Cuộc đời này ngươi đã không khả năng tiếp tục quên.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Cách đó không xa, Chung Kỳ mỉm cười đứng thẳng!
Tuy rằng đứng thẳng, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, nữ tử kia giờ này khắc này chỉ sợ đã mất hết sinh cơ.
Một lát sau, Tử Huyên nhẹ giọng nói:
- Thần Dạ, đi thăm nàng một chút đi!
Thần Dạ im lặng gật gật đầu, nắm tay Tử Huyên chậm rãi đi về hướng Chung Kỳ.
Nếu nàng không làm như vậy, với thực lực đã hấp thu Lôi Nguyên Lực của Huyền Y, như vậy hôm nay hai người họ sẽ phải đối mặt với một lần sinh tử.
Huyền Y có thành công giết hắn hay không Thần Dạ không nhắc tới, nhưng với hai người hiện tại mà nói tuyệt đối là uy hiếp trí mạng.
Cho dù vận dụng thủ đoạn đánh tan uy hiếp của Huyền Y, nhưng ba người họ chưa chắc thoát ra được Lăng Tiêu thành.
Chung Kỳ tự bạo giải quyết Huyền Y, đây là chuyện thật tốt, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy?
Lúc ban đầu Thần Dạ suy nghĩ, trong kế hoạch cuộc chiến lần này Chung Kỳ cũng tham dự vào.
Nhìn hai người thân mật đến gần, ý cười trên mặt Chung Kỳ càng dày hơn, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhìn thấy trong vui vẻ còn có bất đắc dĩ, sầu não, cùng với…bất phục!
- Thần Dạ, Tử Huyên, tới giờ này khắc này, trong lòng các ngươi còn hận ta?
Hai người ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Chung Kỳ lại hỏi như vậy.
Chung Kỳ thản nhiên cười, giống như không còn cách nào kiên trì, thân hình mềm nhũn té xuống.
- Chung cô nương!
Thần Dạ vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, thân thể mềm mại làm cho hắn cảm nhận được thế nào là nhu nhược không xương.
- Tử Huyên, thật xin lỗi, đừng hận ta, năm đó, ta chỉ là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi…
Chung Kỳ cười tự giễu:
- Tuổi trẻ khí thịnh, tới hôm nay ta vẫn không phục ah!
Tử Huyên im lặng, nếu nói là không hận, như vậy Linh nhi suốt bảy năm sống không bằng chết, đây là sự thật, nếu nói là hận, hôm nay Chung Kỳ đã tan hết sinh cơ, trở thành người chết, nàng có chút không đành lòng, không muốn làm cho Chung Kỳ mang theo tiếc nuối rời đi nhân thế.
Thấy Tử Huyên không nói, chân mày của Chung Kỳ chợt giãn ra, nàng thoải mái cười nói:
- Kỳ thật, trong lòng các ngươi không cần quá mức phức tạp, ta làm như vậy, Thần Dạ, ngươi phải biết ta cũng không phải vì các ngươi, cũng không phải vì cần chuộc tội.
Nếu Thần Dạ chết, lòng của nàng tự nhiên được giải phóng, mà hôm nay là cơ hội tốt giết hắn, có Huyền Y bên trong, cao thủ Lăng Tiêu Điện bên ngoài, Thần Dạ có chạy đằng trời!
Nhưng nàng không làm như vậy, ngược lại trợ giúp hắn hủy diệt một lần nguy cơ…Một trận chiến cùng Huyền Y, cho dù cuối cùng hắn có thể thắng lợi, tất nhiên cũng cực kỳ thảm thiết…Hai mắt Chung Kỳ vô thần nhìn lên không trung, thấp giọng thì thào:
- Người khác xem cả đời này của ta, phong quang vô hạn, lấy Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật làm phụ trợ, có được thiên tư yêu nghiệt, một đường đi tới muốn gì đều chiếm được, lại được Tuyệt Minh Tông xem trọng tuyệt đối, đã trở thành thiếu chủ Tuyệt Minh Tông, ngày sau thế giới Đông Vực tên của ta càng thêm vang dội.
- Nhưng kỳ thật có điều ta không làm được!
- Trong nhà trọng nam khinh nữ, sau khi ta sinh ra bởi vì chưa lĩnh ngộ Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, thiên phú tu luyện chưa thức tỉnh, gia gia chưa từng thích ta, mà sau khi phát hiện mẫu thân ta không thể tiếp tục sinh nở, hai mẹ con chúng ta ở Chung gia không còn nửa phần địa vị.
- Về sau dù ta bắt đầu bộc lộ tài năng, người trong nhà thay đổi chút thái độ, nhưng bọn hắn vẫn muốn có một nam hài, vì vậy nhị nương gả vào Chung gia, sau đó ta có một đệ đệ, bởi vì thiên phú của đệ đệ không kém, địa vị của ta cùng mẫu thân…
Chung Kỳ cười vô cùng đau khổ:
- Không muốn chứng kiến đủ loại lục đục, càng muốn tranh thủ địa vị cho mình, cho nên ta rời khỏi nhà, gặp sư phụ, tiến vào Tuyệt Minh Tông.
- Bởi vì Tuyệt Minh Tông, ta trở lại Chung gia, ta nghĩ địa vị của ta cùng mẫu thân sẽ khác nhau rất lớn. Nhưng không nghĩ rằng trở về chỉ là gặp mặt mẫu thân lần cuối cùng.
- Ha ha, từ đó về sau Chung gia trong lòng ta đã không còn gì luyến tiếc!
- Tử Huyên, xuống tay đối với ngươi, chỉ vì ta không phục…Đông Vực Song Kiều, vì sao Tiêu Vô Yểm không yêu thích ta? Ta không tin ngươi càng xuất sắc hơn ta, ta càng không tin Tiêu Vô Yểm toàn tâm toàn ý với ngươi, chí tử không đổi.
- Quả nhiên hắn là một nam nhân không phụ trách nhiệm, lúc đó hắn lựa chọn ngươi bất quá là bởi vì Chung Kỳ này còn chưa được Tuyệt Minh Tông xem trọng, mà Lôi Trì của Tiếu Lôi Tông, Bách Binh Các càng có lực hấp dẫn hơn Chung gia.
- Ta biết hắn không phải thật tâm yêu thích ta, cho nên lòng ta chưa từng đặt lên người của hắn, hắn sợ Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ta, nhưng đối với một người mà ta không thật lòng thương yêu, ta cần gì thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật?
Nghe vậy cả Thần Dạ lẫn Tử Huyên đều chấn động mãnh liệt, bởi vì Chung Kỳ từng thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật với Thần Dạ!
- Tử Huyên, ngươi biết không, ta thật hâm mộ ngươi, Tiêu Vô Yểm đương nhiên không thật tâm thích ngươi, nhưng hắn vẫn lựa chọn ngươi trước. Mà nay ngươi có Thần Dạ, hắn lại thích ngươi như vậy, vì ngươi ngay cả mạng của mình hắn cũng không để ý.
- Ta thật mong đợi có một nam nhân như vậy đến che chở ta!
Chung Kỳ buồn bã cười nói:
- Nhưng cho dù là Tuyệt Minh Tông, cũng chỉ là lợi dụng mỹ mạo của ta cùng Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật giúp Tuyệt Minh Tông mời chào một ít cao thủ…ta sống, quả thật sống không bằng chết!
- Thần Dạ, hiện tại ta sắp chết, sau này ngươi sẽ không còn uy hiếp được ta nữa, ha ha!
Chung Kỳ cười, nụ cười chân thật, xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được!
- Mặc kệ hôm nay ta chết đi có phải vì các ngươi hay không, nhưng cuối cùng ta đã giúp các ngươi. Thần Dạ, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật không đả thương người sẽ đả thương mình, trong lòng của ngươi vẫn sẽ lưu lại hình bóng của ta.
- Mà nay, ta lấy mạng giúp ngươi, Thần Dạ, ngươi có cảm thấy được trong lòng ngươi, hình bóng của ta lại sáng ngời thêm vài phần?
Chung Kỳ cười thật vui vẻ:
- Cuộc đời này ngươi đã không còn khả năng quên được ta! Ha ha, Tử Huyên, chỉ bằng điểm này ta không hề bại ngươi, không có…
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn cách nào nghe được, thân thể mềm mại đủ làm vô số người nhớ mãi không quên dần dần băng sương.
- Nàng là một nữ tử đáng thương.
Tử Huyên nhẹ giọng nói, nhớ tới thân thế của mình, ngoại trừ không biết cha mẹ người nhà là ai, hết thảy đều tốt hơn Chung Kỳ, cho dù nhiều năm giày vò còn có con gái bên cạnh, mà nay khổ tận cam lai.
So sánh với Chung Kỳ mãi cho tới chết vẫn không đạt được tâm nguyện, nàng hạnh phúc bao nhiêu, mà cho dù hình bóng nàng mãi mãi trong lòng Thần Dạ, vậy thì sao?
Người đã chết rồi, dù Thần Dạ suy nghĩ nhớ nhung, nhưng nàng cũng không biết được.
- Chúng ta đi thôi!
Thần Dạ ôm lấy Chung Kỳ, linh hồn lực đảo qua, kết giới đã biến mất, giữa không trung từng đạo thân ảnh hoặc khẩn trương hoặc ý xấu…
- Hai vị tiền bối, đa tạ!
Thần Dạ nhìn Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang nói, hắn thật không ngờ hiệp thương không thành nhưng hai người vẫn tới hỗ trợ.
Tuy rằng đứng thẳng, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, nữ tử kia giờ này khắc này chỉ sợ đã mất hết sinh cơ.
Một lát sau, Tử Huyên nhẹ giọng nói:
- Thần Dạ, đi thăm nàng một chút đi!
Thần Dạ im lặng gật gật đầu, nắm tay Tử Huyên chậm rãi đi về hướng Chung Kỳ.
Nếu nàng không làm như vậy, với thực lực đã hấp thu Lôi Nguyên Lực của Huyền Y, như vậy hôm nay hai người họ sẽ phải đối mặt với một lần sinh tử.
Huyền Y có thành công giết hắn hay không Thần Dạ không nhắc tới, nhưng với hai người hiện tại mà nói tuyệt đối là uy hiếp trí mạng.
Cho dù vận dụng thủ đoạn đánh tan uy hiếp của Huyền Y, nhưng ba người họ chưa chắc thoát ra được Lăng Tiêu thành.
Chung Kỳ tự bạo giải quyết Huyền Y, đây là chuyện thật tốt, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy?
Lúc ban đầu Thần Dạ suy nghĩ, trong kế hoạch cuộc chiến lần này Chung Kỳ cũng tham dự vào.
Nhìn hai người thân mật đến gần, ý cười trên mặt Chung Kỳ càng dày hơn, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ nhìn thấy trong vui vẻ còn có bất đắc dĩ, sầu não, cùng với…bất phục!
- Thần Dạ, Tử Huyên, tới giờ này khắc này, trong lòng các ngươi còn hận ta?
Hai người ngẩn người, hiển nhiên không ngờ Chung Kỳ lại hỏi như vậy.
Chung Kỳ thản nhiên cười, giống như không còn cách nào kiên trì, thân hình mềm nhũn té xuống.
- Chung cô nương!
Thần Dạ vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng, thân thể mềm mại làm cho hắn cảm nhận được thế nào là nhu nhược không xương.
- Tử Huyên, thật xin lỗi, đừng hận ta, năm đó, ta chỉ là tuổi trẻ khí thịnh mà thôi…
Chung Kỳ cười tự giễu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tuổi trẻ khí thịnh, tới hôm nay ta vẫn không phục ah!
Tử Huyên im lặng, nếu nói là không hận, như vậy Linh nhi suốt bảy năm sống không bằng chết, đây là sự thật, nếu nói là hận, hôm nay Chung Kỳ đã tan hết sinh cơ, trở thành người chết, nàng có chút không đành lòng, không muốn làm cho Chung Kỳ mang theo tiếc nuối rời đi nhân thế.
Thấy Tử Huyên không nói, chân mày của Chung Kỳ chợt giãn ra, nàng thoải mái cười nói:
- Kỳ thật, trong lòng các ngươi không cần quá mức phức tạp, ta làm như vậy, Thần Dạ, ngươi phải biết ta cũng không phải vì các ngươi, cũng không phải vì cần chuộc tội.
Nếu Thần Dạ chết, lòng của nàng tự nhiên được giải phóng, mà hôm nay là cơ hội tốt giết hắn, có Huyền Y bên trong, cao thủ Lăng Tiêu Điện bên ngoài, Thần Dạ có chạy đằng trời!
Nhưng nàng không làm như vậy, ngược lại trợ giúp hắn hủy diệt một lần nguy cơ…Một trận chiến cùng Huyền Y, cho dù cuối cùng hắn có thể thắng lợi, tất nhiên cũng cực kỳ thảm thiết…Hai mắt Chung Kỳ vô thần nhìn lên không trung, thấp giọng thì thào:
- Người khác xem cả đời này của ta, phong quang vô hạn, lấy Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật làm phụ trợ, có được thiên tư yêu nghiệt, một đường đi tới muốn gì đều chiếm được, lại được Tuyệt Minh Tông xem trọng tuyệt đối, đã trở thành thiếu chủ Tuyệt Minh Tông, ngày sau thế giới Đông Vực tên của ta càng thêm vang dội.
- Nhưng kỳ thật có điều ta không làm được!
- Trong nhà trọng nam khinh nữ, sau khi ta sinh ra bởi vì chưa lĩnh ngộ Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, thiên phú tu luyện chưa thức tỉnh, gia gia chưa từng thích ta, mà sau khi phát hiện mẫu thân ta không thể tiếp tục sinh nở, hai mẹ con chúng ta ở Chung gia không còn nửa phần địa vị.
- Về sau dù ta bắt đầu bộc lộ tài năng, người trong nhà thay đổi chút thái độ, nhưng bọn hắn vẫn muốn có một nam hài, vì vậy nhị nương gả vào Chung gia, sau đó ta có một đệ đệ, bởi vì thiên phú của đệ đệ không kém, địa vị của ta cùng mẫu thân…
Chung Kỳ cười vô cùng đau khổ:
- Không muốn chứng kiến đủ loại lục đục, càng muốn tranh thủ địa vị cho mình, cho nên ta rời khỏi nhà, gặp sư phụ, tiến vào Tuyệt Minh Tông.
- Bởi vì Tuyệt Minh Tông, ta trở lại Chung gia, ta nghĩ địa vị của ta cùng mẫu thân sẽ khác nhau rất lớn. Nhưng không nghĩ rằng trở về chỉ là gặp mặt mẫu thân lần cuối cùng.
- Ha ha, từ đó về sau Chung gia trong lòng ta đã không còn gì luyến tiếc!
- Tử Huyên, xuống tay đối với ngươi, chỉ vì ta không phục…Đông Vực Song Kiều, vì sao Tiêu Vô Yểm không yêu thích ta? Ta không tin ngươi càng xuất sắc hơn ta, ta càng không tin Tiêu Vô Yểm toàn tâm toàn ý với ngươi, chí tử không đổi.
- Quả nhiên hắn là một nam nhân không phụ trách nhiệm, lúc đó hắn lựa chọn ngươi bất quá là bởi vì Chung Kỳ này còn chưa được Tuyệt Minh Tông xem trọng, mà Lôi Trì của Tiếu Lôi Tông, Bách Binh Các càng có lực hấp dẫn hơn Chung gia.
- Ta biết hắn không phải thật tâm yêu thích ta, cho nên lòng ta chưa từng đặt lên người của hắn, hắn sợ Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật của ta, nhưng đối với một người mà ta không thật lòng thương yêu, ta cần gì thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật?
Nghe vậy cả Thần Dạ lẫn Tử Huyên đều chấn động mãnh liệt, bởi vì Chung Kỳ từng thi triển Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật với Thần Dạ!
- Tử Huyên, ngươi biết không, ta thật hâm mộ ngươi, Tiêu Vô Yểm đương nhiên không thật tâm thích ngươi, nhưng hắn vẫn lựa chọn ngươi trước. Mà nay ngươi có Thần Dạ, hắn lại thích ngươi như vậy, vì ngươi ngay cả mạng của mình hắn cũng không để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta thật mong đợi có một nam nhân như vậy đến che chở ta!
Chung Kỳ buồn bã cười nói:
- Nhưng cho dù là Tuyệt Minh Tông, cũng chỉ là lợi dụng mỹ mạo của ta cùng Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật giúp Tuyệt Minh Tông mời chào một ít cao thủ…ta sống, quả thật sống không bằng chết!
- Thần Dạ, hiện tại ta sắp chết, sau này ngươi sẽ không còn uy hiếp được ta nữa, ha ha!
Chung Kỳ cười, nụ cười chân thật, xinh đẹp động lòng người, không gì sánh được!
- Mặc kệ hôm nay ta chết đi có phải vì các ngươi hay không, nhưng cuối cùng ta đã giúp các ngươi. Thần Dạ, Độc Tâm Nhiếp Hồn Thuật không đả thương người sẽ đả thương mình, trong lòng của ngươi vẫn sẽ lưu lại hình bóng của ta.
- Mà nay, ta lấy mạng giúp ngươi, Thần Dạ, ngươi có cảm thấy được trong lòng ngươi, hình bóng của ta lại sáng ngời thêm vài phần?
Chung Kỳ cười thật vui vẻ:
- Cuộc đời này ngươi đã không còn khả năng quên được ta! Ha ha, Tử Huyên, chỉ bằng điểm này ta không hề bại ngươi, không có…
Tiếng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không còn cách nào nghe được, thân thể mềm mại đủ làm vô số người nhớ mãi không quên dần dần băng sương.
- Nàng là một nữ tử đáng thương.
Tử Huyên nhẹ giọng nói, nhớ tới thân thế của mình, ngoại trừ không biết cha mẹ người nhà là ai, hết thảy đều tốt hơn Chung Kỳ, cho dù nhiều năm giày vò còn có con gái bên cạnh, mà nay khổ tận cam lai.
So sánh với Chung Kỳ mãi cho tới chết vẫn không đạt được tâm nguyện, nàng hạnh phúc bao nhiêu, mà cho dù hình bóng nàng mãi mãi trong lòng Thần Dạ, vậy thì sao?
Người đã chết rồi, dù Thần Dạ suy nghĩ nhớ nhung, nhưng nàng cũng không biết được.
- Chúng ta đi thôi!
Thần Dạ ôm lấy Chung Kỳ, linh hồn lực đảo qua, kết giới đã biến mất, giữa không trung từng đạo thân ảnh hoặc khẩn trương hoặc ý xấu…
- Hai vị tiền bối, đa tạ!
Thần Dạ nhìn Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang nói, hắn thật không ngờ hiệp thương không thành nhưng hai người vẫn tới hỗ trợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro