Hệ Thống Chỉ Mu...
2024-09-08 16:57:51
Editor: Vương Chiêu Meo
Dục Khánh cung.
Từ khi rời Càn Thanh cung trở về, dọc đường, hệ thống lải nhải liên tục, giờ phút này vẫn đang tiếp tục.
----- Tiểu thái tử, thật ngu ngốc, quá là ngốc! Hôm nay cậu đi nước cờ quá dở! Tuy là cậu có thái độ không tốt với tôi, nhưng tôi là một hệ thống tốt tuân thủ luật pháp, là trợ thủ có nhân cách tốt đẹp, giữ nguyên tắc phục vụ ký chủ hết mình, nên vẫn phải nhắc nhở cậu.
----- Cậu không thể đòi Sách Ngạch Đồ cho riêng cậu. Sách Ngạch Đồ là đại học sĩ Bảo Hòa Điện, là quan to nhất phẩm. Tướng Sách, tướng Minh, cậu từng nghe qua chưa hả? Kể cả chưa từng nghe, thì cái từ “Tướng” này đã đủ để nhìn ra địa vị của bọn họ trên triều đình rồi.
----- Tôi biết cậu ra vẻ như quá hiếu kỳ, mượn đủ loại danh nghĩa làm cái này làm cái kia, đều là để lấy ra kỹ thuật chân chính. Chuyện này vốn không sai.
----- Nhưng cậu cần người đi làm việc thì tùy tiện tìm người nghe lời, không ngu dốt là được rồi. Chứ không phải là không có Sách Ngạch Đồ là không được. Cho dù cậu muốn lấy công lao để nâng đỡ tộc Hách Xá Lí thì trong tộc còn rất nhiều thanh niên tài tuấn để lựa chọn.
----- Sau đó, Sách Ngạch Đồ thì ở trên triều đình, chiếm cứ địa vị Tướng ở một phương, còn người Hách Xá Lí bên ngoài lại có công lao trong người, chẳng phải đẹp cả đôi đường?
----- Tiểu Thái tử, ngày mai cậu mau nói với Hoàng a mã cậu, trả lại Sách Ngạch Đồ cho ông ấy đi.
Dận Nhưng được hạ nhân hầu hạ thay quần áo, nằm lên giường, xong mới mở miệng:
- Ngươi nói xong chưa? Nói xong rồi thì im miệng đi. Cô buồn ngủ rồi! À phải rồi! Ngươi có lưu dữ liệu về âm nhạc không? Có thì mở nhạc ru ngủ của Mozart đi! Ừm, không thì khúc phóng túng đàn violon của Schumann, hoặc Giấc mộng đêm hè của Mendelssohn cũng được.
Hệ thống: ….. Mẹ nó! Ta vắt hết óc vì ngươi, lo lắng cho ngươi, phân tích thế cục, đưa ra phương án, thế mà ngươi lại thờ ơ, còn đòi mở nhạc hát ru ngủ là sao!
Khoan! Không đúng!
----- Tiểu Thái tử! Sao cậu biết Mozart, Schumann với Mendelssohn?
Chưa nói tới mấy người này đều là người nước ngoài, mà ngay cả niên đại cũng không đúng! Mozart sinh ra ở năm 50 của thế kỷ thứ 18. Schumann và Mendelssohn đều sinh ở thế kỷ 19. Mà hiện tại đang là Khang Hi năm thứ 19, là năm 1680 Công Nguyên! Từ giờ đến lúc Mozart sinh ra còn hơn 70 năm cơ!
----- Tiểu Thái tử! Chẳng lẽ cậu….
- Không mở nhạc thì đừng nói nhao nhao. Ồn ào quá!
Dận Nhưng trở mình, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Hệ thống: …… Mẹ nó! Ta không cần làm một hệ thống ưu nhã có tố chất. Ta muốn chửi bậy!
Ngày tiếp theo.
Dận Nhưng vẫn như ngày thường, buổi sáng học văn, buổi chiều tập võ. Học xong bài học của một ngày, lúc trở lại Dục Khánh cung, liền có người dưới bẩm báo: Sách Ngạch Đồ cầu kiến.
Dận Nhưng giật giật khóe miệng. Đúng rồi ha! Tính thời gian thì giờ này ông ấy cũng nên tới. Xem ra, Sách Ngạch Đồ đã biết được đề nghị của cậu ngày hôm qua.
Sách Ngạch Đồ vừa đi vào, Dận Nhưng không để cho ông mở miệng, liền giành nói trước:
- Thúc công! Ngươi tới đúng lúc lắm! Cô còn định đi tìm ngươi đây! Ở chỗ Cô có hai việc muốn ngươi đi làm!
Sách Ngạch Đồ hít một hơi thật sâu:
- Thái tử! Thật ra thì thần không có tốt như điện hạ nghĩ đâu. Những gì thần từng học càng thích hợp dùng cho triều đình hơn. Đối với những việc của Thái tử, thần khó mà đảm nhiệm nổi.
- Thúc công quá khiêm tốn rồi. Chuyện làm thủy tinh, thúc công đã làm rất tốt. Cô tin tưởng ngươi!
Sách Ngạch Đồ còn muốn nói gì nữa, Dận Nhưng đã giơ tay ngăn cản:
- Thúc công đừng tự coi nhẹ mình! Chuyện trên triều đình là chuyện, mà chuyện của Cô cũng là chuyện. Nào có cái gì mà thích hợp với không thích hợp. Cho dù có đi chẳng nữa, thì thúc công vẫn đảm nhiệm được việc trên triều đình, làm gì có chuyện không đảm nhiệm nổi mấy việc nhỏ này của Cô?
Dận Nhưng ngừng lại, nhìn về phía Sách Ngạch Đồ:
- Trừ khi thúc công không muốn đảm nhiệm!
Câu này làm cho Sách Ngạch Đồ căng thẳng trong lòng, cúi đầu xuống.
Dận Nhưng không đợi Sách Ngạch Đồ biện giải, ngược lại dò hỏi:
- Thúc công vội ra cung hay sao? Nếu không vội thì ngồi xuống đi, nói chuyện chút đã.
Nói xong, cậu tùy ý chỉ ghế dựa bên cạnh để Sách Ngạch Đồ ngồi xuống, lại sai người đi gọi thái y.
Dục Khánh cung.
Từ khi rời Càn Thanh cung trở về, dọc đường, hệ thống lải nhải liên tục, giờ phút này vẫn đang tiếp tục.
----- Tiểu thái tử, thật ngu ngốc, quá là ngốc! Hôm nay cậu đi nước cờ quá dở! Tuy là cậu có thái độ không tốt với tôi, nhưng tôi là một hệ thống tốt tuân thủ luật pháp, là trợ thủ có nhân cách tốt đẹp, giữ nguyên tắc phục vụ ký chủ hết mình, nên vẫn phải nhắc nhở cậu.
----- Cậu không thể đòi Sách Ngạch Đồ cho riêng cậu. Sách Ngạch Đồ là đại học sĩ Bảo Hòa Điện, là quan to nhất phẩm. Tướng Sách, tướng Minh, cậu từng nghe qua chưa hả? Kể cả chưa từng nghe, thì cái từ “Tướng” này đã đủ để nhìn ra địa vị của bọn họ trên triều đình rồi.
----- Tôi biết cậu ra vẻ như quá hiếu kỳ, mượn đủ loại danh nghĩa làm cái này làm cái kia, đều là để lấy ra kỹ thuật chân chính. Chuyện này vốn không sai.
----- Nhưng cậu cần người đi làm việc thì tùy tiện tìm người nghe lời, không ngu dốt là được rồi. Chứ không phải là không có Sách Ngạch Đồ là không được. Cho dù cậu muốn lấy công lao để nâng đỡ tộc Hách Xá Lí thì trong tộc còn rất nhiều thanh niên tài tuấn để lựa chọn.
----- Sau đó, Sách Ngạch Đồ thì ở trên triều đình, chiếm cứ địa vị Tướng ở một phương, còn người Hách Xá Lí bên ngoài lại có công lao trong người, chẳng phải đẹp cả đôi đường?
----- Tiểu Thái tử, ngày mai cậu mau nói với Hoàng a mã cậu, trả lại Sách Ngạch Đồ cho ông ấy đi.
Dận Nhưng được hạ nhân hầu hạ thay quần áo, nằm lên giường, xong mới mở miệng:
- Ngươi nói xong chưa? Nói xong rồi thì im miệng đi. Cô buồn ngủ rồi! À phải rồi! Ngươi có lưu dữ liệu về âm nhạc không? Có thì mở nhạc ru ngủ của Mozart đi! Ừm, không thì khúc phóng túng đàn violon của Schumann, hoặc Giấc mộng đêm hè của Mendelssohn cũng được.
Hệ thống: ….. Mẹ nó! Ta vắt hết óc vì ngươi, lo lắng cho ngươi, phân tích thế cục, đưa ra phương án, thế mà ngươi lại thờ ơ, còn đòi mở nhạc hát ru ngủ là sao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khoan! Không đúng!
----- Tiểu Thái tử! Sao cậu biết Mozart, Schumann với Mendelssohn?
Chưa nói tới mấy người này đều là người nước ngoài, mà ngay cả niên đại cũng không đúng! Mozart sinh ra ở năm 50 của thế kỷ thứ 18. Schumann và Mendelssohn đều sinh ở thế kỷ 19. Mà hiện tại đang là Khang Hi năm thứ 19, là năm 1680 Công Nguyên! Từ giờ đến lúc Mozart sinh ra còn hơn 70 năm cơ!
----- Tiểu Thái tử! Chẳng lẽ cậu….
- Không mở nhạc thì đừng nói nhao nhao. Ồn ào quá!
Dận Nhưng trở mình, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.
Hệ thống: …… Mẹ nó! Ta không cần làm một hệ thống ưu nhã có tố chất. Ta muốn chửi bậy!
Ngày tiếp theo.
Dận Nhưng vẫn như ngày thường, buổi sáng học văn, buổi chiều tập võ. Học xong bài học của một ngày, lúc trở lại Dục Khánh cung, liền có người dưới bẩm báo: Sách Ngạch Đồ cầu kiến.
Dận Nhưng giật giật khóe miệng. Đúng rồi ha! Tính thời gian thì giờ này ông ấy cũng nên tới. Xem ra, Sách Ngạch Đồ đã biết được đề nghị của cậu ngày hôm qua.
Sách Ngạch Đồ vừa đi vào, Dận Nhưng không để cho ông mở miệng, liền giành nói trước:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thúc công! Ngươi tới đúng lúc lắm! Cô còn định đi tìm ngươi đây! Ở chỗ Cô có hai việc muốn ngươi đi làm!
Sách Ngạch Đồ hít một hơi thật sâu:
- Thái tử! Thật ra thì thần không có tốt như điện hạ nghĩ đâu. Những gì thần từng học càng thích hợp dùng cho triều đình hơn. Đối với những việc của Thái tử, thần khó mà đảm nhiệm nổi.
- Thúc công quá khiêm tốn rồi. Chuyện làm thủy tinh, thúc công đã làm rất tốt. Cô tin tưởng ngươi!
Sách Ngạch Đồ còn muốn nói gì nữa, Dận Nhưng đã giơ tay ngăn cản:
- Thúc công đừng tự coi nhẹ mình! Chuyện trên triều đình là chuyện, mà chuyện của Cô cũng là chuyện. Nào có cái gì mà thích hợp với không thích hợp. Cho dù có đi chẳng nữa, thì thúc công vẫn đảm nhiệm được việc trên triều đình, làm gì có chuyện không đảm nhiệm nổi mấy việc nhỏ này của Cô?
Dận Nhưng ngừng lại, nhìn về phía Sách Ngạch Đồ:
- Trừ khi thúc công không muốn đảm nhiệm!
Câu này làm cho Sách Ngạch Đồ căng thẳng trong lòng, cúi đầu xuống.
Dận Nhưng không đợi Sách Ngạch Đồ biện giải, ngược lại dò hỏi:
- Thúc công vội ra cung hay sao? Nếu không vội thì ngồi xuống đi, nói chuyện chút đã.
Nói xong, cậu tùy ý chỉ ghế dựa bên cạnh để Sách Ngạch Đồ ngồi xuống, lại sai người đi gọi thái y.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro