Đế Quân

Bình tĩnh.

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Nhưng mà, Khiếu Lôi Tông to như vậy lại không một ai cảm ứng được, cái này. . . . Những cao thủ này không nghĩ ra được!

Sau khi sững sờ, mới có người nhanh như tia chớp lao về phía cô phong bị tàn phá kia, sau khi bọn hắn đuổi tới, tận mắt nhìn thấy lập tức liền khiếp sợ.

Thực tế, mùi huyết tinh lưu lại trong không gian, sau khi phát hiện là do Ngũ trưởng lão lưu lại thì liền trở nên cực kỳ ngưng trọng.

- Đến tột cùng là ai làm ra? Tra, tra cho lão phu, cho dù lật cả Khiếu Lôi Tông lên mấy lần cũng phải bắt được hung thủ cho lão phu!

Nhị trưởng lão ôn nhã liền lộ ra vẻ phẫn nộ ngập trời hiếm thấy.

Cơ hồ ngay trước mắt mình mà Ngũ trưởng lão lại bị giết, thực lực người động thủ. . . . Cái này cũng có nghĩa là đừng nói những đến các đệ tử khác của Khiếu Lôi Tông, dù là một ít người trên cô phong này cũng có thể khó giữ được tánh mạng.

Một quả boom không an toàn như vậy mà còn không quăng ra, Nhị trưởng lão thế nào cũng không an tâm được!

- Nhị sư huynh, ngươi cảm thấy có phải là Tử Huyên các nàng làm không?

Bên cạnh có trưởng lão nhỏ giọng hỏi.

- Tử Huyên?

Phẫn nộ của Nhị trưởng lão hoáng bị áp chế, chợt hai mắt nhắm lại, linh hồn chi lực từ trong mi tâm hắn bạo tuôn ra, bao phủ toàn bộ tòa cô phong thê thảm này.

Một lát sau, hắn mở hai mắt ra, sau đó lắc đầu, ngưng giọng nói:

- Trong không gian, không cảm ứng được gì ngoài khí lão Ngũ. Về phần Tử Huyên. . . .

- Lão phu tin tưởng nàng còn không có có thực lực này, nàng cho dù thiên phú kinh người, nhưng trong tám năm này nàng có lẽ cũng không có nhiều thời gian đi tu luyện, nội tình của lão Ngũ chúng ta cũng không phải không biết.

Trưởng lão bên cạnh liền nói:

- Đã không phải các nàng, vậy sẽ là ai? Chẳng lẽ lại, lần này theo Tử Huyên trở về ngoài con gái nàng và người thiếu niên kia ra còn cất dấu một vị cao thủ ngay cả cũng ta cũng không phát hiện ra sao?

- Điều đó không có khả năng, hiện trường hỗn loạn v, nếu như là một vị viễn siêu cao thủ thì giết lão Ngũ sẽ không bừa bãi như thế rồi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời nói mặc dù như thế, nhưng thanh âm Nhị trưởng lão lại càng thêm ngưng trọng.

Nếu như không phải Tử Huyên làm, cũng không phải đồng bạn nàng làm, như vậy nói cách khác ở trong Khiếu Lôi Tông còn cất dấu một vị cao thủ có mưu đồ làm loạn khác. . .

Hôm nay đang là thời khắc mấu chốt, những nhân tố không xác định này...

Trưởng lão Khiếu Lôi Tông chần chờ một chút, nhỏ giọng nói:

- Nhị sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này cho tông chủ đại nhân và Đại sư tỷ không?

- tạm thời còn không cần!

Nhị trưởng lão trầm ngâm một lát, chợt nghiêm nét mặt nói:

- Tin tức lão Ngũ đã chết không cần bất luận phong tỏa nào, nhưng, chúng ta cũng không cần gióng trống khua chiêng đi thăm dò, hung thủ kia không phải muốn thần bí sao, tốt, vậy cứ để hắn thần bí đi!

Trở lại chỗ ở, Tử Huyên mặc dù không phong ấn toàn bộ tiểu viện này, để tránh gây ra hiềm nghi, nhưng gian phòng của Thần Dạ vẫn bị nàng phong ấn lại.

Sau khi nâng Thần Dạ lên giường, nhìn hắn, nước mắt Tử Huyên lại lần nữa nhịn không được chảy xuống:

- Thần Dạ, về sau không được làm chuyện mạo hiểm như thế nữa biết không?

Từ lúc quen biết Thần Dạ, vì mình mẹ con, vô luận là ứng phó Tiên Thiên chi độc của Linh Nhi hay là mọi chuyện lúc sau, hắn một mực đều không lo lắng cho an nguy bản thân, tuy theo hắn thấy thì đều có nắm chắc nhất định, nhưng mà, thủy chung vẫn phải dùng máu làm đại g ía.

Hắn còn gánh vác lấy quá nhiều, có quá nhiều trách nhiệm, Tử Huyên thật không dám nghĩ, nếu như hắn xảy ra chuyện mình phải làm gì mới có thể đền bù tất cả đây, tuy biết rõ, hắn sẽ không để cho mẹ con mình đền bù cái gì cả.

- Ha ha, không phải đã sớm nói với ngươi sao, ta có nắm chắc. . . .

Thần Dạ cố nén đau đớn trấn an cười nói.

Về phần cái gọi là nắm chắc kia đến cùng có bao nhiêu, chỉ có chính hắn mới biết được, vì thuyết phục Tử Huyên đáp ứng hắn mạo hiểm lần này, chuyến đi Hắc Long Sơn đã bị hắn khoa trương thêm rất nhiều.

Bằng không, với tâm tính của Tử Huyên tuyệt sẽ không đáp ứng!

May mà, tuy rằng khoa trương một ít, nhưng vào thời khắc mấu chốt, Hắc Long lực lượng kích phát ra quá nhiều, thương thế nghiêm trọng không sai, nhưng dù sao cũng bảo trụ được một mạng, mặc dù như thế, nhưng Thần Dạ lúc này vẫn còn sợ hãi!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc môt vị cao thủ cảnh giới Lực Huyền thất trọng buông tha cho lòng muốn sống, muốn toàn lực đánh chết địch nhân, loại uy lực này tuyệt đối cực kỳ đáng sợ.

Đến lúc này Thần Dạ vẫn còn nhớ rõ, khi đao mang màu xanh da trời kia và Hắc Long hư ảnh chỉ dây dưa một lát đã cưỡng ép đánh tan, sau đó đánh tan huyền khí bình chướng của bản thân, lực lượng còn thừa lại đều đổ lên người mình, loại đau nhức kia trước kia Thần Dạ chưa bao giờ cảm nhận được cả.

Đó không chỉ là thân thể trải nghiệm tư vị kề cận cái chết, mà hồn phách cơ hồ cũng bị hủy diệt trong nháy mắt. . . . Thần Dạ thậm chí cho rằng, nếu như không phải mình Hồn Biến, hơn nữa cũng đạt tới giai đoạn Sơ Hình đỉnh phong thì lúc đó mặc dù thân thể mình vẫn còn, nhưng hồn phách sẽ cực kỳ nguy hiểm. . . .

- Ngươi hảo hảo chữa thương, ta đi ra ngoài trước!

Tử Huyên lau đi nước mắt, quay người bước ra ngoài.

Thần Dạ gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến gì đó, lập tức nói ra:

- Tử Huyên, một hai ngày này Khiếu Lôi Tông có thể sẽ có chút loạn, cẩn thận ứng phó, nếu như bọn hắn hoài nghi đến nơi này, dù muốn điều tra cái gì thì cứ để mặc cho bọn hắn tiến vào, ngàn vạn đừng cự tuyệt.

Tử Huyên vội vã nói:

- Thế sao được?

- Không việc gì đâu, để bọn hắn tra, cũng không tra được chút dấu vết nào đâu!

. . . . .

Toàn bộ Khiếu Lôi Tông, thoáng cái giống như quả boom bị đốt lên vậy, cái chết của Ngũ trưởng lão dùng tốc độ như gió cuốn truyền khắp sơn mạch, khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ, chấn kinh.

Ngay tại Khiếu Lôi Sơn Mạch, Ngũ trưởng lão quyền cao chức trọng, tu vị cường đại, rõ ràng vô thanh vô tức bị người giết. . . . Sau khi khiếp sợ qua đi, cảm xúc sợ hãi cũng dần lan tràn ra.

Nhưng khiến cho mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn chính là, đối với cái chết của Ngũ trưởng lão, cao thủ trong tông chỉ phái ra sư trưởng của từng người để an ủi mọi người, cũng không đại phát lôi đình như trong tưởng tượng, đừng nói là bắt hung thủ, ngay cả kiểm tra theo lệ cũng không đi làm, phảng phất người chết đi chỉ là tôm tép nhãi nhép vậy.

Khi tin tức kia từ miệng Tử Huyên nói cho Thần Dạ biết, hắn không khỏi cười nhạt một tiếng, đồng thời, giữa lông mày cũng có chút ngưng trọng, trong Khiếu Lôi Tông quả nhiên là năng nhân bối xuất.

Giống trống khua chiên điều tra hung thủ, cố nhiên sẽ có hiệu quả trấn an phần đông đệ tử, nếu cẩn thận đi thăm dò, nói không chừng, còn có thể khiến cho hung thủ dưới tình thế cấp bách, tự lộ ra dấu vết.

Nhưng nếu vậy cũng sẽ khiến hung thủ chính diện đánh một trận với Khiếu Lôi Tông!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0