Chỗ của Kỳ Lân. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Làm sao mà chàng là người khách ?
Tử Huyên liếc mắt nhìn Thần Dạ thật thắm thiết, đương nhiên cũng không nói ra những lời trong lòng này. Với chút ý tứ biểu hiện ở trong mắt, nàng dịu dàng cười một tiếng rồi nói:
- Bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi, hai vị tiền bối có thể cũng sốt ruột . Thuận tiện nhìn một chút, đến tột cùng thời gian trôi qua theo tỉ lệ như thế nào.
- Hảo!
Thần Dạ cười đứng dậy, cầm lấy cánh tay như ngọn cỏ mềm mại không có xương đang chìa ra kia. Một lát sau, có Tử Huyên dẫn dắt cả hai song song biến mất khỏi chốn không gian.
- Công tử, minh chủ!
Trên đỉnh Tuyết Sơn, Trạc Ly thấy hai người vẹn toàn xuất hiện thì rốt cục không còn lo lắng . Băng Linh Hổ Giao vào giờ khắc này, bỗng nhiên thu nhỏ lại đôi mắt như chuông đồng .
Khi hai người biến mất thì liền biến mất trước mắt . Nhưng không một tiếng động, ngay cả chút ít dấu hiệu đều là chưa từng phát hiện, ngay cả khí tức của bọn họ đều không thể cảm ứng được.
Cái đó còn có thể coi như làm đột ngột, cho nên Băng Linh Hổ Giao không kịp chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, dẫu đã tập trung cao độ mà hắn vẫn không hề nhận thấy được bọn họ xuất hiện như thế nào. . . .
Mặc dù hiện nay Tử Huyên, tu vi đã cao hơn chính mình, nhưng việc không một tiếng động này thì có phần cũng thật là đáng sợ.
- Khiến cho hai vị tiền bối lo lắng , là cái sai của ta .
Thần Dạ cười một tiếng, từ trên nét mặt của Băng Linh Hổ Giao là đã được biết, chốn không gian kia có khả năng ẩn núp không giống người thường. Cái này có thể coi như là lại thêm một đại con bài chưa lật của Tử Huyên .
Nhưng lập tức, trên mặt Thần Dạ cũng là không chút khách khí thoáng hiện ra một vẻ kinh ngạc .
Ở trong không gian kia, hắn tu luyện trong thời gian suốt mười ngày. Mà trong thế giới thực tế, thời gian mới chỉ đã qua ba ngày. Nói cách khác, không gian kia có tốc độ thời gian trôi qua, so sánh với thực tế thì đã vượt qua mức một so sánh ba!
Mà cái này, vẫn chỉ là tình huống không gian chưa từng đích thực hoàn thiện . Vậy một khi hoàn thiện , liệu có đạt mức một so sánh năm, thậm chí càng kỳ quái hơn hay không ?
Có không gian này , một đám người Dạ Minh tu luyện. . . . Nghĩ đến đây, bàn tay kia của Thần Dạ kìm lòng không đậu liền nắm chặt . Như thế đã là có thêm cho đám người của mình một sự dư thừa thời gian. Áp lực do Tà Đế Điện, cùng với hai tộc Thiên, Liễu mang lại liền nhỏ đi rất nhiều a!
Nếu như, Tử Huyên hiện tại đã là tốt đẹp vô sự, vậy thì tất cả, không biết có phải hoàn mỹ đến đâu.
Tử Huyên!
Ánh mắt Thần Dạ bỗng nhiên phát lạnh mà nói:
- Trạc Ly tiền bối, mang chúng ta đi đến chỗ tộc Kỳ Lân đi !
- Hảo, công tử, minh chủ, Hổ Giao huynh, theo ta!
Lúc này một nhóm bốn đạo thân ảnh nhanh như tia chớp lập tức bay theo hướng xuống dưới chân Tuyết Sơn .
Đến sau khi bóng dáng của bọn họ rời khỏi đỉnh Tuyết Sơn , thì ở nơi này có một chấn động kịch liệt lập tức bùng phát ra. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh núi Tuyết Sơn kia đang có vô số lớp băng đang nhanh chóng hòa tan thành nước. Bão tuyết đầy trời cùng gió lạnh thấu xương phảng phất đi ngược lại Thiên đạo qui luật, dĩ nhiên không hề có quy tắc đang tùy tiện tràn ngập ở trong không gian này.
- Biểu hiện như vậy, chẳng lẽ là đang đưa tiễn Thiên Địa Huyền Hoàng Quả sao?
Khẽ cất tiếng cười, sau khi tốc độ đi tới thoáng qua cũng đã trở nên nhanh hơn. Những điều này đối với Thần Dạ mà nói thì đều không quan trọng và cũng không có bất cứ ý nghĩa . Hiện tại, hắn chỉ lo lắng cho Tử Huyên.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Có Băng Linh Hổ Giao là địa đầu xà , con đường quay về tất nhiên đi lại càng trót lọt hơn. Không được bao lâu thì đã xuống tới chân núi Tuyết Sơn, sau đó tuân theo phương hướng mà Trạc Ly chỉ, mọi người lướt về con đường hướng tới phương xa .
Chỉ là, vừa mới rời khỏi phạm vi Đại Tuyết Sơn không được bao lâu, thì trên bầu trời bỗng đột nhiên có những cụm mây đen khổng lồ, xuất hiện đen ngòm . Từng đạo hồ quang màu bạc chỉ sau nháy mắt từ hồ quang đã bắt đầu hình thành vòng xoáy mây đen, chúng như những đạo ngân xà xuất hiện .
- Đây là Thiên Phạt Lôi Kiếp!
Dưới Lôi Kiếp đáng sợ kia, Thần Dạ cùng Tử Huyên, cùng với Trạc Ly, đều là cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm. Chỉ có điều là, Lôi Kiếp thực sự không phải là đến đây để nhằm vào bọn họ . Khí tức nguy hiểm cũng không hề bao phủ bọn họ.
Băng Linh Hổ Giao bước ra một bước, cùng với khí tức của hắn lan tràn đi ra ngoài , vòng xoáy mây đen bỗng đột nhiên bắt đầu xoay tròn rất nhanh .
Ở trong Tuyết Sơn , mượn được khí tức của Thiên Địa Huyền Hoàng Quả mà khiến cho Thiên Phạt Lôi Kiếp đều là chưa từng cảm ứng được sự tồn tại của Băng Linh Hổ Giao. Mà nay rời khỏi Tuyết Sơn, cũng không có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả, cho nên Thiên Phạt Lôi Kiếp liền tự nhiên xuất hiện.
Liếc mắt nhìn trong không trung, Thần Dạ thu hồi ánh mắt. Với tu vi cảnh giới Thiên Huyền đi độ qua Thiên Phạt Lôi Kiếp, mặc dù bởi vì tu vi của Băng Linh Hổ Giao sẽ làm cho khó khăn của lần độ kiếp này sẽ gia tăng lên rất nhiều . Nhưng thực lực của Băng Linh Hổ Giao cùng với nhiều năm trông chừng ở núi này như vậy , khiến cho Thần Dạ không cần lo lắng nó sẽ không qua được lần độ kiếp này .
Coi như đến cuối cùng gặp rất nhiều khó khăn thì cũng không phải còn có chính mình và Tử Huyên ở đây sao. Cuối cùng cũng không đến mức khiến cho Băng Linh Hổ Giao gặp họa dưới Thiên Phạt Lôi Kiếp này .
Mà thực lực của Băng Linh Hổ Giao cũng đủ dũng mãnh, hồi đó đánh một trận đã để cho bản thân Thần Dạ được lĩnh giáo. Hiện tại hắn đã đạt tới Thiên Huyền Nhị Trọng, ngoài ra hấp thu thêm khí tức sinh mệnh làm cho thân thể hắn cùng với thực lực cũng không còn giống như lúc mới gặp .
Thiên Phạt Lôi Kiếp lần này đây mặc dù vô cùng đáng sợ , Băng Linh Hổ Giao lại cũng vượt qua không phải quá gian nan. Đến khi từng đạo Lôi Đình Chi Lực kia, mắt thấy vô phương rung chuyển được bóng dáng khổng lồ ở phía dưới thì nó đã tiến tới ngưng tụ thành một đạo sấm sét Lôi Đình to chừng ngàn trượng từ trong vòng xoáy mây đen trực tiếp nện lên trên người Băng Linh Hổ Giao . Sau khi tản mát ra toàn bộ uy lực thì một vùng đen ngòm kia liền từ từ tiêu tan đi.
Mặt đất phía dưới đã là hoàn toàn bừa bãi thê thảm không nỡ nhìn, trong ánh hồ quang toát ra , mắt thường có thể thấy được thân thể cao lớn của Băng Linh Hổ Giao kia, liền từ từ nhỏ đi ở trong công kích của Lôi Đình này. Cùng lúc đó, hắn đang từ từ chuyển sang Hóa Hình .
Đến cuối cùng, sau khi toàn bộ quầng ánh sáng bạc tiêu tan đi liền có một bóng người khôi ngô xuất hiện ở trong mắt Thần Dạ bọn họ. Thân hình này đương nhiên là so ra kém cao lớn , không khổng lồ như Băng Linh Hổ Giao trước đây. Có điều so với Thần Dạ và Trạc Ly thì vẫn cứ là cao lớn hơn rất nhiều.
Tử Huyên liếc mắt nhìn Thần Dạ thật thắm thiết, đương nhiên cũng không nói ra những lời trong lòng này. Với chút ý tứ biểu hiện ở trong mắt, nàng dịu dàng cười một tiếng rồi nói:
- Bây giờ chúng ta đi ra ngoài đi, hai vị tiền bối có thể cũng sốt ruột . Thuận tiện nhìn một chút, đến tột cùng thời gian trôi qua theo tỉ lệ như thế nào.
- Hảo!
Thần Dạ cười đứng dậy, cầm lấy cánh tay như ngọn cỏ mềm mại không có xương đang chìa ra kia. Một lát sau, có Tử Huyên dẫn dắt cả hai song song biến mất khỏi chốn không gian.
- Công tử, minh chủ!
Trên đỉnh Tuyết Sơn, Trạc Ly thấy hai người vẹn toàn xuất hiện thì rốt cục không còn lo lắng . Băng Linh Hổ Giao vào giờ khắc này, bỗng nhiên thu nhỏ lại đôi mắt như chuông đồng .
Khi hai người biến mất thì liền biến mất trước mắt . Nhưng không một tiếng động, ngay cả chút ít dấu hiệu đều là chưa từng phát hiện, ngay cả khí tức của bọn họ đều không thể cảm ứng được.
Cái đó còn có thể coi như làm đột ngột, cho nên Băng Linh Hổ Giao không kịp chuẩn bị tâm lý. Tuy nhiên, dẫu đã tập trung cao độ mà hắn vẫn không hề nhận thấy được bọn họ xuất hiện như thế nào. . . .
Mặc dù hiện nay Tử Huyên, tu vi đã cao hơn chính mình, nhưng việc không một tiếng động này thì có phần cũng thật là đáng sợ.
- Khiến cho hai vị tiền bối lo lắng , là cái sai của ta .
Thần Dạ cười một tiếng, từ trên nét mặt của Băng Linh Hổ Giao là đã được biết, chốn không gian kia có khả năng ẩn núp không giống người thường. Cái này có thể coi như là lại thêm một đại con bài chưa lật của Tử Huyên .
Nhưng lập tức, trên mặt Thần Dạ cũng là không chút khách khí thoáng hiện ra một vẻ kinh ngạc .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở trong không gian kia, hắn tu luyện trong thời gian suốt mười ngày. Mà trong thế giới thực tế, thời gian mới chỉ đã qua ba ngày. Nói cách khác, không gian kia có tốc độ thời gian trôi qua, so sánh với thực tế thì đã vượt qua mức một so sánh ba!
Mà cái này, vẫn chỉ là tình huống không gian chưa từng đích thực hoàn thiện . Vậy một khi hoàn thiện , liệu có đạt mức một so sánh năm, thậm chí càng kỳ quái hơn hay không ?
Có không gian này , một đám người Dạ Minh tu luyện. . . . Nghĩ đến đây, bàn tay kia của Thần Dạ kìm lòng không đậu liền nắm chặt . Như thế đã là có thêm cho đám người của mình một sự dư thừa thời gian. Áp lực do Tà Đế Điện, cùng với hai tộc Thiên, Liễu mang lại liền nhỏ đi rất nhiều a!
Nếu như, Tử Huyên hiện tại đã là tốt đẹp vô sự, vậy thì tất cả, không biết có phải hoàn mỹ đến đâu.
Tử Huyên!
Ánh mắt Thần Dạ bỗng nhiên phát lạnh mà nói:
- Trạc Ly tiền bối, mang chúng ta đi đến chỗ tộc Kỳ Lân đi !
- Hảo, công tử, minh chủ, Hổ Giao huynh, theo ta!
Lúc này một nhóm bốn đạo thân ảnh nhanh như tia chớp lập tức bay theo hướng xuống dưới chân Tuyết Sơn .
Đến sau khi bóng dáng của bọn họ rời khỏi đỉnh Tuyết Sơn , thì ở nơi này có một chấn động kịch liệt lập tức bùng phát ra. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đỉnh núi Tuyết Sơn kia đang có vô số lớp băng đang nhanh chóng hòa tan thành nước. Bão tuyết đầy trời cùng gió lạnh thấu xương phảng phất đi ngược lại Thiên đạo qui luật, dĩ nhiên không hề có quy tắc đang tùy tiện tràn ngập ở trong không gian này.
- Biểu hiện như vậy, chẳng lẽ là đang đưa tiễn Thiên Địa Huyền Hoàng Quả sao?
Khẽ cất tiếng cười, sau khi tốc độ đi tới thoáng qua cũng đã trở nên nhanh hơn. Những điều này đối với Thần Dạ mà nói thì đều không quan trọng và cũng không có bất cứ ý nghĩa . Hiện tại, hắn chỉ lo lắng cho Tử Huyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Có Băng Linh Hổ Giao là địa đầu xà , con đường quay về tất nhiên đi lại càng trót lọt hơn. Không được bao lâu thì đã xuống tới chân núi Tuyết Sơn, sau đó tuân theo phương hướng mà Trạc Ly chỉ, mọi người lướt về con đường hướng tới phương xa .
Chỉ là, vừa mới rời khỏi phạm vi Đại Tuyết Sơn không được bao lâu, thì trên bầu trời bỗng đột nhiên có những cụm mây đen khổng lồ, xuất hiện đen ngòm . Từng đạo hồ quang màu bạc chỉ sau nháy mắt từ hồ quang đã bắt đầu hình thành vòng xoáy mây đen, chúng như những đạo ngân xà xuất hiện .
- Đây là Thiên Phạt Lôi Kiếp!
Dưới Lôi Kiếp đáng sợ kia, Thần Dạ cùng Tử Huyên, cùng với Trạc Ly, đều là cảm ứng được một cỗ khí tức nguy hiểm. Chỉ có điều là, Lôi Kiếp thực sự không phải là đến đây để nhằm vào bọn họ . Khí tức nguy hiểm cũng không hề bao phủ bọn họ.
Băng Linh Hổ Giao bước ra một bước, cùng với khí tức của hắn lan tràn đi ra ngoài , vòng xoáy mây đen bỗng đột nhiên bắt đầu xoay tròn rất nhanh .
Ở trong Tuyết Sơn , mượn được khí tức của Thiên Địa Huyền Hoàng Quả mà khiến cho Thiên Phạt Lôi Kiếp đều là chưa từng cảm ứng được sự tồn tại của Băng Linh Hổ Giao. Mà nay rời khỏi Tuyết Sơn, cũng không có Thiên Địa Huyền Hoàng Quả, cho nên Thiên Phạt Lôi Kiếp liền tự nhiên xuất hiện.
Liếc mắt nhìn trong không trung, Thần Dạ thu hồi ánh mắt. Với tu vi cảnh giới Thiên Huyền đi độ qua Thiên Phạt Lôi Kiếp, mặc dù bởi vì tu vi của Băng Linh Hổ Giao sẽ làm cho khó khăn của lần độ kiếp này sẽ gia tăng lên rất nhiều . Nhưng thực lực của Băng Linh Hổ Giao cùng với nhiều năm trông chừng ở núi này như vậy , khiến cho Thần Dạ không cần lo lắng nó sẽ không qua được lần độ kiếp này .
Coi như đến cuối cùng gặp rất nhiều khó khăn thì cũng không phải còn có chính mình và Tử Huyên ở đây sao. Cuối cùng cũng không đến mức khiến cho Băng Linh Hổ Giao gặp họa dưới Thiên Phạt Lôi Kiếp này .
Mà thực lực của Băng Linh Hổ Giao cũng đủ dũng mãnh, hồi đó đánh một trận đã để cho bản thân Thần Dạ được lĩnh giáo. Hiện tại hắn đã đạt tới Thiên Huyền Nhị Trọng, ngoài ra hấp thu thêm khí tức sinh mệnh làm cho thân thể hắn cùng với thực lực cũng không còn giống như lúc mới gặp .
Thiên Phạt Lôi Kiếp lần này đây mặc dù vô cùng đáng sợ , Băng Linh Hổ Giao lại cũng vượt qua không phải quá gian nan. Đến khi từng đạo Lôi Đình Chi Lực kia, mắt thấy vô phương rung chuyển được bóng dáng khổng lồ ở phía dưới thì nó đã tiến tới ngưng tụ thành một đạo sấm sét Lôi Đình to chừng ngàn trượng từ trong vòng xoáy mây đen trực tiếp nện lên trên người Băng Linh Hổ Giao . Sau khi tản mát ra toàn bộ uy lực thì một vùng đen ngòm kia liền từ từ tiêu tan đi.
Mặt đất phía dưới đã là hoàn toàn bừa bãi thê thảm không nỡ nhìn, trong ánh hồ quang toát ra , mắt thường có thể thấy được thân thể cao lớn của Băng Linh Hổ Giao kia, liền từ từ nhỏ đi ở trong công kích của Lôi Đình này. Cùng lúc đó, hắn đang từ từ chuyển sang Hóa Hình .
Đến cuối cùng, sau khi toàn bộ quầng ánh sáng bạc tiêu tan đi liền có một bóng người khôi ngô xuất hiện ở trong mắt Thần Dạ bọn họ. Thân hình này đương nhiên là so ra kém cao lớn , không khổng lồ như Băng Linh Hổ Giao trước đây. Có điều so với Thần Dạ và Trạc Ly thì vẫn cứ là cao lớn hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro