Người Đàn Ông Bá Đạo 2
L.P.N
2024-07-24 07:43:16
Cố Cảnh Đình thấy Kiều Vãn kiên quyết hơn bình thường, môi mỏng khẽ nhếch lên một độ cong tà mị.
"Lẽ nào em muốn làm trong phòng bệnh với tôi?" Cố Cảnh Đình không hề đè thấp ngữ điệu, giọng nói như tiếng đàn cello hoa lệ của anh chậm rãi vang lên, lời nói ra khiến Kiều Vãn đỏ mặt, cảm thấy không thể lọt tai.
"Vô liêm sỉ!" Kiều Vãn đỏ mặt, trợn tròn mắt nhìn Cố Cảnh Đình.
Sao anh có thể xuyên tạc ý cô như thế chứ.
Hoặc là, anh đang uy hiếp cô? Nếu như cô không chịu lên xe cùng anh, vậy thì anh định ở trong phòng bệnh, ngay trước mặt Tiểu Thất, làm chuyện đó với cô?
Người đàn ông này đúng là bá đạo tới mức không thèm nói lý.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình thản nhiên nhún vai, tiếp tục cười tà: "Nếu như em hi vọng tôi mặt dày thêm chút nữa, sao tôi có thể làm em thất vọng được?"
"Anh!" Kiều Vãn bị chọc giận tới nỗi không nói nên lời, cô cảm thấy năng lực tự kiềm chế của bản thân rất rốt, đối mặt với rất nhiều chuyện, cho dù là chuyện lớn liên quan đến sống chết, cô vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ ở bên Cố Cảnh Đình là sự bình tĩnh và tự kiềm chế của cô thay nhau biến mất tăm, cô nhận ra mình rất dễ bị Cố Cảnh Đình kích thích tới độ mất khống chế cảm xúc, tức đến nỗi muốn phát nổ.
Đúng vào lúc ấy, bà cụ cửa hàng ăn sáng bưng hai bát sữa đậu nành nóng hổi đi qua bên này.
Thấy bầu không khí giữa Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn giương cung bạt kiếm, bà cụ nở một nụ cười đấy ý tứ, nói: "Hai người ở bên nhau không dễ dàng, chàng trai, cậu nhường nhịn bạn gái mình một chút, cô ấy là một cô gái tốt."
Bạn gái.
Hai chữ này đối với Cố Cảnh Đình vừa bỡ ngỡ vừa xa lạ, nhưng anh nghe rồi lại cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng vì thế mà thoáng cái hoà hoãn đi nhiều.
Nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, Cố Cảnh Đình bưng bát sữa đậu nành lên uống một ngụm.
Kiều Vãn cũng không muốn để người ngoài trông thấy chuyện cười của mình, tức giận trừng Cố Cảnh Đình một cái, cũng bưng sữa đậu này lên uống.
Bà cụ thấy không khí giữa hai người hoà hoãn đôi chút, cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm bọn họ nữa, cười bất đắc dĩ xoay người đi làm việc.
Cố Cảnh Đình uống từng ngụm sữa, Kiều Vãn ngồi đối diện anh, ánh mắt vô thức rơi lên người Cố Cảnh Đình.
Chỉ thấy anh mặc một thân âu phục kiểu Tây gọn gàng chỉnh tề, tôn lên khí chất như thần điện trong mây, cao xa không thể chạm tới.
Nhưng anh cứ thế ngồi trên một băng ghế nhỏ, ở trong hoàn cảnh đơn sơ dùng bữa sáng, vẻ mặt lại rất tự nhiên, không hề cự nự chút nào, nhìn qua không giống lần đầu tiên ăn sáng trong hoàn cảnh thế này.
Vốn dĩ, Kiều Vãn còn tưởng công tử ngậm thìa vàng từ lúc ra đời như Cố Cảnh Đình sẽ không ăn cơm ở quán nhỏ kiểu này, nhưng hiện giờ cô lại đổi mới cách nhìn nhận với Cố Cảnh Đình.
Người đàn ông này, chẳng khác nào một lớp sương mù.
Rất nhanh, bà cụ lại bưng lên những thứ còn lại mà Kiều Vãn đã gọi, quả thực tặng kèm thêm hai quả trứng trà.
Kiều Vãn cầm bánh quẩy ăn, Cố Cảnh Đình lấy một quả trứng trà, đầu tiên đập vỡ vỏ trứng ở góc bàn, rồi theo đó bắt đầu bóc vỏ trứng.
Bàn tay anh thon dài trắng bóc, nhìn qua giống như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, hoàn hảo không thể xoi mói.
Rõ ràng chỉ là động tác bóc vỏ trứng đơn giản, Cố Cảnh Đình lại làm ra một cảm giác đầy tao nhã.
Rất nhanh, trứng gà đã được bóc vỏ.
Kiều Vãn đang hơi ngẩn ra, ngắm nhìn đôi tay của Cố Cảnh Đình, thấy anh đưa trứng gà tới trước mặt thì nghi ngờ giương mắt nhìn anh.
"Ngốc rồi? Cho em đấy." Cố Cảnh Đình nhướn mày.
"Lẽ nào em muốn làm trong phòng bệnh với tôi?" Cố Cảnh Đình không hề đè thấp ngữ điệu, giọng nói như tiếng đàn cello hoa lệ của anh chậm rãi vang lên, lời nói ra khiến Kiều Vãn đỏ mặt, cảm thấy không thể lọt tai.
"Vô liêm sỉ!" Kiều Vãn đỏ mặt, trợn tròn mắt nhìn Cố Cảnh Đình.
Sao anh có thể xuyên tạc ý cô như thế chứ.
Hoặc là, anh đang uy hiếp cô? Nếu như cô không chịu lên xe cùng anh, vậy thì anh định ở trong phòng bệnh, ngay trước mặt Tiểu Thất, làm chuyện đó với cô?
Người đàn ông này đúng là bá đạo tới mức không thèm nói lý.
Dưới ánh mắt phẫn nộ của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình thản nhiên nhún vai, tiếp tục cười tà: "Nếu như em hi vọng tôi mặt dày thêm chút nữa, sao tôi có thể làm em thất vọng được?"
"Anh!" Kiều Vãn bị chọc giận tới nỗi không nói nên lời, cô cảm thấy năng lực tự kiềm chế của bản thân rất rốt, đối mặt với rất nhiều chuyện, cho dù là chuyện lớn liên quan đến sống chết, cô vẫn có thể duy trì bình tĩnh.
Nhưng hết lần này tới lần khác, cứ ở bên Cố Cảnh Đình là sự bình tĩnh và tự kiềm chế của cô thay nhau biến mất tăm, cô nhận ra mình rất dễ bị Cố Cảnh Đình kích thích tới độ mất khống chế cảm xúc, tức đến nỗi muốn phát nổ.
Đúng vào lúc ấy, bà cụ cửa hàng ăn sáng bưng hai bát sữa đậu nành nóng hổi đi qua bên này.
Thấy bầu không khí giữa Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn giương cung bạt kiếm, bà cụ nở một nụ cười đấy ý tứ, nói: "Hai người ở bên nhau không dễ dàng, chàng trai, cậu nhường nhịn bạn gái mình một chút, cô ấy là một cô gái tốt."
Bạn gái.
Hai chữ này đối với Cố Cảnh Đình vừa bỡ ngỡ vừa xa lạ, nhưng anh nghe rồi lại cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng cũng vì thế mà thoáng cái hoà hoãn đi nhiều.
Nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, Cố Cảnh Đình bưng bát sữa đậu nành lên uống một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Vãn cũng không muốn để người ngoài trông thấy chuyện cười của mình, tức giận trừng Cố Cảnh Đình một cái, cũng bưng sữa đậu này lên uống.
Bà cụ thấy không khí giữa hai người hoà hoãn đôi chút, cuối cùng cũng không nhìn chằm chằm bọn họ nữa, cười bất đắc dĩ xoay người đi làm việc.
Cố Cảnh Đình uống từng ngụm sữa, Kiều Vãn ngồi đối diện anh, ánh mắt vô thức rơi lên người Cố Cảnh Đình.
Chỉ thấy anh mặc một thân âu phục kiểu Tây gọn gàng chỉnh tề, tôn lên khí chất như thần điện trong mây, cao xa không thể chạm tới.
Nhưng anh cứ thế ngồi trên một băng ghế nhỏ, ở trong hoàn cảnh đơn sơ dùng bữa sáng, vẻ mặt lại rất tự nhiên, không hề cự nự chút nào, nhìn qua không giống lần đầu tiên ăn sáng trong hoàn cảnh thế này.
Vốn dĩ, Kiều Vãn còn tưởng công tử ngậm thìa vàng từ lúc ra đời như Cố Cảnh Đình sẽ không ăn cơm ở quán nhỏ kiểu này, nhưng hiện giờ cô lại đổi mới cách nhìn nhận với Cố Cảnh Đình.
Người đàn ông này, chẳng khác nào một lớp sương mù.
Rất nhanh, bà cụ lại bưng lên những thứ còn lại mà Kiều Vãn đã gọi, quả thực tặng kèm thêm hai quả trứng trà.
Kiều Vãn cầm bánh quẩy ăn, Cố Cảnh Đình lấy một quả trứng trà, đầu tiên đập vỡ vỏ trứng ở góc bàn, rồi theo đó bắt đầu bóc vỏ trứng.
Bàn tay anh thon dài trắng bóc, nhìn qua giống như bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, hoàn hảo không thể xoi mói.
Rõ ràng chỉ là động tác bóc vỏ trứng đơn giản, Cố Cảnh Đình lại làm ra một cảm giác đầy tao nhã.
Rất nhanh, trứng gà đã được bóc vỏ.
Kiều Vãn đang hơi ngẩn ra, ngắm nhìn đôi tay của Cố Cảnh Đình, thấy anh đưa trứng gà tới trước mặt thì nghi ngờ giương mắt nhìn anh.
"Ngốc rồi? Cho em đấy." Cố Cảnh Đình nhướn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro