Chờ Anh Chơi Chán Mới Thôi (2)
L.P.N
2024-07-24 07:43:16
Phó quan Văn mang thuốc sát trùng và băng gạc về tới bên cạnh Cố Cảnh Đình rất nhanh.
Lúc anh ta chuẩn bị đưa mấy thứ trong tay mình cho Kiều Vãn, để cô xử lý miệng vết thương của mình thì một bàn tay to khớp xương rõ ràng nhận lấy đồ trong tay anh ta. Sau đó anh ta trơ mắt nhìn Cố Cảnh Đình bước nhanh đi tới bên cạnh Kiều Vãn, ngồi xổm người xuống.
Mắt Phó quan Văn suýt thì rơi luôn xuống đất.
Kiều Vãn cũng sửng sốt, buông mắt nhìn Cố Cảnh Đình: "Anh..."
"Miệng vết thương của em vẫn phải xử lý mới được." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói, dùng bông băng chấm chút nước sát trùng, sau đó nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương trên đầu gối Kiều Vãn.
Động tác của anh nhẹ nhàng như mây, hoàn toàn không khiến Kiều Vãn cảm thấy đau đớn.
Kiều Vãn hạ mắt nhìn Cố Cảnh Đình, anh cúi đầu, trên khuôn mặt đẹp đẽ như yêu tinh là biểu cảm chăm chú, đôi mắt hẹp dài lạnh lão cũng nhìn chằm chằm vết thương trên đầu gối cô, ánh mắt sâu xe khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn cảm thấy cô có phần không hiểu người đàn ông rồi.
Rõ ràng là một người máu lạnh đến tận trong xương cốt, bây giờ lại lo lắng vết thương của cô, tự mình làm chuyện dịu dàng như vậy.
Hoặc là nói, cô chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.
Anh là một dấu chấm hỏi, trên người có nhiều bí ẩn không ai biết.
Anh nhanh chóng thoa thuốc sát trùng khắp vết thương, Cố Cảnh Đình lại dùng băng gạc, vừa chuyên nghiệp vừa cẩn thận băng bó lại cho cô.
"Mấy ngày nay em chú ý đừng đụng nước." Sau khi xong việc, Cố Cảnh Đình đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn Kiều Vãn.
Kiều Vãn thuận thế nâng mắt lên nhìn mặt Cố Cảnh Đình, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai kia lạnh từ đầu đến cuối, giống như cảnh tượng dịu dàng vừa nãy chỉ là ảo giác của cô.
Cô gật đầu: "Cảm ơn."
"Em khách sáo quá." Cố Cảnh Đình trào phúng khẽ cong đôi môi mỏng, anh rất không thích Kiều Vãn khách sáo với anh như vậy.
Kiều Vãn lại hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của cô, im lặng không nói năng gì.
Nói nhiều sai nhiều, lúc đôi mặt với Cố Cảnh Đình, cô luôn luôn có áp lực như đang đứng trước một đội quân, cho nên tốt nhất vẫn là không nói gì cho thỏa đáng.
Thấy Kiều Vãn thế này, Cố Cảnh Đình chỉ cảm thấy tức giận thôi, nhưng anh lại không thể làm gì người phụ nữ này.
Thế là anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Kiều Vãn, đợi cùng với cô.
Phó quan Văn thấy thế, giơ cổ tay lên xem giờ, sau đó, trong mắt anh ta thoảng qua một chút mâu thuẫn.
Do dự mãi, phó quan Văn vẫn nói với Cố Cảnh Đình: "Tứ gia, còn nửa giờ nữa thôi là đến giờ anh hẹn với Ngũ gia rồi."
"Cứ để anh ta chờ." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói.
Phó quan Văn nghe vậy, sờ sờ mũi, mặc niệm trong lòng, Ngũ gia, không ngờ chứ gì, Tứ gia cũng có lúc không quan tâm chuyện chính vì phụ nữ...
"Cố Tứ gia, nếu anh có việc bận, cứ đi trước đi." Kiều Vãn bỗng nhiên quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh.
"Một mình em không xử lý được." Cố Cảnh Đình nói một cách thờ ơ, trong con ngươi đen hẹp dài như bị phủ một tầng băng sương, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
Lời này, khiến Kiều Vãn không thể nào phản bác được.
Bây giờ cô không xu dính túi, cũng không có người quen trong bệnh viện này, cũng không biết tình huống của tiểu Thất như thế nào, lỡ có gì không hay, một mình cô thật tình không biết phải làm sao bây giờ.
Những người khác của Kiều gia vốn không quan tâm tiểu Thất và cô chết sống thế nào, chờ mong bọn họ tới bệnh viện giúp đỡ hoặc là đưa tiền, đó là chuyện không thể nào.
Lúc anh ta chuẩn bị đưa mấy thứ trong tay mình cho Kiều Vãn, để cô xử lý miệng vết thương của mình thì một bàn tay to khớp xương rõ ràng nhận lấy đồ trong tay anh ta. Sau đó anh ta trơ mắt nhìn Cố Cảnh Đình bước nhanh đi tới bên cạnh Kiều Vãn, ngồi xổm người xuống.
Mắt Phó quan Văn suýt thì rơi luôn xuống đất.
Kiều Vãn cũng sửng sốt, buông mắt nhìn Cố Cảnh Đình: "Anh..."
"Miệng vết thương của em vẫn phải xử lý mới được." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói, dùng bông băng chấm chút nước sát trùng, sau đó nhẹ nhàng xoa lên miệng vết thương trên đầu gối Kiều Vãn.
Động tác của anh nhẹ nhàng như mây, hoàn toàn không khiến Kiều Vãn cảm thấy đau đớn.
Kiều Vãn hạ mắt nhìn Cố Cảnh Đình, anh cúi đầu, trên khuôn mặt đẹp đẽ như yêu tinh là biểu cảm chăm chú, đôi mắt hẹp dài lạnh lão cũng nhìn chằm chằm vết thương trên đầu gối cô, ánh mắt sâu xe khiến người ta không đoán được anh đang nghĩ gì.
Cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn cảm thấy cô có phần không hiểu người đàn ông rồi.
Rõ ràng là một người máu lạnh đến tận trong xương cốt, bây giờ lại lo lắng vết thương của cô, tự mình làm chuyện dịu dàng như vậy.
Hoặc là nói, cô chưa từng hiểu rõ người đàn ông này.
Anh là một dấu chấm hỏi, trên người có nhiều bí ẩn không ai biết.
Anh nhanh chóng thoa thuốc sát trùng khắp vết thương, Cố Cảnh Đình lại dùng băng gạc, vừa chuyên nghiệp vừa cẩn thận băng bó lại cho cô.
"Mấy ngày nay em chú ý đừng đụng nước." Sau khi xong việc, Cố Cảnh Đình đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn Kiều Vãn.
Kiều Vãn thuận thế nâng mắt lên nhìn mặt Cố Cảnh Đình, biểu cảm trên gương mặt đẹp trai kia lạnh từ đầu đến cuối, giống như cảnh tượng dịu dàng vừa nãy chỉ là ảo giác của cô.
Cô gật đầu: "Cảm ơn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em khách sáo quá." Cố Cảnh Đình trào phúng khẽ cong đôi môi mỏng, anh rất không thích Kiều Vãn khách sáo với anh như vậy.
Kiều Vãn lại hạ mắt xuống, nhìn chằm chằm mũi chân của cô, im lặng không nói năng gì.
Nói nhiều sai nhiều, lúc đôi mặt với Cố Cảnh Đình, cô luôn luôn có áp lực như đang đứng trước một đội quân, cho nên tốt nhất vẫn là không nói gì cho thỏa đáng.
Thấy Kiều Vãn thế này, Cố Cảnh Đình chỉ cảm thấy tức giận thôi, nhưng anh lại không thể làm gì người phụ nữ này.
Thế là anh dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Kiều Vãn, đợi cùng với cô.
Phó quan Văn thấy thế, giơ cổ tay lên xem giờ, sau đó, trong mắt anh ta thoảng qua một chút mâu thuẫn.
Do dự mãi, phó quan Văn vẫn nói với Cố Cảnh Đình: "Tứ gia, còn nửa giờ nữa thôi là đến giờ anh hẹn với Ngũ gia rồi."
"Cứ để anh ta chờ." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói.
Phó quan Văn nghe vậy, sờ sờ mũi, mặc niệm trong lòng, Ngũ gia, không ngờ chứ gì, Tứ gia cũng có lúc không quan tâm chuyện chính vì phụ nữ...
"Cố Tứ gia, nếu anh có việc bận, cứ đi trước đi." Kiều Vãn bỗng nhiên quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh.
"Một mình em không xử lý được." Cố Cảnh Đình nói một cách thờ ơ, trong con ngươi đen hẹp dài như bị phủ một tầng băng sương, khiến người ta nhìn mà phát lạnh.
Lời này, khiến Kiều Vãn không thể nào phản bác được.
Bây giờ cô không xu dính túi, cũng không có người quen trong bệnh viện này, cũng không biết tình huống của tiểu Thất như thế nào, lỡ có gì không hay, một mình cô thật tình không biết phải làm sao bây giờ.
Những người khác của Kiều gia vốn không quan tâm tiểu Thất và cô chết sống thế nào, chờ mong bọn họ tới bệnh viện giúp đỡ hoặc là đưa tiền, đó là chuyện không thể nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro