Đế Quân

Cùng lên đi! (1)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Sâu trong nội tâm của mỗi người đều có tính lười biếng, người chăm chỉ sở dĩ chăm chỉ chính là không có đối tượng để lệ thuộc vào, nếu có, tin tưởng loại chăm chỉ này sẽ từ từ mất đi, thậm chí có thể hoàn toàn biến mất.

Thần Dạ tự nhân là một người dám phấn đấu, đồng dạng cũng không phải là người có tính lười biếng, nhưng cũng không thể tránh khỏi hôm nay đã đối với Thiên Đao có lệ thuộc vào khiến cho hắn kinh hãi.

Cứ thế mãi, loại lệ thuộc này chỉ sợ sẽ càng lúc càng sâu... Đối với võ giả mà nói, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì, Thần Dạ muốn hảo hảo nghĩ lại một chút hành động gần đây của chính mình, đồng thời xác định con đường tương lai một chút, nếu không mà nói, sẽ bị lạc mất chính mình.

Thân là một võ giả, hơn nữa Thần Dạ cũng là một người đặc thù như vậy, hắn nếu so với bất luận kẻ nào đều biết rõ ràng, một khi để cho chính mình bị lạc lối mà nói, sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào.

Một đoạn thời gian dài sau khi căn cơ bị phế, Thần Dạ vẫn là ở trong ngây ngốc, dùng sống không bằng chết để hình dung cũng là chuẩn xác.

Tuy đó là bởi vì trong một đêm bị mất đi thứ chói mắt nhất mà xuất hiện chán chường cùng tang chí, nhưng cũng không thể phủ nhận ở bên trong đoạn thời gian kia, Thần Dạ đã đem chính mình làm lạc lối.

Bởi vì hắn không tìm được phương hướng, không tìm được con đường ở phía trước ở chỗ nào, thậm chí ngay cả mình còn sống hay không, Thần Dạ cũng không dám xác nhận!

Loại đáng sợ kia cho đến ngày nay, mỗi lần nhớ tới cũng là để cho Thần Dạ có một thân mồ hôi lạnh hiện lên.

Mà trạng thái ngày nay cho dù không thể so sánh với đoạn thời gian trước kia, mặc dù bị lạc cũng sẽ không bị lạc tới loại sâu không thấy đáy này, nhưng Thần Dạ không chịu được có nửa phần sai lầm!

Nếu không mà nói, mẫu thân thân ở trong Tà Đế điện, chính mình rất có thể kiếp này đừng nghĩ tới đi giải cứu nàng, Thần Dạ vạn vạn không thể để cho chuyện này phát sinh như vậy, tuyệt đối không!

- Chủ nhân, ngươi quá lo lắng!

Ở trong lúc Thần Dạ trầm tư, Đao linh nói.

- Như thế nào?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mày kiếm của Thần Dạ nhảy lên nói!

Đao linh nghiêm mặt nói:

- Bất kỳ vật nào, bao gồm ta cùng Cổ Đế điện cái gọi là Hỗn Độn chí bảo, nếu nói uy lực lớn nhỏ đều là dưới trạng thái tự hành, nói cách khác, là dưới trạng thái vô chủ.

- Một khi có chủ nhân, như vậy uy lực có thể phát huy được bao nhiêu liền quyết định bởi thực lực của chủ nhân, tuy linh vật có thể tự động đỡ cho chủ, nhưng loại tình hình này kỳ thật thì cũng là có chút bất đắc dĩ.

Thần Dạ gật đầu, tự thân nếu có thể ứng phó, người nào nguyện ý để cho linh vật đến đỡ cho chủ? Bởi vì thời điểm thường thường hành động này xuất hiện đều nói rõ là lúc nguy cơ cực độ.

- Ở dưới loại tình huống này, mặc dù có thể bị thương nặng cho tới đánh chết đối thủ, đối với tự thân cùng linh vật mà nói cũng là bị thương nặng, về phần ta cùng Cổ Đế điện!

Đao linh nói:

- Lấy thực lực hiện tại của chủ nhân ngươi, dưới tình huống để cho ta liều mạng, cao thủ Hoàng Huyền ngũ trọng đã là cực hạn, cái cực hạn này tuy nhiên sẽ theo tu vi của chủ nhân đề thăng mà đề thăng, nhưng biên độ đề thăng sau đó lại không thể lớn như vậy, cho dù ta ở trạng thái đỉnh phong cũng là như vậy.

- Ở chỗ này chủ nhân ngươi có một cái nhầm lẫn, cho dù ngươi đạt tới cảnh giới Hoàng Huyền, ta có thể ứng phó nhiều nhất cũng chỉ có thể là cao thủ Hoàng Huyền đỉnh phong, người mới vào Tôn Huyền, đối với ta mà nói cũng rất miễn cưỡng, cho nên chủ nhân không cần lo lắng sẽ quá lệ thuộc vào ta mà đưa đến việc tu vi dừng lại!

Nghe vậy, Thần Dạ cau mày, không biết là cao hứng hay là có chút thất vọng, một lát sau, hắn đột nhiên hỏi:

- Đao linh, ngươi nói gần nói xa cũng là để lộ ra một cỗ tin tức, chính là ta không cách nào đem ngươi cùng Cổ Đế điện phát huy đến uy lực tận cùng chân chính, cho dù là Thiên Huyền đỉnh phong cũng không thể nào làm được, rốt cuộc là chuyện gì?

Đao linh nhất thời im lặng...

........

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thời gian ba ngày đã qua, trước Tinh Vân thành Hoàng gia đã được chữa trị như cũ, lôi đài cao lớn lần nữa được dựng lên, vô số người cũng không có bởi vì chuyện ngày đó phát sinh mà giảm bớt nửa phần nhiệt tình.

Đối với rất nhiều người mà nói, lần này cũng là cơ hội khổng lồ, có thể cùng Hoàng gia lôi kéo quan hệ, hơn nữa có thể cùng với Tam Thiên Thanh Huyễn lưu ở phía sau Hoàng Vũ lôi kéo quan hệ, đó là đông đảo thế lực cùng cá nhân đều vô cùng hi vọng.

Giờ phút này trên lôi đài chính là đang có mấy tràng đại chiến, tự nhiên bọn họ muốn tranh giành cũng không phải là Hoàng Vũ, mà là một đám nữ tử xinh đẹp ở phía sau Hoàng Vũ.

Ở một bên khác của lôi đài, Liễu Hàn Nguyệt, Phương Uyên Thước, Tôn Vĩ cùng với nữ tử áo đen che mặt ở trong mắt người khác.

Không có người biết Vân Đông Lưu hiện tại đã cùng người chết không có gì khác nhau, cho nên không có nhìn thấy xuất hiện của Vân Đông Lưu, mọi người còn là có tò mò, nhưng cũng không hơn.

Vân Đông Lưu cố nhiên là một trong Tứ đại công tử Yêu công tử, ở trong phiến khu vực này đại danh đỉnh đỉnh, nhưng đối với nhiều người mà nói mục tiêu trước mắt của bọn họ nhưng là trên người tất cả mỹ nữ kia.

Chỉ cần có thể ôm một mỹ nhân về nhà, có được xa xa không phải chỉ đơn giản là một mỹ nhân.

Bắc vực hỗn loạn, bất cứ người nào hoặc thế lực nào cũng không dám nói ở bên trong cục diện hỗn loạn này một mực duy trì thế cục ổn định nhất, đều cần cường cường liên hợp để ứng phó với khiêu chiến tùy thời đều có thể phát sinh.

Liễu Hàn Nguyệt cùng Phương Uyên Thước rõ ràng quan hệ không tệ, hai người bọn họ sóng vai mà đứng, ánh mắt mặc dù thỉnh thoảng lướt qua ở trên người Hoàng Vũ, nhưng tình cờ cũng là từ trên người Tôn Vĩ cùng Niệm Thần lướt qua, thời điểm mỗi một lần lướt qua, trong đồng tử của hai người bọn họ liền có vẻ ngưng trọng nhàn nhạt.

Vô luận là Niệm Thần hay là Thần Dạ đối với bọn họ mà nói quá mức xa lạ, đồng thời tu vi của Thần Dạ cũng để cho bọn hắn kiêng kỵ.

Hoàng Vũ muốn đánh đến tối hậu quan đầu mới có thể cùng nữ tử áo đen che mặt kia phân ra thắng bại chân chính, đây liền đủ để chứng minh nếu như đối thủ là Liễu Hàn Nguyệt hắn cùng Phương Uyên Thước đều chưa hẳn là có nắm chắc quá cao đi đánh bại nữ tử áo đen che mặt.

Còn thanh bào thanh niên kia có thể đánh bại Vân Đông Lưu, hai người Liễu Hàn Nguyệt đồng thời cũng sẽ không phải là đối thủ, cư nhiên Tôn Vĩ cùng nữ tử áo đen che mặt kia có quen biết, bây giờ nhìn tới quan hệ cũng không tệ lắm, nếu như hai người này có tâm loại trừ người xa lạ, chỉ sợ kế hoạch của hai người bọn hắn sẽ thất bại.

An ủi duy nhất chính là hiện tại thịnh hội đã đi qau hơn phân nửa, thanh bào thanh niên kia còn không xuất hiện, hi vọng hắn một mực đều đừng nên xuất hiện!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0