Cô phong, đại điện.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Ở trong cẩn thận như vậy, một đường đi qua ngược lại là không xuất hiện phiền toái gì, để cho Thần Dạ rất nhanh liền lướt tới một phương khu vực.
Song còn không đợi hắn tiếp tục đi về phía trước, thời điểm tới một khu vực khác, từ phía trước hắn có một đạo lực lượng vô hình chợt dữ dội mà lướt đến, nhìn thì cũng không kinh người lại để cho cả lông tơ cả người Thần Dạ lập tức dựng thẳng.
Thần Dạ không nghi ngờ chút nào, nếu như bị chính diện đánh tới, cho dù độ cường hãn của thân thể hắn không tệ chỉ sợ cũng phải rơi vào kết quả hôi phi yên diệt.
- Chuyện gì xảy ra?
Thần Dạ lấy làm kinh hãi, thân hình nhanh chóng hướng về một bên lướt đi, nhưng không nghĩ tới hắn trái né phải tránh như thế nào, đạo lực lượng vô hình kia phảng phất đã đem hắn khóa chặt lại, tránh né không được!
Thần Dạ cắn răng một cái, nếu tránh không được như vậy... Hai cánh tay kia nhanh chóng lộ ra, nắm ngón tay nắm chặt, lực lượng toàn thân tụ lại ở trong bàn tay, một giây sau nặng nề oanh ra.
- Oành!
Thanh âm trầm thấp vang lên, thân ảnh của Thần Dạ trực tiếp bị đánh bay, nặng nề hướng về phía sau bay tới, một ngụm tiên huyết phun ra ngoài. Vẻn vẹn chỉ là một chút như vậy liền đã để cho hắn bị thương không nhẹ.
Bất quá Thần Dạ cũng là cảm ứng được cỗ lực lượng vô hình kia sau khi đem hắn chấn trở lại trong khu vực liền là biến mất không thấy, hết sức đột ngột.
- Chẳng lẽ là không muốn để cho ta rời đi chỗ này?
Nhìn qua vùng đất quanh thân, thần sắc Thần Dạ trở nên cực kỳ cổ quái! Hắn chưa từng nghe Phong Ma nói qua, trong Truyền Thừa Chi Địa lại có chuyện như vậy...
Xoát!
Sau khi đình trệ một lát, thân hình Thần Dạ lại lần nữa bắn nhanh về trước, cũng không lâu lắm, lại một lần nữa xuất hiện ở khu vực biên giới.
Oanh!
Quả nhiên, lại có một cổ lực đạo vô hình tuôn ra như thiểm điện, bức bay Thần Dạ ra ngoài sau đó lại quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa.
- Con bà nó!
Thần Dạ nhịn không được thầm mắng, thân ảnh lại động, nhưng lại thay đổi phương hướng, xông thẳng ra khu vực bên ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thần Dạ đã bay về với tốc độ còn nhanh hơn. . .
Cứ tiếp tục như thế nhiều lần, phàm là Thần Dạ muốn rời đi sẽ liền có một đạo lực lượng vô hình cường đại từ hư không truyền ra.
- Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta phải vĩnh viễn ở lại chỗ này sao?
Thần Dạ sắc mặt lạnh lạnh, hắn tự nhiên tin tưởng Phong Ma và Liễu Nghiên sẽ không hại hắn, nhưng giờ lại có điều cổ quái, rất có thể là do Truyền Thừa Chi Địa bị cưỡng ép xé rách một đạo khe hở để hắn đi vào gây ra.
- Chủ nhân, tiến đến trung tâm đi!
Trong khi Thần Dạ đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể rời đi, thanh âm Đao Linh đột nhiên vang vọng trong đầu.
Thần Dạ ngẩn người, chợt không chút nghĩ ngợi, thân hình lướt động, dựa theo lời Đao Linh bắn nhanh đến nơi trung tâm nhất.
Ở bên ngoài Truyền Thừa Chi Địa nhìn phiến hòn đảo này diện tích cũng không lớn lắm, nhưng trong đó lại có Động Thiên khác, dùng tốc độ của Thần Dạ hiện giờ cũng phải mất cả nửa ngày mới đến được vùng trung tâm nhất
Mà cái gọi là vùng trung tâm nhất, Thần Dạ cũng không biết, đến cùng có phải là ở chính trung tâm hay không, nhưng giờ hắn nhìn thấy phía trước, rốt cục cũng xuất hiện một chỗ có phong cách khác hẳn những nơi khác.
Trên đảo tự nhiên phải có tùng lâm sơn thạch rậm rạp, mặc dù không hề có nước biển ở bên ngoài bàng bạc gào thét, nhưng lại có một cổ cuồng phong như gió biển gào thét cuốn khắp mỗi một ngóc ngách trên đảo.
Nhưng ở chỗ này, tùng lâm sơn thạch lại biến mất, cuồng phong cũng không dám tới gần, chỉ ở ở bên ngoài vài trăm mét hóa thành khí lưu, dung trong trời đất.
Một cổ cảm giác ngưng tụ hạo hãn như Thiên Địa quanh quẩn ở trên trời, khiến người vừa tới đây sẽ trực tiếp sinh ra một cổ cảm giác nhỏ bé, thậm chí như không tồn tại.
Trong đó, mặc dù không có loại bá đạo như lần đầu Thần Dạ tiến vào Cổ Đế Điện, nhưng lại có khí khái vô thượng dám cùng Thiên Địa tranh phong.
Trong tầm mắt Thần Dạ có một tòa cô phong màu xanh ngạo nghễ mà đứng, cô phong dốc đứng, không có đường nào để leo lên cả.
Ánh mắt tiếp tục dời đi, chỉ thấy trên cô phong, một tòa đại điện thanh sắc im im lặng lặng đứng sừng sững ở đó, tựa hồ như từ hằng cổ đến nay vẫn thế.
Thần Dạ ánh mắt phức tạp nhìn tòa Thanh Sắc Đại Điện cô tịch trên đỉnh núi kia, hắn tuy rằng không rõ ràng lắm đại điện này đến cùng đại biểu cho gì, nhưng lại rõ ràng, ở đây, nhất định chính là chỗ hạch tâm của phiến Truyền Thừa Chi Địa này.
Nói cách khác, tất cả những thứ mà Phong Ma đạt được, đều là từ trong đại điện này mà ra, mà chủ nhân trước kia của Tam Túc Hỏa Long cũng đã từng dùng tòa điện này làm phủ.
Nơi này, đã từng là nơi sinh hoạt và tu luyện của một vị tuyệt thế cao thủ.
Thần Dạ tin tưởng, chủ nhân của Thanh Sắc Đại Điện ở trong thời đại kia nhất định là một trong những viên Minh Châu chói mắt nhất!
Nhân vật bực này, rõ ràng cũng vẫn lạc, hơn nữa, từ trong lời nói chuyện giữa Tam Túc Hỏa Long và Đao Linh, Thần Dạ có thể nghe ra, cái gọi là vẫn lạc cũng không phải là tuổi thọ đã đến lúc phải vẫn lạc, mà là. . . .
Thần Dạ thật sự khó có thể tưởng tượng!
Lẳng lặng nhìn chăm chú lên Thanh Sắc Đại Điện hồi lâu, Thần Dạ bắt đầu đi lên!
Hắn hiện giờ đã có chỗ hiểu rõ, vì sao hắn lại không thể rời khỏi phiến khu vực này, nguyên nhân rất lớn hẳn là do Thanh Sắc Đại Điện này.
Đao Linh và Tam Túc Hỏa Long là quen biết cũ, còn rất quen thuộc lẫn nhau, thế cũng có nghĩa là lão chủ nhân của song phương nhất định cũng là người quen.
Giữa Thiên Đao Cổ Đế Điện và Tam Túc Hỏa Long cũng không có mâu thuẫn, hiên nhiên hai vị nhân vật đã từng là tồn tại đỉnh phong kia cũng không phải là địch nhân, ngày nay, để mình ở lại nơi này, rất có thể là do chủ nhân Tam Túc Hỏa Long muốn gặp lại tất cả những thứ của lão bằng hữu cũ trên thế gian lúc này, cùng với người thân là truyền nhân như mình.
Tâm Thần Dạ đang không ngừng run rẩy run lấy.
Tuy rằng bối phận Quỷ Chân Nhân còn hơn xa chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện, có lẽ luận tu vị cũng sẽ không thua kém, nhưng mà, chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện thủy chung vẫn là cao thủ cùng thời đại với lão chủ nhân Thiên Đao Cổ Đế Điện.
Không biết ở trong Thanh Sắc Đại Điện có thể gặp lại ấn ký gì đó do cao thủ kia lưu lại không, nhưng chỉ cần có thể tiến vào, Thần Dạ liền có thể cảm nhận được dấu vết thời gian trong đó
Vô luận là Thiên Đao hay là Cổ Đế Điện, giờ phút này trí nhớ đều không được đầy đủ, rất nhiều chuyện bọn chúng đều mơ hồ.
Có một số việc, Thần Dạ rất muốn làm cho rõ ràng.
Có lẽ trong Thanh Sắc Đại Điện cũng sẽ không tìm được gì, nhưng ít ra sẽ phát sinh một ít chuyện, Thần Dạ chính là chờ mong những thứ đó.
Đường đi lên cũng không dễ đi, bởi vì vốn không hề có đường.
Song còn không đợi hắn tiếp tục đi về phía trước, thời điểm tới một khu vực khác, từ phía trước hắn có một đạo lực lượng vô hình chợt dữ dội mà lướt đến, nhìn thì cũng không kinh người lại để cho cả lông tơ cả người Thần Dạ lập tức dựng thẳng.
Thần Dạ không nghi ngờ chút nào, nếu như bị chính diện đánh tới, cho dù độ cường hãn của thân thể hắn không tệ chỉ sợ cũng phải rơi vào kết quả hôi phi yên diệt.
- Chuyện gì xảy ra?
Thần Dạ lấy làm kinh hãi, thân hình nhanh chóng hướng về một bên lướt đi, nhưng không nghĩ tới hắn trái né phải tránh như thế nào, đạo lực lượng vô hình kia phảng phất đã đem hắn khóa chặt lại, tránh né không được!
Thần Dạ cắn răng một cái, nếu tránh không được như vậy... Hai cánh tay kia nhanh chóng lộ ra, nắm ngón tay nắm chặt, lực lượng toàn thân tụ lại ở trong bàn tay, một giây sau nặng nề oanh ra.
- Oành!
Thanh âm trầm thấp vang lên, thân ảnh của Thần Dạ trực tiếp bị đánh bay, nặng nề hướng về phía sau bay tới, một ngụm tiên huyết phun ra ngoài. Vẻn vẹn chỉ là một chút như vậy liền đã để cho hắn bị thương không nhẹ.
Bất quá Thần Dạ cũng là cảm ứng được cỗ lực lượng vô hình kia sau khi đem hắn chấn trở lại trong khu vực liền là biến mất không thấy, hết sức đột ngột.
- Chẳng lẽ là không muốn để cho ta rời đi chỗ này?
Nhìn qua vùng đất quanh thân, thần sắc Thần Dạ trở nên cực kỳ cổ quái! Hắn chưa từng nghe Phong Ma nói qua, trong Truyền Thừa Chi Địa lại có chuyện như vậy...
Xoát!
Sau khi đình trệ một lát, thân hình Thần Dạ lại lần nữa bắn nhanh về trước, cũng không lâu lắm, lại một lần nữa xuất hiện ở khu vực biên giới.
Oanh!
Quả nhiên, lại có một cổ lực đạo vô hình tuôn ra như thiểm điện, bức bay Thần Dạ ra ngoài sau đó lại quỷ dị biến mất không thấy đâu nữa.
- Con bà nó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dạ nhịn không được thầm mắng, thân ảnh lại động, nhưng lại thay đổi phương hướng, xông thẳng ra khu vực bên ngoài.
Nhưng rất nhanh sau đó, Thần Dạ đã bay về với tốc độ còn nhanh hơn. . .
Cứ tiếp tục như thế nhiều lần, phàm là Thần Dạ muốn rời đi sẽ liền có một đạo lực lượng vô hình cường đại từ hư không truyền ra.
- Đây rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ta phải vĩnh viễn ở lại chỗ này sao?
Thần Dạ sắc mặt lạnh lạnh, hắn tự nhiên tin tưởng Phong Ma và Liễu Nghiên sẽ không hại hắn, nhưng giờ lại có điều cổ quái, rất có thể là do Truyền Thừa Chi Địa bị cưỡng ép xé rách một đạo khe hở để hắn đi vào gây ra.
- Chủ nhân, tiến đến trung tâm đi!
Trong khi Thần Dạ đang suy nghĩ phải làm sao mới có thể rời đi, thanh âm Đao Linh đột nhiên vang vọng trong đầu.
Thần Dạ ngẩn người, chợt không chút nghĩ ngợi, thân hình lướt động, dựa theo lời Đao Linh bắn nhanh đến nơi trung tâm nhất.
Ở bên ngoài Truyền Thừa Chi Địa nhìn phiến hòn đảo này diện tích cũng không lớn lắm, nhưng trong đó lại có Động Thiên khác, dùng tốc độ của Thần Dạ hiện giờ cũng phải mất cả nửa ngày mới đến được vùng trung tâm nhất
Mà cái gọi là vùng trung tâm nhất, Thần Dạ cũng không biết, đến cùng có phải là ở chính trung tâm hay không, nhưng giờ hắn nhìn thấy phía trước, rốt cục cũng xuất hiện một chỗ có phong cách khác hẳn những nơi khác.
Trên đảo tự nhiên phải có tùng lâm sơn thạch rậm rạp, mặc dù không hề có nước biển ở bên ngoài bàng bạc gào thét, nhưng lại có một cổ cuồng phong như gió biển gào thét cuốn khắp mỗi một ngóc ngách trên đảo.
Nhưng ở chỗ này, tùng lâm sơn thạch lại biến mất, cuồng phong cũng không dám tới gần, chỉ ở ở bên ngoài vài trăm mét hóa thành khí lưu, dung trong trời đất.
Một cổ cảm giác ngưng tụ hạo hãn như Thiên Địa quanh quẩn ở trên trời, khiến người vừa tới đây sẽ trực tiếp sinh ra một cổ cảm giác nhỏ bé, thậm chí như không tồn tại.
Trong đó, mặc dù không có loại bá đạo như lần đầu Thần Dạ tiến vào Cổ Đế Điện, nhưng lại có khí khái vô thượng dám cùng Thiên Địa tranh phong.
Trong tầm mắt Thần Dạ có một tòa cô phong màu xanh ngạo nghễ mà đứng, cô phong dốc đứng, không có đường nào để leo lên cả.
Ánh mắt tiếp tục dời đi, chỉ thấy trên cô phong, một tòa đại điện thanh sắc im im lặng lặng đứng sừng sững ở đó, tựa hồ như từ hằng cổ đến nay vẫn thế.
Thần Dạ ánh mắt phức tạp nhìn tòa Thanh Sắc Đại Điện cô tịch trên đỉnh núi kia, hắn tuy rằng không rõ ràng lắm đại điện này đến cùng đại biểu cho gì, nhưng lại rõ ràng, ở đây, nhất định chính là chỗ hạch tâm của phiến Truyền Thừa Chi Địa này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói cách khác, tất cả những thứ mà Phong Ma đạt được, đều là từ trong đại điện này mà ra, mà chủ nhân trước kia của Tam Túc Hỏa Long cũng đã từng dùng tòa điện này làm phủ.
Nơi này, đã từng là nơi sinh hoạt và tu luyện của một vị tuyệt thế cao thủ.
Thần Dạ tin tưởng, chủ nhân của Thanh Sắc Đại Điện ở trong thời đại kia nhất định là một trong những viên Minh Châu chói mắt nhất!
Nhân vật bực này, rõ ràng cũng vẫn lạc, hơn nữa, từ trong lời nói chuyện giữa Tam Túc Hỏa Long và Đao Linh, Thần Dạ có thể nghe ra, cái gọi là vẫn lạc cũng không phải là tuổi thọ đã đến lúc phải vẫn lạc, mà là. . . .
Thần Dạ thật sự khó có thể tưởng tượng!
Lẳng lặng nhìn chăm chú lên Thanh Sắc Đại Điện hồi lâu, Thần Dạ bắt đầu đi lên!
Hắn hiện giờ đã có chỗ hiểu rõ, vì sao hắn lại không thể rời khỏi phiến khu vực này, nguyên nhân rất lớn hẳn là do Thanh Sắc Đại Điện này.
Đao Linh và Tam Túc Hỏa Long là quen biết cũ, còn rất quen thuộc lẫn nhau, thế cũng có nghĩa là lão chủ nhân của song phương nhất định cũng là người quen.
Giữa Thiên Đao Cổ Đế Điện và Tam Túc Hỏa Long cũng không có mâu thuẫn, hiên nhiên hai vị nhân vật đã từng là tồn tại đỉnh phong kia cũng không phải là địch nhân, ngày nay, để mình ở lại nơi này, rất có thể là do chủ nhân Tam Túc Hỏa Long muốn gặp lại tất cả những thứ của lão bằng hữu cũ trên thế gian lúc này, cùng với người thân là truyền nhân như mình.
Tâm Thần Dạ đang không ngừng run rẩy run lấy.
Tuy rằng bối phận Quỷ Chân Nhân còn hơn xa chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện, có lẽ luận tu vị cũng sẽ không thua kém, nhưng mà, chủ nhân Thanh Sắc Đại Điện thủy chung vẫn là cao thủ cùng thời đại với lão chủ nhân Thiên Đao Cổ Đế Điện.
Không biết ở trong Thanh Sắc Đại Điện có thể gặp lại ấn ký gì đó do cao thủ kia lưu lại không, nhưng chỉ cần có thể tiến vào, Thần Dạ liền có thể cảm nhận được dấu vết thời gian trong đó
Vô luận là Thiên Đao hay là Cổ Đế Điện, giờ phút này trí nhớ đều không được đầy đủ, rất nhiều chuyện bọn chúng đều mơ hồ.
Có một số việc, Thần Dạ rất muốn làm cho rõ ràng.
Có lẽ trong Thanh Sắc Đại Điện cũng sẽ không tìm được gì, nhưng ít ra sẽ phát sinh một ít chuyện, Thần Dạ chính là chờ mong những thứ đó.
Đường đi lên cũng không dễ đi, bởi vì vốn không hề có đường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro