Chui vào trong tháp. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Thần Dạ vẫn là Thần Dạ, thế
nhưng tất cả mọi người nhìn hắn đều có thể nhận thấy được, Thần Dạ hiện
tại so cùng chính hắn trước đây thì đã có sự khác biệt rất lớn.
Thân người,Long Hồn!
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời thét dài. Nhưng tiếng thét kia đều tựa như một con rồng gầm giận dữ !
Trong cơn tức giận hạ, người trẻ tuổi nhẹ nhàng cất tiếng cười.Nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự hung ác và điên cuồng:
- Tà Vọng, hôm nay, trước hết phải trả lại cho ngươi đầy đủ mọi nỗi đau khổ mà ngươi gia tăng trên thân thể của ta !
- Đao lại đây !
Quầng sáng trắng bay lướt đến. Nó hóa làm Thiên Đao nằm yên trong lòng bàn tay Thần Dạ.Mà khi giọng nói đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì cả người Thần Dạ,giờ này khắc này, đều tựa như Thiên Đao.Toàn thân hắn tản ra đủ để thay đổi hướng gió thổi đến.
Hiện tại, Thần Dạ tức là Thiên Đao, Thiên Đao chính là bản thân hắn!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thần Dạ nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. Ở trên cánh tay hắn đã thấy xuất hiện những vết nứt, có những giọt máu tươi nhè nhẹ ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Rất hiển nhiên, mặc dù mức độ dũng mãnh thân thể của hắn gia tăng không ít, thế nhưng cũng không chống đỡ nổi sự cắn trả của lực lượng mượn Thiên Đao và nhân thân Long Hồn sau khi đồng thời thi triển chúng.
Có điều những thứ này đều đã không còn nằm trong sự chú ý của Thần Dạ.Ý nghĩ duy nhất quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là lưu lại Tà Vọng. Ngoại trừ cái đó ra, không còn suy nghĩ nào khác !
- Phá Diệt Đao..
Người trẻ tuổi hóa thành tia chớp lướt đi ra xa. Đao trong tay hắn nổi giận chém tới về hướng kẻ ở xa xa với tà khí ngập trời.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Đao mang mấy trăm trượng từ trên chín tầng trời giáng xuống giống như dải Ngân Hà rơi từ tít trên cao. Một lực lượng hủy diệt bá đạo cơ hồ chém hết tất cả vật chất trong không gian, thậm chí ngay cả không gian này đều phảng phất bị chém thành hai mảnh.
Một kích đẩy lui Tần Tân Nguyệt, bóng dáng Tà Vọng liền bật lui lại. Sau khi hắn dựa vào tu vi cường đại của bản thân để thoát khỏi sự giam cầm của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp,lúc này mới nhìn đao mang kia xé gió truy kích đến với sắc mặt lo âu.
Tà Vọng đã cho là, hắn đã không còn khinh thường người thanh niên này. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện chính mình vẫn cứ sai lầm.
Một đao lúc nãy kia rõ ràng đã là cực hạn của người thanh niên này. Sau đó chính mình đã mạnh mẽ đánh tan tác nó, còn người trẻ tuổi đã trọng thương. Vậy sao hắn còn có thể tiếp tục thi triển ra một kích càng cường đại hơn.
Mà một kích này rõ ràng đã khiến cho Tà Vọng cảm giác được có sự nguy hiểm.
Có lẽ, chỉ dựa vào cái này thì vẫn còn vô phương làm cho chính mình có nguy cơ đến tính mạng.Tuy nhiên, đằng sau một kích này lại vẫn còn cao thủ Hoàng Huyền ở bên cạnh nhìn chằm chằm cùng với Thiết Tháp kỳ quái kia....
Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình Tà Vọng bỗng đột nhiên sụt đến mức thấp nhất.Đồng thời với sắc mặt cực kì nặng trĩu, hai tay của hắn nhanh chóng huy động. Từ trong cơ thể hắn lập tức có tà khí càng đậm đặc hơn tuôn trào dữ dội ra, rồi lập tức chúng dung hợp cùng với tà khí ở quanh thân Tà Vọng.
- Ong ong.
Tầng mây tà khí khổng lồ bỗng đột nhiên bắt đầu dao động.Sau đó lấy mắt thường có thể thấy được chúng đang ngưng tụ co rút thu nhỏ lại. Trong thời gian chỉ ngắn ngủi không được mấy lần hô hấp,tà khí tràn ngập cả bầu trời này đều biến mất, rồi thay vào đó là một bàn tay che trời vô cùng lớn lao trôi nổi ở trước người Tà Vọng.
- Tà Đế Chi Nộ ( cơn giận của Tà Đế).
Tà Vọng bỗng đột nhiên quát lên chói tai. Lúc bàn tay hắn nắm chặt thì bàn tay che trời với tà khí kinh người kia giận dữ đánh ra.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Cả thiên địa này đều là bởi vì một chưởng đó mà bắt đầu quay cuồng kịch liệt. Cùng lúc đó, rõ ràng có thể thấy được trên gương mặt Tà Vọng xuất hiện ra một vệt trắng bệch. Hiển nhiên, đối với hắn mà nói, để thi triển một chưởng này thì tiêu hao là cực kỳ lớn.
Mà nhìn kỹ bàn tay kia, thì thấy nó không ngờ lại cực kì hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Màu xám trên bề mặt của nó có vẻ rất thâm thúy, liếc mắt nhìn vào nó liền cơ hồ có loại cảm giác ngay cả tâm thần đều là bị nó thu hút điên cuồng vào đó.
Chẳng những là tâm thần, mà Thần Dạ đều cảm giác thấy toàn bộ máu huyết của chính mình phảng phất đều cứ như thế mà bị hấp dẫn vào đó.
Sự thực cũng là như thế.
Vào lúc bàn tay che trời kia xẹt qua bầu trời,thì tất cả những người của Thiên Kiếm Môn có thương tích tại thân đang ở trên mặt đất, bọn họ không thể kháng cự. Bao nhiêu máu huyết trong cơ thể đúng là hóa thành một dòng máu tươi, rồi cứ như vậy bị bàn tay kia hút vào trong đó. Còn những người đó chính là trực tiếp hóa thành một khối thây khô đáng sợ.
Mà những người đã sớm chết thì càng dứt khoát hơn, máu huyết như mũi tên trực tiếp bắn lên hòa tan vào lòng bàn tay trong không trung.
Khi khoảnh khắc này bắt đầu, thì bàn tay màu xám đã trở thành chưởng màu đỏ tươi. Mùi vị máu tươi nồng đậm bao trùm tà khí nên khi cảm ứng thì thấy nó trở nên càng gian ác hơn càng đáng sợ hơn....
Ba người Niệm Thần càng lùi xa hơn. Mà Niệm Thần mặc dù trọng thương, nhưng có Thiên Đạo Chi Lực bảo vệ nên vẫn không bị hút đi máu huyết.Nhưng sau khi thấy được cảnh tượng thảm thiết này thì Niệm Thần rốt cục đã hiểu. Có lẽ đúng là sự tàn nhẫn dường này, mới là nguyên nhân đưa đến vô số năm trước đây, Cổ Đế đã liên hợp cùng ba vị đại đế khác, cùng với sinh linh cả thiên hạ đều phải đánh một trận cùng Tà Đế Điện.
Lý Thừa Huân và Tiết Khải mắt nhìn chằm chằm máu huyết của mình bị hút hết, sức sống đang tiêu tan rất nhanh.Ở trong con ngươiđã không còn thần sắc của bọn họ lập tức tuôn ra nỗi ân hận vô cùng vô tận.
Nếu như không phải bọn hắn, thì Thiên Kiếm Môn của chính mình đây, ngày hôm nay làm sao có thể rơi vào kết cục diệt môn.Thậm chí ngay cả một người sống đều không chạy thoát được.
Nhưng bọn họ cũng quên,tất cả, nếu như không phải là bọn hắn có dã tâm cao hơn thực lực của bản thân thì căn bản không có khả năng phát sinh những việc như thế này. Đương nhiên, vào lúc Tà Vọng tìm tới Thiên Kiếm Môn thì tất cả, bao gồm Lý Thừa Huân và Tiết Khải ở trong đó đã tự nhiên vô phương kháng cự.
Cái này chính là nỗi xót xa, buồn đau vì thực lực không bằng người.
Con đường võ đạo nhìn thì như rực rỡ đủ mọi sắc màu. Nhưng trên thực tế, con đường này đều là được làm từ xương trắng và máu tươi mà thành, một chút xíu may mắn cũng sẽ không tồn tại.
Hiện tại trong cả vùng núi, số người xem kể ra đã không còn nhiều lắm. Do sự chú ý có hạn, từ trên trời cao, một đao một chưởng kia mang khí thế thề phải phá vỡ chốn thiên địa này liền cứ ầm ầm va đập vào nhau.
Từng đạo sóng năng lượng khổng lồ cơ hồ trăm trượng giống như thực chất khuếch tán ra từ chỗ va đập.Do loại năng lượng rung động đáng sợ này khuếch tán,vào lúc này bầu trời vốn cũng đã không còn chắc chắn liền trông thảm thiết hơn.
Thân người,Long Hồn!
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời thét dài. Nhưng tiếng thét kia đều tựa như một con rồng gầm giận dữ !
Trong cơn tức giận hạ, người trẻ tuổi nhẹ nhàng cất tiếng cười.Nhưng trong nụ cười lại hàm chứa sự hung ác và điên cuồng:
- Tà Vọng, hôm nay, trước hết phải trả lại cho ngươi đầy đủ mọi nỗi đau khổ mà ngươi gia tăng trên thân thể của ta !
- Đao lại đây !
Quầng sáng trắng bay lướt đến. Nó hóa làm Thiên Đao nằm yên trong lòng bàn tay Thần Dạ.Mà khi giọng nói đột nhiên trở nên mạnh mẽ thì cả người Thần Dạ,giờ này khắc này, đều tựa như Thiên Đao.Toàn thân hắn tản ra đủ để thay đổi hướng gió thổi đến.
Hiện tại, Thần Dạ tức là Thiên Đao, Thiên Đao chính là bản thân hắn!
Chỉ trong một cái chớp mắt, Thần Dạ nhẹ nhàng giơ cánh tay lên. Ở trên cánh tay hắn đã thấy xuất hiện những vết nứt, có những giọt máu tươi nhè nhẹ ri rỉ thẩm thấu ra ngoài. Rất hiển nhiên, mặc dù mức độ dũng mãnh thân thể của hắn gia tăng không ít, thế nhưng cũng không chống đỡ nổi sự cắn trả của lực lượng mượn Thiên Đao và nhân thân Long Hồn sau khi đồng thời thi triển chúng.
Có điều những thứ này đều đã không còn nằm trong sự chú ý của Thần Dạ.Ý nghĩ duy nhất quanh quẩn ở trong đầu hắn chính là lưu lại Tà Vọng. Ngoại trừ cái đó ra, không còn suy nghĩ nào khác !
- Phá Diệt Đao..
Người trẻ tuổi hóa thành tia chớp lướt đi ra xa. Đao trong tay hắn nổi giận chém tới về hướng kẻ ở xa xa với tà khí ngập trời.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đao mang mấy trăm trượng từ trên chín tầng trời giáng xuống giống như dải Ngân Hà rơi từ tít trên cao. Một lực lượng hủy diệt bá đạo cơ hồ chém hết tất cả vật chất trong không gian, thậm chí ngay cả không gian này đều phảng phất bị chém thành hai mảnh.
Một kích đẩy lui Tần Tân Nguyệt, bóng dáng Tà Vọng liền bật lui lại. Sau khi hắn dựa vào tu vi cường đại của bản thân để thoát khỏi sự giam cầm của Thiên Địa Hồng Hoang Tháp,lúc này mới nhìn đao mang kia xé gió truy kích đến với sắc mặt lo âu.
Tà Vọng đã cho là, hắn đã không còn khinh thường người thanh niên này. Thế nhưng lúc này hắn phát hiện chính mình vẫn cứ sai lầm.
Một đao lúc nãy kia rõ ràng đã là cực hạn của người thanh niên này. Sau đó chính mình đã mạnh mẽ đánh tan tác nó, còn người trẻ tuổi đã trọng thương. Vậy sao hắn còn có thể tiếp tục thi triển ra một kích càng cường đại hơn.
Mà một kích này rõ ràng đã khiến cho Tà Vọng cảm giác được có sự nguy hiểm.
Có lẽ, chỉ dựa vào cái này thì vẫn còn vô phương làm cho chính mình có nguy cơ đến tính mạng.Tuy nhiên, đằng sau một kích này lại vẫn còn cao thủ Hoàng Huyền ở bên cạnh nhìn chằm chằm cùng với Thiết Tháp kỳ quái kia....
Vừa nghĩ đến điều này, tâm tình Tà Vọng bỗng đột nhiên sụt đến mức thấp nhất.Đồng thời với sắc mặt cực kì nặng trĩu, hai tay của hắn nhanh chóng huy động. Từ trong cơ thể hắn lập tức có tà khí càng đậm đặc hơn tuôn trào dữ dội ra, rồi lập tức chúng dung hợp cùng với tà khí ở quanh thân Tà Vọng.
- Ong ong.
Tầng mây tà khí khổng lồ bỗng đột nhiên bắt đầu dao động.Sau đó lấy mắt thường có thể thấy được chúng đang ngưng tụ co rút thu nhỏ lại. Trong thời gian chỉ ngắn ngủi không được mấy lần hô hấp,tà khí tràn ngập cả bầu trời này đều biến mất, rồi thay vào đó là một bàn tay che trời vô cùng lớn lao trôi nổi ở trước người Tà Vọng.
- Tà Đế Chi Nộ ( cơn giận của Tà Đế).
Tà Vọng bỗng đột nhiên quát lên chói tai. Lúc bàn tay hắn nắm chặt thì bàn tay che trời với tà khí kinh người kia giận dữ đánh ra.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Cả thiên địa này đều là bởi vì một chưởng đó mà bắt đầu quay cuồng kịch liệt. Cùng lúc đó, rõ ràng có thể thấy được trên gương mặt Tà Vọng xuất hiện ra một vệt trắng bệch. Hiển nhiên, đối với hắn mà nói, để thi triển một chưởng này thì tiêu hao là cực kỳ lớn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà nhìn kỹ bàn tay kia, thì thấy nó không ngờ lại cực kì hoàn mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Màu xám trên bề mặt của nó có vẻ rất thâm thúy, liếc mắt nhìn vào nó liền cơ hồ có loại cảm giác ngay cả tâm thần đều là bị nó thu hút điên cuồng vào đó.
Chẳng những là tâm thần, mà Thần Dạ đều cảm giác thấy toàn bộ máu huyết của chính mình phảng phất đều cứ như thế mà bị hấp dẫn vào đó.
Sự thực cũng là như thế.
Vào lúc bàn tay che trời kia xẹt qua bầu trời,thì tất cả những người của Thiên Kiếm Môn có thương tích tại thân đang ở trên mặt đất, bọn họ không thể kháng cự. Bao nhiêu máu huyết trong cơ thể đúng là hóa thành một dòng máu tươi, rồi cứ như vậy bị bàn tay kia hút vào trong đó. Còn những người đó chính là trực tiếp hóa thành một khối thây khô đáng sợ.
Mà những người đã sớm chết thì càng dứt khoát hơn, máu huyết như mũi tên trực tiếp bắn lên hòa tan vào lòng bàn tay trong không trung.
Khi khoảnh khắc này bắt đầu, thì bàn tay màu xám đã trở thành chưởng màu đỏ tươi. Mùi vị máu tươi nồng đậm bao trùm tà khí nên khi cảm ứng thì thấy nó trở nên càng gian ác hơn càng đáng sợ hơn....
Ba người Niệm Thần càng lùi xa hơn. Mà Niệm Thần mặc dù trọng thương, nhưng có Thiên Đạo Chi Lực bảo vệ nên vẫn không bị hút đi máu huyết.Nhưng sau khi thấy được cảnh tượng thảm thiết này thì Niệm Thần rốt cục đã hiểu. Có lẽ đúng là sự tàn nhẫn dường này, mới là nguyên nhân đưa đến vô số năm trước đây, Cổ Đế đã liên hợp cùng ba vị đại đế khác, cùng với sinh linh cả thiên hạ đều phải đánh một trận cùng Tà Đế Điện.
Lý Thừa Huân và Tiết Khải mắt nhìn chằm chằm máu huyết của mình bị hút hết, sức sống đang tiêu tan rất nhanh.Ở trong con ngươiđã không còn thần sắc của bọn họ lập tức tuôn ra nỗi ân hận vô cùng vô tận.
Nếu như không phải bọn hắn, thì Thiên Kiếm Môn của chính mình đây, ngày hôm nay làm sao có thể rơi vào kết cục diệt môn.Thậm chí ngay cả một người sống đều không chạy thoát được.
Nhưng bọn họ cũng quên,tất cả, nếu như không phải là bọn hắn có dã tâm cao hơn thực lực của bản thân thì căn bản không có khả năng phát sinh những việc như thế này. Đương nhiên, vào lúc Tà Vọng tìm tới Thiên Kiếm Môn thì tất cả, bao gồm Lý Thừa Huân và Tiết Khải ở trong đó đã tự nhiên vô phương kháng cự.
Cái này chính là nỗi xót xa, buồn đau vì thực lực không bằng người.
Con đường võ đạo nhìn thì như rực rỡ đủ mọi sắc màu. Nhưng trên thực tế, con đường này đều là được làm từ xương trắng và máu tươi mà thành, một chút xíu may mắn cũng sẽ không tồn tại.
Hiện tại trong cả vùng núi, số người xem kể ra đã không còn nhiều lắm. Do sự chú ý có hạn, từ trên trời cao, một đao một chưởng kia mang khí thế thề phải phá vỡ chốn thiên địa này liền cứ ầm ầm va đập vào nhau.
Từng đạo sóng năng lượng khổng lồ cơ hồ trăm trượng giống như thực chất khuếch tán ra từ chỗ va đập.Do loại năng lượng rung động đáng sợ này khuếch tán,vào lúc này bầu trời vốn cũng đã không còn chắc chắn liền trông thảm thiết hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro