Người Đàn Ông Bá Đạo 4
L.P.N
2024-07-24 07:43:16
"Như vậy mới phải chứ! Người trẻ tuổi, đừng nên lúc nào cũng nóng giận như vậy, cãi nhau sẽ làm tổn thương tình cảm." Một giọng nói trêu chọc vang lên từ phía sau khiến Kiều Vãn giật mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Cô oán trách liếc nhìn Cố Cảnh Đình vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở phía đối diện, đều do anh, hôn cô ở trước mặt mọi người như vậy, bị người khác nhìn thấy, thật sự quá xấu hổ mà.
Ngược lại Cố Cảnh Đình cảm thấy không có gì cả.
Kiều Vãn quay đầu nhìn lại bà lão đang đứng phía sau mình, nói: "Bà ơi, con muốn một cái bánh quẩy."
Rất xấu hổ đấy được không, hiện tại cô chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của bà lão càng sớm càng tốt.
“Được rồi.” Bà lão trả lời dứt khoát, xoay người bước vào cửa hàng.
Đúng lúc này, có ba người đàn ông mặc áo khoác dài đi vào cửa hàng nơi hai người Kiều Vãn ăn sáng, trong đó người đàn ông đi đầu có dáng người cao to vạm vỡ, trông giống như một quả núi nhỏ, mặt mũi đầy dữ tợn, một đôi mắt tam giác nhìn qua giống như một con rắn độc, trên mặt anh ta còn có một vết sẹo, khiến anh ta trông càng dữ tợn hơn.
Anh ta dùng một cước đá văng cái ghế đẩu trước mặt, lệ khí đầy người, có vẻ như tới đây để gây chuyện.
“Bà Trần, cút ra đây cho ông!” Người đàn ông giận dữ rống lên.
Kiều Vãn ở bên cạnh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một chút, đôi mi thanh tú hơi cau lại, đôi đũa trên tay cũng đặt lên trên bàn.
Cố Cảnh Đình nhìn theo ánh mắt của Kiều Vãn về phía người đàn ông trung niên, đồng thời đặt bát sữa đậu nành trên tay xuống.
Bà Trần vội vàng chạy từ trong cửa hàng ra, khi nhìn thấy ba người đàn ông toàn thân đầy sát khí, trong mắt không khỏi lóe lên sự sợ hãi.
"Mã gia, cậu đang làm gì vậy? Tôi đã trả phí bảo kê tháng này rồi mà. Có chuyện gì thì chúng ta đứng sang một bên nói, đừng làm cho những vị khách khác sợ hãi." Bà Trần nói, nhìn Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn ngồi ở một bên một chút.
Có điều, hai người Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn đều không bị dọa sợ, biểu hiện của họ đều lạnh lùng y như nhau, thấy vậy bà mới hơi yên tâm một chút.
Mã Tứ Ngũ liếc nhìn Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn một chút, sau cái nhìn này, ánh mắt anh ta liền dán chặt vào người Kiều Vãn không thể di chuyển được.
Anh ta thực sự chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào đẹp như Kiều Vãn.
Giống như một yêu tinh làm bằng nước, trên dưới quanh người Kiều Vãn đều lộ ra dáng vẻ thủy linh (tươi ngon mọng nước), khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm lại tươi đẹp đáng yêu như nắng gắt, Mã Tứ Ngũ tham lam nhìn gương mặt tươi đẹp của Kiều Vãn, chỉ cảm thấy tâm can của mình như sắp hòa tan!
Thấy Mã Tứ Ngũ cứ nhìn chằm chằm Kiều Vãn mà không nói lời nào, bà Trần nhấc chân muốn đến chỗ của Kiều Vãn, bà không thể vì mình mà liên lụy đến cô gái tốt này được.
"Mã gia, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu phí bảo kê, hiện tại tôi liền đi lấy đưa cho cậu, cậu đi theo tôi."
Nhưng mà bà Trần còn chưa kịp đi được hai bước, Mã Tứ Ngũ đã trực tiếp đẩy bà sang một bên.
Sức lức của anh ta rất lớn, đừng nói là bà Trần đã có tuổi mà ngay cả một người trẻ tuổi cũng sẽ bị anh ta đẩy cho ngã nhào.
Bà Trần bị đẩy ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ hai tiếng, nhất thời không đứng dậy được.
“Bà già, đừng xen vào việc của người khác!” Mã Tứ Ngũ nhổ nước bọt vào bà Trần: “Chờ lát nữa ông đây sẽ tính sổ sách với bà sau."
Nói xong, Mã Tứ Ngũ lại quay sang nhìn Kiều Vãn: "Khà khà, người đẹp, có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi để cùng nhau tâm sự về đời người được không?"
Kiều Vãn không để ý đến Mã Tứ Ngũ, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào bà Trần, khi thấy bà ngã sấp xuống, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh bà Trần và đỡ bà dậy: “Bà à, bà không sao chứ? Cháu đưa bà đến bệnh viện xem thử nhé?"
Cô oán trách liếc nhìn Cố Cảnh Đình vẻ mặt lãnh đạm ngồi ở phía đối diện, đều do anh, hôn cô ở trước mặt mọi người như vậy, bị người khác nhìn thấy, thật sự quá xấu hổ mà.
Ngược lại Cố Cảnh Đình cảm thấy không có gì cả.
Kiều Vãn quay đầu nhìn lại bà lão đang đứng phía sau mình, nói: "Bà ơi, con muốn một cái bánh quẩy."
Rất xấu hổ đấy được không, hiện tại cô chỉ muốn chuyển hướng sự chú ý của bà lão càng sớm càng tốt.
“Được rồi.” Bà lão trả lời dứt khoát, xoay người bước vào cửa hàng.
Đúng lúc này, có ba người đàn ông mặc áo khoác dài đi vào cửa hàng nơi hai người Kiều Vãn ăn sáng, trong đó người đàn ông đi đầu có dáng người cao to vạm vỡ, trông giống như một quả núi nhỏ, mặt mũi đầy dữ tợn, một đôi mắt tam giác nhìn qua giống như một con rắn độc, trên mặt anh ta còn có một vết sẹo, khiến anh ta trông càng dữ tợn hơn.
Anh ta dùng một cước đá văng cái ghế đẩu trước mặt, lệ khí đầy người, có vẻ như tới đây để gây chuyện.
“Bà Trần, cút ra đây cho ông!” Người đàn ông giận dữ rống lên.
Kiều Vãn ở bên cạnh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên một chút, đôi mi thanh tú hơi cau lại, đôi đũa trên tay cũng đặt lên trên bàn.
Cố Cảnh Đình nhìn theo ánh mắt của Kiều Vãn về phía người đàn ông trung niên, đồng thời đặt bát sữa đậu nành trên tay xuống.
Bà Trần vội vàng chạy từ trong cửa hàng ra, khi nhìn thấy ba người đàn ông toàn thân đầy sát khí, trong mắt không khỏi lóe lên sự sợ hãi.
"Mã gia, cậu đang làm gì vậy? Tôi đã trả phí bảo kê tháng này rồi mà. Có chuyện gì thì chúng ta đứng sang một bên nói, đừng làm cho những vị khách khác sợ hãi." Bà Trần nói, nhìn Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn ngồi ở một bên một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều, hai người Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn đều không bị dọa sợ, biểu hiện của họ đều lạnh lùng y như nhau, thấy vậy bà mới hơi yên tâm một chút.
Mã Tứ Ngũ liếc nhìn Cố Cảnh Đình và Kiều Vãn một chút, sau cái nhìn này, ánh mắt anh ta liền dán chặt vào người Kiều Vãn không thể di chuyển được.
Anh ta thực sự chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào đẹp như Kiều Vãn.
Giống như một yêu tinh làm bằng nước, trên dưới quanh người Kiều Vãn đều lộ ra dáng vẻ thủy linh (tươi ngon mọng nước), khuôn mặt nhỏ nhắn chưa trang điểm lại tươi đẹp đáng yêu như nắng gắt, Mã Tứ Ngũ tham lam nhìn gương mặt tươi đẹp của Kiều Vãn, chỉ cảm thấy tâm can của mình như sắp hòa tan!
Thấy Mã Tứ Ngũ cứ nhìn chằm chằm Kiều Vãn mà không nói lời nào, bà Trần nhấc chân muốn đến chỗ của Kiều Vãn, bà không thể vì mình mà liên lụy đến cô gái tốt này được.
"Mã gia, cậu nói đi, cậu muốn bao nhiêu phí bảo kê, hiện tại tôi liền đi lấy đưa cho cậu, cậu đi theo tôi."
Nhưng mà bà Trần còn chưa kịp đi được hai bước, Mã Tứ Ngũ đã trực tiếp đẩy bà sang một bên.
Sức lức của anh ta rất lớn, đừng nói là bà Trần đã có tuổi mà ngay cả một người trẻ tuổi cũng sẽ bị anh ta đẩy cho ngã nhào.
Bà Trần bị đẩy ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ hai tiếng, nhất thời không đứng dậy được.
“Bà già, đừng xen vào việc của người khác!” Mã Tứ Ngũ nhổ nước bọt vào bà Trần: “Chờ lát nữa ông đây sẽ tính sổ sách với bà sau."
Nói xong, Mã Tứ Ngũ lại quay sang nhìn Kiều Vãn: "Khà khà, người đẹp, có thời gian không? Chúng ta tìm một nơi để cùng nhau tâm sự về đời người được không?"
Kiều Vãn không để ý đến Mã Tứ Ngũ, sự chú ý của cô đều đổ dồn vào bà Trần, khi thấy bà ngã sấp xuống, cô nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh bà Trần và đỡ bà dậy: “Bà à, bà không sao chứ? Cháu đưa bà đến bệnh viện xem thử nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro