Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)
Thực Sự Là Vị D...
2024-11-20 17:04:21
"Đừng, đừng công kích trận pháp, chúng ta tự mình đi ra!"
Thấy đám người hung tàn như vậy, chúng đệ tử Ngự Thú Phong lập tức liền kinh sợ.
Trận pháp bị phá hư, là cần tự mình bỏ điểm cống hiến sửa chữa.
"Chúng ta có thể tự đi ra, nhưng chúng ta chết cũng muốn chết được rõ ràng, các ngươi dựa vào đâu mà ra tay với chúng ta chứ?"
"Nếu không cho ra một lời giải thích hợp lý, chúng ta hãy gặp nhau ở đội chấp pháp đi."
Đám người nghe xong, nhất loạt cười lạnh.
"Vịt chết còn cứng miệng, bản thân đã làm gì lại không ý thức được đúng không!"
"Không phải bọn họ muốn giải thích à, kéo bọn họ tới chợ phiên, cẩn thận giải thích cho bọn họ biết."
Mọi người áp lấy đệ tử Ngự Thú Phong, trùng trùng điệp điệp về tới chợ phiên.
Trên đường gặp được không ít đệ tử ngoại môn, vừa nghe những người bị áp này là đệ tử Ngự Thú Phong, thi nhau trở về hô bè gọi bạn.
Một truyền mười, mười truyền trăm!
Vô số đệ tử nghe tin mà đến, vây kín chợ phiên đến không lọt một giọt nước.
Trên đoạn đường này, đệ tử Ngự Thú Phong cũng sắp khóc.
Chúng ta rốt cục đã làm chuyện gì người người oán trách mà phải chịu đựng ngược đãi như vậy.
Mỗi người bọn họ đều nghiêm túc xét lại bản thân một lần, xem rốt cục mấy ngày nay mình đã làm ra chuyện xấu gì, cẩn thận hồi tưởng lại một phen, bọn họ phát hiện mình cũng không có làm chuyện gì khác người.
Vậy đám người này vì sao lại muốn bắt bọn họ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển qua trên người Khổng Thiên Kiêu.
'Đám người này vừa đến liền hô to tên Khổng Thiên Kiêu, bọn họ là nhằm vào Khổng Thiên Kiêu mà đến.'
'Nhất định là hắn đã làm chuyện xấu gì đó, mới có thể tất cả khiến mọi người đi theo hắn cùng chịu xui xẻo.'
Mà lúc này, Khổng Thiên Kiêu đã sắp sụp đổ.
Hắn bị người trói gô rồi nâng cao qua đỉnh đầu, giống như là con khỉ bị triển lãm trong vườn bách thú.
Mấu chốt là trên mặt còn dán đầy phù lục, mất mặt chết người.
Đám người đi đến chợ phiên, đẩy người của Ngự Thú Phong lên phía trước nhất.
"Nhìn xem chuyện tốt tối hôm qua các ngươi làm đi, xem chợ phiên đang yên lành tốt đẹp bị các ngươi tai họa thành bộ dáng gì, chúng ta còn làm ăn thế nào?"
Có người bổ sung thêm: "Còn có quảng trường trung tâm, cũng bị tai họa đến không cách nào đi qua."
Nhìn đường phố tràn đầy ô uế, chúng đệ tử Ngự Thú Phong bối rối.
"Đây là ta làm?"
"Tại sao ta không biết?"
"Không đúng, đây cmn không phải là ta làm, có người đang vu hãm chúng ta."
"Cái đám ngu ngốc các ngươi, chúng ta bị vu hãm các ngươi cũng không nhìn ra được, ngươi thấy đống phân và nước tiểu này không, nửa bên trái là phân và nước tiểu của Thực Thiết Thú, nửa bên phải là phân và nước tiểu của Phi Thiên Thử, vừa nhìn liền biết là có người giả tạo."
Tiểu Trí: "Đậu xanh, bằng chứng đều bày ở ngay trước mắt còn dám giảo biện!"
Lý Chính Thông: "Thứ này không phải là linh thú của các ngươi xả ra à, nó còn có thể là vô căn cứ nhô ra hay sao."
Tần Vũ: "Đáng chết, gieo họa chợ phiên chúng ta còn cmn mắng chúng ta là ngu ngốc, các huynh đệ đánh hắn!"
Mọi người phẫn nộ, quần tình xúc động, trực tiếp vén tay áo lên, chuẩn bị tiến thẳng đến một bước cuối cùng.
Đánh xong trước rồi lại nói.
"Khoan đã, khoan đã, trước đừng động thủ!"
Đệ tử Ngự Thú Phong liên tiếp lui về phía sau, có người bởi vì quá mức bối rối, trực tiếp ngã sấp xuống đống phân.
"Mọi... Mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta thừa nhận những thứ này là do linh thú chúng ta xả ra, nhưng linh thú của chúng ta tuyệt đối không thể nào xả ở nơi này."
Lý Chính Thông: "Không phải xả ở nơi này, vậy những thứ kia còn có thể tự mọc chân chạy tới hay sao?"
Tần Vũ: "Thừa nhận là linh thú các ngươi xả ra là được, các huynh đệ đánh hắn."
"Chờ chút, trước đừng đánh, trong việc này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
"Hiểu lầm cái đầu ngươi, Khổng Thiên Kiêu đến tận bây giờ vẫn không nói một câu nào, xem ra là đã chấp nhận rồi."
Khổng Thiên Kiêu: "Ô ô ô. . . ưm ưm ưm..." (Ngươi dán định thân phù cho ta, ta nói thế nào hả?"
Đám người của Ngự Thú Phong vội vàng tháo dây thừng cho Khổng Thiên Kiêu.
Nhưng dưới sự giật dây của Tần Vũ, đám người phẫn nộ đã xông tới.
Người phía sau tranh nhau chen lấn, sợ mình chậm một bước liền đánh không tới.
Người phía trước kêu gào xông về phía trước, các huynh đệ phía sau sốt ruột hô hào:
"Các huynh đệ phía trước ra tay nhanh lên một chút, đã nói mỗi người đánh một cái, phía sau chúng ta còn xếp đội đấy."
Còn có người ồn ào.
"Có ai muốn mua vé hoàng ngưu không? Chỉ cần tốn năm điểm cống hiến, có thể ưu tiên đánh đệ tử Ngự Thú Phong."
"Ta bỏ tiền, ta muốn đánh Khổng Thiên Kiêu."
Phe vé: "Khổng Thiên Kiêu là giá tiền khác, mười điểm cống hiến."
Chưởng quỹ các cửa hàng đều thời khắc theo dõi động tĩnh bên ngoài.
"Đợi lát nữa ta hô ba hai một, các ngươi liền lao ra hành hung, mục tiêu công kích chủ yếu tại vị trí chân, tốt nhất đánh cho mấy người bọn họ một tháng không xuống giường được, nhớ kỹ nhất định phải trở lại trước khi đội chấp pháp tới."
"Đã rõ, chưởng quỹ!"
Các nhân viên cửa hàng cầm lên côn sắt, ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử!
Đệ tử Ngự Thú Phong chạy chậm bị người đè ngã trên mặt đất, sau đó chính là một trận vây đánh.
Khổng Thiên Kiêu sau khi được huynh đệ tốt tháo gỡ dây thừng, liền liều mạng chạy về phía trước.
"Đội chấp pháp đâu, làm sao còn chưa tới."
Trong lòng Khổng Thiên Kiêu còn ôm lấy một tia kỳ vọng.
Nhưng chuyện náo lớn đến như vậy, đội chấp pháp muốn đến thì đã sớm đến rồi.
Mọi người cũng là ý thức được một điểm này, cho nên cho bọn họ cơ hội chạy trốn.
Dù sao thì bọn họ chắc chắn không thể trốn thoát.
Lúc các quý tộc cổ đại đi săn, đều rất thích để con mồi chạy, con mồi giãy giụa càng kịch liệt, cảm giác thỏa mãn lúc đi săn đem lại lại càng mãnh liệt.
Khổng Thiên Kiêu với tư cách đệ tử ngoại môn đầu bảng của Ngự Thú Phong, mặc dù nhân phẩm chẳng ra sao, nhưng thực lực vẫn là không thể nghi ngờ
Giờ phút này, Khổng Thiên Kiêu toàn lực vận chuyển linh khí trong cơ thể, sải bước chạy nhanh như điện chớp trên mặt đường tràn đầy ô uế.
Đệ tử đuổi theo sau lưng thỉnh thoảng lại phải né tránh "địa lôi" trên đường, cho nên khoảng cách với Khổng Thiên Kiêu càng lúc càng bị kéo xa.
"Ha ha ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn đánh ta!" Khổng Thiên Kiêu lên tiếng cười lớn.
Đúng lúc này, từ các cửa hàng hai bên đột nhiên tuôn ra đại lượng nhân viên, chặn lại đường đi của Khổng Thiên Kiêu.
Khổng Thiên Kiêu vội vàng dừng lại.
"Làm sao bây giờ?"
Hắn nhìn thoáng qua chưởng quỹ cùng với nhân viên cửa hàng đang ma quyền sát chưởng ở trước mặt, lại nhìn thoáng qua chúng đệ tử nắm chặt nắm đấm ở sau lưng, có chút không biết làm sao.
"Khổng Thiên Kiêu, ngươi làm đủ trò xấu, hiện tại đã là chắp cánh cũng khó chạy thoát."
Khổng Thiên Kiêu cắn răng, căm tức nhìn hai phe đội ngũ trước sau, hô to một tiếng:
"Các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng đụng được đến ta!"
Nói xong, Khổng Thiên Kiêu nhắm hai mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm, một đầu đâm vào trong đống phân và nước tiểu do Hám Địa Long Tượng xả ra, tiếp đó còn lăn một vòng ở trong đó.
Cảnh tượng bùng nổ này vọt thẳng đến tâm linh, trực tiếp làm tất cả mọi người chấn động đến ngây người.
Tần Vũ nhìn thấy cảnh này cảm thấy tiểu não mình đều mắng thô tục, đây cũng quá hung ác đi!
Ngay cả những người còn lại đang ẩu đả đệ tử Ngự Thú Phong ở phía sau kia cũng đều dừng lại động tác trên tay, hoảng sợ nhìn về phía bên này.
Chúng đệ tử Ngự Thú Phong bị đánh đến ngao ngao kêu gào cũng không kêu gào nữa, cả đám đều rướn cao cổ, khó tin nhìn một màn này.
Toàn bộ chợ phiên giống như là thời gian dừng lại, chỉ có Khổng Thiên Kiêu một người từ trong đống phân và nước tiểu đi ra, gầm thét với mọi người.
"Các ngươi đến nha!"
"Các ngươi lại đến đánh ta nha!"
"Đánh đi, có bản lĩnh thì ra tay đi!"
Khổng Thiên Kiêu tiến một bước về phía trước, mọi người liền hoảng sợ lui về phía sau một bước.
Khổng Thiên Kiêu từ một con cừu non mặc người chém giết, lập tức biến thành mãnh hổ toàn thân phân vàng.
'Người này thực sự là một vị dũng sĩ a!'
Ngay cả Tần Vũ cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng trong lòng.
Tần Vũ nhắc nhở mọi người: "Mọi người đừng sợ, dùng pháp thuật viễn trình công kích hắn!"
Thấy đám người hung tàn như vậy, chúng đệ tử Ngự Thú Phong lập tức liền kinh sợ.
Trận pháp bị phá hư, là cần tự mình bỏ điểm cống hiến sửa chữa.
"Chúng ta có thể tự đi ra, nhưng chúng ta chết cũng muốn chết được rõ ràng, các ngươi dựa vào đâu mà ra tay với chúng ta chứ?"
"Nếu không cho ra một lời giải thích hợp lý, chúng ta hãy gặp nhau ở đội chấp pháp đi."
Đám người nghe xong, nhất loạt cười lạnh.
"Vịt chết còn cứng miệng, bản thân đã làm gì lại không ý thức được đúng không!"
"Không phải bọn họ muốn giải thích à, kéo bọn họ tới chợ phiên, cẩn thận giải thích cho bọn họ biết."
Mọi người áp lấy đệ tử Ngự Thú Phong, trùng trùng điệp điệp về tới chợ phiên.
Trên đường gặp được không ít đệ tử ngoại môn, vừa nghe những người bị áp này là đệ tử Ngự Thú Phong, thi nhau trở về hô bè gọi bạn.
Một truyền mười, mười truyền trăm!
Vô số đệ tử nghe tin mà đến, vây kín chợ phiên đến không lọt một giọt nước.
Trên đoạn đường này, đệ tử Ngự Thú Phong cũng sắp khóc.
Chúng ta rốt cục đã làm chuyện gì người người oán trách mà phải chịu đựng ngược đãi như vậy.
Mỗi người bọn họ đều nghiêm túc xét lại bản thân một lần, xem rốt cục mấy ngày nay mình đã làm ra chuyện xấu gì, cẩn thận hồi tưởng lại một phen, bọn họ phát hiện mình cũng không có làm chuyện gì khác người.
Vậy đám người này vì sao lại muốn bắt bọn họ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển qua trên người Khổng Thiên Kiêu.
'Đám người này vừa đến liền hô to tên Khổng Thiên Kiêu, bọn họ là nhằm vào Khổng Thiên Kiêu mà đến.'
'Nhất định là hắn đã làm chuyện xấu gì đó, mới có thể tất cả khiến mọi người đi theo hắn cùng chịu xui xẻo.'
Mà lúc này, Khổng Thiên Kiêu đã sắp sụp đổ.
Hắn bị người trói gô rồi nâng cao qua đỉnh đầu, giống như là con khỉ bị triển lãm trong vườn bách thú.
Mấu chốt là trên mặt còn dán đầy phù lục, mất mặt chết người.
Đám người đi đến chợ phiên, đẩy người của Ngự Thú Phong lên phía trước nhất.
"Nhìn xem chuyện tốt tối hôm qua các ngươi làm đi, xem chợ phiên đang yên lành tốt đẹp bị các ngươi tai họa thành bộ dáng gì, chúng ta còn làm ăn thế nào?"
Có người bổ sung thêm: "Còn có quảng trường trung tâm, cũng bị tai họa đến không cách nào đi qua."
Nhìn đường phố tràn đầy ô uế, chúng đệ tử Ngự Thú Phong bối rối.
"Đây là ta làm?"
"Tại sao ta không biết?"
"Không đúng, đây cmn không phải là ta làm, có người đang vu hãm chúng ta."
"Cái đám ngu ngốc các ngươi, chúng ta bị vu hãm các ngươi cũng không nhìn ra được, ngươi thấy đống phân và nước tiểu này không, nửa bên trái là phân và nước tiểu của Thực Thiết Thú, nửa bên phải là phân và nước tiểu của Phi Thiên Thử, vừa nhìn liền biết là có người giả tạo."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Trí: "Đậu xanh, bằng chứng đều bày ở ngay trước mắt còn dám giảo biện!"
Lý Chính Thông: "Thứ này không phải là linh thú của các ngươi xả ra à, nó còn có thể là vô căn cứ nhô ra hay sao."
Tần Vũ: "Đáng chết, gieo họa chợ phiên chúng ta còn cmn mắng chúng ta là ngu ngốc, các huynh đệ đánh hắn!"
Mọi người phẫn nộ, quần tình xúc động, trực tiếp vén tay áo lên, chuẩn bị tiến thẳng đến một bước cuối cùng.
Đánh xong trước rồi lại nói.
"Khoan đã, khoan đã, trước đừng động thủ!"
Đệ tử Ngự Thú Phong liên tiếp lui về phía sau, có người bởi vì quá mức bối rối, trực tiếp ngã sấp xuống đống phân.
"Mọi... Mọi người bình tĩnh một chút, chúng ta thừa nhận những thứ này là do linh thú chúng ta xả ra, nhưng linh thú của chúng ta tuyệt đối không thể nào xả ở nơi này."
Lý Chính Thông: "Không phải xả ở nơi này, vậy những thứ kia còn có thể tự mọc chân chạy tới hay sao?"
Tần Vũ: "Thừa nhận là linh thú các ngươi xả ra là được, các huynh đệ đánh hắn."
"Chờ chút, trước đừng đánh, trong việc này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"
"Hiểu lầm cái đầu ngươi, Khổng Thiên Kiêu đến tận bây giờ vẫn không nói một câu nào, xem ra là đã chấp nhận rồi."
Khổng Thiên Kiêu: "Ô ô ô. . . ưm ưm ưm..." (Ngươi dán định thân phù cho ta, ta nói thế nào hả?"
Đám người của Ngự Thú Phong vội vàng tháo dây thừng cho Khổng Thiên Kiêu.
Nhưng dưới sự giật dây của Tần Vũ, đám người phẫn nộ đã xông tới.
Người phía sau tranh nhau chen lấn, sợ mình chậm một bước liền đánh không tới.
Người phía trước kêu gào xông về phía trước, các huynh đệ phía sau sốt ruột hô hào:
"Các huynh đệ phía trước ra tay nhanh lên một chút, đã nói mỗi người đánh một cái, phía sau chúng ta còn xếp đội đấy."
Còn có người ồn ào.
"Có ai muốn mua vé hoàng ngưu không? Chỉ cần tốn năm điểm cống hiến, có thể ưu tiên đánh đệ tử Ngự Thú Phong."
"Ta bỏ tiền, ta muốn đánh Khổng Thiên Kiêu."
Phe vé: "Khổng Thiên Kiêu là giá tiền khác, mười điểm cống hiến."
Chưởng quỹ các cửa hàng đều thời khắc theo dõi động tĩnh bên ngoài.
"Đợi lát nữa ta hô ba hai một, các ngươi liền lao ra hành hung, mục tiêu công kích chủ yếu tại vị trí chân, tốt nhất đánh cho mấy người bọn họ một tháng không xuống giường được, nhớ kỹ nhất định phải trở lại trước khi đội chấp pháp tới."
"Đã rõ, chưởng quỹ!"
Các nhân viên cửa hàng cầm lên côn sắt, ma quyền sát chưởng, nóng lòng muốn thử!
Đệ tử Ngự Thú Phong chạy chậm bị người đè ngã trên mặt đất, sau đó chính là một trận vây đánh.
Khổng Thiên Kiêu sau khi được huynh đệ tốt tháo gỡ dây thừng, liền liều mạng chạy về phía trước.
"Đội chấp pháp đâu, làm sao còn chưa tới."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Khổng Thiên Kiêu còn ôm lấy một tia kỳ vọng.
Nhưng chuyện náo lớn đến như vậy, đội chấp pháp muốn đến thì đã sớm đến rồi.
Mọi người cũng là ý thức được một điểm này, cho nên cho bọn họ cơ hội chạy trốn.
Dù sao thì bọn họ chắc chắn không thể trốn thoát.
Lúc các quý tộc cổ đại đi săn, đều rất thích để con mồi chạy, con mồi giãy giụa càng kịch liệt, cảm giác thỏa mãn lúc đi săn đem lại lại càng mãnh liệt.
Khổng Thiên Kiêu với tư cách đệ tử ngoại môn đầu bảng của Ngự Thú Phong, mặc dù nhân phẩm chẳng ra sao, nhưng thực lực vẫn là không thể nghi ngờ
Giờ phút này, Khổng Thiên Kiêu toàn lực vận chuyển linh khí trong cơ thể, sải bước chạy nhanh như điện chớp trên mặt đường tràn đầy ô uế.
Đệ tử đuổi theo sau lưng thỉnh thoảng lại phải né tránh "địa lôi" trên đường, cho nên khoảng cách với Khổng Thiên Kiêu càng lúc càng bị kéo xa.
"Ha ha ha ha, chỉ bằng các ngươi cũng muốn đánh ta!" Khổng Thiên Kiêu lên tiếng cười lớn.
Đúng lúc này, từ các cửa hàng hai bên đột nhiên tuôn ra đại lượng nhân viên, chặn lại đường đi của Khổng Thiên Kiêu.
Khổng Thiên Kiêu vội vàng dừng lại.
"Làm sao bây giờ?"
Hắn nhìn thoáng qua chưởng quỹ cùng với nhân viên cửa hàng đang ma quyền sát chưởng ở trước mặt, lại nhìn thoáng qua chúng đệ tử nắm chặt nắm đấm ở sau lưng, có chút không biết làm sao.
"Khổng Thiên Kiêu, ngươi làm đủ trò xấu, hiện tại đã là chắp cánh cũng khó chạy thoát."
Khổng Thiên Kiêu cắn răng, căm tức nhìn hai phe đội ngũ trước sau, hô to một tiếng:
"Các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng đụng được đến ta!"
Nói xong, Khổng Thiên Kiêu nhắm hai mắt lại, trong lòng hạ quyết tâm, một đầu đâm vào trong đống phân và nước tiểu do Hám Địa Long Tượng xả ra, tiếp đó còn lăn một vòng ở trong đó.
Cảnh tượng bùng nổ này vọt thẳng đến tâm linh, trực tiếp làm tất cả mọi người chấn động đến ngây người.
Tần Vũ nhìn thấy cảnh này cảm thấy tiểu não mình đều mắng thô tục, đây cũng quá hung ác đi!
Ngay cả những người còn lại đang ẩu đả đệ tử Ngự Thú Phong ở phía sau kia cũng đều dừng lại động tác trên tay, hoảng sợ nhìn về phía bên này.
Chúng đệ tử Ngự Thú Phong bị đánh đến ngao ngao kêu gào cũng không kêu gào nữa, cả đám đều rướn cao cổ, khó tin nhìn một màn này.
Toàn bộ chợ phiên giống như là thời gian dừng lại, chỉ có Khổng Thiên Kiêu một người từ trong đống phân và nước tiểu đi ra, gầm thét với mọi người.
"Các ngươi đến nha!"
"Các ngươi lại đến đánh ta nha!"
"Đánh đi, có bản lĩnh thì ra tay đi!"
Khổng Thiên Kiêu tiến một bước về phía trước, mọi người liền hoảng sợ lui về phía sau một bước.
Khổng Thiên Kiêu từ một con cừu non mặc người chém giết, lập tức biến thành mãnh hổ toàn thân phân vàng.
'Người này thực sự là một vị dũng sĩ a!'
Ngay cả Tần Vũ cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng trong lòng.
Tần Vũ nhắc nhở mọi người: "Mọi người đừng sợ, dùng pháp thuật viễn trình công kích hắn!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro