Cướp lấy. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Tại sao có thể như vậy?
Thần Dạ chợt ngẩng phắt đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy, trên gương mặt kia của Chung Kỳ, giờ phút này đang hiện ra sự thoải mái khó có thể hình dung. Chẳng lẽ nàng đã sớm biết rõ, chính mình là không có khả năng làm được?
- Công tử, ngươi thấy thế nào?
Tiết Hàm Hương vội vàng đi tới bên người Thần Dạ.
- Tiết cô nương, tại sao ta không thể luyện hóa vật kia? Bạch y thanh niên cũng còn chưa đích thực luyện hóa xong, tại sao ta không thể?
Thần Dạ thật là không hiểu.
Tiết Hàm Hương buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Công tử, tương quan với nhau thì tên kia so sánh ngươi càng thích hợp hơn. Cái này là chiếc chìa khóa kia, nó tự động lựa chọn!
- Hả?
Gương mặt Thần Dạ nhăn lại gắt gao.
- Tự động lựa chọn? Tiết cô nương, xin nói rõ ràng hơn một chút !
Gương mặt Thần Dạ cau có. Bắt hắn trơ mắt nhìn bạch y thanh niên thu cái chìa khóa này thì hắn không làm được!
Tiết Hàm Hương nói:
- Cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, tựa hồ bản thân cũng mang theo linh tính nhất định. Mà bọn chúng xuất hiện tịnh không chỉ bởi vì là phong ấn của Chúng Thần Chi Mộ yếu bớt, cho nên làm cho chùm tia sáng bay được ra ngoài.
- Trải qua rất nhiều năm kinh nghiệm, cùng với một số người còn sống trở về từ Chúng Thần Chi Mộ, bọn họ suy đoán ra là Chúng Thần Chi Mộ tồn tại, tựa hồ là vì đang chờ đợi cái gì đó.
- Chờ đợi?
Đuôi lông mày Thần Dạ nhướn lên. Đáng tiếc Đao Linh đang ngủ say, nếu không thì hắn có khả năng sớm biết một chút nội tình.
Tiết Hàm Hương tiếp tục nói:
- Có lẽ là nguyên nhân này, làm cho những chùm tia sáng này vào lúc bị người ta luyện hóa,thì kỳ thật, nó đã lựa chọn.
- Lựa chọn như thế nào?
Thần Dạ tiếp tục hỏi.
- Nếu như chỉ có một người đang luyện hóa nó, như vậy, cho dù người này có thích hợp hay không thì nó chỉ có thể bị luyện hóa, chỉ cần người này có năng lực là được. Mà một khi có hai người trở lên cùng luyện hóa, nó sẽ tự động lựa chọn người nào thích hợp nhất.
- Cái gì là thích hợp nhất?
Đây mới là điểm mà Thần Dạ thấy rối rắm nhất. Dựa vào cái gì, mà tên kia so với chính mình lại có vẻ càng thích hợp hơn?
Tiết Hàm Hương chỉ hơi cười khổ một tiếng, rồi nói:
- Vì thích hợp, không phải chỉ là ai có thực lực càng cường đại hơn. Nếu không phải như thế, các cao thủ tuyệt đỉnh ở trong Đông Vực sao có thể bỏ qua Chúng Thần Chi Mộ?
- Nó thích hợp nhất là người đang luyện hóa nó có thực lực, tiềm lực,.v..v... Tất cả nhân tố, đều được khái quát vào trong đó.
Tiết Hàm Hương nhìn Thần Dạ, nói tiếp:
- Tất nhiên công tử có tiềm lực thập phần đáng sợ, nhưng thiên phú bẩm sinh của tên kia cũng là kinh người. Hơn nữa so với nhau mà nói, vào lúc này đây thời cơ của hắn so sánh với ngươi thì có ưu thế.
Thần Dạ im lặng gật đầu, xác thật vô phương phủ nhận!
Cái tên kia, cũng là nhân trung chi long, chưa đến ba mươi tuổi liền có khả năng đạt tới cảnh giới Lực Huyền đỉnh cao. Thiên phú bẩm sinh như thế quả là cũng có hơi kinh người.
Nếu như Chúng Thần Chi Mộ đúng là chờ đợi, như vậy xem ra, so với chính mình thì hắn xác thật thích hợp hơn rất nhiều.
Chỉ là, cứ phải nhìn thấy hắn tiếp tục luyện hóa sao?
Ánh mắt của Thần Dạ trở nên cực kì lạnh lẽo, đồng thời xẹt qua một tia điên cuồng. Coi như chùm tia sáng kia có linh tính, có khả năng tự động lựa chọn. Nếu vì cho những người khác còn chưa tính, nhưng còn bạch y thanh niên kia thì lại không được!
Vào lúc suy nghĩ hàm chứa sự điên cuồng kia lan ra, bản thân Thần Dạ lần thứ hai hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp nhằm về phía bạch y thanh niên.
Hành động như vậy, quả thực khiến cho Tiết Hàm Hương cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn muốn làm cái gì, muốn chết sao?
Tiết Hàm Hương mặc dù không biết, sau khi bị cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ cự tuyệt thì sẽ có hậu quả như thế nào. Nhưng lại biết rõ ràng, nhất định không phải người thiếu niên có khả năng đủ đón nhận, vậy tại sao hắn còn muốn làm như vậy?
Chung Kỳ cũng không ngăn cản, bởi vì nàng biết, bất kể Thần Dạ làm cái gì thì đều là uổng phí sức lực. Cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ này, lúc nãy cũng đã có sự lựa chọn. Như vậy, hắn sẽ không chiếm được.
Còn về phần muốn nhân cơ hội để làm thương tổn đến bạch y thanh niên, Chung Kỳ cũng không cho rằng Thần Dạ có bản lĩnh này.
Thân ở giữa không trung, Thiên Đao nơi tay Thần Dạ nhằm hướng mối nối giữa bạch y thanh niên cùng vầng sáng kia mà nổi giận chém xuống!
Cảm ứng được đao mang mãnh liệt mà đến kia, bạch y thanh niên ngửa đầu, bất giác giễu cợt khúc khích cười một tiếng. Sau khi chuyện trước đây phát sinh, mặc dù hắn không thực rõ ràng rốt cuộc là làm sao vậy, nhưng trong lòng rất tin tưởng nắm chắc.
Đao mang như nộ long, từ giữa không nhanh chóng bổ xuống !
- Bịch!
Một âm thanh vang dội chấn động Hư Vô, không gian hơi bị rung động nhẹ nhàng. Quả nhiên như Chung Kỳ và bạch y thanh niên suy nghĩ, một đao kia chém xuống, cơ hồ như là mộc côn nện ở trên tường sắt. Mặc dù có gây ra động tĩnh, nhưng sao có thể đủ sức làm cho tường sắt bị vỡ vụn ?
Cho nên một kích này vẻn vẹn là để cho vầng sáng rung lên, còn ngoài ra không có bất cứ phản ứng gì.
Thấy vậy, ánh mắt Thần Dạ cũng là khựng lại, bỗng tức thì không chút do dự, đao tiếp theo đang muốn chém xuống lần thứ hai...
Đột nhiên, có một cảm giác khó hiểu, như u linh xuất hiện ở trong đầu Thần Dạ, làm cho vẻ mặt của hắn đều bỗng nhiên có hơi hoảng hốt. Sau khi tỉnh lại, ánh mắt hắn hàm chứa những tia nghi hoặc, gần như là loại bản năng. Lực lượng linh hồn, lại một lần nữa trùm lên vầng sáng.
- Người nầy, thật sự muốn tìm chết sao?
Ở phía trên, Chung Kỳ nhìn Thần Dạ tiến hành lần thứ hai. Gương mặt của nàng đều là cau lại thật chặt. Đối với Thần Dạ, nàng là vừa hận lại... Tất nhiên chưa nói tới thích, càng không có yêu đương gì. Thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy hắn bị thương thì ít nhiều trong lòng lại không thoải mái.
Lần đó hắn nói mấy câu cố ý khiêu khích chính mình cùng bạch y thanh niên, nghe thì thập phần đáng ghét. Thế nhưng sau khi thấy ghét thì nàng đột nhiên phát hiện, nội tâm của mình đúng là chẳng thể tức giận hắn được.
Cho nên, khi nhìn thấy Thần Dạ có hành động kia gần như muốn chết thì, Chung Kỳ không tự chủ mà bắt đầu lo lắng.
Tuy nhiên, chẳng những là nàng, mà tất cả những người khác chú ý đến một màn này, giờ phút này, tất cả đều là bắt đầu kinh hãi. Vào lúc người thiếu niên nhập Linh Hồn Chi Lực đến trong vầng sáng, thì lại cũng không như trước đây, cứ như vậy bị đẩy lui. Mà ngược lại nhìn bộ dáng bây giờ thì lại giống như đã luyện hóa được vầng sáng.
- Cái này?
Tất cả mọi người có hơi không hiểu, đây chính là hiện tượng cho tới bây giờ đều không hề xuất hiện.
Sự thực, mà ngay cả chính bản thân Thần Dạ, hiện tại cũng là tương đối giật mình. Hắn vạn phần không nghĩ tới, lần này đây, chẳng những linh hồn chi lực của chính mình không hề bị trục xuất, ngược lại, phảng phất đã được một loại dẫn dắt nào đó tiến vào đến trong vầng sáng, đúng là cực kỳ thuận lợi.
Thần Dạ chợt ngẩng phắt đầu nhìn lại. Hắn chỉ thấy, trên gương mặt kia của Chung Kỳ, giờ phút này đang hiện ra sự thoải mái khó có thể hình dung. Chẳng lẽ nàng đã sớm biết rõ, chính mình là không có khả năng làm được?
- Công tử, ngươi thấy thế nào?
Tiết Hàm Hương vội vàng đi tới bên người Thần Dạ.
- Tiết cô nương, tại sao ta không thể luyện hóa vật kia? Bạch y thanh niên cũng còn chưa đích thực luyện hóa xong, tại sao ta không thể?
Thần Dạ thật là không hiểu.
Tiết Hàm Hương buông tiếng thở dài, rồi nói:
- Công tử, tương quan với nhau thì tên kia so sánh ngươi càng thích hợp hơn. Cái này là chiếc chìa khóa kia, nó tự động lựa chọn!
- Hả?
Gương mặt Thần Dạ nhăn lại gắt gao.
- Tự động lựa chọn? Tiết cô nương, xin nói rõ ràng hơn một chút !
Gương mặt Thần Dạ cau có. Bắt hắn trơ mắt nhìn bạch y thanh niên thu cái chìa khóa này thì hắn không làm được!
Tiết Hàm Hương nói:
- Cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ, tựa hồ bản thân cũng mang theo linh tính nhất định. Mà bọn chúng xuất hiện tịnh không chỉ bởi vì là phong ấn của Chúng Thần Chi Mộ yếu bớt, cho nên làm cho chùm tia sáng bay được ra ngoài.
- Trải qua rất nhiều năm kinh nghiệm, cùng với một số người còn sống trở về từ Chúng Thần Chi Mộ, bọn họ suy đoán ra là Chúng Thần Chi Mộ tồn tại, tựa hồ là vì đang chờ đợi cái gì đó.
- Chờ đợi?
Đuôi lông mày Thần Dạ nhướn lên. Đáng tiếc Đao Linh đang ngủ say, nếu không thì hắn có khả năng sớm biết một chút nội tình.
Tiết Hàm Hương tiếp tục nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có lẽ là nguyên nhân này, làm cho những chùm tia sáng này vào lúc bị người ta luyện hóa,thì kỳ thật, nó đã lựa chọn.
- Lựa chọn như thế nào?
Thần Dạ tiếp tục hỏi.
- Nếu như chỉ có một người đang luyện hóa nó, như vậy, cho dù người này có thích hợp hay không thì nó chỉ có thể bị luyện hóa, chỉ cần người này có năng lực là được. Mà một khi có hai người trở lên cùng luyện hóa, nó sẽ tự động lựa chọn người nào thích hợp nhất.
- Cái gì là thích hợp nhất?
Đây mới là điểm mà Thần Dạ thấy rối rắm nhất. Dựa vào cái gì, mà tên kia so với chính mình lại có vẻ càng thích hợp hơn?
Tiết Hàm Hương chỉ hơi cười khổ một tiếng, rồi nói:
- Vì thích hợp, không phải chỉ là ai có thực lực càng cường đại hơn. Nếu không phải như thế, các cao thủ tuyệt đỉnh ở trong Đông Vực sao có thể bỏ qua Chúng Thần Chi Mộ?
- Nó thích hợp nhất là người đang luyện hóa nó có thực lực, tiềm lực,.v..v... Tất cả nhân tố, đều được khái quát vào trong đó.
Tiết Hàm Hương nhìn Thần Dạ, nói tiếp:
- Tất nhiên công tử có tiềm lực thập phần đáng sợ, nhưng thiên phú bẩm sinh của tên kia cũng là kinh người. Hơn nữa so với nhau mà nói, vào lúc này đây thời cơ của hắn so sánh với ngươi thì có ưu thế.
Thần Dạ im lặng gật đầu, xác thật vô phương phủ nhận!
Cái tên kia, cũng là nhân trung chi long, chưa đến ba mươi tuổi liền có khả năng đạt tới cảnh giới Lực Huyền đỉnh cao. Thiên phú bẩm sinh như thế quả là cũng có hơi kinh người.
Nếu như Chúng Thần Chi Mộ đúng là chờ đợi, như vậy xem ra, so với chính mình thì hắn xác thật thích hợp hơn rất nhiều.
Chỉ là, cứ phải nhìn thấy hắn tiếp tục luyện hóa sao?
Ánh mắt của Thần Dạ trở nên cực kì lạnh lẽo, đồng thời xẹt qua một tia điên cuồng. Coi như chùm tia sáng kia có linh tính, có khả năng tự động lựa chọn. Nếu vì cho những người khác còn chưa tính, nhưng còn bạch y thanh niên kia thì lại không được!
Vào lúc suy nghĩ hàm chứa sự điên cuồng kia lan ra, bản thân Thần Dạ lần thứ hai hóa thành một đạo tàn ảnh, nhanh như tia chớp nhằm về phía bạch y thanh niên.
Hành động như vậy, quả thực khiến cho Tiết Hàm Hương cảm thấy vô cùng bất ngờ. Hắn muốn làm cái gì, muốn chết sao?
Tiết Hàm Hương mặc dù không biết, sau khi bị cái chìa khóa của Chúng Thần Chi Mộ cự tuyệt thì sẽ có hậu quả như thế nào. Nhưng lại biết rõ ràng, nhất định không phải người thiếu niên có khả năng đủ đón nhận, vậy tại sao hắn còn muốn làm như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Kỳ cũng không ngăn cản, bởi vì nàng biết, bất kể Thần Dạ làm cái gì thì đều là uổng phí sức lực. Cái chìa khóa Chúng Thần Chi Mộ này, lúc nãy cũng đã có sự lựa chọn. Như vậy, hắn sẽ không chiếm được.
Còn về phần muốn nhân cơ hội để làm thương tổn đến bạch y thanh niên, Chung Kỳ cũng không cho rằng Thần Dạ có bản lĩnh này.
Thân ở giữa không trung, Thiên Đao nơi tay Thần Dạ nhằm hướng mối nối giữa bạch y thanh niên cùng vầng sáng kia mà nổi giận chém xuống!
Cảm ứng được đao mang mãnh liệt mà đến kia, bạch y thanh niên ngửa đầu, bất giác giễu cợt khúc khích cười một tiếng. Sau khi chuyện trước đây phát sinh, mặc dù hắn không thực rõ ràng rốt cuộc là làm sao vậy, nhưng trong lòng rất tin tưởng nắm chắc.
Đao mang như nộ long, từ giữa không nhanh chóng bổ xuống !
- Bịch!
Một âm thanh vang dội chấn động Hư Vô, không gian hơi bị rung động nhẹ nhàng. Quả nhiên như Chung Kỳ và bạch y thanh niên suy nghĩ, một đao kia chém xuống, cơ hồ như là mộc côn nện ở trên tường sắt. Mặc dù có gây ra động tĩnh, nhưng sao có thể đủ sức làm cho tường sắt bị vỡ vụn ?
Cho nên một kích này vẻn vẹn là để cho vầng sáng rung lên, còn ngoài ra không có bất cứ phản ứng gì.
Thấy vậy, ánh mắt Thần Dạ cũng là khựng lại, bỗng tức thì không chút do dự, đao tiếp theo đang muốn chém xuống lần thứ hai...
Đột nhiên, có một cảm giác khó hiểu, như u linh xuất hiện ở trong đầu Thần Dạ, làm cho vẻ mặt của hắn đều bỗng nhiên có hơi hoảng hốt. Sau khi tỉnh lại, ánh mắt hắn hàm chứa những tia nghi hoặc, gần như là loại bản năng. Lực lượng linh hồn, lại một lần nữa trùm lên vầng sáng.
- Người nầy, thật sự muốn tìm chết sao?
Ở phía trên, Chung Kỳ nhìn Thần Dạ tiến hành lần thứ hai. Gương mặt của nàng đều là cau lại thật chặt. Đối với Thần Dạ, nàng là vừa hận lại... Tất nhiên chưa nói tới thích, càng không có yêu đương gì. Thế nhưng không biết vì sao, nhìn thấy hắn bị thương thì ít nhiều trong lòng lại không thoải mái.
Lần đó hắn nói mấy câu cố ý khiêu khích chính mình cùng bạch y thanh niên, nghe thì thập phần đáng ghét. Thế nhưng sau khi thấy ghét thì nàng đột nhiên phát hiện, nội tâm của mình đúng là chẳng thể tức giận hắn được.
Cho nên, khi nhìn thấy Thần Dạ có hành động kia gần như muốn chết thì, Chung Kỳ không tự chủ mà bắt đầu lo lắng.
Tuy nhiên, chẳng những là nàng, mà tất cả những người khác chú ý đến một màn này, giờ phút này, tất cả đều là bắt đầu kinh hãi. Vào lúc người thiếu niên nhập Linh Hồn Chi Lực đến trong vầng sáng, thì lại cũng không như trước đây, cứ như vậy bị đẩy lui. Mà ngược lại nhìn bộ dáng bây giờ thì lại giống như đã luyện hóa được vầng sáng.
- Cái này?
Tất cả mọi người có hơi không hiểu, đây chính là hiện tượng cho tới bây giờ đều không hề xuất hiện.
Sự thực, mà ngay cả chính bản thân Thần Dạ, hiện tại cũng là tương đối giật mình. Hắn vạn phần không nghĩ tới, lần này đây, chẳng những linh hồn chi lực của chính mình không hề bị trục xuất, ngược lại, phảng phất đã được một loại dẫn dắt nào đó tiến vào đến trong vầng sáng, đúng là cực kỳ thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro