Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Vai Hề Lại Là B...

2024-11-20 17:04:21

Thanh tiến độ tối hôm qua vẫn là 0, hôm nay biến thành 2%, mà việc duy nhất Tần Vũ làm trong đêm chính là tu luyện.

Cơ bản có thể xác định thanh tiến độ có liên quan đến việc tu luyện.

Tần Vũ thầm tính toán trong lòng.

'Tối hôm qua mình tu luyện lần đầu, lãng phí không ít thời gian, cũng chưa quen thuộc công pháp, hiệu suất tu luyện quá thấp!'

'Nếu dựa theo tốc độ bình thường, một đêm mình hẳn là có thể tăng thêm năm phần trăm, chừng hai mươi ngày có thể đạt tới trăm phần trăm, đạt được một cơ hội sao chép thiên phú.'

Trong lòng Tần Vũ liền có chút chờ mong!

'Không biết lần sau có thể sao chép thiên phú cấp bậc gì?'

Đơn giản rửa mặt qua, Tần Vũ tiến về địa điểm làm việc của mình.

Tối hôm qua phục dụng một viên tích cốc đan, đến bây giờ Tần Vũ vẫn chưa cảm thấy đói bụng.

Xách theo cây chổi, rất nhanh Tần Vũ đã đi tới quảng trường Minh Nguyệt.

Chính xác như những gì hắn dự đoán hôm qua, quảng trường Minh Nguyệt chỉ là một quảng trường nhỏ rộng chừng một cái sân bóng rổ, vài cây nhỏ được trồng xung quanh quảng trường, trên quảng trường chỉ có vài chiếc lá tương đối rụng.

Hơn nữa vị trí bên này tương đối chếch, gần như không người qua lại, rất dễ quản lý.

Chỉ chốc lát sau, Tần Vũ đã quét dọn sạch sẽ quảng trường Minh Nguyệt.

'Công việc nhẹ nhàng nhất Huyền Thiên Tông hẳn là bị Tần Vũ ta lấy được!' Tần Vũ vui vẻ nghĩ.

Hiện giờ đã không còn việc gì, Tần Vũ quyết định đi đến quảng trường Phong Diệp Lý Chính Thông phụ trách xem thử một chút.

Đúng như tên gọi, trên quảng trường Phong Diệp trồng đầy cây phong.

Hiện tại mới vào đầu thu, nhưng trên núi nhiệt độ thấp, lá phong đã trở nên đỏ rực, chính là mùa lá phong đẹp nhất.

Một trận gió thổi qua, đại lượng lá phong tựa như hồ điệp rơi xuống.

Bất kỳ ai khi chứng kiến cảnh tượng này đều sẽ hé miệng, thâm tình hô một tiếng, "Đẹp quá!"

Nhưng mà!

Nếu ngươi muốn đứng ở nơi này yên tĩnh hưởng thụ cảnh đẹp, vậy e là không được, bởi vì ngươi sẽ nghe thấy tiếng chửi mắng không ngừng.

Lá phong rơi xuống càng nhiều, tiếng mắng lại càng nhanh, lời mắng lại càng ác.

Kẻ há miệng chửi mắng không ngừng kia, chính là người phụ trách vệ sinh mảnh khu vực này, Lý Chính Thông.

Giờ phút này Lý Chính Thông đang cúi đầu, khom người, cố sức quét lá phong đầy đất tụ lại một chỗ.

Một trận gió thổi qua, lá phong ào ào rơi xuống, toàn bộ nỗ lực vừa rồi của Lý Chính Thông liền trở thành vô ích, chỉ có thể làm lại từ đầu.

"Tiểu Thông, ngươi đây cũng quá thảm đi, công việc này dù ngươi có làm cả một ngày cũng không làm xong được a!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Chính Thông mệt mỏi ngẩng đầu, trên mặt đã đầy mồ hôi.

Một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, ở nhà đều là được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, gần như chẳng phải làm việc gì.

Kết quả mới vừa vào tông môn, liền đụng tới công việc mệt mỏi như vậy.

Điều này làm cho Lý Chính Thông hết sức tuyệt vọng.

Quét không hết, căn bản quét không hết.

Lý Chính Thông đặt mông ngồi dưới đất, vẻ mặt đưa đám nhìn Tần Vũ, "Vũ ca, vận khí ta cũng quá kém đi!"

Tần Vũ vỗ vỗ bả vai Lý Chính Thông, dùng giọng điệu lão đại ca giang hồ an ủi:

"Tiểu Thông này, ngươi phải học được thích ứng, sau này chuyện xui xẻo sẽ còn nhiều nữa!"

Lý Chính Thông nghe xong, càng cảm thấy tủi thân.

Thấy tiểu đệ của mình tủi thân như vậy, Tần Vũ cảm thấy mình nhất định phải lấy ra chút bảo bối áp đáy hòm.

"Lý Chính Thông!" Tần Vũ nghiêm túc nói: "Hôm nay ta liền truyền thụ cho ngươi《 Mười hai kế mò cá cho người đi làm 》, giúp ngươi thoát khỏi khốn cảnh."

*(Mò cá: làm việc riêng, làm biếng trong giờ làm việc)*

Lý Chính Thông vểnh tai, nghiêm túc lắng nghe.

Mặc dù Lý Chính Thông không biết Vũ ca muốn nói gì, nhưng Lý Chính Thông biết, điều Vũ ca nói nhất định rất quan trọng.

Chỉ thấy Tần Vũ vươn ra một ngón tay, chậm rãi nói:

"Thứ nhất, người làm công chúng ta là con người, không phải con lừa của đội sản xuất, chúng ta phải học được nghỉ ngơi."

"Vậy lúc nào có thể nghỉ ngơi đây, lúc không có người, lúc không ai kiểm tra, lúc đi vệ sinh,...."

"Thứ hai, làm thế nào để người khác nhìn tới liền thấy mình làm rất nhiều việc!"

"Liền lấy việc ngươi quét dọn vệ sinh đến nêu ví dụ, ngươi cần cho người kiểm tra tận mắt nhìn thấy ngươi đã làm gì, bày thành quả công việc ở ngoài sáng."

Lý Chính Thông khiêm tốn thỉnh giáo, "Vũ ca, ta nên làm như thế nào?"

"Đơn giản, ngươi chỉ cần chất những lá cây này thành đống, chất càng nhiều càng tốt, đừng chất được đống nào liền vận chuyển đống đó tới nơi chứa rác."

"Vì sao?" Lý Chính Thông có hơi không hiểu.

"Sao đần như vậy chứ! Ngươi chuyển lá cây đến điểm chứa rác thì ai có thể nhìn thấy, người đến kiểm tra chỉ nhìn thấy lá cây vẫn đầy đất còn tưởng rằng ngươi làm không được việc đấy."

"Nhưng nếu ngươi cứ chất đống lá cây ở nơi này, người kiểm tra liền biết ngươi không phải không thể làm việc, mà là lá cây quá nhiều không thể làm xong, lá cây cứ liên tục rụng xuống, đó không phải là lỗi của ngươi!"

Lý Chính Thông giống như được mở ra thế giới mới.

"Vũ ca ngươi quá thông minh, như vậy cũng có thể nghĩ ra được."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tần Vũ hất cằm, vừa cười vừa nói: "Đây chỉ là một góc băng sơn của trí tuệ Vũ ca ngươi mà thôi, ta lại truyền thụ cho ngươi kế thứ ba, làm thế nào chẳng làm gì cả, lại khiến cho người khác cảm thấy ngươi rất bận rộn!"

". . ."

Cho tới khi Tần Vũ dốc túi truyền thụ hết toàn bộ《 Mười hai kế mò cá cho người đi làm 》Lý Chính Thông, thời gian đã qua một canh giờ.

Tần Vũ vỗ vỗ Lý Chính Thông, "Làm việc cẩn thận, ta đi về trước!"

"Cung tiễn Vũ ca!"

Lý Chính Thông nói với giọng điệu cung kính, đội ơn đội nghĩa.

Nếu không phải sóng này Vũ ca thiên thần hạ phàm, hôm nay hắn sợ là sẽ phải mệt chết tại nơi này.

Trên đường trở về, Tần Vũ thổn thức một hồi.

'Dường như thiên phú thiên chuy bách luyện kia đã bắt đầu có tác dụng, nhiều vị trí làm việc như vậy, hết lần này tới lần khác lại rút được quảng trường Phong Diệp, quả thực là quá xui xẻo.'

Nghĩ đến đám lá phong không lúc nào là không rơi xuống kia, Tần Vũ liền thấy đau cả đầu, chỗ đó phải quét đến khi nào mới có thể quét xong.

'Quả nhiên, không có so sánh ta cũng không biết vận khí của mình tốt bao nhiêu!'

Trên đường về Tần Vũ quyết định, sau này vào thời gian rảnh rỗi ban ngày cũng phải dùng để tu luyện.

Như vậy chỉ cần thời gian mười ngày liền có thể làm cho thanh tiến độ đạt tới trăm phần trăm.

Sao chép một thiên phú lợi hại, đạt tới trúc cơ kỳ nhanh hơn các đệ tử nội môn, khiến cho toàn bộ trưởng lão tông môn đều phải lộ vẻ khiếp sợ.

Từ đó mở ra trang xoa chi lộ của Tần Vũ Đại Đế ta.

Nghĩ đến đây, khóe môi Tần Vũ không khỏi vểnh lên, phát ra tiếng cười 'hắc hắc hắc'.

Thẳng cho đến khi Tần Vũ về đến quảng trường Minh Nguyệt, nhìn thấy hỗn loạn đầy đất kia, nụ cười của Tần Vũ lập tức cứng ở trên mặt.

"Kẻ nào đáng đâm ngàn đao không có tố chất như thế, tùy chỗ đại tiểu tiện, ta chú ngươi sinh con ra không có lỗ đít." Tần Vũ tức giận đối với không khí tức miệng mắng to.

Chỉ thấy một đống vật ô uế cao cỡ nửa người chất ngay giữa quảng trường, những nơi còn lại chính là vô số đống lớn đống nhỏ vật ô uế phân bố rải rác.

Chúng nó có màu sắc khác nhau, hình dạng khác nhau, chỉ có mùi là giống nhau, có thể nhìn ra được là chúng cũng không phải do cùng một giống loài xả ra.

Mắng thì mắng, hắn vẫn phải quét dọn sạch sẽ quảng trường mình phụ trách trước khi người kiểm tra đến nơi này.

Một khi kiểm tra không đạt yêu cầu, điểm cống hiến tháng này liền bị trừ hết toàn bộ.

Điểm cống hiến tương đương với tiền tệ của tông môn, có thể mua sắm linh đan diệu dược, công pháp thần thông, đối với đệ tử Huyền Thiên Tông mà nói, là rất quan trọng.

Tần Vũ tìm đến một cái xe đẩy nhỏ cùng một cái xẻng ở phụ cận, dùng khăn tay bịt mũi, trừng to hai mắt bắt đầu làm việc.

Đột nhiên, Tần Vũ có chút hoài niệm rừng lá phong của Lý Chính Thông.

Vai hề lại là bản thân ta!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Để Ngươi Tu Tiên, Không Có Để Ngươi Tai Họa Tu Tiên Giới A! (Bản Dịch)

Số ký tự: 0