Cô ta có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng
Tịch Linh
2024-07-19 06:26:56
€ó đôi lời không thể không nói: “Ba, không phải Diệp Trường Thanh theo đuổi con. Là ông nội dẫn con tới nhà Diệp Trường Thanh xin xem mắt đấy ạ.”
ƠI
Triệu Minh Đào kinh ngạc thốt lên, ba ông ta Triệu Phong Niên là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Bảo ông ấy gác thể diện sang bên để dẫn Thu Yên tới nhà người khác xem mắt.
Ông ta lập tức sợ đến mức mặt biến sắc, không biết vì sao ông cụ lại làm như vậy.
Nhưng ông ta không dám làm hỏng kế hoạch của ông cụ, thấy Diệp Trường Thanh chưa đi xa bèn vội la lên: “Này cậu gì đó ơi... Diệp Trường Thanh, cậu khoan hãy đi, dừng lại, tôi có lời muốn nói.”
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Diệp Trường Thanh dừng bước: “Có gì à?”
Người ta đã tỏ vẻ không chào đón, anh không thể nhiệt tình lấn tới để bị thờ ơ được.
Anh không thể vứt bỏ danh dự của mình để níu kéo một cuộc hôn nhân. Không bao giờ.
Biểu cảm trên mặt Triệu Minh Đào thất thường, nhưng ông ta không dám làm trái lời của ông cụ: “Này cậu, cậu vào đi.”
Diệp Trường Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh biết rõ thái độ của Triệu Minh Đào vừa rồi: “Thôi, tôi không phải người thủ đô, tôi nên về nông thôn thì hơn.”
Triệu Minh Đào làm sao dám để Diệp Trường Thanh đi, ông cụ lựa chọn hôn nhân cho con gái ông ta không biết vì mục đích gì.
Ông ta không rảnh để ý tới thể diện nữa, đỏ mặt nói: “Trường Thanh, lúc nãy bác nói nhầm thôi. Còn về vấn đề có phải người thủ đô hay không là cũng đối với người khác, bác thấy cháu đẹp trai, cách ăn nói cũng sang, cảm thấy cháu có
tướng làm rể hiền của nhà họ Triệu. Cháu và con gái bác quả là một cặp trời sinh.”
Triệu Thu Yên cũng cười chạy tới trước mặt Diệp Trường Thanh, kéo tay anh đi vào trong: “Trường Thanh, mau về nhà đi.”
Ông nội dặn cô ấy phải tỏ ra thân mật, cô ấy vẫn chưa từng quên. Lúc này cô ấy diễn vô cùng nhập tâm. Triệu Minh Đào nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Đứa con gái lạnh như băng thường ngày của ông nay lại chủ động khoác tay đàn ông đi vào nhà.
Ông ta càng cảm thấy thân phận của Diệp Trường Thanh không †ầm thường.
Nếu không ông cụ sẽ không có thái độ như vậy, con gái ông ta cũng sẽ không nhiệt tình như vậy rồi.
Ông ta cũng nở nụ cười, mời đi vào trong: “Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để tôi rót ly nước cho cậu.”
Thấy thế, Trương Bưu sửng sốt. Sao Triệu Minh Đào lại có thái độ như vậy, có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn cũng trợn mắt ngoác mồm, lúc nãy đã đuổi đi rồi cơ mà, tại sao lại mời vào lại?
Trong lúc anh ta đang khó hiểu thì anh Lưu gọi đến: “A lô, nhanh thế à, điều tra rõ chưa?”
Trong điện thoại, anh Lưu tỏ vẻ như đang tranh công: “Điều tra được rồi ạ, rõ từng cọng lông sợi tóc luôn. Diệp Trường Thanh là người ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang, là một nông dân, ba mẹ cậu ta đều là nông dân.
Hồi tiểu học... Ba năm trước cậu ta đi tù, vừa mới ra tù mấy ngày trước. Vợ cậu ta ly hôn v‹ †a, ban đầu hai người họ cùng nhau thành lập công ty Trường Thanh.
Cậu ta hiện đang là một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con, hơn nữa còn là tội phạm cải tạo lao động, không có nghề nghiệp, không có thu nhập.”
Triệu Thu Sơn cúp máy, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
Mặc dù anh ta không phục Triệu Thu Yên quản lý công ty, nhưng cô em họ này là một trong bốn mỹ nhân nứt tiếng thủ đô.
Cô ta có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng.
Người theo đuổi cô ta không giàu thì cũng sang, nhiều không đếm xuể.
Ai nấy cũng đều đẹp trai giỏi giang.
Không ngờ em họ lại chọn một người đàn ông là tội phạm hiện đang cải tạo lao động, đã ly dị vợ lại còn là gà trống nuôi con, không có bất cứ nguồn thu nhập nào.
Sau cơn khiếp sợ, anh ta chợt nghĩ ra cách đối phó với Triệu Thu Yên.
Chỉ với bí mật thân phận này, nếu anh ta tung tin vào thời khắc mấu chốt.
Triệu Thu Yên sẽ mất sạch danh dự, nhà họ Triệu cũng sẽ mất thể diện.
Cô ta muốn tiếp tục giữ ghế chủ tịch cũng không thể, tất cả thành viên nhà họ Triệu sẽ phản đối!
Anh ta mừng thầm: “Đây là vũ khí bí mật của mình, mình phải sử dụng vào thời khắc quan trọng mới được. Một chiêu trí mạng để giành vị trí chủ tịch.”
'Trong phòng khách.
Triệu Minh Đào và vợ ông ta Trương Ngọc Phân đang trò chuyện với Diệp. Trường Thanh.
“Trường Thanh, cháu đến thật đúng lúc, ngày mốt là sinh nhật của bác nên sẽ có rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự. Cháu là bạn trai của Thu Yên, là khách mời quan trọng nhất, cháu phải để ý hình tượng của mình nhé.”
ƠI
Triệu Minh Đào kinh ngạc thốt lên, ba ông ta Triệu Phong Niên là một người cực kỳ kiêu ngạo.
Bảo ông ấy gác thể diện sang bên để dẫn Thu Yên tới nhà người khác xem mắt.
Ông ta lập tức sợ đến mức mặt biến sắc, không biết vì sao ông cụ lại làm như vậy.
Nhưng ông ta không dám làm hỏng kế hoạch của ông cụ, thấy Diệp Trường Thanh chưa đi xa bèn vội la lên: “Này cậu gì đó ơi... Diệp Trường Thanh, cậu khoan hãy đi, dừng lại, tôi có lời muốn nói.”
Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Diệp Trường Thanh dừng bước: “Có gì à?”
Người ta đã tỏ vẻ không chào đón, anh không thể nhiệt tình lấn tới để bị thờ ơ được.
Anh không thể vứt bỏ danh dự của mình để níu kéo một cuộc hôn nhân. Không bao giờ.
Biểu cảm trên mặt Triệu Minh Đào thất thường, nhưng ông ta không dám làm trái lời của ông cụ: “Này cậu, cậu vào đi.”
Diệp Trường Thanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng anh biết rõ thái độ của Triệu Minh Đào vừa rồi: “Thôi, tôi không phải người thủ đô, tôi nên về nông thôn thì hơn.”
Triệu Minh Đào làm sao dám để Diệp Trường Thanh đi, ông cụ lựa chọn hôn nhân cho con gái ông ta không biết vì mục đích gì.
Ông ta không rảnh để ý tới thể diện nữa, đỏ mặt nói: “Trường Thanh, lúc nãy bác nói nhầm thôi. Còn về vấn đề có phải người thủ đô hay không là cũng đối với người khác, bác thấy cháu đẹp trai, cách ăn nói cũng sang, cảm thấy cháu có
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
tướng làm rể hiền của nhà họ Triệu. Cháu và con gái bác quả là một cặp trời sinh.”
Triệu Thu Yên cũng cười chạy tới trước mặt Diệp Trường Thanh, kéo tay anh đi vào trong: “Trường Thanh, mau về nhà đi.”
Ông nội dặn cô ấy phải tỏ ra thân mật, cô ấy vẫn chưa từng quên. Lúc này cô ấy diễn vô cùng nhập tâm. Triệu Minh Đào nhìn thấy cảnh này thì kinh ngạc.
Đứa con gái lạnh như băng thường ngày của ông nay lại chủ động khoác tay đàn ông đi vào nhà.
Ông ta càng cảm thấy thân phận của Diệp Trường Thanh không †ầm thường.
Nếu không ông cụ sẽ không có thái độ như vậy, con gái ông ta cũng sẽ không nhiệt tình như vậy rồi.
Ông ta cũng nở nụ cười, mời đi vào trong: “Cậu mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, để tôi rót ly nước cho cậu.”
Thấy thế, Trương Bưu sửng sốt. Sao Triệu Minh Đào lại có thái độ như vậy, có chuyện gì xảy ra rồi ư?
Ở phía xa, Triệu Thu Sơn cũng trợn mắt ngoác mồm, lúc nãy đã đuổi đi rồi cơ mà, tại sao lại mời vào lại?
Trong lúc anh ta đang khó hiểu thì anh Lưu gọi đến: “A lô, nhanh thế à, điều tra rõ chưa?”
Trong điện thoại, anh Lưu tỏ vẻ như đang tranh công: “Điều tra được rồi ạ, rõ từng cọng lông sợi tóc luôn. Diệp Trường Thanh là người ở thôn Sa Tỉnh, khu Bi Lâm, thành phố Tùng Giang, là một nông dân, ba mẹ cậu ta đều là nông dân.
Hồi tiểu học... Ba năm trước cậu ta đi tù, vừa mới ra tù mấy ngày trước. Vợ cậu ta ly hôn v‹ †a, ban đầu hai người họ cùng nhau thành lập công ty Trường Thanh.
Cậu ta hiện đang là một người đàn ông đã ly hôn và có một đứa con, hơn nữa còn là tội phạm cải tạo lao động, không có nghề nghiệp, không có thu nhập.”
Triệu Thu Sơn cúp máy, khiếp sợ đến mức há hốc mồm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù anh ta không phục Triệu Thu Yên quản lý công ty, nhưng cô em họ này là một trong bốn mỹ nhân nứt tiếng thủ đô.
Cô ta có tiếng là mỹ nhân lạnh lùng.
Người theo đuổi cô ta không giàu thì cũng sang, nhiều không đếm xuể.
Ai nấy cũng đều đẹp trai giỏi giang.
Không ngờ em họ lại chọn một người đàn ông là tội phạm hiện đang cải tạo lao động, đã ly dị vợ lại còn là gà trống nuôi con, không có bất cứ nguồn thu nhập nào.
Sau cơn khiếp sợ, anh ta chợt nghĩ ra cách đối phó với Triệu Thu Yên.
Chỉ với bí mật thân phận này, nếu anh ta tung tin vào thời khắc mấu chốt.
Triệu Thu Yên sẽ mất sạch danh dự, nhà họ Triệu cũng sẽ mất thể diện.
Cô ta muốn tiếp tục giữ ghế chủ tịch cũng không thể, tất cả thành viên nhà họ Triệu sẽ phản đối!
Anh ta mừng thầm: “Đây là vũ khí bí mật của mình, mình phải sử dụng vào thời khắc quan trọng mới được. Một chiêu trí mạng để giành vị trí chủ tịch.”
'Trong phòng khách.
Triệu Minh Đào và vợ ông ta Trương Ngọc Phân đang trò chuyện với Diệp. Trường Thanh.
“Trường Thanh, cháu đến thật đúng lúc, ngày mốt là sinh nhật của bác nên sẽ có rất nhiều người thân bạn bè đến tham dự. Cháu là bạn trai của Thu Yên, là khách mời quan trọng nhất, cháu phải để ý hình tượng của mình nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro