơ tay lên dụi, nắm đấm của Tần Vũ đã nện thẳng vào mặt.
Ầm ~
Một tiếng trầm đục vang lên, Đường Ngạo Thiên theo tiếng ngã xuống đất.
Tần Vũ trực tiếp đè lên trên người Đường Ngạo Thiên, một quyền tiếp lấy một quyền hướng trên mặt Đường Ngạo Thiên chào hỏi.
Bành ~
A ~
Bành ~
A a ~
Bành bành bành ~
A a a ~
Âm thanh nắm đấm đánh xuống cùng tiếng kêu thảm thiết của Đường Ngạo Thiên hòa lẫn vào nhau.
Chỉ chốc lát sau, Đường Ngạo Thiên liền mặt mũi sưng vù, vỡ đầu chảy máu, tiếng kêu thảm thiết cũng biến thành tiếng nghẹn ngào, đôi chân không ngừng đạp loạn, không biết là do tinh thần không chịu thua trong lòng thúc đẩy, hay vẫn là bởi vì đau đớn mà co giật.
" Để ngươi chen ngang này!"
Bành ~
"Để ngươi một miệng một thứ dân này!"
Bành ~
"Linh căn thượng phẩm giỏi lắm hả, ta linh căn hạ phẩm có liên quan gì đến ngươi, ăn cơm gạo nhà ngươi à?"
Bành bành ~
Tần Vũ hơi có chút thở hổn hển, nhưng nắm đấm vẫn rơi xuống như mưa bão.
Đám người quan chiến xung quanh nhìn mà mí mắt giật giật, kinh hồn táng đảm, có vài người nhát gan còn bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Dù là ai cũng không nghĩ tới Tần Vũ có thể ác như vậy.
Một người sinh hoạt trong một tiểu trấn xa lạ, nếu không hung ác chút, Tần Vũ e là sớm đã bị lưu manh trấn trên bắt nạt chết rồi.
Có điều đánh nhau trong tiểu trấn, Tần Vũ đều là lấy bột ớt vung lên mắt lưu manh.
Lần này chỉ dùng đất đã là rất nhân từ.
Suy cho cùng Tần Vũ cũng không biết thế lực sau lưng Đường Ngạo Thiên lớn đến bao nhiêu, không thể đắc tội chết.
Lão nô theo hầu Đường Ngạo Thiên thấy thiếu gia nhà mình bị đánh đến mắt trợn trắng, nhưng nhị trưởng lão chỉ là mở một mắt nhắm một mắt, hoàn toàn không có ý định để cho Tần Vũ dừng lại.
Lão nô liền không để ý đến uy áp của nhị trưởng lão, vừa lăn vừa bò chạy tới.
"Tiểu hữu hạ thủ lưu tình a, chúng ta nhận thua!"
"Ngươi là ai?"
"Ta là lão nô của Đường Ngạo Thiên, xin tiểu hữu hạ thủ lưu tình!"
Ngay sau đó lão nô lại cúi người bái hướng nhị trưởng lão, "Thiếu gia nhà ta tuổi còn quá nhỏ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chọc giận tới thượng tiên, ta thay thiếu gia bồi tội với Huyền Thiên Tông, hy vọng Huyền Thiên Tông nể tình lão gia nhà ta giao hảo nhiều năm, lưu thiếu gia nhà ta một mạng."
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là Đường gia Kinh thành?"
"Đúng vậy!"
"Nếu không phải nhìn vào mặt mũi Đường tể tướng, hôm nay Đường Ngạo Thiên nhất định phải trả giá đắt cho lời nói của mình!"
Nhị trưởng lão nhìn về phía đám người, mọi người nhao nhao cúi đầu xuống không dám đối mắt.
"Lần này khiêu chiến, Đường Ngạo Thiên chiến bại, cả đời không được bước vào tông ta nửa bước, nếu có vi phạm, trực tiếp chém giết!"
"Nếu còn có người nào muốn khiêu chiến, có thể lên trước một bước!"
Đám thiếu niên, thiếu nữ nhìn thấy Đường Ngạo Thiên bị đánh thảm như vậy, sớm đã bị dọa mất mật, nào còn có gan tiến lên khiêu chiến nữa.
Tần Vũ đá Đường Ngạo Thiên sống dở chết dở một cước cuối cùng, sau đó phủi phủi bụi đất trên người.
'Sảng khoái! Thực sự là quá sảng khoái!'
"Đa tạ thượng tiên tha chết!" Lão nô vội vàng bái tạ.
Nhị trưởng lão lạnh giọng trả lời: "Ngày sau ta nhất định sẽ đi tìm Đường tể tướng hỏi một chút xem sự tình hôm nay rốt cục nên giải quyết thế nào!"
"Lão nô nhất định sẽ cáo tri gia chủ!"
"Đi!"
Nhị trưởng lão mang theo đám người Tần Vũ, tiến vào sơn môn Huyền Thiên Tông.
"Tiểu tử ngươi tên gọi là gì?"
Tần Vũ trả lời: "Vãn bối Tần Vũ!"
"Tần Vũ, ta nhớ kỹ, hôm nay làm không tệ, thanh phi kiếm này xem như là phần thưởng cho ngươi!"
Nhị trưởng lão lấy ra một thanh phi kiếm từ trong pháp khí trữ vật đưa cho Tần Vũ.
Tần Vũ vội vàng nói tạ ơn.
Nhị trưởng lão vỗ vỗ bả vai Tần Vũ, nghiêm túc dặn dò: "Vào tông môn phải tu luyện thật tốt, đừng lại chơi... Cái thứ dơ bẩn kia!"
Tần Vũ: "? ? ?"
Nhị trưởng lão hóa thành một sợi khói xanh, biến mất không thấy.
Sau khi nhị trưởng lão rời đi, quản sự trong tông môn bắt đầu an trí mọi người.
Mọi người dựa theo linh căn xếp thành hàng ngũ, linh căn hạ phẩm trở thành đệ tử tạp dịch của tông môn, linh căn trung phẩm cùng linh căn thượng phẩm trở thành đệ tử ngoại môn, linh căn cực phẩm thì trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.
Đợt chiêu tân lần này linh căn cực phẩm chỉ có năm người, số lượng linh căn thượng phẩm cũng không nhiều, chủ yếu vẫn là linh căn trung phẩm cùng linh căn hạ phẩm chiếm đa số.
Mọi người chia đội ngũ xong, đám người Tần Vũ đi theo một vị đại thúc trung niên tên là Trọng Văn Đức rời đi.
"Ta là quản sự đệ tử tạp dịch, mọi người có thể gọi ta là Trọng đại thúc, cũng có thể gọi là Văn Đức đại thúc."
"Ta cũng là linh căn hạ phẩm giống như các ngươi, đến Huyền Thiên Tông ta làm đệ tử tạp dịch đã hơn năm mươi năm, bởi vì tương đối chuyên cần, lúc này mới lăn lộn đến công việc quản sự."
"Đệ tử tạp dịch chúng ta trên thực tế không có gì khác biệt với những đệ tử ngoại môn kia, chẳng qua là công việc nhiều một chút, nhận tiền ít một chút, không có cách, ai bảo thiên phú chúng ta kém chứ!"
"Có điều mọi người cũng đừng nên nản chí, đệ tử tạp dịch chúng ta chỉ cần thỏa mãn điều kiện của tông môn, cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn."
Tần Vũ ánh mắt sáng lên: "Văn Đức đại thúc, làm thế nào mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn?"
"Vẫn rất có dã tâm!" Trọng Văn Đức cười ha hả nói: "Chỉ cần phát động khiêu chiến với đệ tử ngoại môn đồng thời đánh bại người đó, liền có thể tấn thăng làm đệ tử ngoại môn, còn đệ tử ngoại môn bị ngươi đánh bại sẽ giáng cấp thành đệ tử tạp dịch."
"Vậy hiện tại ta đi khiêu chiến luôn được không?"
Tần Vũ kích động.
Với tình hình hiện tại, hắn có thể một đường đánh tới nội môn.
"Tất nhiên không được!" Trọng Văn Đức trực tiếp bóp chết ý nghĩ của Tần Vũ từ trong trứng nước.
"Ít nhất phải chờ sau nửa năm, đợi sau khi mọi người đều tu tập công pháp một đoạn thời gian, mới có thể tiến hành khiêu chiến."
"Hơn nữa đối tượng khiêu chiến chỉ có thể là đệ tử cùng đợt chiêu tân với bản thân."
Lập tức có người phàn nàn nói: "Đây cũng quá khó khăn đi, linh căn trung phẩm cùng linh căn hạ phẩm chênh lệch to lớn, sau một thời gian ngắn tu luyện, chúng ta làm sao có thể đánh thắng được bọn họ!"
Tần Vũ âm thầm cười lạnh một tiếng.
'Quả nhiên kẻ yếu sẽ chỉ oán trách hoàn cảnh, mà cường giả sớm đã học được sử dụng hệ thống bật hack!'
"Khẳng định là có độ khó nhất định!" Trọng Văn Đức cười khổ một tiếng, "Nếu không ta cũng sẽ không tới hiện tại vẫn chỉ là đệ tử tạp dịch."
"Có điều cho dù không thể thành công, sau mười năm mọi người cũng có thể rời đi Huyền Thiên Tông, chúng ta cũng coi như là tu sĩ, bất kể trà trộn giang hồ, hay tìm tiểu tộc nào đó làm khách khanh, đều là lựa chọn tốt."
"Cho nên mọi người nhất định phải trân quý cơ hội lần này, cẩn thận tu luyện, nhớ kỹ đừng làm trái với môn quy tông môn."
Trọng Văn Đức vừa đi vừa nói, giảng giải cho mọi người về những hạng mục cần chú ý của Huyền Thiên Tông.
Lúc này!
Bên ngoài tông môn, Đường Ngạo Thiên phục dụng đan dược chữa thương mơ màng tỉnh lại, ôm lão nô gào khóc.
"Bản công tử hôm nay quá xui xẻo!"
"Đầu tiên là vừa mới sáng sớm đã uống phải một ngụm tào phớ ngọt đáng ghê tởm, cửa thứ nhất chen ngang bị người đá ra ngoài, cửa thứ hai chuẩn bị hồi lâu lại vô duyên vô cớ bị huỷ bỏ, cửa thứ ba thì đến tận bây giờ cũng không biết vì sao lại bị đào thải, cuối cùng còn bị đánh thành như vậy ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả mọi người, thật mất thể diện!"
"Ta luôn cảm thấy có người đang nhằm vào ta, hu hu hu. . ."
Lão nô vội vàng an ủi: "Thiếu gia, Huyền Thiên Tông không thu nhận ngài đó là Huyền Thiên Tông tổn thất, chúng ta có thể đi những tông môn khác, trên đời này cũng đâu phải chỉ có mỗi Huyền Thiên Tông."
"Thứ dân, đa tạ ngươi cho cơ hội lần này."
Tần Vũ nhìn qua có vẻ nhỏ gầy, dáng vẻ trông rất yếu đuối, bình thường chưa chắc đã được ăn no chứ đừng nói đến chuyện luyện võ.
Mà Đường Ngạo Thiên hắn thì khác, vì đánh tốt cơ sở tu tiên, hắn có lão sư võ thuật chuyên nghiệp, mỗi ngày đều phải luyện võ một khắc đồng hồ.
Sức chiến đấu tương đối hung hãn.
Giống như Tần Vũ, hắn có thể đánh mười tên!
Tần Vũ không thèm để ý Đường Ngạo Thiên, trực tiếp nhìn về phía nhị trưởng lão, "Hiện tại có thể đánh chưa?"
Hắn sớm đã ma quyền sát chưởng, chờ đợi từ lâu.
Từ thời điểm Đường Ngạo Thiên chen ngang trước đó, Tần Vũ đã muốn đánh hắn ta.
Nhưng lúc đó điều kiện không cho phép, chỉ có thể bỏ qua.
Vốn còn định chờ sau khi tiến vào tông môn rồi đánh cũng không muộn, nhưng không nghĩ tới Đường Ngạo Thiên lại bị đào thải.
Ngay vào lúc Tần Vũ cho rằng đời này không còn cơ hội đánh hắn ta, Đường Ngạo Thiên chủ động đứng ra, sáng tạo cho Tần Vũ một cơ hội tuyệt hảo.
Người không muốn bị đánh Tần Vũ gặp nhiều, nhưng người nghĩ biện pháp muốn bị đánh thì đây vẫn là lần đầu tiên Tần Vũ gặp được.
Đốt ngón tay Tần Vũ lốp đốp kêu vang, nắm đấm lớn sớm đã đói khát khó nhịn.
Nhị trưởng lão gật đầu, "Bắt đầu đi!"
'Hung hăng đánh cho ta!' Nhị trưởng lão thầm hô trong lòng.
Đạt được chỉ lệnh, Tần Vũ trực tiếp tiến về phía Đường Ngạo Thiên.
Còn Đường Ngạo Thiên thì bày ra tư thế chuyên nghiệp, cơ thể còn không ngừng lắc lư qua lại.
"Nhược trí!"
Tần Vũ đi tới, trực tiếp ném nắm đất trong tay đến trên mặt Đường Ngạo Thiên.
"Hèn hạ, mắt của ta!"
Đường Ngạo Thiên nhắm chặt mắt lại, còn chưa kịp giơ tay lên dụi, nắm đấm của Tần Vũ đã nện thẳng vào mặt.
Ầm ~
Một tiếng trầm đục vang lên, Đường Ngạo Thiên theo tiếng ngã xuống đất.
Tần Vũ trực tiếp đè lên trên người Đường Ngạo Thiên, một quyền tiếp lấy một quyền hướng trên mặt Đường Ngạo Thiên chào hỏi.
Bành ~
A ~
Bành ~
A a ~
Bành bành bành ~
A a a ~
Âm thanh nắm đấm đánh xuống cùng tiếng kêu thảm thiết của Đường Ngạo Thiên hòa lẫn vào nhau.
Chỉ chốc lát sau, Đường Ngạo Thiên liền mặt mũi sưng vù, vỡ đầu chảy máu, tiếng kêu thảm thiết cũng biến thành tiếng nghẹn ngào, đôi chân không ngừng đạp loạn, không biết là do tinh thần không chịu thua trong lòng thúc đẩy, hay vẫn là bởi vì đau đớn mà co giật.
" Để ngươi chen ngang này!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bành ~
"Để ngươi một miệng một thứ dân này!"
Bành ~
"Linh căn thượng phẩm giỏi lắm hả, ta linh căn hạ phẩm có liên quan gì đến ngươi, ăn cơm gạo nhà ngươi à?"
Bành bành ~
Tần Vũ hơi có chút thở hổn hển, nhưng nắm đấm vẫn rơi xuống như mưa bão.
Đám người quan chiến xung quanh nhìn mà mí mắt giật giật, kinh hồn táng đảm, có vài người nhát gan còn bị dọa đến mức nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn thẳng.
Dù là ai cũng không nghĩ tới Tần Vũ có thể ác như vậy.
Một người sinh hoạt trong một tiểu trấn xa lạ, nếu không hung ác chút, Tần Vũ e là sớm đã bị lưu manh trấn trên bắt nạt chết rồi.
Có điều đánh nhau trong tiểu trấn, Tần Vũ đều là lấy bột ớt vung lên mắt lưu manh.
Lần này chỉ dùng đất đã là rất nhân từ.
Suy cho cùng Tần Vũ cũng không biết thế lực sau lưng Đường Ngạo Thiên lớn đến bao nhiêu, không thể đắc tội chết.
Lão nô theo hầu Đường Ngạo Thiên thấy thiếu gia nhà mình bị đánh đến mắt trợn trắng, nhưng nhị trưởng lão chỉ là mở một mắt nhắm một mắt, hoàn toàn không có ý định để cho Tần Vũ dừng lại.
Lão nô liền không để ý đến uy áp của nhị trưởng lão, vừa lăn vừa bò chạy tới.
"Tiểu hữu hạ thủ lưu tình a, chúng ta nhận thua!"
"Ngươi là ai?"
"Ta là lão nô của Đường Ngạo Thiên, xin tiểu hữu hạ thủ lưu tình!"
Ngay sau đó lão nô lại cúi người bái hướng nhị trưởng lão, "Thiếu gia nhà ta tuổi còn quá nhỏ không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, chọc giận tới thượng tiên, ta thay thiếu gia bồi tội với Huyền Thiên Tông, hy vọng Huyền Thiên Tông nể tình lão gia nhà ta giao hảo nhiều năm, lưu thiếu gia nhà ta một mạng."
Nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng, "Ngươi là Đường gia Kinh thành?"
"Đúng vậy!"
"Nếu không phải nhìn vào mặt mũi Đường tể tướng, hôm nay Đường Ngạo Thiên nhất định phải trả giá đắt cho lời nói của mình!"
Nhị trưởng lão nhìn về phía đám người, mọi người nhao nhao cúi đầu xuống không dám đối mắt.
"Lần này khiêu chiến, Đường Ngạo Thiên chiến bại, cả đời không được bước vào tông ta nửa bước, nếu có vi phạm, trực tiếp chém giết!"
"Nếu còn có người nào muốn khiêu chiến, có thể lên trước một bước!"
Đám thiếu niên, thiếu nữ nhìn thấy Đường Ngạo Thiên bị đánh thảm như vậy, sớm đã bị dọa mất mật, nào còn có gan tiến lên khiêu chiến nữa.
Tần Vũ đá Đường Ngạo Thiên sống dở chết dở một cước cuối cùng, sau đó phủi phủi bụi đất trên người.
'Sảng khoái! Thực sự là quá sảng khoái!'
"Đa tạ thượng tiên tha chết!" Lão nô vội vàng bái tạ.
Nhị trưởng lão lạnh giọng trả lời: "Ngày sau ta nhất định sẽ đi tìm Đường tể tướng hỏi một chút xem sự tình hôm nay rốt cục nên giải quyết thế nào!"
"Lão nô nhất định sẽ cáo tri gia chủ!"
"Đi!"
Nhị trưởng lão mang theo đám người Tần Vũ, tiến vào sơn môn Huyền Thiên Tông.
"Tiểu tử ngươi tên gọi là gì?"
Tần Vũ trả lời: "Vãn bối Tần Vũ!"
"Tần Vũ, ta nhớ kỹ, hôm nay làm không tệ, thanh phi kiếm này xem như là phần thưởng cho ngươi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhị trưởng lão lấy ra một thanh phi kiếm từ trong pháp khí trữ vật đưa cho Tần Vũ.
Tần Vũ vội vàng nói tạ ơn.
Nhị trưởng lão vỗ vỗ bả vai Tần Vũ, nghiêm túc dặn dò: "Vào tông môn phải tu luyện thật tốt, đừng lại chơi... Cái thứ dơ bẩn kia!"
Tần Vũ: "? ? ?"
Nhị trưởng lão hóa thành một sợi khói xanh, biến mất không thấy.
Sau khi nhị trưởng lão rời đi, quản sự trong tông môn bắt đầu an trí mọi người.
Mọi người dựa theo linh căn xếp thành hàng ngũ, linh căn hạ phẩm trở thành đệ tử tạp dịch của tông môn, linh căn trung phẩm cùng linh căn thượng phẩm trở thành đệ tử ngoại môn, linh căn cực phẩm thì trực tiếp trở thành đệ tử nội môn.
Đợt chiêu tân lần này linh căn cực phẩm chỉ có năm người, số lượng linh căn thượng phẩm cũng không nhiều, chủ yếu vẫn là linh căn trung phẩm cùng linh căn hạ phẩm chiếm đa số.
Mọi người chia đội ngũ xong, đám người Tần Vũ đi theo một vị đại thúc trung niên tên là Trọng Văn Đức rời đi.
"Ta là quản sự đệ tử tạp dịch, mọi người có thể gọi ta là Trọng đại thúc, cũng có thể gọi là Văn Đức đại thúc."
"Ta cũng là linh căn hạ phẩm giống như các ngươi, đến Huyền Thiên Tông ta làm đệ tử tạp dịch đã hơn năm mươi năm, bởi vì tương đối chuyên cần, lúc này mới lăn lộn đến công việc quản sự."
"Đệ tử tạp dịch chúng ta trên thực tế không có gì khác biệt với những đệ tử ngoại môn kia, chẳng qua là công việc nhiều một chút, nhận tiền ít một chút, không có cách, ai bảo thiên phú chúng ta kém chứ!"
"Có điều mọi người cũng đừng nên nản chí, đệ tử tạp dịch chúng ta chỉ cần thỏa mãn điều kiện của tông môn, cũng có thể trở thành đệ tử ngoại môn."
Tần Vũ ánh mắt sáng lên: "Văn Đức đại thúc, làm thế nào mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn?"
"Vẫn rất có dã tâm!" Trọng Văn Đức cười ha hả nói: "Chỉ cần phát động khiêu chiến với đệ tử ngoại môn đồng thời đánh bại người đó, liền có thể tấn thăng làm đệ tử ngoại môn, còn đệ tử ngoại môn bị ngươi đánh bại sẽ giáng cấp thành đệ tử tạp dịch."
"Vậy hiện tại ta đi khiêu chiến luôn được không?"
Tần Vũ kích động.
Với tình hình hiện tại, hắn có thể một đường đánh tới nội môn.
"Tất nhiên không được!" Trọng Văn Đức trực tiếp bóp chết ý nghĩ của Tần Vũ từ trong trứng nước.
"Ít nhất phải chờ sau nửa năm, đợi sau khi mọi người đều tu tập công pháp một đoạn thời gian, mới có thể tiến hành khiêu chiến."
"Hơn nữa đối tượng khiêu chiến chỉ có thể là đệ tử cùng đợt chiêu tân với bản thân."
Lập tức có người phàn nàn nói: "Đây cũng quá khó khăn đi, linh căn trung phẩm cùng linh căn hạ phẩm chênh lệch to lớn, sau một thời gian ngắn tu luyện, chúng ta làm sao có thể đánh thắng được bọn họ!"
Tần Vũ âm thầm cười lạnh một tiếng.
'Quả nhiên kẻ yếu sẽ chỉ oán trách hoàn cảnh, mà cường giả sớm đã học được sử dụng hệ thống bật hack!'
"Khẳng định là có độ khó nhất định!" Trọng Văn Đức cười khổ một tiếng, "Nếu không ta cũng sẽ không tới hiện tại vẫn chỉ là đệ tử tạp dịch."
"Có điều cho dù không thể thành công, sau mười năm mọi người cũng có thể rời đi Huyền Thiên Tông, chúng ta cũng coi như là tu sĩ, bất kể trà trộn giang hồ, hay tìm tiểu tộc nào đó làm khách khanh, đều là lựa chọn tốt."
"Cho nên mọi người nhất định phải trân quý cơ hội lần này, cẩn thận tu luyện, nhớ kỹ đừng làm trái với môn quy tông môn."
Trọng Văn Đức vừa đi vừa nói, giảng giải cho mọi người về những hạng mục cần chú ý của Huyền Thiên Tông.
Lúc này!
Bên ngoài tông môn, Đường Ngạo Thiên phục dụng đan dược chữa thương mơ màng tỉnh lại, ôm lão nô gào khóc.
"Bản công tử hôm nay quá xui xẻo!"
"Đầu tiên là vừa mới sáng sớm đã uống phải một ngụm tào phớ ngọt đáng ghê tởm, cửa thứ nhất chen ngang bị người đá ra ngoài, cửa thứ hai chuẩn bị hồi lâu lại vô duyên vô cớ bị huỷ bỏ, cửa thứ ba thì đến tận bây giờ cũng không biết vì sao lại bị đào thải, cuối cùng còn bị đánh thành như vậy ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của tất cả mọi người, thật mất thể diện!"
"Ta luôn cảm thấy có người đang nhằm vào ta, hu hu hu. . ."
Lão nô vội vàng an ủi: "Thiếu gia, Huyền Thiên Tông không thu nhận ngài đó là Huyền Thiên Tông tổn thất, chúng ta có thể đi những tông môn khác, trên đời này cũng đâu phải chỉ có mỗi Huyền Thiên Tông."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro