Chiến Phong Ma!
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Nếu hắn lựa chọn người thiếu niên này, như vậy người thiếu niên này nhất định có chỗ hơn người.
- Tiểu tử!
Thanh âm cả Chuông Viêm hơi hơi ngưng trọng một chút, hắn cũng không phải là loại ngu ngốc, cũng nghĩ đến chỗ mấu chốt, nhìn Thần Dạ mà hờ hững nói:
- Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân quả thật đáng giá tán dương, nhưng đừng bởi vì một nữ nhân mà vứt đi tính mạng của mình.
- Những thứ này không nhọc đến Chung bang chủ quan tâm.
Thần Dạ cười nói, không che giấu chút chán ghét nào của hắn đối với Chung gia phụ tử.
Nhìn bên trong nụ cười kia của Thần Dạ rõ ràng xen lẫn với một vẻ khác, dữ tợn ở trong mắt Chung Viêm liền bắt đầu nồng nặc lên, hắn liếm liếm miệng, ở trong thanh âm lạnh lùng liền là sát ý cùng nghiêm nghị quanh quẩn không tan biến.
- Đã như vậy... Phong Ma, liền giết tiểu tử này, cho hắn biết mạnh mẽ vì người xuất đầu là có kết quả không tốt gì.
Dứt lời Chung Viêm cùng Chung Vân liền lập tức rời khỏi sinh tử thai.
Mà ở lúc tiếng nói truyền ra, Sở Vô Ly trong khu nghỉ ngơi của sinh tử thai lơ đãng giật giật lông mày, nếu như giờ phút này có người chú ý đến hắn nhất định sẽ phát hiện ở trong mắt của hắn, Chung Viêm đã trở thành một người chết.
- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Đối diện, thanh âm của Phong Ma có chút khàn khàn.
Thần Dạ khẽ mỉm cười nói:
- Chắc hẳn hôm nay ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình, đúng không?
Phong Ma sững sờ một chút, không quá minh bạch Thần Dạ vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Toàn lực ứng phó!
- Tốt cho một cái toàn lực ứng phó!
Nụ cười của Thần Dạ bỗng nhiên trở nên lạnh băng rất nhiều, hắn bước nhanh vài bước cùng Phong Ma đối mặt, giữa hai người cơ hồ chỉ có khoảng cách một cánh tay.
Gần nhau như thế rõ ràng đều cảm nhận được hô hấp của đối phương.
- Phong Ma, sự tích của ngươi ta đã nghe Liễu Nghiên cô nương nhắc tới, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, ngươi có thể đạt đén thành tựu của ngày hôm nay, rất nhiều thiên tài ở trước mặt ngươi cũng không có nửa điểm ưu thế...
Thiên tài sở dĩ là thiên tài đó là bởi vì đi trên con đường thiên tài, nếu so với những người khác thì nhanh hơn rất nhiều.
Mà nay, con đường mà Phong Ma đi cũng không chậm hơn so với thiên tài!
Một người là thiên tài, một người là người bình thường, giữa hai người nhưng sáng tạo ra kỳ tích đồng dạng, như vậy, không nghi ngờ chút nào kỳ tích của người sau tất nhiên càng thêm sáng loáng cùng chú ý.
- Song...
Đầu của Thần Dạ hơi hơi tiến lên, cơ hồ là dán ở bên cạnh lỗ tai của Phong Ma, thanh âm kia vẻn vẹn là hai người mới có thể nghe thấy được:
- Ngươi trong mắt ta cũng là rất đáng thương, ngươi nên biết cuộc tỷ thí hôm nay đối với Liễu cô nương mà nói là có ý vị như thế nào, nhưng ngươi vẫn không chút do dự!
- Nói một phen như vậy cũng không phải là muốn khuấy động cảm xúc nội tâm của ngươi, lại càng không muốn để ngươi hạ thủ lưu tình, mà là muốn nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng!
Kèm theo hai chữ cuối cùng hạ xuống, một cỗ năng lượng huyền khí tinh thuần nhất thời từ trong cơ thể Thần Dạ dữ dội tuôn ra, chợt khí tức cường mãnh tịch quyển toàn trường!
Khí tức hùng hòn phát ra, cảm giác bị áp bách vô hình cũng là bắt đầu từ từ phát ra, những người cách sinh tử thai gần nhất kia có tu vi hơi yếu đều là cảm giác được hô hấp có chút khó khăn.
- Cảnh giới Trung Huyền nhất trọng!
Vô số đạo thanh âm kinh hô liền vang lên ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Thần Dạ đã từ lúc kinh ngạc ban đầu biến thành khiếp sợ thật sâu, quả nhiên Liễu Chân cũng không phải là người ngu xuẩn, thiếu niên mà hắn tìm đến cố nhiên trên tu vi còn thấp hơn Phong Ma một tầng, nhưng người nào cũng có thể tưởng tượng được một người thiếu niên như thế sao lại không có lá bài tẩy cường đại được?
Cuojc chiến đấu này chỉ sợ sẽ là càng thêm đặc sắc so với trong tưởng tượng trước đó rồi.
Vẻ mặt của phụ tử Chung Viêm kia âm thầm nhìn Liễu Chân, bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới người này cư nhiên cũng tìm tới một trợ thủ mạnh như thế, trước mắt hai cha con mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với Phong Ma nhưng mà trong tâm bọn họ cũng không phru nhận chuyện đã đi lệch hướng so với kế hoạch ban đầu của bọn họ.
- Liễu Chân chết tiệt!
Chung Viêm không nhịn được mà thầm mắng trong lòng.
Ánh mắt của Liễu Nghiên cũng là có chút phức tạp nhìn người ở trong tràng, nàng không phải là kinh ngạc về thực lực của Thần Dạ, tu vi của hắn nàng đã sớm biết, nàng là mượn lấy sự cường đại của Thiên Thánh chi thể mà nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người với nhau.
Liễu Nghiên không nghĩ tới trước lúc đại chiến, Thần Dạ lại đem chuyện của hắn nói cho Phong Ma...
Trong nội tâm nàng có phức tạp, quan tâm của Thần Dạ cũng làm cho nàng cảm động, song cuối cùng có một số việc không người nào có thể giải quyết được, chú định cả đời chính mình phải mang lấy tiếc nuối không nhỏ rời đi cái thế gian này.
Người không nhận ra ở trong toàn trường vẫn có thể thần sắc không đổi sợ rằng chỉ có một mình Phong Ma rồi.
Hắn nhìn Thần Dạ, bên cạnh khóe miệng không khỏi lướt ra nụ cười mà người khác không nhìn thấy được, một lát sau hắn nhẹ giọng nói:
- Đối thủ được đổi lại hôm nay, bất kể là ai ta cũng không nghi ngờ, người đó sẽ là một người dựa vào thủ đoạn hèn hạ mới có thể chiến thắng. Bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của Liễu Nghiên cô nương!
Nói xong một câu này, Phong Ma thở dài ra một hơi, điên cuồng trong ánh mắt kia vừa mới biến mất lập tức đề thăng tới đỉnh phong.
- Ta lấy tư chất bình phàm đi tới loại độ cao ngày hôm nay, nguyên từ trong nội tâm của ta kiên trì chẳng bao giờ biến hóa, bởi vì có loại kiên trì này ta mới chiến thắng được từng cái đối thủ.
Phong Ma hờ hững nói:
- Nếu như mất đi loại kiên trì này, Phong Ma cũng không phỉa là Phong Ma... Cho nên ở một thời điểm nào đó kiên trì của ta sẽ rất buồn cười, thậm chí sẽ thương tổn đến chính mình, nhưng ta cũng không muốn buông tha cho, bởi vì ta không muốn bị lạc mất chính mình.
- Về phần ta có xứng hay không, tiểu huynh đệ, sau khi đại chiến ta sẽ đích thân chứng minh cho ngươi xem.
- Oanh!
Một cỗ khí thế so với Thần Dạ còn mạnh hơn một phần dữ dội như gió thổi qua.
Hai đạo khí thế ở khoảng cách gần như thế bắt đầu dũng động, thế nhưng lại khiến cho không gian phạm vi mấy thước quanh thân hai người đều trở nên mơ hồ.
- Không hổ là m!
Khí thế của Trung Huyền nhị trọng cảnh giới, thành thật mà nói đã không cách nào ảnh hưởng đến Thần Dạ, song Phong Ma người cũng như tên, khí thế kia cũng như tên của hắn, xen lẫn ý vị điên cuồng cực đoan.
- Đến đây đi, đánh một trận!
Khí thế quanh thân Phong Ma giống như liệt diễm muốn nổ tung lên, sắc mặt điên cuồng, một quyền hướng về phía trước chậm rãi vươn ra.
Cùng lúc đó một quyền của Thần Dạ cũng là đánh ra ngoài.
- Tiểu tử!
Thanh âm cả Chuông Viêm hơi hơi ngưng trọng một chút, hắn cũng không phải là loại ngu ngốc, cũng nghĩ đến chỗ mấu chốt, nhìn Thần Dạ mà hờ hững nói:
- Tiểu tử, anh hùng cứu mỹ nhân quả thật đáng giá tán dương, nhưng đừng bởi vì một nữ nhân mà vứt đi tính mạng của mình.
- Những thứ này không nhọc đến Chung bang chủ quan tâm.
Thần Dạ cười nói, không che giấu chút chán ghét nào của hắn đối với Chung gia phụ tử.
Nhìn bên trong nụ cười kia của Thần Dạ rõ ràng xen lẫn với một vẻ khác, dữ tợn ở trong mắt Chung Viêm liền bắt đầu nồng nặc lên, hắn liếm liếm miệng, ở trong thanh âm lạnh lùng liền là sát ý cùng nghiêm nghị quanh quẩn không tan biến.
- Đã như vậy... Phong Ma, liền giết tiểu tử này, cho hắn biết mạnh mẽ vì người xuất đầu là có kết quả không tốt gì.
Dứt lời Chung Viêm cùng Chung Vân liền lập tức rời khỏi sinh tử thai.
Mà ở lúc tiếng nói truyền ra, Sở Vô Ly trong khu nghỉ ngơi của sinh tử thai lơ đãng giật giật lông mày, nếu như giờ phút này có người chú ý đến hắn nhất định sẽ phát hiện ở trong mắt của hắn, Chung Viêm đã trở thành một người chết.
- Tiểu huynh đệ, không biết ngươi xưng hô như thế nào?
Đối diện, thanh âm của Phong Ma có chút khàn khàn.
Thần Dạ khẽ mỉm cười nói:
- Chắc hẳn hôm nay ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình, đúng không?
Phong Ma sững sờ một chút, không quá minh bạch Thần Dạ vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Toàn lực ứng phó!
- Tốt cho một cái toàn lực ứng phó!
Nụ cười của Thần Dạ bỗng nhiên trở nên lạnh băng rất nhiều, hắn bước nhanh vài bước cùng Phong Ma đối mặt, giữa hai người cơ hồ chỉ có khoảng cách một cánh tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần nhau như thế rõ ràng đều cảm nhận được hô hấp của đối phương.
- Phong Ma, sự tích của ngươi ta đã nghe Liễu Nghiên cô nương nhắc tới, ta thừa nhận ngươi rất ưu tú, ngươi có thể đạt đén thành tựu của ngày hôm nay, rất nhiều thiên tài ở trước mặt ngươi cũng không có nửa điểm ưu thế...
Thiên tài sở dĩ là thiên tài đó là bởi vì đi trên con đường thiên tài, nếu so với những người khác thì nhanh hơn rất nhiều.
Mà nay, con đường mà Phong Ma đi cũng không chậm hơn so với thiên tài!
Một người là thiên tài, một người là người bình thường, giữa hai người nhưng sáng tạo ra kỳ tích đồng dạng, như vậy, không nghi ngờ chút nào kỳ tích của người sau tất nhiên càng thêm sáng loáng cùng chú ý.
- Song...
Đầu của Thần Dạ hơi hơi tiến lên, cơ hồ là dán ở bên cạnh lỗ tai của Phong Ma, thanh âm kia vẻn vẹn là hai người mới có thể nghe thấy được:
- Ngươi trong mắt ta cũng là rất đáng thương, ngươi nên biết cuộc tỷ thí hôm nay đối với Liễu cô nương mà nói là có ý vị như thế nào, nhưng ngươi vẫn không chút do dự!
- Nói một phen như vậy cũng không phải là muốn khuấy động cảm xúc nội tâm của ngươi, lại càng không muốn để ngươi hạ thủ lưu tình, mà là muốn nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không xứng!
Kèm theo hai chữ cuối cùng hạ xuống, một cỗ năng lượng huyền khí tinh thuần nhất thời từ trong cơ thể Thần Dạ dữ dội tuôn ra, chợt khí tức cường mãnh tịch quyển toàn trường!
Khí tức hùng hòn phát ra, cảm giác bị áp bách vô hình cũng là bắt đầu từ từ phát ra, những người cách sinh tử thai gần nhất kia có tu vi hơi yếu đều là cảm giác được hô hấp có chút khó khăn.
- Cảnh giới Trung Huyền nhất trọng!
Vô số đạo thanh âm kinh hô liền vang lên ngay sau đó, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Thần Dạ đã từ lúc kinh ngạc ban đầu biến thành khiếp sợ thật sâu, quả nhiên Liễu Chân cũng không phải là người ngu xuẩn, thiếu niên mà hắn tìm đến cố nhiên trên tu vi còn thấp hơn Phong Ma một tầng, nhưng người nào cũng có thể tưởng tượng được một người thiếu niên như thế sao lại không có lá bài tẩy cường đại được?
Cuojc chiến đấu này chỉ sợ sẽ là càng thêm đặc sắc so với trong tưởng tượng trước đó rồi.
Vẻ mặt của phụ tử Chung Viêm kia âm thầm nhìn Liễu Chân, bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới người này cư nhiên cũng tìm tới một trợ thủ mạnh như thế, trước mắt hai cha con mặc dù có lòng tin tuyệt đối đối với Phong Ma nhưng mà trong tâm bọn họ cũng không phru nhận chuyện đã đi lệch hướng so với kế hoạch ban đầu của bọn họ.
- Liễu Chân chết tiệt!
Chung Viêm không nhịn được mà thầm mắng trong lòng.
Ánh mắt của Liễu Nghiên cũng là có chút phức tạp nhìn người ở trong tràng, nàng không phải là kinh ngạc về thực lực của Thần Dạ, tu vi của hắn nàng đã sớm biết, nàng là mượn lấy sự cường đại của Thiên Thánh chi thể mà nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Nghiên không nghĩ tới trước lúc đại chiến, Thần Dạ lại đem chuyện của hắn nói cho Phong Ma...
Trong nội tâm nàng có phức tạp, quan tâm của Thần Dạ cũng làm cho nàng cảm động, song cuối cùng có một số việc không người nào có thể giải quyết được, chú định cả đời chính mình phải mang lấy tiếc nuối không nhỏ rời đi cái thế gian này.
Người không nhận ra ở trong toàn trường vẫn có thể thần sắc không đổi sợ rằng chỉ có một mình Phong Ma rồi.
Hắn nhìn Thần Dạ, bên cạnh khóe miệng không khỏi lướt ra nụ cười mà người khác không nhìn thấy được, một lát sau hắn nhẹ giọng nói:
- Đối thủ được đổi lại hôm nay, bất kể là ai ta cũng không nghi ngờ, người đó sẽ là một người dựa vào thủ đoạn hèn hạ mới có thể chiến thắng. Bởi vì ta tin tưởng ánh mắt của Liễu Nghiên cô nương!
Nói xong một câu này, Phong Ma thở dài ra một hơi, điên cuồng trong ánh mắt kia vừa mới biến mất lập tức đề thăng tới đỉnh phong.
- Ta lấy tư chất bình phàm đi tới loại độ cao ngày hôm nay, nguyên từ trong nội tâm của ta kiên trì chẳng bao giờ biến hóa, bởi vì có loại kiên trì này ta mới chiến thắng được từng cái đối thủ.
Phong Ma hờ hững nói:
- Nếu như mất đi loại kiên trì này, Phong Ma cũng không phỉa là Phong Ma... Cho nên ở một thời điểm nào đó kiên trì của ta sẽ rất buồn cười, thậm chí sẽ thương tổn đến chính mình, nhưng ta cũng không muốn buông tha cho, bởi vì ta không muốn bị lạc mất chính mình.
- Về phần ta có xứng hay không, tiểu huynh đệ, sau khi đại chiến ta sẽ đích thân chứng minh cho ngươi xem.
- Oanh!
Một cỗ khí thế so với Thần Dạ còn mạnh hơn một phần dữ dội như gió thổi qua.
Hai đạo khí thế ở khoảng cách gần như thế bắt đầu dũng động, thế nhưng lại khiến cho không gian phạm vi mấy thước quanh thân hai người đều trở nên mơ hồ.
- Không hổ là m!
Khí thế của Trung Huyền nhị trọng cảnh giới, thành thật mà nói đã không cách nào ảnh hưởng đến Thần Dạ, song Phong Ma người cũng như tên, khí thế kia cũng như tên của hắn, xen lẫn ý vị điên cuồng cực đoan.
- Đến đây đi, đánh một trận!
Khí thế quanh thân Phong Ma giống như liệt diễm muốn nổ tung lên, sắc mặt điên cuồng, một quyền hướng về phía trước chậm rãi vươn ra.
Cùng lúc đó một quyền của Thần Dạ cũng là đánh ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro