Chí tà. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Cái nhìn kia như đang nói cho mọi người, nó sẽ không dễ dàng bỏ qua cừu hận như vậy đâu....
Vô luận là người hay là sinh linh khác, phàm là đã có linh trí, đã có tư tưởng, vậy thì đều không thể nào đơn thuần như khi còn bé được.
Mà đối với hận ý của Tử Vong Hắc Báo Vương, nhưng người khác cũng không biết làm gì, nó không giết được bọn họ, nhưng người Vũ Bang dù dốc hết toàn lực cũng đừng mơ lưu được nó.
Bây giờ có thể sống sót rời đi, đối với mọi người Vũ Bang đã là chuyện cực kỳ may mắn phải cảm tạ trời đất rồi.
Đương nhiên, may mắn này đều là đến từ vị thiếu niên từ đầu đến cuối thần sắc vẫn bình thản kia, nếu không phải có hắn, hậu quả thật không thể lường được, bởi vậy, trong mắt bọn họ lộ ra một cổ lửa nóng nồng đậm.
Kể cả Liễu Chân trong đó, không ai ngờ tới thiếu niên thoạt nhìn có vài phần khôn khéo kia lại có thủ đoạn như thế, ngay cả Tử Vong Hắc Báo Vương cũng có thể dọa lui được.
- Tiểu huynh đệ, đa tạ! Đại ân lần này, về sau, vô luận tiểu huynh đệ có gì cần, cao thấp Vũ Bang ta dù muôn lần chết cũng không chối từ!
Liễu Chân ôm quyền, thành khẩn nói.
Nghe nói như thế, Thần Dạ gật đầu cười, tuy rằng song phương tiếp xúc thời gian ngắn ngủi, nhưng Thần Dạ cũng biết, Liễu Chân là một hán tử, những lời này chính là một lời hứa hẹn đối với hắn.
- Cảm ơn ngươi!
Làn gió thơm đập vào mặt, đúng là Liễu Nghiên xinh đẹp động lòng người kia, nàng lúc này chẳng những ánh mắt, mà lời nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều....
Thần Dạ cười cười, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên....
Một hồi cuồng phong cổ quái tự phía chân trời mãnh liệt cuốn qua, uy thế cũng không cường đại, nhưng trong cuồng phong kia lại có thêm khí tức khiến người tim đập nhanh.
Khí tức này thập phần khiến người khó chịu, nó lướt qua Thần Dạ cũng cảm thấy ngực phảng phất như bị búa tạ nện lấy, hô hấp lập tức không thoải mái, mà ngay cả hồn phách của hắn lúc này cũng như bị áp lực vô hình bao lấy, cực kỳ nặng nề.
Đáng sợ nhất chính là, Thần Dạ rõ ràng cảm giác được, sau khi khí tức này phát ra, máu huyết toàn thân hắn phảng phất như bị hấp dẫn nào đó, muốn phá thể mà ra, tán trong trời đất.
- Chẳng lẽ lại tới yêu thú cường đại nào đó?
Mọi người Vũ Bang không kịp thở một ngụm, lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Thần Dạ lơ đãng liếc Liễu Nghiên một cái, sâu trong đồng tử cả hai đều có vẻ khiếp sợ khó che dấu, bọn hắn cũng phân biệt xem hiểu nỗi khiếp sợ của đối phương.
Khí tức kia, tà ác tới cực điểm....
- Khặc khặ-x-xxxxx, lưỡng đầu Vương cấp yêu thú, một đám yêu thú bình thường, còn có thi thể yêu thú đầy đất, tuy rằng phẩm chất kém một chút, bất quá lại tươi mơi, cũng không tệ lắm!
Trong khí tức kia truyền đến một hồi tiếng cười to tà khí lẫm nhiên, chợt chỉ thấy, một bàn tay cực lớn màu xám trắng phá không mà hiện, cách không chụp lấy đám yêu thú đã rời đi xa.
Bàn tay màu xám trắng cực lớn cũng không trực tiếp rơi vào trên người lũ yêu thú, mà lơ lửng trên đỉnh đầu chúng, thình lình, phần đông yêu thú, kể cả Tử Vong Hắc Báo Vương và Đại Địa Bạo Hùng Vương thân thể đều kịch liệt rung động lắc lư, một lát sau, từ trên đỉnh đầu chúng, đạo đạo máu huyết cứ thể bị kéo ra khỏi cơ thể.
Bồng bồng bồng!
Tiếng ngã xuống đất liên tiếp vang vong, yêu thú đã mất đi máu huyết lập tức sinh cơ tiêu hết, mệnh quy đại địa!
Chỉ có Tử Vong Hắc Báo Vương kia là thủy chung vẫn còn tiếc nuối, trước khi chết, gian nan quay đầu lại nhìn đi, trong mắt đã không còn hàn mang ngày xưa, giờ chỉ còn vẻ không cam long.... Cùng với, khát vọng thật sâu !
Nó không cam lòng, Thần Dạ hiểu, khát vọng của nó là gì? Nơi mềm mại nhất trong lòng Thần Dạ liền bị rung động....
Cuồng phong vẫn còn, tà khí còn tràn ngập trong phương rừng rậm này, thi thể yêu thú đầy đất bị tà khí ăn mòn xong một thân máu huyết cũng như những yêu thú còn sống lúc trước, tất cả đều bị sinh sinh kéo ra khỏi thân thể, tràn vào trong cự thủ màu xám trắng kia.
Đây là thần thông bực nào?
Mọi người đều khiếp sợ, ánh mắt nguyên một đám đều lộ ra sợ hãi không cách nào hình dung, chỉ một bàn tay đã giết chết tất cả yêu thú một cách dễ dàng.
Nếu bàn tay này muốn giết bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn khó mà phản kháng được chút nào.
.
Yên tĩnh không tiêng động, sợ hãi vô biên bao phủ trong lòng mọi người, mỗi người, giờ phút này đều không dám tin nhìn vào cự thủ xám trắng kia.
Chỉ có hai người ngoại lệ, một là Thần Dạ, một người khác, chính là Liễu Nghiên!
Thần Dạ là bị ánh mắt trước khi chết của Tử Vong Hắc Báo Vương xúc động, không cam lòng kia, đại biểu cho Tử Vong Hắc Báo Vương thù lớn chưa trả, mà khát vọng, nó bị chết không rõ ràng, nó còn muốn tái chiến..., mặc dù vẫn không cách nào báo thù, nhưng chỉ cần còn đứng lấy, còn sống, như vậy thì vẫn còm hi vọng.
Hôm nay phải chết rồi, ngay cả hi vọng cũng không còn nữa.
Thân là cha mẹ, dù dốc hết toàn lực cũng phải vì con cái mưu cầu hạnh phúc cả đời! Vô luận là người hay là yêu, ở điểm này tất cả đều giống nhau, cha mẹ trong thiên hạ đều yêu thương con cái mình.
Cho nên, Tử Vong Hắc Báo Vương muốn báo thù, cho nên, sau khi nó không có bất kỳ hy vọng báo thù liền nhìn Thần Dạ với ánh mắt chờ mong..
Bởi vì, trước khi nó rời đi, từ trong lời mà thiếu niên này nói với nó, đã minh bạch, người thiếu niên này hiểu tâm tư nó, hiểu chấp nhất của nó.
Nếu ngươi đã hiểu, lúc ta sắp phải chết, lúc ta không cách nào hoàn thành tâm nguyện suốt đời mình được nữa, ngươi, có nguyện ý giúp ta hoàn thành không?
Thần Dạ chậm rãi đến trước người Tử Vong Hắc Báo Vương, khom người, nhẹ hỏi:
- Trừ khát vọng của ngươi ra, ngươi có còn lời gì muốn nói không?
Ánh mắt đã tan rã của Tử Vong Hắc Báo Vương đột nhiên một lần nữa ngưng tụ, nhìn Thần Dạ, bờ môi nó nhúc nhích, giống như thật muốn nói vài lời, nhưng dùng tu vi của nó, căn bản không thể mở miệng nói tiếng người được, tất cả lời muốn nói, cuối cùng nhất, cũng chỉ có thể biến thành tiếng gào rú vô lực.
Nhưng, Thần Dạ đã hiểu rõ ý nó, mở ra bàn tay, Long Nguyên hiện ra, sau đó nhẹ nói nói:
- Nó có thể để yêu linh của ngươi tạm thời cư trú trong đó, nếu sau nay ngươi có đại cơ duyên thì có lẽ còn có thể trọng sinh!
- Báo Vương, ngươi có kết cục như hôm nay, là ta một tay bố trí, trả lại tính mệnh cho ngươi và con ngươi, ta không làm được, ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi có hi vọng trọng sinh, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ!
Liễu Nghiên đi đến phía sau, nhỏ giọng nói.
Lông mày Thần Dạ bất giác nhíu chặt lại, không phải Liễu Nghiên đã nói sai, mà hiện giờ toàn thân nàng từ trong ra ngoài, lại hiện lên ra một đạo quang mang nhàn nhạt.
Lúc này hào quang bọc vào, Thần Dạ có thể cảm ứng được, khí tức Liễu Nghiên đã có biến hóa nho nhỏ.
Lời hai người khiến trong mắt Tử Vong Hắc Báo Vương có vô tận cảm kích, chợt thân hình run rẩy, ở trong mi tâm, một vòng bóng dáng vội lướt vào trong Long Nguyên, mà bản thể nó cũng lập tức bỏ mình.
Vô luận là người hay là sinh linh khác, phàm là đã có linh trí, đã có tư tưởng, vậy thì đều không thể nào đơn thuần như khi còn bé được.
Mà đối với hận ý của Tử Vong Hắc Báo Vương, nhưng người khác cũng không biết làm gì, nó không giết được bọn họ, nhưng người Vũ Bang dù dốc hết toàn lực cũng đừng mơ lưu được nó.
Bây giờ có thể sống sót rời đi, đối với mọi người Vũ Bang đã là chuyện cực kỳ may mắn phải cảm tạ trời đất rồi.
Đương nhiên, may mắn này đều là đến từ vị thiếu niên từ đầu đến cuối thần sắc vẫn bình thản kia, nếu không phải có hắn, hậu quả thật không thể lường được, bởi vậy, trong mắt bọn họ lộ ra một cổ lửa nóng nồng đậm.
Kể cả Liễu Chân trong đó, không ai ngờ tới thiếu niên thoạt nhìn có vài phần khôn khéo kia lại có thủ đoạn như thế, ngay cả Tử Vong Hắc Báo Vương cũng có thể dọa lui được.
- Tiểu huynh đệ, đa tạ! Đại ân lần này, về sau, vô luận tiểu huynh đệ có gì cần, cao thấp Vũ Bang ta dù muôn lần chết cũng không chối từ!
Liễu Chân ôm quyền, thành khẩn nói.
Nghe nói như thế, Thần Dạ gật đầu cười, tuy rằng song phương tiếp xúc thời gian ngắn ngủi, nhưng Thần Dạ cũng biết, Liễu Chân là một hán tử, những lời này chính là một lời hứa hẹn đối với hắn.
- Cảm ơn ngươi!
Làn gió thơm đập vào mặt, đúng là Liễu Nghiên xinh đẹp động lòng người kia, nàng lúc này chẳng những ánh mắt, mà lời nói cũng ôn nhu hơn rất nhiều....
Thần Dạ cười cười, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên....
Một hồi cuồng phong cổ quái tự phía chân trời mãnh liệt cuốn qua, uy thế cũng không cường đại, nhưng trong cuồng phong kia lại có thêm khí tức khiến người tim đập nhanh.
Khí tức này thập phần khiến người khó chịu, nó lướt qua Thần Dạ cũng cảm thấy ngực phảng phất như bị búa tạ nện lấy, hô hấp lập tức không thoải mái, mà ngay cả hồn phách của hắn lúc này cũng như bị áp lực vô hình bao lấy, cực kỳ nặng nề.
Đáng sợ nhất chính là, Thần Dạ rõ ràng cảm giác được, sau khi khí tức này phát ra, máu huyết toàn thân hắn phảng phất như bị hấp dẫn nào đó, muốn phá thể mà ra, tán trong trời đất.
- Chẳng lẽ lại tới yêu thú cường đại nào đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người Vũ Bang không kịp thở một ngụm, lập tức chuẩn bị sẵn sàng ứng chiến.
Thần Dạ lơ đãng liếc Liễu Nghiên một cái, sâu trong đồng tử cả hai đều có vẻ khiếp sợ khó che dấu, bọn hắn cũng phân biệt xem hiểu nỗi khiếp sợ của đối phương.
Khí tức kia, tà ác tới cực điểm....
- Khặc khặ-x-xxxxx, lưỡng đầu Vương cấp yêu thú, một đám yêu thú bình thường, còn có thi thể yêu thú đầy đất, tuy rằng phẩm chất kém một chút, bất quá lại tươi mơi, cũng không tệ lắm!
Trong khí tức kia truyền đến một hồi tiếng cười to tà khí lẫm nhiên, chợt chỉ thấy, một bàn tay cực lớn màu xám trắng phá không mà hiện, cách không chụp lấy đám yêu thú đã rời đi xa.
Bàn tay màu xám trắng cực lớn cũng không trực tiếp rơi vào trên người lũ yêu thú, mà lơ lửng trên đỉnh đầu chúng, thình lình, phần đông yêu thú, kể cả Tử Vong Hắc Báo Vương và Đại Địa Bạo Hùng Vương thân thể đều kịch liệt rung động lắc lư, một lát sau, từ trên đỉnh đầu chúng, đạo đạo máu huyết cứ thể bị kéo ra khỏi cơ thể.
Bồng bồng bồng!
Tiếng ngã xuống đất liên tiếp vang vong, yêu thú đã mất đi máu huyết lập tức sinh cơ tiêu hết, mệnh quy đại địa!
Chỉ có Tử Vong Hắc Báo Vương kia là thủy chung vẫn còn tiếc nuối, trước khi chết, gian nan quay đầu lại nhìn đi, trong mắt đã không còn hàn mang ngày xưa, giờ chỉ còn vẻ không cam long.... Cùng với, khát vọng thật sâu !
Nó không cam lòng, Thần Dạ hiểu, khát vọng của nó là gì? Nơi mềm mại nhất trong lòng Thần Dạ liền bị rung động....
Cuồng phong vẫn còn, tà khí còn tràn ngập trong phương rừng rậm này, thi thể yêu thú đầy đất bị tà khí ăn mòn xong một thân máu huyết cũng như những yêu thú còn sống lúc trước, tất cả đều bị sinh sinh kéo ra khỏi thân thể, tràn vào trong cự thủ màu xám trắng kia.
Đây là thần thông bực nào?
Mọi người đều khiếp sợ, ánh mắt nguyên một đám đều lộ ra sợ hãi không cách nào hình dung, chỉ một bàn tay đã giết chết tất cả yêu thú một cách dễ dàng.
Nếu bàn tay này muốn giết bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn khó mà phản kháng được chút nào.
.
Yên tĩnh không tiêng động, sợ hãi vô biên bao phủ trong lòng mọi người, mỗi người, giờ phút này đều không dám tin nhìn vào cự thủ xám trắng kia.
Chỉ có hai người ngoại lệ, một là Thần Dạ, một người khác, chính là Liễu Nghiên!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dạ là bị ánh mắt trước khi chết của Tử Vong Hắc Báo Vương xúc động, không cam lòng kia, đại biểu cho Tử Vong Hắc Báo Vương thù lớn chưa trả, mà khát vọng, nó bị chết không rõ ràng, nó còn muốn tái chiến..., mặc dù vẫn không cách nào báo thù, nhưng chỉ cần còn đứng lấy, còn sống, như vậy thì vẫn còm hi vọng.
Hôm nay phải chết rồi, ngay cả hi vọng cũng không còn nữa.
Thân là cha mẹ, dù dốc hết toàn lực cũng phải vì con cái mưu cầu hạnh phúc cả đời! Vô luận là người hay là yêu, ở điểm này tất cả đều giống nhau, cha mẹ trong thiên hạ đều yêu thương con cái mình.
Cho nên, Tử Vong Hắc Báo Vương muốn báo thù, cho nên, sau khi nó không có bất kỳ hy vọng báo thù liền nhìn Thần Dạ với ánh mắt chờ mong..
Bởi vì, trước khi nó rời đi, từ trong lời mà thiếu niên này nói với nó, đã minh bạch, người thiếu niên này hiểu tâm tư nó, hiểu chấp nhất của nó.
Nếu ngươi đã hiểu, lúc ta sắp phải chết, lúc ta không cách nào hoàn thành tâm nguyện suốt đời mình được nữa, ngươi, có nguyện ý giúp ta hoàn thành không?
Thần Dạ chậm rãi đến trước người Tử Vong Hắc Báo Vương, khom người, nhẹ hỏi:
- Trừ khát vọng của ngươi ra, ngươi có còn lời gì muốn nói không?
Ánh mắt đã tan rã của Tử Vong Hắc Báo Vương đột nhiên một lần nữa ngưng tụ, nhìn Thần Dạ, bờ môi nó nhúc nhích, giống như thật muốn nói vài lời, nhưng dùng tu vi của nó, căn bản không thể mở miệng nói tiếng người được, tất cả lời muốn nói, cuối cùng nhất, cũng chỉ có thể biến thành tiếng gào rú vô lực.
Nhưng, Thần Dạ đã hiểu rõ ý nó, mở ra bàn tay, Long Nguyên hiện ra, sau đó nhẹ nói nói:
- Nó có thể để yêu linh của ngươi tạm thời cư trú trong đó, nếu sau nay ngươi có đại cơ duyên thì có lẽ còn có thể trọng sinh!
- Báo Vương, ngươi có kết cục như hôm nay, là ta một tay bố trí, trả lại tính mệnh cho ngươi và con ngươi, ta không làm được, ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi có hi vọng trọng sinh, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ!
Liễu Nghiên đi đến phía sau, nhỏ giọng nói.
Lông mày Thần Dạ bất giác nhíu chặt lại, không phải Liễu Nghiên đã nói sai, mà hiện giờ toàn thân nàng từ trong ra ngoài, lại hiện lên ra một đạo quang mang nhàn nhạt.
Lúc này hào quang bọc vào, Thần Dạ có thể cảm ứng được, khí tức Liễu Nghiên đã có biến hóa nho nhỏ.
Lời hai người khiến trong mắt Tử Vong Hắc Báo Vương có vô tận cảm kích, chợt thân hình run rẩy, ở trong mi tâm, một vòng bóng dáng vội lướt vào trong Long Nguyên, mà bản thể nó cũng lập tức bỏ mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro