Cảm ngộ.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Phong Ma lập tức cười nói:
- Ngươi sao biết hắn nói như vậy không phải đang gây sức ép nguy cơ cho chúng ta?
- Ách.
Thần Dạ ngẩn người, suy nghĩ một lát và cười lên, nói:
- Xem ra ta thật sự bị áp lực quá lâu, đã xem nhẹ bản chất ban đầu rồi.
- Ta trải qua chuyện căn cơ bị phế, trong mấy năm đó vượt qua trong bóng tối, mặc dù khi đó người bắt mẫu thân của ta đi và căn cơ bị phế ta cũng không sợ hãi, đạt được Cổ Đế truyền thừa, một đường từ Đại Hoa hoàng triều đi đến bây giờ, trong đó trải qua nhiều lần sinh tử nhưng ta vẫn thản nhiên đối mặt, không nghĩ tới hôm nay trong nội tâm của ta lại xuất hiện tâm lý sợ hãi.
- Đó là bởi vì chúng ta chênh lệch với nam tử trẻ tuổi kia quá lớn, cho nên mang áp lực lớn tới vô cùng, ở trước mặt hắn, sợ hãi là quá bình thường, chúng ta nếu cái gì cũng không sợ, chúng ta chính là thần.
Phong Ma cười khôi hài, ánh mắt nhìn qua Liễu Nghiên, một lát sau hỏi:
- Thần Dạ, tiếp theo tính toán làm cái gì bây giờ?
Bất kể như thế nào, nam tử trẻ tuổi đã xuất hiện, áp lực này đã xuất hiện, những chuyện này sau đó phải đối mặt, tránh cũng không thể tránh, tuy nhiên kém hôm nay quá lớn.
- Đợi Liễu cô nương sau khi tỉnh lại, chúng ta sẽ đi tới Táng Thiên Cốc, Tử Huyên đang chờ ở đó.
Lời này nói ra thì sắc mặt Thần Dạ đột nhiên đại biến, cùng lúc đó Phong Ma cũng cũng biến sắc.
Tiến vào nơi này, tính toán thời gian trước sau tổng cộng đã gần ba năm, thời gian ba năm không có tin tức, trong mắt người bên ngoài, Táng Hồn sơn mạch chính là tuyệt địa thế gian, người ở bên ngoài trong nội tâm cho rằng ba người đã chết.
Kết quả này Tử Huyên làm sao đối mặt đây?
- Thần Dạ, thực xin lỗi.
Phong Ma nặng nề nói ra.
Hắn và Liễu Nghiên tại Táng Hồn sơn mạch ở thời gian càng lâu, phu thê bọn họ nương tựa lẫn nhau mới miễn cưỡng sống qua một cửa lại một cửa, nhưng dù là như vậy Liễu Nghiên trước sau vận dụng thiên thánh thân thể khiến sinh mệnh xói mòn, mạng không còn lâu, tâm của Phong Ma mỗi ngày đau đớn như bị kim đâm.
Đau đớn này người ngoài khó mà hiểu nổi, thế nhưng mà Phong Ma lại có thể cảm động, phi thường rõ ràng trong lòng Tử Huyên hiện tại thống khổ thế nào.
Chính mình cuối cùng vẫn có thê tử bên người, mặc kệ cuối cùng Liễu Nghiên chết hay sống, chính mình tóm lại vẫn ở bên nàng tới cuối cùng, làm cho nàng có thể im lặng hạnh hạnh phúc phúc nhắm mắt trong lòng của hắn.
Thế nhưng mà Tử Huyên thì khác, nàng cho dù muốn tìm một chút hơi ấm của Thần Dạ dựa vào cũng không có, đau đớn này thấu tâm can, có lẽ ba năm qua đã đủ khiến Tử Huyên cảm thấy như vô số năm dài dằng dặc.
Thần Dạ phất phất tay, nói:
- Huynh đệ không cần nói xin lỗi, trong ba năm này là khổ Tử Huyên, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống rời đi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
Phong Ma im lặng lại, tuy có thể còn sống đi ra ngoài, nhưng mà Tử Huyên còn hay không thì chẳng ai cam đoan, ba năm trước đây Tử Huyên và Tử Huyên ba năm sau là giống như đúc.
Điểm này tin tưởng Thần Dạ trong nội tâm rất rõ ràng, hắn sẽ không nói là không muốn mình mang theo gánh nặng.
- Thần Dạ, ân tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Giống như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Phong Ma, Thần Dạ vỗ vai Phong Ma, nói ra:
- Thừa dịp linh hồn giới còn chưa vỡ tan hoàn toàn, năng lượng vẫn tồn tại, chúng ta nên tu luyện đi.
Nói xong cũng không cho Phong Ma nói thêm cái gì, Thần Dạ chợt ngồi xếp bằng xuống, Tiêu Hàn Thủy trước khi chết lưu lại cho hắn cảm ngộ, với Thần Dạ hiện tại mà nói quá quý giá.
Tiêu Hàn Thủy cũng đã tu luyện hồn biến tới đăng đường đỉnh phong, trong quá trình trùng kích đại thành thì vẫn lạc, xây dựng linh hồn giới vô số năm, mượn nhờ lực lượng linh hồn hội tụ đã giúp linh hồn của hắn đạt tới Đế cấp.
Cảm ngộ này của hắn chỉ sợ phóng nhãn cả thiên hạ, đều có thể xưng là độc nhất vô nhị.
Đã thất bại dưới thiên phạt lôi kiếp vẫn có thể bão tồn linh hồn thể, cũng đạt tới tầng thứ cao nhất, đây là trải qua khó có thể ngờ tới, Thần Dạ tin tưởng, nếu như hắn lĩnh ngộ đủ, bổn mạng hồn phách của bản thân sẽ tu luyện thuận lợi hơn nhiều.
Tâm thần chìm vào tu luyện, bao phủ hào quang mà Tiêu Hàn Thủy lưu lại, trong đó bộc phát hào quang chói mắt, hào quang này khiến tâm thần Thần Dạ giống như xuyên qua giới hạn thời không, thời điểm hào quang không còn chói mắt, xuất hiện trong tầm mắt là một thế giới mênh mông.
Vị trí trung tâm thế giới này có một đạo thân ảnh ngồi xếp bằng, đúng là Tiêu Hàn Thủy, nhưng thân ảnh ấy cũng không lớn, nó giống như đồng tử, là bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy.
Thần Dạ không cách nào cảm ứng được tu vị của bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy đạt tới loại tình trạng nào, nhưng có thể rõ ràng, bổn mạng hồn phách lúc này đã không giống bổn mạng hồn phách của hắn, toàn thân ngăm đen, hắn toàn thân tỏa ra khí tức màu tím nhạt dày đặc.
Bao phủ trong đó dùng bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy làm trung tâm, có thể cảm ứng được thiên địa linh khí dùng tốc độ cực nhanh rót vào người của hắn, muốn bao phủ bổn mạng hồn phách.
Đây là tu luyện bình thường, bổn mạng hồn phách của Thần Dạ cũng như thế, nhưng mà tốc độ hấp thi thiên địa linh khí không nhanh như vậy mà thôi.
Sau một giây thì Thần Dạ thình lình nhìn thấy cơ hồ tất cả thiên địa linh khí bao quanh bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy, trải qua khí tức màu tím nhạt loại bỏ, linh khí đầy trơi vậy mà nhanh chóng héo rũ như đóa hoa.
Thiên địa linh khí héo rũ tự nhiên không hấp thu, nhưng mà khí tức màu tím không có hấp thu thiên địa linh khí, mà là bao vây nó lại.
Hành động này làm cho Thần Dạ không rõ đang muốn làm gì.
Nhưng qua một lát thì hắn hiểu rõ, cơ hồ tất cả linh khí héo rũ bị khí tức màu tím bao bọc dần dần biến mất, nhưng mà trong quá trình biến mất đó, tâm thần có thể cảm ứng được dường như có một đáo linh khí tinh thuần chậm rãi chảy ra, sau đó mới bị bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy hấp thu.
- Thì ra là hấp thu tinh hoa, không đúng!
Tâm thần Thần Dạ lập tức chăm chú, nếu như muốn thiên địa linh khí càng thêm tinh thuần, điểm này thời điểm hấp thu luyện hóa hoàn toàn đều có thể làm được, không cần phiền toái như vậy.
Nhìn chằm chằm vào khí tức màu tím kia, cơ hồ tất cả thiên địa linh khí đều biến hóa như thế, Thần Dạ vẫn không thể tử đó cảm ngộ ra cái gì.
- Chẳng lẽ là mình đoán sai, có lẽ đây chính là phương pháp tu luyện của Tiêu Hàn Thủy.
Thần Dạ không ngừng tự hỏi, tâm thần của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy, vòng đi vòng lại như thế, một lần một lần diễn biến phương pháp tu luyện, khí tức màu tím dường như hấp thu linh khí tinh thuần càng ngày càng nhiều, dần dần cũng biến thành nồng đậm hơn nhiều.
Mà nồng đậm này giống như muốn cứng lại, rung động từng đoàn từng đoàn như sóng nước.
- Ngươi sao biết hắn nói như vậy không phải đang gây sức ép nguy cơ cho chúng ta?
- Ách.
Thần Dạ ngẩn người, suy nghĩ một lát và cười lên, nói:
- Xem ra ta thật sự bị áp lực quá lâu, đã xem nhẹ bản chất ban đầu rồi.
- Ta trải qua chuyện căn cơ bị phế, trong mấy năm đó vượt qua trong bóng tối, mặc dù khi đó người bắt mẫu thân của ta đi và căn cơ bị phế ta cũng không sợ hãi, đạt được Cổ Đế truyền thừa, một đường từ Đại Hoa hoàng triều đi đến bây giờ, trong đó trải qua nhiều lần sinh tử nhưng ta vẫn thản nhiên đối mặt, không nghĩ tới hôm nay trong nội tâm của ta lại xuất hiện tâm lý sợ hãi.
- Đó là bởi vì chúng ta chênh lệch với nam tử trẻ tuổi kia quá lớn, cho nên mang áp lực lớn tới vô cùng, ở trước mặt hắn, sợ hãi là quá bình thường, chúng ta nếu cái gì cũng không sợ, chúng ta chính là thần.
Phong Ma cười khôi hài, ánh mắt nhìn qua Liễu Nghiên, một lát sau hỏi:
- Thần Dạ, tiếp theo tính toán làm cái gì bây giờ?
Bất kể như thế nào, nam tử trẻ tuổi đã xuất hiện, áp lực này đã xuất hiện, những chuyện này sau đó phải đối mặt, tránh cũng không thể tránh, tuy nhiên kém hôm nay quá lớn.
- Đợi Liễu cô nương sau khi tỉnh lại, chúng ta sẽ đi tới Táng Thiên Cốc, Tử Huyên đang chờ ở đó.
Lời này nói ra thì sắc mặt Thần Dạ đột nhiên đại biến, cùng lúc đó Phong Ma cũng cũng biến sắc.
Tiến vào nơi này, tính toán thời gian trước sau tổng cộng đã gần ba năm, thời gian ba năm không có tin tức, trong mắt người bên ngoài, Táng Hồn sơn mạch chính là tuyệt địa thế gian, người ở bên ngoài trong nội tâm cho rằng ba người đã chết.
Kết quả này Tử Huyên làm sao đối mặt đây?
- Thần Dạ, thực xin lỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Ma nặng nề nói ra.
Hắn và Liễu Nghiên tại Táng Hồn sơn mạch ở thời gian càng lâu, phu thê bọn họ nương tựa lẫn nhau mới miễn cưỡng sống qua một cửa lại một cửa, nhưng dù là như vậy Liễu Nghiên trước sau vận dụng thiên thánh thân thể khiến sinh mệnh xói mòn, mạng không còn lâu, tâm của Phong Ma mỗi ngày đau đớn như bị kim đâm.
Đau đớn này người ngoài khó mà hiểu nổi, thế nhưng mà Phong Ma lại có thể cảm động, phi thường rõ ràng trong lòng Tử Huyên hiện tại thống khổ thế nào.
Chính mình cuối cùng vẫn có thê tử bên người, mặc kệ cuối cùng Liễu Nghiên chết hay sống, chính mình tóm lại vẫn ở bên nàng tới cuối cùng, làm cho nàng có thể im lặng hạnh hạnh phúc phúc nhắm mắt trong lòng của hắn.
Thế nhưng mà Tử Huyên thì khác, nàng cho dù muốn tìm một chút hơi ấm của Thần Dạ dựa vào cũng không có, đau đớn này thấu tâm can, có lẽ ba năm qua đã đủ khiến Tử Huyên cảm thấy như vô số năm dài dằng dặc.
Thần Dạ phất phất tay, nói:
- Huynh đệ không cần nói xin lỗi, trong ba năm này là khổ Tử Huyên, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống rời đi, đó chính là hạnh phúc lớn nhất của nàng.
Phong Ma im lặng lại, tuy có thể còn sống đi ra ngoài, nhưng mà Tử Huyên còn hay không thì chẳng ai cam đoan, ba năm trước đây Tử Huyên và Tử Huyên ba năm sau là giống như đúc.
Điểm này tin tưởng Thần Dạ trong nội tâm rất rõ ràng, hắn sẽ không nói là không muốn mình mang theo gánh nặng.
- Thần Dạ, ân tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng.
Giống như nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Phong Ma, Thần Dạ vỗ vai Phong Ma, nói ra:
- Thừa dịp linh hồn giới còn chưa vỡ tan hoàn toàn, năng lượng vẫn tồn tại, chúng ta nên tu luyện đi.
Nói xong cũng không cho Phong Ma nói thêm cái gì, Thần Dạ chợt ngồi xếp bằng xuống, Tiêu Hàn Thủy trước khi chết lưu lại cho hắn cảm ngộ, với Thần Dạ hiện tại mà nói quá quý giá.
Tiêu Hàn Thủy cũng đã tu luyện hồn biến tới đăng đường đỉnh phong, trong quá trình trùng kích đại thành thì vẫn lạc, xây dựng linh hồn giới vô số năm, mượn nhờ lực lượng linh hồn hội tụ đã giúp linh hồn của hắn đạt tới Đế cấp.
Cảm ngộ này của hắn chỉ sợ phóng nhãn cả thiên hạ, đều có thể xưng là độc nhất vô nhị.
Đã thất bại dưới thiên phạt lôi kiếp vẫn có thể bão tồn linh hồn thể, cũng đạt tới tầng thứ cao nhất, đây là trải qua khó có thể ngờ tới, Thần Dạ tin tưởng, nếu như hắn lĩnh ngộ đủ, bổn mạng hồn phách của bản thân sẽ tu luyện thuận lợi hơn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tâm thần chìm vào tu luyện, bao phủ hào quang mà Tiêu Hàn Thủy lưu lại, trong đó bộc phát hào quang chói mắt, hào quang này khiến tâm thần Thần Dạ giống như xuyên qua giới hạn thời không, thời điểm hào quang không còn chói mắt, xuất hiện trong tầm mắt là một thế giới mênh mông.
Vị trí trung tâm thế giới này có một đạo thân ảnh ngồi xếp bằng, đúng là Tiêu Hàn Thủy, nhưng thân ảnh ấy cũng không lớn, nó giống như đồng tử, là bổn mạng hồn phách của Tiêu Hàn Thủy.
Thần Dạ không cách nào cảm ứng được tu vị của bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy đạt tới loại tình trạng nào, nhưng có thể rõ ràng, bổn mạng hồn phách lúc này đã không giống bổn mạng hồn phách của hắn, toàn thân ngăm đen, hắn toàn thân tỏa ra khí tức màu tím nhạt dày đặc.
Bao phủ trong đó dùng bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy làm trung tâm, có thể cảm ứng được thiên địa linh khí dùng tốc độ cực nhanh rót vào người của hắn, muốn bao phủ bổn mạng hồn phách.
Đây là tu luyện bình thường, bổn mạng hồn phách của Thần Dạ cũng như thế, nhưng mà tốc độ hấp thi thiên địa linh khí không nhanh như vậy mà thôi.
Sau một giây thì Thần Dạ thình lình nhìn thấy cơ hồ tất cả thiên địa linh khí bao quanh bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy, trải qua khí tức màu tím nhạt loại bỏ, linh khí đầy trơi vậy mà nhanh chóng héo rũ như đóa hoa.
Thiên địa linh khí héo rũ tự nhiên không hấp thu, nhưng mà khí tức màu tím không có hấp thu thiên địa linh khí, mà là bao vây nó lại.
Hành động này làm cho Thần Dạ không rõ đang muốn làm gì.
Nhưng qua một lát thì hắn hiểu rõ, cơ hồ tất cả linh khí héo rũ bị khí tức màu tím bao bọc dần dần biến mất, nhưng mà trong quá trình biến mất đó, tâm thần có thể cảm ứng được dường như có một đáo linh khí tinh thuần chậm rãi chảy ra, sau đó mới bị bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy hấp thu.
- Thì ra là hấp thu tinh hoa, không đúng!
Tâm thần Thần Dạ lập tức chăm chú, nếu như muốn thiên địa linh khí càng thêm tinh thuần, điểm này thời điểm hấp thu luyện hóa hoàn toàn đều có thể làm được, không cần phiền toái như vậy.
Nhìn chằm chằm vào khí tức màu tím kia, cơ hồ tất cả thiên địa linh khí đều biến hóa như thế, Thần Dạ vẫn không thể tử đó cảm ngộ ra cái gì.
- Chẳng lẽ là mình đoán sai, có lẽ đây chính là phương pháp tu luyện của Tiêu Hàn Thủy.
Thần Dạ không ngừng tự hỏi, tâm thần của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào bổn mạng hồn phách Tiêu Hàn Thủy, vòng đi vòng lại như thế, một lần một lần diễn biến phương pháp tu luyện, khí tức màu tím dường như hấp thu linh khí tinh thuần càng ngày càng nhiều, dần dần cũng biến thành nồng đậm hơn nhiều.
Mà nồng đậm này giống như muốn cứng lại, rung động từng đoàn từng đoàn như sóng nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro