Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)
Sao Chép Linh C...
2024-11-20 17:04:21
Sơn môn của Huyền Thiên Tông nằm ở giữa sườn núi trong sơn mạch, còn tiểu trấn nằm ở vị trí dưới chân núi.
Tần Vũ xe nhẹ đường quen dọc theo thang đá do nhân công xây dựng leo lên phía trên.
Trên đường đi, hắn gặp không ít thiếu niên, thiếu nữ giống như hắn, bọn họ có người ăn mặc hoa lệ, bên cạnh còn có hộ vệ đi theo.
Có quần áo bình thường, cùng loại với Tần Vũ.
Ánh mắt Tần Vũ quét qua trên người vài người ở đây, thiên phú từng người không ngừng hiện ra trước mắt hắn.
【Linh căn hạ phẩm (Cấp D) 】: Miễn cưỡng có thiên phú tu tiên, nhưng không nhiều, có mệnh làm đệ tử tạp dịch cả đời! (Có thể sao chép)
【 Mi thanh mục tú (Cấp C) 】: Dung mạo thanh tú tuấn lệ, không thể không thừa nhận, xinh đẹp cũng có thể làm cơm ăn! (Không thể sao chép)
【 Da thô thịt dày (Cấp D) 】: Làn da thô ráp dày chắc, năng lực khôi phục cũng cao hơn người bình thường một chút! (Có thể sao chép! )
【 Linh căn trung phẩm (Cấp C) 】: Miễn cưỡng đạt tới ngưỡng cửa tu tiên, nhưng khó có được thành tựu, cuối cùng chỉ có thể trở thành lá xanh làm nền cho hoa đỏ. (Không thể sao chép! )
【 Kỳ mưu diệu kế (Cấp B) 】: Đầu óc thông minh, tư duy nhanh nhẹn, am hiểu lập ra sách lược cùng kế hoạch, thường thường thắng vì đánh bất ngờ. (Không thể sao chép! )
....
Huyền Thiên Tông tuyển bạt đã tụ tập thanh niên tài tuấn Lương Quốc lại một chỗ, thiên phú bình thường khó gặp liên tiếp hiện ra trước mắt Tần Vũ.
"Đáng tiếc a!" Tần Vũ khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Đều quá yếu, chỉ bằng thiên phú này của các ngươi, rất khó làm đối thủ của Tần mỗ nhân!"
Vừa nói, Tần Vũ điểm ngón tay lên hư không một cái.
【 Phải chăng sao chép thiên phú "Linh căn hạ phẩm (Cấp D)" 】
'Phải!'
【 Sao chép thành công! 】
【 Chúc mừng túc chủ lấy được thiên phú đầu tiên, thành công mở ra mô bản nhân vật! 】
【 Tính danh: Tần vũ 】
【 Thiên phú: Linh căn hạ phẩm (Cấp D) 】
【 Tiến độ: 0% (Chú thích: Sau khi tiến độ đạt tới 100%, sẽ thu được cơ hội sao chép thiên phú một lần!) 】
【 Chức năng hệ thống đang trong quá trình chuyển hóa: Chức năng hệ thống kiểm tra thiên phú từ bị động phát động chuyển thành chủ động phát động! 】
Tràng khảo thí đầu tiên trong Huyền Thiên Tông tuyển bạt chính là khảo thí linh căn, không có linh căn trực tiếp đào thải, cho nên Tần Vũ không chút do dự phục chế linh căn hạ phẩm.
Xem hết tin tức hệ thống bắn ra, Tần Vũ trầm ngâm suy nghĩ.
'Chức năng kiểm tra thiên phú vậy mà lại trở thành kỹ năng chủ động, như vậy cũng tốt, tránh cho lúc đông người thì trước mắt chỉ nhìn thấy toàn bộ đều là pop-up thiên phú.'
'Sau khi thanh tiến độ đầy còn có thể tiếp tục sao chép thiên phú, cũng không biết lần sau có thể sao chép thiên phú cấp bậc gì?'
Chờ mong trong chốc lát, Tần Vũ liền ném việc này ra sau đầu.
Vừa thu được linh căn, nhất định phải cẩn thận cảm nhận thử một chút xem có linh căn là cảm giác gì.
'Cảm giác phía sau lưng có hơi ấm áp, còn có chút ẩm ướt, hú hú hú hú hú, đây chính là cảm giác khi có linh căn sao?'
"Khoảnh khắc Tần mỗ nhân ta trở thành Tần Vũ Đại Đế ở trong tầm tay a!'
【Linh căn hạ phẩm (Cấp D): Miễn cưỡng có thiên phú tu tiên, nhưng không nhiều, có mệnh làm đệ tử tạp dịch cả đời! 】
Hệ thống không đúng lúc bắn ra giới thiệu kỹ càng về linh căn hạ phẩm.
Tần Vũ coi như không thấy đoạn thông tin này, tràn đầy lòng tin hướng về phía sườn núi đi đến.
'Quả nhiên, có linh căn, trên lưng ấm áp, cảm giác leo núi cũng càng có lực hơn!'
Đột nhiên, có người sau lưng Tần Vũ lên tiếng nhắc nhở: "Vị huynh đài phía trước, túi của ngươi hình như bị rỉ nước!"
"A?"
Tần Vũ vội vàng tháo túi trên lưng xuống, phát hiện bình nước của mình rò nước, toàn bộ nước nóng bên trong đã bị đổ ra.
Chẳng trách sau lưng ấm áp.
Tần Vũ nhìn về phía người kia, chân thành nói: "Đa tạ huynh đài nhắc nhở, nếu là chậm thêm chút nữa, e là cả quần đều bị ướt!"
"Không có gì, việc nhỏ mà thôi!"
"Để báo đáp huynh đài, ta liền cho ngươi một đề nghị về khảo hạch chiêu tân hôm nay đi, cũng có thể tiết kiệm không ít sức cho ngươi."
Người nọ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
'Không ngờ rằng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu lại có thể lấy được tình báo về khảo hạch, mẹ nói không sai, người tốt quả nhiên có báo đáp tốt!'
Người nọ lập tức tiến đến bên cạnh Tần Vũ, bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe, cung kính nói: "Huynh đài chẳng lẽ là có tin tức nội bộ về đề thi lần tuyển bạt này?"
"Cái này ngược lại là không có!" Tần Vũ uyển chuyển nói:
"Thực chất, ngươi căn bản không có linh căn, ngay cả cửa khảo thí thứ nhất cũng không qua được, còn tiếp tục đi lên trên cũng chỉ là phí sức."
"Đề nghị ta cho huynh đài chính là, hiện tại xuống núi, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng lãng phí thời gian vô ích ở nơi này!"
Vừa rồi Tần Vũ đã tiến hành kiểm tra người này, nhưng đáng tiếc là không có bất kỳ thiên phú nào bắn ra.
Người nọ sửng sốt một chút, lập tức giận tím mặt.
"Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại nguyền rủa ta, nước đá giếng sâu a, thực sự là xui xẻo."
Người nọ hùng hùng hổ hổ đi mất.
"Huynh đài, huynh đài, đừng đi lên, ngươi thật sự không có linh căn!"
"Thừa nhận bản thân mình rất bình thường thật sự khó như vậy sao?"
Thấy người nọ hùng hùng hổ hổ bước nhanh hơn, dần dần đi xa, Tần Vũ bất đắc dĩ thở dài.
"Người này sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy cơ chứ, ban đầu thấy hắn có lòng tốt, còn định để hắn đến nhà Bàn thẩm ăn cơm thì báo tên mình có thể rẻ một chút, được, chờ bị hố đi."
Tần Vũ cầm lấy túi đeo lưng ướt sũng, dùng sức vắt khô.
Vừa vặn xong, Tần Vũ đột nhiên nghĩ tới ngoại trừ quần áo, trong túi còn có mười mấy khối đậu phụ thối.
Thế là hắn vội vàng mở túi ra, chậm rãi lấy ra giấy dầu gói đậu phụ thối.
Giấy bị nước thấm ướt, đã rách mất mấy lỗ, đậu phụ thối cũng bị dồn lại với nhau.
Nhìn một đống vật thể đen sì không thể gọi tên, Tần Vũ càng xem càng thấy giống cớt trâu.
Nhất là vừa mới ngâm qua nước nóng, phía trên còn bốc lên hơi nóng, nhìn trông cũng rất 'tươi mới'.
'Nhìn giống, không biết ngửi. . .'
Tần Vũ đưa lại gần hít sâu một hơi, suýt chút nữa trực tiếp nôn ra.
'Nhìn giống, ngửi càng giống hơn.'
'Thật là buồn nôn, vẫn nên vứt đi thì hơn!'
Tần Vũ điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy, chuẩn bị nhân lúc không ai chú ý ném cái thứ này đi.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, người đi đường đều đang kinh ngạc nhìn hắn.
'Móa, có nhiều người nhìn như vậy, tùy chỗ ném rác có phải là vô đạo đức quá không.'
Tần Vũ dùng giấy dầu bao kỹ lại lần nữa, nhét vào trong hành trang, dự định sau khi gặp được thùng rác mới vứt đi.
Đeo túi lên lưng, Tần Vũ phát hiện người chung quanh vẫn còn đang dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn hắn.
'Quả nhiên khí chất của Tần mỗ nhân ta vẫn là xuất chúng như vậy, nhất cử nhất động đều có thể làm cho người qua đường liên tiếp ghé mắt, haizz, đẹp trai cũng là một loại phiền não a!"
Tần Vũ ưỡn ngực, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, vững bước tiến lên phía trước.
Sau khi Tần Vũ rời đi, mọi người kêu rên một mảnh.
"Ôi, mắt ta, ta đã nhìn thấy cái gì vậy!"
"Thật là buồn nôn, ọe."
"Ta. . . Ta muốn đổi tông môn khác, ta không tham gia tuyển chọn chiêu tân này!" Một nữ hài kêu rên một tiếng, quay đầu bước đi.
Nữ hài này có tên là Lý Hương Hương, là đại tiểu thư của Lý gia, gia tộc tu tiên lớn nhất Lương Quốc.
Hôm nay tới Huyền Thiên Tông tham gia tuyển bạt, không ngờ rằng ở nửa đường lại gặp được sự việc khiến tam quan nàng nổ tung, cả đời khó quên.
Nàng tận mắt nhìn thấy Tần Vũ lấy từ trong túi ra một đống vật thể bất minh dùng giấy bọc lại.
Mặc dù không xác định vật thể bất minh đó là cái gì, nhưng xem hình thái cùng màu sắc của nó, lại phối thêm mùi hương thoang thoảng như có như không trong không khí, Lý Hương Hương đại khái cũng có thể đoán ra.
Vốn cho là lấy cái thứ kia từ trong túi ra đã quá khủng khiếp, không ngờ rằng chuyện khủng khiếp hơn còn ở đằng sau.
Chỉ thấy Tần Vũ đầu tiên là nâng trên tay xem xét trong chốc lát, lại đưa đến gần ngửi sâu một hơi.
Cuối cùng ở dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, lại dùng giấy đơn giản gói lại, rồi lần nữa nhét vào trong túi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn rời đi, còn tràn đầy tự tin và tự hào.
Trời ạ!
Ngươi chơi phân, ngươi còn kiêu ngạo lên?
Tần Vũ xe nhẹ đường quen dọc theo thang đá do nhân công xây dựng leo lên phía trên.
Trên đường đi, hắn gặp không ít thiếu niên, thiếu nữ giống như hắn, bọn họ có người ăn mặc hoa lệ, bên cạnh còn có hộ vệ đi theo.
Có quần áo bình thường, cùng loại với Tần Vũ.
Ánh mắt Tần Vũ quét qua trên người vài người ở đây, thiên phú từng người không ngừng hiện ra trước mắt hắn.
【Linh căn hạ phẩm (Cấp D) 】: Miễn cưỡng có thiên phú tu tiên, nhưng không nhiều, có mệnh làm đệ tử tạp dịch cả đời! (Có thể sao chép)
【 Mi thanh mục tú (Cấp C) 】: Dung mạo thanh tú tuấn lệ, không thể không thừa nhận, xinh đẹp cũng có thể làm cơm ăn! (Không thể sao chép)
【 Da thô thịt dày (Cấp D) 】: Làn da thô ráp dày chắc, năng lực khôi phục cũng cao hơn người bình thường một chút! (Có thể sao chép! )
【 Linh căn trung phẩm (Cấp C) 】: Miễn cưỡng đạt tới ngưỡng cửa tu tiên, nhưng khó có được thành tựu, cuối cùng chỉ có thể trở thành lá xanh làm nền cho hoa đỏ. (Không thể sao chép! )
【 Kỳ mưu diệu kế (Cấp B) 】: Đầu óc thông minh, tư duy nhanh nhẹn, am hiểu lập ra sách lược cùng kế hoạch, thường thường thắng vì đánh bất ngờ. (Không thể sao chép! )
....
Huyền Thiên Tông tuyển bạt đã tụ tập thanh niên tài tuấn Lương Quốc lại một chỗ, thiên phú bình thường khó gặp liên tiếp hiện ra trước mắt Tần Vũ.
"Đáng tiếc a!" Tần Vũ khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng: "Đều quá yếu, chỉ bằng thiên phú này của các ngươi, rất khó làm đối thủ của Tần mỗ nhân!"
Vừa nói, Tần Vũ điểm ngón tay lên hư không một cái.
【 Phải chăng sao chép thiên phú "Linh căn hạ phẩm (Cấp D)" 】
'Phải!'
【 Sao chép thành công! 】
【 Chúc mừng túc chủ lấy được thiên phú đầu tiên, thành công mở ra mô bản nhân vật! 】
【 Tính danh: Tần vũ 】
【 Thiên phú: Linh căn hạ phẩm (Cấp D) 】
【 Tiến độ: 0% (Chú thích: Sau khi tiến độ đạt tới 100%, sẽ thu được cơ hội sao chép thiên phú một lần!) 】
【 Chức năng hệ thống đang trong quá trình chuyển hóa: Chức năng hệ thống kiểm tra thiên phú từ bị động phát động chuyển thành chủ động phát động! 】
Tràng khảo thí đầu tiên trong Huyền Thiên Tông tuyển bạt chính là khảo thí linh căn, không có linh căn trực tiếp đào thải, cho nên Tần Vũ không chút do dự phục chế linh căn hạ phẩm.
Xem hết tin tức hệ thống bắn ra, Tần Vũ trầm ngâm suy nghĩ.
'Chức năng kiểm tra thiên phú vậy mà lại trở thành kỹ năng chủ động, như vậy cũng tốt, tránh cho lúc đông người thì trước mắt chỉ nhìn thấy toàn bộ đều là pop-up thiên phú.'
'Sau khi thanh tiến độ đầy còn có thể tiếp tục sao chép thiên phú, cũng không biết lần sau có thể sao chép thiên phú cấp bậc gì?'
Chờ mong trong chốc lát, Tần Vũ liền ném việc này ra sau đầu.
Vừa thu được linh căn, nhất định phải cẩn thận cảm nhận thử một chút xem có linh căn là cảm giác gì.
'Cảm giác phía sau lưng có hơi ấm áp, còn có chút ẩm ướt, hú hú hú hú hú, đây chính là cảm giác khi có linh căn sao?'
"Khoảnh khắc Tần mỗ nhân ta trở thành Tần Vũ Đại Đế ở trong tầm tay a!'
【Linh căn hạ phẩm (Cấp D): Miễn cưỡng có thiên phú tu tiên, nhưng không nhiều, có mệnh làm đệ tử tạp dịch cả đời! 】
Hệ thống không đúng lúc bắn ra giới thiệu kỹ càng về linh căn hạ phẩm.
Tần Vũ coi như không thấy đoạn thông tin này, tràn đầy lòng tin hướng về phía sườn núi đi đến.
'Quả nhiên, có linh căn, trên lưng ấm áp, cảm giác leo núi cũng càng có lực hơn!'
Đột nhiên, có người sau lưng Tần Vũ lên tiếng nhắc nhở: "Vị huynh đài phía trước, túi của ngươi hình như bị rỉ nước!"
"A?"
Tần Vũ vội vàng tháo túi trên lưng xuống, phát hiện bình nước của mình rò nước, toàn bộ nước nóng bên trong đã bị đổ ra.
Chẳng trách sau lưng ấm áp.
Tần Vũ nhìn về phía người kia, chân thành nói: "Đa tạ huynh đài nhắc nhở, nếu là chậm thêm chút nữa, e là cả quần đều bị ướt!"
"Không có gì, việc nhỏ mà thôi!"
"Để báo đáp huynh đài, ta liền cho ngươi một đề nghị về khảo hạch chiêu tân hôm nay đi, cũng có thể tiết kiệm không ít sức cho ngươi."
Người nọ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
'Không ngờ rằng chỉ là thuận miệng nhắc nhở một câu lại có thể lấy được tình báo về khảo hạch, mẹ nói không sai, người tốt quả nhiên có báo đáp tốt!'
Người nọ lập tức tiến đến bên cạnh Tần Vũ, bày ra tư thế nghiêm túc lắng nghe, cung kính nói: "Huynh đài chẳng lẽ là có tin tức nội bộ về đề thi lần tuyển bạt này?"
"Cái này ngược lại là không có!" Tần Vũ uyển chuyển nói:
"Thực chất, ngươi căn bản không có linh căn, ngay cả cửa khảo thí thứ nhất cũng không qua được, còn tiếp tục đi lên trên cũng chỉ là phí sức."
"Đề nghị ta cho huynh đài chính là, hiện tại xuống núi, nên làm cái gì thì làm cái đó, đừng lãng phí thời gian vô ích ở nơi này!"
Vừa rồi Tần Vũ đã tiến hành kiểm tra người này, nhưng đáng tiếc là không có bất kỳ thiên phú nào bắn ra.
Người nọ sửng sốt một chút, lập tức giận tím mặt.
"Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, nhưng ngươi lại nguyền rủa ta, nước đá giếng sâu a, thực sự là xui xẻo."
Người nọ hùng hùng hổ hổ đi mất.
"Huynh đài, huynh đài, đừng đi lên, ngươi thật sự không có linh căn!"
"Thừa nhận bản thân mình rất bình thường thật sự khó như vậy sao?"
Thấy người nọ hùng hùng hổ hổ bước nhanh hơn, dần dần đi xa, Tần Vũ bất đắc dĩ thở dài.
"Người này sao lại không nghe lời khuyên bảo như vậy cơ chứ, ban đầu thấy hắn có lòng tốt, còn định để hắn đến nhà Bàn thẩm ăn cơm thì báo tên mình có thể rẻ một chút, được, chờ bị hố đi."
Tần Vũ cầm lấy túi đeo lưng ướt sũng, dùng sức vắt khô.
Vừa vặn xong, Tần Vũ đột nhiên nghĩ tới ngoại trừ quần áo, trong túi còn có mười mấy khối đậu phụ thối.
Thế là hắn vội vàng mở túi ra, chậm rãi lấy ra giấy dầu gói đậu phụ thối.
Giấy bị nước thấm ướt, đã rách mất mấy lỗ, đậu phụ thối cũng bị dồn lại với nhau.
Nhìn một đống vật thể đen sì không thể gọi tên, Tần Vũ càng xem càng thấy giống cớt trâu.
Nhất là vừa mới ngâm qua nước nóng, phía trên còn bốc lên hơi nóng, nhìn trông cũng rất 'tươi mới'.
'Nhìn giống, không biết ngửi. . .'
Tần Vũ đưa lại gần hít sâu một hơi, suýt chút nữa trực tiếp nôn ra.
'Nhìn giống, ngửi càng giống hơn.'
'Thật là buồn nôn, vẫn nên vứt đi thì hơn!'
Tần Vũ điềm nhiên như không có việc gì đứng dậy, chuẩn bị nhân lúc không ai chú ý ném cái thứ này đi.
Nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, người đi đường đều đang kinh ngạc nhìn hắn.
'Móa, có nhiều người nhìn như vậy, tùy chỗ ném rác có phải là vô đạo đức quá không.'
Tần Vũ dùng giấy dầu bao kỹ lại lần nữa, nhét vào trong hành trang, dự định sau khi gặp được thùng rác mới vứt đi.
Đeo túi lên lưng, Tần Vũ phát hiện người chung quanh vẫn còn đang dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn hắn.
'Quả nhiên khí chất của Tần mỗ nhân ta vẫn là xuất chúng như vậy, nhất cử nhất động đều có thể làm cho người qua đường liên tiếp ghé mắt, haizz, đẹp trai cũng là một loại phiền não a!"
Tần Vũ ưỡn ngực, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, vững bước tiến lên phía trước.
Sau khi Tần Vũ rời đi, mọi người kêu rên một mảnh.
"Ôi, mắt ta, ta đã nhìn thấy cái gì vậy!"
"Thật là buồn nôn, ọe."
"Ta. . . Ta muốn đổi tông môn khác, ta không tham gia tuyển chọn chiêu tân này!" Một nữ hài kêu rên một tiếng, quay đầu bước đi.
Nữ hài này có tên là Lý Hương Hương, là đại tiểu thư của Lý gia, gia tộc tu tiên lớn nhất Lương Quốc.
Hôm nay tới Huyền Thiên Tông tham gia tuyển bạt, không ngờ rằng ở nửa đường lại gặp được sự việc khiến tam quan nàng nổ tung, cả đời khó quên.
Nàng tận mắt nhìn thấy Tần Vũ lấy từ trong túi ra một đống vật thể bất minh dùng giấy bọc lại.
Mặc dù không xác định vật thể bất minh đó là cái gì, nhưng xem hình thái cùng màu sắc của nó, lại phối thêm mùi hương thoang thoảng như có như không trong không khí, Lý Hương Hương đại khái cũng có thể đoán ra.
Vốn cho là lấy cái thứ kia từ trong túi ra đã quá khủng khiếp, không ngờ rằng chuyện khủng khiếp hơn còn ở đằng sau.
Chỉ thấy Tần Vũ đầu tiên là nâng trên tay xem xét trong chốc lát, lại đưa đến gần ngửi sâu một hơi.
Cuối cùng ở dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, lại dùng giấy đơn giản gói lại, rồi lần nữa nhét vào trong túi.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn rời đi, còn tràn đầy tự tin và tự hào.
Trời ạ!
Ngươi chơi phân, ngươi còn kiêu ngạo lên?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro