Đế Quân

Dùng thân hóa Luân Hồi. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Mắt thấy thần sắc Phong Tam Nương biến hóa, Thần Dạ hởi biến sắc, lại không chần chờ nữa, hai tay khẽ động, lập tức, trong đại điện khổng lồ kia, một cổ chấn động lặng yên rất nhanh quanh quẩn ra.

Đông.

Tiếng vang vọng nặng nề như chuông lớn va chạm lại khiến đại điện to như vậy phải kịch liệt rung động lắc lư, rồi sau đó, sinh cơ bừng bừng bi quỷ khí dày đặc gắt gao áp chế lúc đại điện rung động lắc lư liền như cuồng phong điên cuồng cuốn đi.

Một sát na sau, chỉ thấy phương đại điện kia lúc vô số sinh cơ mang cuốn đi, một tia khe hở liền cũng như mạng nhện rất nhanh lan tràn, cuối cùng che kín toàn bộ đại điện.

Răng rắc.

Tiếng vang rất nhỏ lập tức vang lên, theo sát sau đó là tiếng đại điện vỡ vụn, quỷ khí đầy trời lại một lần nữa tuôn ra trong trời đất, nhưng lần này, Phong Tam Nương rốt cuộc không có bất luận năng lực gì để tụ tập chúng lại nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng nhanh chóng tiêu tán khỏi phương Thiên Địa này như không khí.

- Rốt cục, vẫn thất bại.

Xa xa, Phong Tam Nương có chút thất hồn lạc phách.

Thần Dạ có chút không đành lòng nhìn Phong Tam Nương, nàng đã cực kỳ xuất sắc, ít nhất, nàng đã có tư cách phá tan gông cùm xiềng xích, chỉ là, Luân Hồi chi lực này chính là Quỷ Chân Nhân tự mình lĩnh ngộ, Phong Tam Nương được Quỷ Chân Nhân truyền thừa, dùng tu vị cảnh giới Thánh Huyền như giờ có thể làm được tình cảnh như vậy đã không hề dễ dàng rồi.

Muốn muốn triệt để bài trừ, quả thật không phải Phong Tam Nương hiện giờ có khả năng làm được.

- Phong cô nương, thất bại hiện giờ chỉ là tạm thời, ngươi về sau vẫn còn cơ hội mà. . . .

- Lời này, chính ngươi tin tưởng sao?

Phong Tam Nương nhìn Thần Dạ, cười khẩy nói.

Thần Dạ không khỏi lặng ngẩn người, trong nội tâm thở dài, người khác thất bại có lẽ còn cơ hội làm lại, nhưng Phong Tam Nương thất bại lại có nghĩa là phía trước con đường nàng đi đã là tuyệt địa, không thể thay đổi nữa rồi.

Chỉ có buông tha cho quay người.

Dứt lời, Phong Tam Nương lắc đầu, nói khẽ:

- Ta biết rõ ta không nên trách ngươi, ngươi cũng là vì tốt cho ta, trong lòng ta cũng rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy ta cũng chưa chắc có thể đơi đến lúc ta thành công ngày đó, những điều này ta cũng biết, nhưng mà. . . Ta không cam lòng ...

Quả thực không cam lòng, nếu đổi lại là bất kỳ ai cũng đều sẽ không cam lòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu mình đến cuối cùng vẫn không thể cứu được mẫu thân, vậy thì phần không cam lòng kia sẽ chỉ trên Phong Tam Nương

- Nếu là ta, ta cũng không cam tâm, chỉ là. . . .

- Thần Dạ.

Phong Tam Nương đột nhiên hét lớn:

- Sau khi ta biết rõ truyền thừa của sư tôn có khuyết điểm rất lớn, ta liền thử thay đổi, thay đổi những gì mình chưa được, cố gắng nhiều năm, bỏ ra vô số tâm huyết, rốt cục ta cũng lục lọi ra được một con đường có lẽ có thể bài trừ, ta tuyệt không cho phép mình buông tha.

- Phong cô nương.

Thần Dạ rùng mình.

- Nếu như buông tha, ta quả thật con sống, nhưng mà tín niệm cả đời này cũng đã hỏng mất, ta sống còn ý nghĩa gì nữa, sống sót như cái xác không hồn thì ta tình nguyện chết.

Phong Tam Nương buồn bả cười cười:

- Nếu là sống không bằng chết, như vậy, ta ngại gì không vì con đường của mình cuối cùng liều một lần, mặc dù cuối cùng vẫn là chết thì ta cũng không oán, không tiếc, không hối.

Thần Dạ và Tử Huyên thần sắc đại biến:

- Phong cô nương, ngươi muốn làm cái gì.

"Ha ha. "

Toàn bộ Thiên Địa, đều bị tiếng cười điên cuồng của Phong Tam Nương bao trùm, thân ảnh của nàng, cũng dần dần trở nên mơ hồ, sau đó, cho dù là Thần Dạ và Tử Huyên cũng không thể trông thấy được nữa.

- Ta nguyện dùng thân hóa Luân Hồi, hoặc tự tay chung kết bản thân, hoặc mở ra con đường hoàn toàn mới cho mình, vô luận thành công hay không, ta đều không oán, không tiếc, không hối.

- Dùng thân hóa Luân Hồi.

Ánh mắt Thần Dạ và Tử Huyên bỗng nhanh chóng co rút, nhìn thân ảnh Phong Tam Nương dần trở nên mơ hồ, cho đến cuối cùng, ngay cả ánh mắt và linh hồn cảm giác lực của bọn hắn cũng đều không thể bắt được nữa thì thần sắc hai người liền trở nên ngưng trọng như gặp phải tử thần vậy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong hư không phía trước, một đạo quỷ khí, vô thanh vô tức bắn nhanh ra, lập tức qua đi, thân ảnh Phong Tam Nương triệt để tiêu tán không thấy đâu nữa, quanh quẩn trên bầu trời chỉ là một đạo quỷ khí.

Quỷ khí kia xoay quanh trong thiên không, giống như mây đen từ chỗ sâu trong vũ trụ bắn đến vậy, mặc dù là dưới Âm Dương Luân Hồi lực bao phủ lộ ra có chút chật vật, nhưng cũng không nhanh chóng tiêu tán như những quỷ khí trước kia.

Bởi vì quỷ khí này chính là Phong Tam Nương biến thành.

Hai người Thần Dạ khiếp sợ không thôi, tuyệt đối không nghĩ đến, Phong Tam Nương vậy àm quyết tuyệt như thế, nàng tình nguyện vĩnh viễn trầm luân, cũng không muốn cho mình hi vọng tân sinh.

Tuy, lần này thất bại, đối với bất cứ người nào mà nói cũng đều là đả kích thật lớn, thậm chí có khả năng dài trở nên chán chường, giống như Thần Dạ trước kia vậy, nhưng làm triệt để như Phong Tam Nương vẫn khiến người khó có thể tiếp nhận.

- Phong cô nương, ngươi cần gì phải thế chứ.

- Ha ha.

Bên trong quỷ khí, thanh âm Phong Tam Nương rất bình tĩnh:

- Ta biết rõ làm như vậy, các ngươi rất không hiểu, nhưng các ngươi không biết những năm này trong lòng ta dày vò thế nào đâu. Khi một người đã biết nàng kết cục cuối cùng gặp phải sẽ thế nào, nếu đổi lại là các ngươi, các ngươi sẽ làm gì đây? Lúc ta tìm được một con đường có thể cải biến kết cục này nhưng lại phát hiện, con đường này đi đến cuối cùng, có lẽ vẫn không cách nào cải biến được kết cục bản thân, loại tư vị này, các ngươi không thể hiểu rõ đâu.

- Cho nên, ta tình nguyện bản thân làm càng thêm triệt để một ít, là sống, là chết, là thành, là bại, ta đều nguyện đi nếm thử, bằng không thì dù có sống cũng chỉ là sống không bằng chết.

- Thần Dạ, Tử Huyên, thả ta rời đi thôi, ta không muốn liên lụy các ngươi.

Phong Tam Nương lẳng lặng nói:

= Hôm nay Dạ Minh như mặt trời ban trưa, đợi một thời gian nữa nhất định siêu việt Tứ đại siêu cấp thế lực, cùng Tà Đế Điện ngang hàng, đến lúc đó, Thần Dạ, tâm nguyện của ngươi, sẽ hoàn thành, không cần thiết phải vì ta mà khiến tâm huyết suốt đời bị hủy.

Thời gian trôi qua, động tĩnh do Phong Tam Nương tạo thành không thể gạt được người trong thiên hạ, mà người trong thế gian này, cũng biết đến sự tồn tại của Phong Tam Nương sẽ tạo thành hậu quả không cách nào đánh giá được cho thế gian.

Về công về tư, Phong Tam Nương cũng đã trở thành công địch của người trong thiên hạ.

Có lẽ chính vì nguyên nhân này, năm đó lúc Quỷ Chân Nhân khư khư cố chấp, Cổ Đế đã xuất hiện chém giết hắn.

Phong Tam Nương hiện giờ chính là Quỷ Chân Nhân trước kia, nhưng Thần Dạ không có khả năng sẽ là Cổ Đế, chính vì thế mới khiến cho Dạ Minh lâm vào trong nguy cơ.

Nếu như có một ngày, người trong hiện hạ cùng đánh đến, Dạ Minh liền phải đối mặt với tất cả thương sinh trên thế gian, đến lúc đó, mặc kệ Dạ Minh cường đại như thế nào, như mặt trời ban trưa như thế nào thì nguy cơ này cũng khó mà hóa giải được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0