Tìm Đến Hỏi Tội (1)
L.P.N
2024-07-24 07:43:16
Kiều Vãn dùng tốc độ nhanh nhất quay về bệnh viện.
Lúc cô đi đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu Thất, còn chưa tiến vào trong, đã nghe thấy bên trong có tiếng chửi rủa ác độc của phụ nữ vọng ra, còn có tiếng khóc nức nở nhỏ bé của Tiểu Thất.
"Cái con vịt giời này! Hợp mưu với con chị của mày ăn hiếp con tao chứ gì? Tao đánh cho mày chết, con đ*ếm nhỏ này!"
Kiều Vãn chau mày, nhanh chóng mở cửa phòng ra thì thấy một người phụ nữ trung niên dáng người hơi mập, mặc sườn xám mài tím đang đứng trước giường bệnh, đưa lưng về phía cô, giơ tay đang định đánh Tiểu Thất.
Kiều Đình Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên đó, trên mặt treo nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn.
Cho dù chỉ nhìn bóng lưng, Kiều Vãn cũng lập tức nhận ra thân phận của người phụ nữ trung niên kia, bà ta là mẹ ruột của Kiều Đình Nguyệt, mẹ kế của cô, Tô Phân Phương.
Bởi vì Tô Phân Phương chặn trước Kiều Thất, Kiều Vãn không nhìn thấy cô bé, thấy Tô Phân Phương sắp sửa tát cô bé rồi, Kiều Vãn nhanh chóng xông lên, bàn tay nhìn như mảnh khảnh yếu đuối nhu nhược bắt lấy cổ tay của Tô Phân Phương.
"Mụ đàn bà chanh chua này, đủ rồi đó." Giọng nói tiếng trời lúc bình thường giờ lại có vẻ lạnh như băng, ẩn chứa sự khát máu điên cuồng.
Xem ra là do thủ đoạn của cô còn chưa đủ độc ác, thế nên mẹ con Tô Phân Phương mới dám gây sự với Tiểu Thất.
Say này cô sẽ không nể mặt họ nữa.
Tô Phân Phương nghe thấy giọng của Kiều Vãn, xoay người lại, dùng ánh mắt tối tăm đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Trước đó, bà ta đã nghe Kiều Đình Nguyệt nói về chuyện của Kiều Vãn, Tô Phân Phương cũng biết tính cách của Kiều Vãn có sự thay đổi rất lớn, cho nên bây giờ nhìn thấy Kiều Vãn cả người phát ra khí lạnh, bà ta cũng không cảm thấy kinh ngạc là mấy.
Rốt cuộc thì cũng là người từng trải, nên tuy bị ánh mắt lạnh lẽo đến tận cùng của Kiều Vãn nhìn chằm chằm khiến trong lòng hơi sợ hãi nhưng Tô Phân Phương cũng bình thường lại rất nhanh.
Sao bà ta lại bị một con nhóc hù sợ cơ chứ? Ngay cả mẹ của Kiều Vãn cũng không phải là đối thủ của bà ta, cuối cùng chết trong tay bà ta, Kiều Vãn thì có thể làm gì bà ta!
Nghĩ vậy, Tô Phân Phương vứt bàn tay đang bắt lấy cổ tay bà ta ra: "Kiều Vãn, lúc nãy cô vừa gọi tôi bằng gì thế?"
"Xem ra bà nhiều tuổi rồi, lỗ tai cũng không dùng được nữa." Kiều Vãn bị Tô Phân Phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ác độc, hoàn toàn không sợ, tốt bụng lặp lại lần nữa: "Tôi gọi bà là mụ đàn bà chanh chua đó, lần này chắc nghe rõ rồi chứ."
"Mẹ, mẹ thấy chưa, mẹ coi cô ả hư chưa kìa, ngay cả mẹ mà cũng dám mắng!" Có Tô Phân Phương ở đây, lá gan Kiều Đình Nguyệt phình ra, vội vàng dựa thế quạt lửa.
"Con đ* nhỏ này, mày dám không tôn trọng tao như vậy! Xem ra mày đã quên sự ghê gớm của tao rồi!" Lửa giận của Tô Phân Phương bốc lên tận trời, một cái tát xoay tròn sắp tát thật mạnh vào gò má của Kiều Vãn.
"Chị ơi, coi chừng đó." Kiều Thất sợ tới mức hô to một tiếng.
Bàn tay kia mang theo tiếng gió rít, lúc sắp đánh lên mặt Kiều Vãn thì chợt thấy cơ thể của Kiều Vãn chợt di chuyển, ngay sau đó đó là một tiếng tát tai vang dội!
Không khí giống ngưng đọng trong giờ khắc này.
Kiều Thất và Kiều Đình Nguyệt nhìn Kiều Vãn bằng ánh mắt khó tin.
Họ vừa mới nhìn thấy gì? Kiều Vãn vậy mà tát một cái thật mạnh lên mặt Tô Phân Phương?
Tô Phân Phương cũng bị cái tát này đánh tới trợn tròn mắt, khẽ sờ lên khuôn mặt in năm dấu ngón tay, cả người ngu ngơ ngay tại chỗ.
"Tiểu Thất cần tĩnh dưỡng, tôi không hy vọng các người tiếp tục xuất hiện trước mặt Tiểu Thất, nếu không nghe lời, sẽ không đơn giản là một cái tát như hôm nay." Kiều Vãn thản nhiên nói.
Tô Phân Phương nhìn Kiều Vãn người mặc sườn xám màu đen, chợt phát hiện cô nhìn qua sao lại xa lạ tới mức này.
Lúc cô đi đến trước cửa phòng bệnh của Tiểu Thất, còn chưa tiến vào trong, đã nghe thấy bên trong có tiếng chửi rủa ác độc của phụ nữ vọng ra, còn có tiếng khóc nức nở nhỏ bé của Tiểu Thất.
"Cái con vịt giời này! Hợp mưu với con chị của mày ăn hiếp con tao chứ gì? Tao đánh cho mày chết, con đ*ếm nhỏ này!"
Kiều Vãn chau mày, nhanh chóng mở cửa phòng ra thì thấy một người phụ nữ trung niên dáng người hơi mập, mặc sườn xám mài tím đang đứng trước giường bệnh, đưa lưng về phía cô, giơ tay đang định đánh Tiểu Thất.
Kiều Đình Nguyệt mặc quần áo bệnh nhân đứng bên cạnh người phụ nữ trung niên đó, trên mặt treo nụ cười vui sướng khi người khác gặp nạn.
Cho dù chỉ nhìn bóng lưng, Kiều Vãn cũng lập tức nhận ra thân phận của người phụ nữ trung niên kia, bà ta là mẹ ruột của Kiều Đình Nguyệt, mẹ kế của cô, Tô Phân Phương.
Bởi vì Tô Phân Phương chặn trước Kiều Thất, Kiều Vãn không nhìn thấy cô bé, thấy Tô Phân Phương sắp sửa tát cô bé rồi, Kiều Vãn nhanh chóng xông lên, bàn tay nhìn như mảnh khảnh yếu đuối nhu nhược bắt lấy cổ tay của Tô Phân Phương.
"Mụ đàn bà chanh chua này, đủ rồi đó." Giọng nói tiếng trời lúc bình thường giờ lại có vẻ lạnh như băng, ẩn chứa sự khát máu điên cuồng.
Xem ra là do thủ đoạn của cô còn chưa đủ độc ác, thế nên mẹ con Tô Phân Phương mới dám gây sự với Tiểu Thất.
Say này cô sẽ không nể mặt họ nữa.
Tô Phân Phương nghe thấy giọng của Kiều Vãn, xoay người lại, dùng ánh mắt tối tăm đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Trước đó, bà ta đã nghe Kiều Đình Nguyệt nói về chuyện của Kiều Vãn, Tô Phân Phương cũng biết tính cách của Kiều Vãn có sự thay đổi rất lớn, cho nên bây giờ nhìn thấy Kiều Vãn cả người phát ra khí lạnh, bà ta cũng không cảm thấy kinh ngạc là mấy.
Rốt cuộc thì cũng là người từng trải, nên tuy bị ánh mắt lạnh lẽo đến tận cùng của Kiều Vãn nhìn chằm chằm khiến trong lòng hơi sợ hãi nhưng Tô Phân Phương cũng bình thường lại rất nhanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sao bà ta lại bị một con nhóc hù sợ cơ chứ? Ngay cả mẹ của Kiều Vãn cũng không phải là đối thủ của bà ta, cuối cùng chết trong tay bà ta, Kiều Vãn thì có thể làm gì bà ta!
Nghĩ vậy, Tô Phân Phương vứt bàn tay đang bắt lấy cổ tay bà ta ra: "Kiều Vãn, lúc nãy cô vừa gọi tôi bằng gì thế?"
"Xem ra bà nhiều tuổi rồi, lỗ tai cũng không dùng được nữa." Kiều Vãn bị Tô Phân Phương nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ác độc, hoàn toàn không sợ, tốt bụng lặp lại lần nữa: "Tôi gọi bà là mụ đàn bà chanh chua đó, lần này chắc nghe rõ rồi chứ."
"Mẹ, mẹ thấy chưa, mẹ coi cô ả hư chưa kìa, ngay cả mẹ mà cũng dám mắng!" Có Tô Phân Phương ở đây, lá gan Kiều Đình Nguyệt phình ra, vội vàng dựa thế quạt lửa.
"Con đ* nhỏ này, mày dám không tôn trọng tao như vậy! Xem ra mày đã quên sự ghê gớm của tao rồi!" Lửa giận của Tô Phân Phương bốc lên tận trời, một cái tát xoay tròn sắp tát thật mạnh vào gò má của Kiều Vãn.
"Chị ơi, coi chừng đó." Kiều Thất sợ tới mức hô to một tiếng.
Bàn tay kia mang theo tiếng gió rít, lúc sắp đánh lên mặt Kiều Vãn thì chợt thấy cơ thể của Kiều Vãn chợt di chuyển, ngay sau đó đó là một tiếng tát tai vang dội!
Không khí giống ngưng đọng trong giờ khắc này.
Kiều Thất và Kiều Đình Nguyệt nhìn Kiều Vãn bằng ánh mắt khó tin.
Họ vừa mới nhìn thấy gì? Kiều Vãn vậy mà tát một cái thật mạnh lên mặt Tô Phân Phương?
Tô Phân Phương cũng bị cái tát này đánh tới trợn tròn mắt, khẽ sờ lên khuôn mặt in năm dấu ngón tay, cả người ngu ngơ ngay tại chỗ.
"Tiểu Thất cần tĩnh dưỡng, tôi không hy vọng các người tiếp tục xuất hiện trước mặt Tiểu Thất, nếu không nghe lời, sẽ không đơn giản là một cái tát như hôm nay." Kiều Vãn thản nhiên nói.
Tô Phân Phương nhìn Kiều Vãn người mặc sườn xám màu đen, chợt phát hiện cô nhìn qua sao lại xa lạ tới mức này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro