Đế Quân

Băng Viêm Hoàn Hồn thảo. (1)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Mà nay cửa điện đang từ từ đẩy ra, cũng là ý nghĩa Điện linh của Cổ Đế điện cảm nhận được sự hiện hữu của mình, do đó có thể mượn tu vi chính mình tới khôi phục!

Thanh âm trầm trọng không ngừng vang dội, cho đến đại môn cung điện hoàn toàn mở rộng!

Khi cửa điện hoàn toàn bị đẩy ra, một cỗ thiên địa linh khí so với ngoại giới không biết nồng đậm gấp bao nhiêu lần giống như là tầng mây ở trên quảng trường cung điện trống trải này xoay tròn.

Đó phảng phất đã hóa thành thực chất, Thần Dạ không chút do dự, chính mình đều có thể đem bọn họ chạm đến.

Linh khí nồng đậm như thế, nếu như ở trong này tu luyện mà nói, nhất định có thể làm ít công to!

Ánh mắt quét qua quảng trường, một lát sau đột nhiên đọng lại, trong tầm mắt có một đạo thân ảnh rõ ràng và thẳng tắp đứng ở trung ương của quảng trường!

- Đạo thân ảnh kia...

Tâm thần Thần Dạ chấn động mãnh liệt, trái tim cùng con ngươi cũng là thiếu chút nữa chấn bay ra ngoài, trong Cổ Đế điện lại có một người ở chỗ này...

- Chủ nhân, hắn chính là lão chủ nhân!

Đao linh cũng có hoài niệm, thanh âm thê lương tức giận chậm rãi vang lên.

- A!

Thần Dạ kinh ngạc một tiếng, nguyên lai là nguyên chủ nhân của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện.

Nghĩ một chút cũng đúng, trừ hắn ra còn có người nào có thể tiến vào Cổ Đế điện?

Không đúng, Đao linh đã nói, lão chủ nhân của bọn họ ở bên trong đại chiến kinh thiên năm đó đã hồn phi phách tán, không thể nào giống như đám người Quỷ chân nhân cùng Thanh Đế, Huyền Đế, lưu lại ý niệm hoặc là tàn hồn ở trong thế gian này.

Cho dù Cổ Đế điện là nhà của hắn cũng là không thể nào làm được!

Hồn phi phách tán là chân chân chính chính, triệt triệt để để, vĩnh vĩnh viễn viễn biến mất ở trong trời đất, cho dù cái gọi là thần, cái gọi là Chúng thần chi thần có thần thông vô thượng cũng là không thể nào để cho người bị hồn phi phách tán lần nữa phục sinh lại.

Nhưng Thiên Đao nói, đạo thân ảnh kia là của lão chủ nhân nó!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Chủ nhân, đây chỉ là một pho tượng của lão chủ nhân mà thôi, cũng không phải là chân thân...

Thanh âm của Đao linh vô cùng thê lương, có thể thấy được tâm của Đao linh hiện tại là thù hận cùng tức giận bực nào... Thanh âm truyền ra tựa hồ Điện linh của Cổ Đế điện cũng là cảm ứng được.

- Oanh long long!

Cả không gian của Cổ Đế điện cũng là đang bạo động kịch liệt, một cỗ khí tức cuồng mãnh ở trong không gian dũng động, chỉ là trong một cái nháy mắt, bởi vì của điện mở rộng ra, không gian trở nên có mấy phần thế giới chân thật, bởi vì khí tức như thế đột nhiên hiện ra hủy diệt vô biên vô hạn!

Lực lượng hủy diệt mênh mông mãnh liệt, ngay cả sinh cơ khác thường do hài cốt Hắc Long tán phát ra cũng là bị bao trùm xuống, nửa điểm đều không cách nào phóng thích ra được, bộ dáng như vậy quả nhiên là có dấu hiệu muốn đem phiến không gian này hoàn toàn hủy diệt.

Thần Dạ nhất thời trầm giọng quát nhẹ:

- Đao linh, Cổ Đế điện!

Kèm theo thanh âm vang lên, hai loại khí tức cuồng bạo cùng hủy diệt thật nhanh biến mất không thấy gì nữa, không gian Cổ Đế điện một lần nữa khôi phục an tĩnh.

- Chủ nhân, thật xin lỗi! Chúng ta thật sự là...

- Ta hiểu, ngươi không cần tự trách cái gì!

Thần Dạ vốn là người trọng tình, hắn như thế nào không rõ ý tư niệm nồng đậm của Thiên Đao cùng Cổ Đế điện vào giờ khắc này.

- Quá khứ cũng đã qua, ta nghĩ năm đó tiền bối liều mạng hồn phi phahcs tán cũng muốn để cho các ngươi lưu lại, cũng không phải là để cho các ngươi hôm nay bởi vì tư niệm hắn mà đắm chìm trong quá khứ.

Bước vào quảng trường trong điện, Thần Dạ cũng là đột nhiên hiểu được rất nhiều.

Đợi đến sau khi Cổ Đế điện cùng Thiên Đao song song bình tĩnh lại, ánh mắt của hắn mới lần nữa nhìn về phía thân ảnh ở chính giữa quảng trường.

Đạo thân ảnh kia nguyên lai là một pho tượng của lão chủ nhân Thiên Đao cùng Cổ Đế điện!

Tướng mạo trông rất sống động tạm thời không nói đến, đứng thẳng ở nơi đó giống như là một đạo thân ảnh trong thiên địa không cách nào vượt qua, toàn thân bình thản như nước, nhưng lại có một cỗ uy nghiêm chậm rãi phát ra.

Hắn vẻn vẹn là một người có thể chống đỡ cả thiên địa!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đây là cảm giác trực quan nhất của Thần Dạ, nếu không mà nói thời điểm nhìn thấy hắn, Thần Dạ như thế nào lại ngộ nhận đây là một người còn sống sờ sờ?

Mang theo Thiên Đao, Thần Dạ chậm rãi đi tới trước bức tượng, ngay sau đó nặng nề quỳ xuống:

- Tiểu tử Thần Dạ bái kiến tiền bối, đa tạ tiền bối đã làm hết thảy cho ta!

Quỳ lạy cùng lời nói đều là phát ra từ trong thâm tâm của Thần Dạ.

Bởi vì Thần Dạ, hắn có thể trọng sinh mà đến, bởi vì Cổ Đế điện, hăn cho dù căn cơ bị phế cũng như cũ có thể bước lên con đường tu luyện huyền khí, mà những cái này tất cả đều có liên quan với người ở trước mặt.

Đại Tịch Diệt tâm thuật mà hiện tại tu luyện hay những cái khác cũng là đến từ người ở trước mặt này.

Giữa hai người mặc dù không có nói chuyện qua với nhau, chưa từng gặp mặt, nhưng hắn đối với Thần Dạ không chỉ có ân tái sinh, càng có ân truyền nghệ.

Nhiều năm qua, người có thể đáng giá được Thần Dạ thật lòng tôn kính cùng kính nể cũng không phải là quá nhiều, nhưng người ở trước mắt này là một người trong số đó!

Huống chi từng nghe Đao linh nói, lão chủ nhân của nó vẫn lạc lại còn có những ẩn tình khác, cũng không phải là đơn thuần cùng người tranh đấu mà bị đánh chết.

Ở lúc Thần Dạ quỳ lạy, Thiên Đao cũng là chậm rãi rơi xuống trước người bức tượng, từng đạo bạch sắc quang mang thiểm lướt mà ra, đêm bức tượng bao phủ vào, phảng phất là đang nói cho lão chủ nhân của nó biết, hom nay nó đã không sai biệt lắm mà khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, để cho hắn không cần lo lắng.

Một người một đao ở trước bức tượng trầm mặc một hồi lâu, lúc này Thần Dạ mới đứng dậy, gọi Thiên Đao ại, hướng cung điện ở phía sau quảng trường đi tới.

- Đao linh, giới thiệu cho ta một chút đi!

- Cung điện phân ra ba bộ phận, quảng trường kia cùng với hiện tại chủ nhân sắp đi tới chính là ngoại điện, là địa phương mà lão chủ nhân lúc rảnh rỗi dùng để tu tâm dưỡng tính hoặc làm một chút đồ chơi nhỏ. Cho nên ở ngoại điện cho một chút thiên tài địa bảo cùng binh khí cực kỳ trân quý ở trong mắt người khác!

- Trung điện, chính là chỗ lão chủ nhân nghỉ ngơi cùng tu luyện, ở trong này giữa lại sở học cả đời của lão chủ nhân, đối với chủ nhân ngươi mà nói, có thể nói Trung điện mới là nơi trân quý nhất.

Thần Dạ gật đầu, hắn mặc dù không rõ ràng lắm lão chủ nhân Thiên Đao năm đó rốt cuộc đạt đến loại tình trạng nào, bất quá chủ nhân Thanh Đế của Tam túc Hỏa Long hiển nhiên cũng còn ở dưới lão chủ nhân Thiên Đao.

Thanh Đế... Được xưng là Đế giả, tu vi há lại bình thường? Như vậy thực lực của lão chủ nhân Thiên Đao nhất định là đăng phong tạo cực!

Sở học cả đời do một vị cao thủ như vậy lưu lại đích xác là Thần Dạ động tâm nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0