Hải Vực Phong Thành. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Cơ hồ tất cả mọi người,
cũng không biết nên nói gì, chỉ có nữ tử kia lúc này nhìn qua thiếu
niên, trong đôi mắt đẹp chớp động lên hào quang không hiểu...
Lúc thiếu niên kia vô tình đảo qua nàng, bốn mắt tương đối giữa không trung, ánh mắt nữ tử cũng không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không lộ ra chút cảm xúc chấn động nào cả, nhưng chỉ có trong lòng thiếu niên kia là như có tiếng sấm vang vọng vậy...
Lúc ở Hiên Quang Thành, Âm Mị tu luyện qua các loại công pháp mị thuật, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã khiến tâm thần hắn thiếu chút nữa thất thủ lâm vào đó.
Ngày nay, cô gái này hai mắt thanh tịnh, thậm chí là cực kỳ trong suốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến thiếu niên cơ hồ như lúc đối mặt với Âm Mị vậy, cảm giác không khác thì cả.
Đương nhiên, nếu so sánh kĩ càng thì cảm giác tất nhiên không giốn, Âm Mị đó là mị hoặc khiến cho tâm thần người lâm vào, còn cô gái này thì hai mắt lại như nhìn thấu nhân tâm, khiến người ở trước mặt nàng như mất đi tất cả tư cách phòng bị vậy.
Nữ tử này, quả nhiên rất giỏi!
Kết giới bị phá, át chủ bài lớn nhất của bọn người Chung Khiếu cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa, lúc này nếu còn tiếp tục đại chiến thì rõ ràng không khôn ngoan!
Mà đối với kết giới bị phá thế nào cũng không quan trọng nữa, bọn Chung Khiếu cũng hiểu rõ, người thiếu niên giờ phút nà ở itrong mắt bọn người Phong Kình chỉ sợ chẳng khác gì bảo bối, căn bản không cho phép bọn hắn có bất kỳ cử động nào cả.
Vì vậy, thu hồi ánh mắt sâm lãnh khỏi người thiếu niên kia, Chung Khiếu cũng là người cầm được thì cũng buông được, hắn ôm quyền nói:
- Phong Kình huynh, chuyện hôm nay, là chúng ta không đúng, như vậy cáo từ trước, xin các ngươi yên tâm, nhiều nhất ba ngày, chúng ta tất sẽ có một bàn giao thỏa đáng
Phong Kình cười nhạt:
- Chung gia chủ nói ba ngày, vậy thì ba ngày, ha ha, hi vọng đến lúc đó, cái gọi là bàn giao thật sự sẽ khiến chúng ta thoả mãn, nếu không, Chung gia chủ, các ngươi sẽ biết, đến cùng hậu quả là thế nào.
- Đó là tự nhiên!
Chung Khiếu lại lần nữa hung hăng trợn mắt liếc thiếu niên kia, sau đó quay người lập tức rời đi. Những người khác cũng theo sát hắn.
Kết thúc dễ dàng như vậy, xem ra trong tay người Hải Vực Phong Thành chỉ sợ là vẫn còn át chủ bài khiến bọn người Phong Kình thập phần muốn ah!
Chỉ có nữ tử, đi tới bên người Thần Dạ, phảng phất như đang quan sát một món ngon cực phẩm vậy, lại ngửi một hơi thật sâu.
Chợt, thân thể có chút nghiêng về phía trước, lúc gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia như sát bên mặt thiếu niên, nàng liền ôn nhu nói:
- Công tử, sự xuất hiện của ngươi, quả nhiên khiến người phải ngạc nhiên, không biết lúc nào ngươi có thời gian chúng ta hảo hảo tâm sự một chút?
Trong khi nói chuyện, mùi thơm cơ thể như không cốc u lan trực tiếp truyền vào lòng hắn, trong nháy mắt này khiến hắn có một loại cảm giác thần hồn điên đảo, muốn vì nàng mà trả giá tất cả...
- Tốt, cô nương lúc nào rãnh thì ta rãnh lúc đó.
Nghe thanh âm gần như mịt mờ của thiếu niê, nữ tử không khỏi cười duyên một tiếng, chợt người nhẹ nhàng mà đi, dáng người uyển chuyển, như dương liễu lắc nhẹ, cực kỳ động lòng người.
Người thiếu niên cũng theo bóng lưng của nàng, nhìn đến ngây người...
Thấy vậy, bọn người Phong Kình bất giác cười khổ, bất quá biết điều cũng không nhắc nhở gì, dù sao, hắn cũng xem như ân nhân cứu mạng của bọn hắn, nếu lúc này nói gì đó sẽ làm bị thương tự tôn người ta.
Nhưng không ai biết, ánh mắt thiếu niên tuy mê mang, nhưng lại thủy chung vẫn bảo trì một tia thanh minh, hơn nữa còn lộ ra chút giảo hoạt...
Sau khi qua hồi lâu, Phong Kình mới nhẹ giọng cười, sau đó ôm quyền nói:
- Công tử, tại hạ Phong Kình, đa tạ công tử cứu mạng!
- Ách? Ha ha, gọi ta Thần Dạ là được, Phong tiền bối tốt!
Thần Dạ quay đầu sang, cũng khách khí cười cười, vừa rồi bọn hắn nói chuyện hắn đều nghe được rõ ràng.
Cái gọi là Đông Vực, hắn còn chưa tiếp xúc nhiều, đoạn đường này đi qua, thế lực cường đại nhất, không ai qua được Khiếu Lôi Tông, nhưng tông chủ Khiếu Lôi Tông Chu Uyển Nhung chỉ có cảnh giới Địa Huyền
Phong Kình này cũng là cao thủ Địa Huyền, nhưng vẫn chỉ là hậu tuyển gia chủ của Phong gia, như thế xem ra, gia chủ Phong gia hiện giờ ít nhất cũng là cao thủ cùng cấp bậc với Chu Uyển Nhung, thậm chí là cảnh giới Hoàng Huyền.
Thế lực cường đại bực này, hơn nữa lại có cơ hội tốt như vậy, Thần Dạ tất nhiên phải kết giao một phen rồi.
- Ngươi cũng đừng gọi Phong tiền bối gì cả, nếu không chê thì cứ gọi Phong đại ca là được rồi!
Phong Kình cười nói:
- Thần công tử, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút.
- Nếu đã là Phong đại ca ngươi cần gì phải gọi ta là Thần công tử chứ?
- Ha ha!
Phong Kình cười to, chợt chỉ vào lão giả lục tuần bên cạnh hắn nói:
- Dương Thành Dương lão, chính là trưởng lão Huyễn Lâm Cốc!
Trung niên nhân đứng cùng Dương Thành tên là Lâm Tuyên, còn người kia là Vu Yên.
Qua Phong Kình giới thiệu, Thần Dạ biết được, bốn người này, thế lực sau lưng đều có thể xem là tồn tại bất phàm tại Đông Vực, mặc dù cách cấp bậc bá chủ còn kém một chút nhưng cũng không phải Khiếu Lôi Tông có thể so sánh được.
Đương nhiên, thực lực chân chính, bọn hắn tự nhiên không thể nói cho Thần Dạ, nếu không phải vì lúc trước, Phong Kình cũng không có khả năng để Thần Dạ biết rõ những chuyện này.
- Thần Dạ huynh đệ, không biết ngươi kế tiếp, muốn đi chỗ nào?
Sau khi nói chuyện một lúc, xem như quen thuộc hơn rất nhiều, Phong Kinh cũng xem hắn như bằng hữu hỏi.
- Hải Vực Phong Thành, ha ha nói thật, ta đối với Chúng Thần Chi Mộ kia cảm thấy rất hứng thú.
Thần Dạ cũng không giấu diếm, trên thực tế, cũng không có gì phải giấu diếm cả, lúc tranh đoạt chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, tránh không được sẽ đánh một ít quan hệ.
Lời này vừa nói ra, bọn người Phong Kình liền ngẩn ra.
Không phải bọn hắn xem thường Thần Dạ, cho dù hắn có thủ đoạn, có thể phá vỡ kết giới cường đại trước kia, nhưng thủ đoạn này chưa hẳn có thể trợ giúp hắn đạt được một chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ.
Phàm là giữa thiên địa, vạn vật tương sinh tương khắc!
Kết giới cường đại vừa rồi, nếu như là từ một người nguyên vẹn thiết trí ra, như vậy Thần Dạ phá vỡ được thì thủ đoạn quả thật khiến người phải khiếp sợ.
Nhưng sự thật cũng không phải, bởi vậy, chỉ cần có có đồ vật thích hợp muốn phá vỡ từ bên ngoài cũng không khiến người chấn kinh lắm.
Chung Khiếu bọn người rời đi sớm, cũng không quá hiểu rõ Thần Dạ, nếu không, lòng kiêng kỵ cũng sẽ không quá nhiều.
Im lặng một lát, Phong Kình nói:
- Thần Dạ huynh đệ, kỳ thật vừa rồi sự xuất hiện của ngươi nếu muộn một chút.., như vậy, đối với ngươi mà nói, chỗ tốt kiếm được sẽ càng lớn hơn.
Lời này, cũng là biến tướng nói cho Thần Dạ, ngày sau phải cẩn thận, có được át chủ bài và thủ đoạn cường đại là chuyện tốt, nhưng nếu không đủ thực lực đi thủ hộ, vậy nó sẽ thành vật đòi mạng ngay.
Lúc thiếu niên kia vô tình đảo qua nàng, bốn mắt tương đối giữa không trung, ánh mắt nữ tử cũng không có bất kỳ biến hóa nào, cũng không lộ ra chút cảm xúc chấn động nào cả, nhưng chỉ có trong lòng thiếu niên kia là như có tiếng sấm vang vọng vậy...
Lúc ở Hiên Quang Thành, Âm Mị tu luyện qua các loại công pháp mị thuật, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị đã khiến tâm thần hắn thiếu chút nữa thất thủ lâm vào đó.
Ngày nay, cô gái này hai mắt thanh tịnh, thậm chí là cực kỳ trong suốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến thiếu niên cơ hồ như lúc đối mặt với Âm Mị vậy, cảm giác không khác thì cả.
Đương nhiên, nếu so sánh kĩ càng thì cảm giác tất nhiên không giốn, Âm Mị đó là mị hoặc khiến cho tâm thần người lâm vào, còn cô gái này thì hai mắt lại như nhìn thấu nhân tâm, khiến người ở trước mặt nàng như mất đi tất cả tư cách phòng bị vậy.
Nữ tử này, quả nhiên rất giỏi!
Kết giới bị phá, át chủ bài lớn nhất của bọn người Chung Khiếu cũng theo đó biến mất không thấy gì nữa, lúc này nếu còn tiếp tục đại chiến thì rõ ràng không khôn ngoan!
Mà đối với kết giới bị phá thế nào cũng không quan trọng nữa, bọn Chung Khiếu cũng hiểu rõ, người thiếu niên giờ phút nà ở itrong mắt bọn người Phong Kình chỉ sợ chẳng khác gì bảo bối, căn bản không cho phép bọn hắn có bất kỳ cử động nào cả.
Vì vậy, thu hồi ánh mắt sâm lãnh khỏi người thiếu niên kia, Chung Khiếu cũng là người cầm được thì cũng buông được, hắn ôm quyền nói:
- Phong Kình huynh, chuyện hôm nay, là chúng ta không đúng, như vậy cáo từ trước, xin các ngươi yên tâm, nhiều nhất ba ngày, chúng ta tất sẽ có một bàn giao thỏa đáng
Phong Kình cười nhạt:
- Chung gia chủ nói ba ngày, vậy thì ba ngày, ha ha, hi vọng đến lúc đó, cái gọi là bàn giao thật sự sẽ khiến chúng ta thoả mãn, nếu không, Chung gia chủ, các ngươi sẽ biết, đến cùng hậu quả là thế nào.
- Đó là tự nhiên!
Chung Khiếu lại lần nữa hung hăng trợn mắt liếc thiếu niên kia, sau đó quay người lập tức rời đi. Những người khác cũng theo sát hắn.
Kết thúc dễ dàng như vậy, xem ra trong tay người Hải Vực Phong Thành chỉ sợ là vẫn còn át chủ bài khiến bọn người Phong Kình thập phần muốn ah!
Chỉ có nữ tử, đi tới bên người Thần Dạ, phảng phất như đang quan sát một món ngon cực phẩm vậy, lại ngửi một hơi thật sâu.
Chợt, thân thể có chút nghiêng về phía trước, lúc gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia như sát bên mặt thiếu niên, nàng liền ôn nhu nói:
- Công tử, sự xuất hiện của ngươi, quả nhiên khiến người phải ngạc nhiên, không biết lúc nào ngươi có thời gian chúng ta hảo hảo tâm sự một chút?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong khi nói chuyện, mùi thơm cơ thể như không cốc u lan trực tiếp truyền vào lòng hắn, trong nháy mắt này khiến hắn có một loại cảm giác thần hồn điên đảo, muốn vì nàng mà trả giá tất cả...
- Tốt, cô nương lúc nào rãnh thì ta rãnh lúc đó.
Nghe thanh âm gần như mịt mờ của thiếu niê, nữ tử không khỏi cười duyên một tiếng, chợt người nhẹ nhàng mà đi, dáng người uyển chuyển, như dương liễu lắc nhẹ, cực kỳ động lòng người.
Người thiếu niên cũng theo bóng lưng của nàng, nhìn đến ngây người...
Thấy vậy, bọn người Phong Kình bất giác cười khổ, bất quá biết điều cũng không nhắc nhở gì, dù sao, hắn cũng xem như ân nhân cứu mạng của bọn hắn, nếu lúc này nói gì đó sẽ làm bị thương tự tôn người ta.
Nhưng không ai biết, ánh mắt thiếu niên tuy mê mang, nhưng lại thủy chung vẫn bảo trì một tia thanh minh, hơn nữa còn lộ ra chút giảo hoạt...
Sau khi qua hồi lâu, Phong Kình mới nhẹ giọng cười, sau đó ôm quyền nói:
- Công tử, tại hạ Phong Kình, đa tạ công tử cứu mạng!
- Ách? Ha ha, gọi ta Thần Dạ là được, Phong tiền bối tốt!
Thần Dạ quay đầu sang, cũng khách khí cười cười, vừa rồi bọn hắn nói chuyện hắn đều nghe được rõ ràng.
Cái gọi là Đông Vực, hắn còn chưa tiếp xúc nhiều, đoạn đường này đi qua, thế lực cường đại nhất, không ai qua được Khiếu Lôi Tông, nhưng tông chủ Khiếu Lôi Tông Chu Uyển Nhung chỉ có cảnh giới Địa Huyền
Phong Kình này cũng là cao thủ Địa Huyền, nhưng vẫn chỉ là hậu tuyển gia chủ của Phong gia, như thế xem ra, gia chủ Phong gia hiện giờ ít nhất cũng là cao thủ cùng cấp bậc với Chu Uyển Nhung, thậm chí là cảnh giới Hoàng Huyền.
Thế lực cường đại bực này, hơn nữa lại có cơ hội tốt như vậy, Thần Dạ tất nhiên phải kết giao một phen rồi.
- Ngươi cũng đừng gọi Phong tiền bối gì cả, nếu không chê thì cứ gọi Phong đại ca là được rồi!
Phong Kình cười nói:
- Thần công tử, đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút.
- Nếu đã là Phong đại ca ngươi cần gì phải gọi ta là Thần công tử chứ?
- Ha ha!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Kình cười to, chợt chỉ vào lão giả lục tuần bên cạnh hắn nói:
- Dương Thành Dương lão, chính là trưởng lão Huyễn Lâm Cốc!
Trung niên nhân đứng cùng Dương Thành tên là Lâm Tuyên, còn người kia là Vu Yên.
Qua Phong Kình giới thiệu, Thần Dạ biết được, bốn người này, thế lực sau lưng đều có thể xem là tồn tại bất phàm tại Đông Vực, mặc dù cách cấp bậc bá chủ còn kém một chút nhưng cũng không phải Khiếu Lôi Tông có thể so sánh được.
Đương nhiên, thực lực chân chính, bọn hắn tự nhiên không thể nói cho Thần Dạ, nếu không phải vì lúc trước, Phong Kình cũng không có khả năng để Thần Dạ biết rõ những chuyện này.
- Thần Dạ huynh đệ, không biết ngươi kế tiếp, muốn đi chỗ nào?
Sau khi nói chuyện một lúc, xem như quen thuộc hơn rất nhiều, Phong Kinh cũng xem hắn như bằng hữu hỏi.
- Hải Vực Phong Thành, ha ha nói thật, ta đối với Chúng Thần Chi Mộ kia cảm thấy rất hứng thú.
Thần Dạ cũng không giấu diếm, trên thực tế, cũng không có gì phải giấu diếm cả, lúc tranh đoạt chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ, tránh không được sẽ đánh một ít quan hệ.
Lời này vừa nói ra, bọn người Phong Kình liền ngẩn ra.
Không phải bọn hắn xem thường Thần Dạ, cho dù hắn có thủ đoạn, có thể phá vỡ kết giới cường đại trước kia, nhưng thủ đoạn này chưa hẳn có thể trợ giúp hắn đạt được một chìa khóa tiến vào Chúng Thần Chi Mộ.
Phàm là giữa thiên địa, vạn vật tương sinh tương khắc!
Kết giới cường đại vừa rồi, nếu như là từ một người nguyên vẹn thiết trí ra, như vậy Thần Dạ phá vỡ được thì thủ đoạn quả thật khiến người phải khiếp sợ.
Nhưng sự thật cũng không phải, bởi vậy, chỉ cần có có đồ vật thích hợp muốn phá vỡ từ bên ngoài cũng không khiến người chấn kinh lắm.
Chung Khiếu bọn người rời đi sớm, cũng không quá hiểu rõ Thần Dạ, nếu không, lòng kiêng kỵ cũng sẽ không quá nhiều.
Im lặng một lát, Phong Kình nói:
- Thần Dạ huynh đệ, kỳ thật vừa rồi sự xuất hiện của ngươi nếu muộn một chút.., như vậy, đối với ngươi mà nói, chỗ tốt kiếm được sẽ càng lớn hơn.
Lời này, cũng là biến tướng nói cho Thần Dạ, ngày sau phải cẩn thận, có được át chủ bài và thủ đoạn cường đại là chuyện tốt, nhưng nếu không đủ thực lực đi thủ hộ, vậy nó sẽ thành vật đòi mạng ngay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro