Ngủ Với Gia Mà Dám Bỏ Chạy (4)
L.P.N
2024-07-24 07:43:16
Thấy trong mắt Kiều Vãn dâng lên chút hoài nghi, Cố Cảnh Đình hừ lạnh một tiếng: "Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn gia, gia không thèm nói dối một cô gái như em đâu."
Kiều Vãn thu ánh nhìn của mình về, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói gì nữa.
Cô còn có thể nói gì nữa chứ.
Gặp phải người đàn ông này là sai lầm lớn nhất của cô.
Nhưng mà cô cũng không định phụ trách cả đời, dù sao cũng không chỉ có mình người đàn ông này mất trinh tiết, cô cũng mất mà.
Đối phó Cố Cảnh Đình, dùng vũ lực cô không bằng anh được, đành phải từ từ nghĩ cách thôi.
Trong lòng oán thầm như vậy, Kiều Vãn càng lúc càng im lặng.
Phó quan Văn quay về rất nhanh, trong tay anh tôi cầm mấy cái túi rất to, trong đó toàn là váy tây dương và sườn xám lưu hành nhất lúc bấy giờ.
Anh tôi không biết Kiều Vãn thích quần áo thế nào, chỉ nghe người bán quần áo giới thiệu, mua mấy kiểu khác nhau, tiện cho Kiều Vãn chọn lựa.
Anh tôi không dám thất lễ với Kiều Vãn, bởi vì phó quan Văn biết rõ, bên cạnh Cố Cảnh Đình chưa từng có người phụ nữ nào, cũng chưa từng quan tâm tới bất kì người phụ nữ nào, Kiều Vãn là người đầu tiên.
"Tứ gia, mua quần áo về rồi."
Cố Cảnh Đình hạ kính xe xuống, đón lấy mấy túi quần áo kia rồi đặt chúng bên cạnh Kiều Vãn.
"Gia đi xuống hít thở không khí, em thay quần áo đi."
Nói xong, Cố Cảnh Đình xuống xe ngay.
Trong thùng xe vẫn còn vương chút mùi nam hoan nữ ái.
Kiều Vãn tiện tay mở một cái túi lớn trong đó ra, bên trong là một chiếc váy kiểu tây màu vàng nhạt, kiểu dáng rất xưa.
Cho dù cô không muốn mặc quần áo Cố Cảnh Đình mua cho cô, nhưng Kiều Vãn cũng không có cách nào, sườn xám của cô đã bị Cố Cảnh Đình thô lỗ xé thành vải vụn rồi, cũng không biết sao sức của người đàn ông này lại mạnh như vậy nữa.
Không muốn tiếp tục ngồi trong toa hành khách này nữa, Kiều Vãn mặc váy vào thật nhanh, rồi lại mang đôi giày da màu trắng cũ vào, chỉnh lại mái tóc dài rối tung của mình rồi mới mở cửa xuống xe.
Cô không thèm nhìn Cố Cảnh Đình đứng bên cạnh xe, Kiều Vãn đi thẳng về phía một con hẻm nhỏ. Cô phải về nhà, cô đã ra ngoài một lúc lâu, cô lo Kiều Đình Nguyệt sẽ nhân lúc cô không có ở nhà bắt nạt dễ tiểu Thất.
Cứ đi một bước, Kiều Vãn có thể cảm nhận được ánh mắt đuổi theo sau lưng cô lại lạnh hơn một chút.
Hai chân đau nhức đến hơi run rẩy, Kiều Vãn vẫn cố bước nhanh hơn.
"Tứ gia." Thấy Kiều Vãn không chào một tiếng đã đi luôn, phó quan Văn nhìn Cố Cảnh Đình một cái.
"Thôi, cứ để cho cô ấy đi về." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói, nhìn bóng lưng của Kiều Vãn từ từ biến mất trong tầm mắt mình, mắt sắc lạnh như đao.
Giỏi lắm, cô hoàn toàn không để anh vào mắt.
Chẳng qua, phàm là con mồi lọt vào mắt của anh, thì chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh, Kiều Vãn, cũng thế thôi.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân anh, trả lại tất cả những gì cần trả, cứ từ từ thôi, vậy mới thú vị
Nghĩ tới đây, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình khẽ cong: "Sau khi về mời Kỳ thiếu qua đây một chuyến, gia muốn nói chuyện với anh ta."
“Vâng.” Phó quan Văn cúi đầu đáp.
Lúc phó quan Văn chuẩn bị khỏi động ô tô, giọng của Kiều Vãn lại vang lên.
"Chờ một chút! Các người dừng lại cái đã!" Trong giọng trong trẻo mà hờ hững kia, tràn ngập lo lắng.
Cố Cảnh Đình xốc mành cửa kính xe lên, nhìn qua cửa kính thủy tinh, nhìn thấy Kiều Vãn cõng ai đó, đang chạy qua bên này với vẻ mặt đầy lo lắng.
Rõ ràng cơ thể bé nhỏ, lại như chứa đựng sức mạnh khôn cùng, Kiều Vãn cõng Kiều Thất đang hôn mê chạy thật nhanh, hoàn toàn không chú ý tới tảng đá dưới chân.
Mắt thấy Kiều Vãn vấp trúng tảng đá, lảo đảo nghiêng về trước, ngã thật mạnh xuống đất, trái tim Cố Cảnh Đình căng chặt, nhanh chóng xuống xe.
Kiều Vãn thu ánh nhìn của mình về, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nói gì nữa.
Cô còn có thể nói gì nữa chứ.
Gặp phải người đàn ông này là sai lầm lớn nhất của cô.
Nhưng mà cô cũng không định phụ trách cả đời, dù sao cũng không chỉ có mình người đàn ông này mất trinh tiết, cô cũng mất mà.
Đối phó Cố Cảnh Đình, dùng vũ lực cô không bằng anh được, đành phải từ từ nghĩ cách thôi.
Trong lòng oán thầm như vậy, Kiều Vãn càng lúc càng im lặng.
Phó quan Văn quay về rất nhanh, trong tay anh tôi cầm mấy cái túi rất to, trong đó toàn là váy tây dương và sườn xám lưu hành nhất lúc bấy giờ.
Anh tôi không biết Kiều Vãn thích quần áo thế nào, chỉ nghe người bán quần áo giới thiệu, mua mấy kiểu khác nhau, tiện cho Kiều Vãn chọn lựa.
Anh tôi không dám thất lễ với Kiều Vãn, bởi vì phó quan Văn biết rõ, bên cạnh Cố Cảnh Đình chưa từng có người phụ nữ nào, cũng chưa từng quan tâm tới bất kì người phụ nữ nào, Kiều Vãn là người đầu tiên.
"Tứ gia, mua quần áo về rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Cảnh Đình hạ kính xe xuống, đón lấy mấy túi quần áo kia rồi đặt chúng bên cạnh Kiều Vãn.
"Gia đi xuống hít thở không khí, em thay quần áo đi."
Nói xong, Cố Cảnh Đình xuống xe ngay.
Trong thùng xe vẫn còn vương chút mùi nam hoan nữ ái.
Kiều Vãn tiện tay mở một cái túi lớn trong đó ra, bên trong là một chiếc váy kiểu tây màu vàng nhạt, kiểu dáng rất xưa.
Cho dù cô không muốn mặc quần áo Cố Cảnh Đình mua cho cô, nhưng Kiều Vãn cũng không có cách nào, sườn xám của cô đã bị Cố Cảnh Đình thô lỗ xé thành vải vụn rồi, cũng không biết sao sức của người đàn ông này lại mạnh như vậy nữa.
Không muốn tiếp tục ngồi trong toa hành khách này nữa, Kiều Vãn mặc váy vào thật nhanh, rồi lại mang đôi giày da màu trắng cũ vào, chỉnh lại mái tóc dài rối tung của mình rồi mới mở cửa xuống xe.
Cô không thèm nhìn Cố Cảnh Đình đứng bên cạnh xe, Kiều Vãn đi thẳng về phía một con hẻm nhỏ. Cô phải về nhà, cô đã ra ngoài một lúc lâu, cô lo Kiều Đình Nguyệt sẽ nhân lúc cô không có ở nhà bắt nạt dễ tiểu Thất.
Cứ đi một bước, Kiều Vãn có thể cảm nhận được ánh mắt đuổi theo sau lưng cô lại lạnh hơn một chút.
Hai chân đau nhức đến hơi run rẩy, Kiều Vãn vẫn cố bước nhanh hơn.
"Tứ gia." Thấy Kiều Vãn không chào một tiếng đã đi luôn, phó quan Văn nhìn Cố Cảnh Đình một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi, cứ để cho cô ấy đi về." Cố Cảnh Đình thản nhiên nói, nhìn bóng lưng của Kiều Vãn từ từ biến mất trong tầm mắt mình, mắt sắc lạnh như đao.
Giỏi lắm, cô hoàn toàn không để anh vào mắt.
Chẳng qua, phàm là con mồi lọt vào mắt của anh, thì chưa từng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh, Kiều Vãn, cũng thế thôi.
Sớm muộn gì anh cũng sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện thần phục dưới chân anh, trả lại tất cả những gì cần trả, cứ từ từ thôi, vậy mới thú vị
Nghĩ tới đây, đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình khẽ cong: "Sau khi về mời Kỳ thiếu qua đây một chuyến, gia muốn nói chuyện với anh ta."
“Vâng.” Phó quan Văn cúi đầu đáp.
Lúc phó quan Văn chuẩn bị khỏi động ô tô, giọng của Kiều Vãn lại vang lên.
"Chờ một chút! Các người dừng lại cái đã!" Trong giọng trong trẻo mà hờ hững kia, tràn ngập lo lắng.
Cố Cảnh Đình xốc mành cửa kính xe lên, nhìn qua cửa kính thủy tinh, nhìn thấy Kiều Vãn cõng ai đó, đang chạy qua bên này với vẻ mặt đầy lo lắng.
Rõ ràng cơ thể bé nhỏ, lại như chứa đựng sức mạnh khôn cùng, Kiều Vãn cõng Kiều Thất đang hôn mê chạy thật nhanh, hoàn toàn không chú ý tới tảng đá dưới chân.
Mắt thấy Kiều Vãn vấp trúng tảng đá, lảo đảo nghiêng về trước, ngã thật mạnh xuống đất, trái tim Cố Cảnh Đình căng chặt, nhanh chóng xuống xe.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro