Hạp cốc cấm kỵ. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Thần Dạ cười mà không nói, tiếp tục bay về phía trước.
Cái gọi là hạp cốc cấm kỵ chính là một cái hạp cốc lớn, hai bên hạp cốc phân biệt là một ngọn núi đứng vững, một bên cực nóng, mặt bên khác là băng thiên tuyết địa.
Thần Dạ cần phải đi vào bên trong.
Thời điểm này phía chân trời có băng tuyết rơi xuống, còn ở giữa không trung cũng đã ngưng kết thành băng, chúng như đá khối nện vào mặt đất, bởi vậy hành tẩu trong đấu ngẩng đầu nhìn trời có thể trông thấy cô số băng đá, chúng như mưa đá rơi xuống đất.
Mưa đá không có hạn chế rơi xuống như vậy, cộng thêm nơi này linh khí mỏng manh, áp lực không gian tự nhiên, làm cho bọn họ rất khó tránh né.
Bởi vậy mỗi lần có khối băng nện vào người, cho dù không quá đau nhức nhưng tư vị này thống khổ có thể tả.
Mà khi hai người không ngừng xâm nhập, áp lực không gian áp lực càng đối tương Cũng may đĩnh cát bụi vạch trần treo không ngừng tăng lên, khiến người ta có suy nghĩ phải quay về.
Mặc dù là như vậy, trong băng thiên tuyết địa nơi này đã có người đi qua rồi, hai người vẫn chỉ tiếp xúc với biên giới của hạp cốc cấm kỵ mà thôi.
Nơi đây có thể xem như phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, chỉ là biên giới đã khó đi như thế, khó có thể tưởng tượng thời điểm tiến vào sâu bên trong, hoặc là tiến vào trong hạp cốc thì uy lực đáng sợ bực nào.
Nhưng mà như vậy cũng là một lần lịch lãm rèn luyện, đối với hai người chỗ tốt cũng không nhỏ.
Cho dù là Thần Dạ hay làTrường Tôn Nhiên, tu vị của bọn họ đã tăng lên, bên trong Nhất Tuyến Thiên đạt được gặp gỡ không tầm thường.
Loại tăng tu vị biên dộ lớn này, không thể tránh né sẽ khiến căn cơ không ổn định.
Mặc dù nói ra khỏi Nhất Tuyến Thiên thì hai người đã tu luyện một phen, Thần Dạ càng đại chiến với Phương Đông Lưu một hồi, tăng thêm thời gian chạy đi mấy tháng qua, tóm lại cảm giác không ổn định đã không rõ ràng, nhưng cũng không đủ ngưng thực.
Mỗi một cảnh giới, mỗi một cấp độ giống như trồng cây, nếu như cây có thể hấp thu không đủ nước và phân bón, dù cây không chết nhưng sinh trưởng còi cọc chậm lớn.
Chỉ có đủ ngưng thực mới có thể phát huy ra thực lực xứng đáng.
Đi lại trên đoạn đường này hai người từ từ rèn luyện cảnh giới cứng cỏi, cho nên hiện tại mới có thể thừa nhận tới bây giờ.
- Thần Dạ, nhìn kìa.
Trường Tôn Nhiên lúc này thở ra một hơi, đột nhiên chỉ vào sâu trong hư không, cười to hô.
- Chúng ta đã đã tới phạm vi biên giới của hạp cốc.
Thần Dạ vội vàng nhìn qua xa xa, quả nhiên trong âầm mắt của hắn có một ngọn núi lớn trắng xóa xuyên qua tầng mây.
Bay qua ngọn núi này, ngay dưới chân núi đại khái chính là hạp cốc cấm kỵ mà người bắc vực nghe tới đã biến sắc.
Đưa ánh mắt nhìn ra xa xa, có thể nhìn thấy trong phiến hư không này loáng thoáng có hồng mang từ bay lên từ phía chân trời, cùng đan xen vào khu vực trắng xóa, cảnh tượng này nhìn qua cực kỳ quái dị.
Hồng mang bao phủ thiên địa, chúng giống như đang xâm chiến không gian của băng tuyết.
Tuy còn cách thập phần xa xôi, Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên không cách nào cảm ứng được trong hồng mang tỏa ra khí tức cuồng bạo, thế nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo này
Phải biết rằng tòa sơn mạch này trong tầm mắt trắng sáng đầy tuyết, tỏa ra khí tức đóng băng vạn vật, thế nhưng mà khí tức lăng lệ khủng bố này không cách nào xuyên qua hồng mang đối diện, nhìn qua đã biết rõ hồng mang đáng sợ thế nào.
Hai người ngồi xếp bằng ngay chân núi, chậm rãi khôi phục lại năng lượng tiêu hao.
Trong hư không, thiên địa linh khí chung quanh cực mỏng manh, ít tồn tại, bởi vậy dù cho công pháp của hai người bất phàm, muốn hội tụ linh khí cần thiết cũng cảm giác khó khăn.
Chậm rãi cũng tụ tập được một ít linh khí trong hư không lại với nhau.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, đường vẫn còn dài.
Thần Dạ vung tay lên, Cổ Đế điện lăng không hiện ra, hào quang màu tím bao phủ xuống, cẩn thận bao phủ Trường Tôn Nhiên, chợt hắn nhìn qua phía chân trời, thản nhiên nói:
- Chiếu cố tốt Trường Tôn cô nương.
- Công tử có đầy đủ lý do, ngươi cần gì phải nhất định tiến vào trong hạp cốc cấm kỵ chứ?
Đang ở trong phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, dù cho thần thú trấn điện có tu vị Tôn Huyền, lúc nói ra câu này đều có thể làm cho người nghe ra ý tứ ngưng trọng trong lời của nó.
Hạp cốc cấm kỵ, xác thực không đơn giản, khó trách năm đó cao thủ Thánh Huyền tiến vào trong đó dù cho cuối cùng còn sống rời khỏi, nhưng mà trạng thái vô cùng thê thảm.
- Chúng ta ở chung cũng đã hơn hai tháng rồi, có lẽ ngươi cũng hiểu ta.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, phất phất tay, nói:
- Tốt, chờ Trường Tôn cô nương tỉnh lại, nói cho nàng biết ta có nắm chắc còn sống rời đi, bảo nàng đừng có lo lắng.
- Đầy đủ nắm chắc?
Thần thú trấn điện chưa phát giác ra nó đang cười khổ, ở chỗ này, ngay cả nó cũng không có nắm chắc, an ủi người ta như vậy đúng là quá miễn cưỡng.
Cười khổ âm thanh còn chưa biến mất, thần thú trấn điện ẩn nấp phía chân trời, đồng tử của nó đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy dưới vùng đất tuyết trắng bên dưới có một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện đang lao qua hướng hạp cốc..
- Công tử...
Nơi này hoàn cảnh ác liệt, cho dù thần thú trấn điện hành tẩu ở chỗ này cũng phải cẩn thận từng chút, không dám tiêu hao thể lực quá lớn, tránh xảy ra vấn đề.
Tu vị của Thần Dạ còn kém xa nó, nhưng mà có thể chạy thẳng tới chân núi đã tính toán là rất nhanh, nhưng mà tốc độ như thế chẳng khác gì đang tìm chết.
Thời điểm thần thú trấn điện định ngăn cản, nó đã nhìn thấy đạo thân ảnh kia lướt tới như thiểm diện, chẳng biết lúc nào có một đạo bạch sắc hào quang khởi động, mà hào quang này bao phủ lấy thân ảnh kia, giống như áp lực và băng tuyết ở nơi này tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, giúp hắn đi lên mà không có trở ngại gì.
Từng đại chiến với Thần Dạ hai lần, thần thú trấn điện cũng không xa lạ gì với hào quang kia, nó có thể cảm nhận được hào quang tỏa sáng mang thei khí tức lăng lệ bá đạo, càng thêm đầm đặc, đồng thời ở chỗ này chẳng khác gì như cá gặp nước.
- Át chủ bài của hắn vượt xa tưởng tượng, nói không chừng thực có một ngày hắn có thể giúp ta, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, cũng có thể hoàn thành sứ mạng.
Nhìn qua hào quang màu trắng kia, rất nhanh dung hợp với thân ảnh và hoàn cảnh trắng xóa chung quanh, thân ảnh thần thú trấn điện hiện ra phía chân trời, trong ánh mắt của nó còn mang theo khát vọng.
Thần thú trấn điện có thể cảm ứng được Thiên Đao biến hóa, thân là chủ nhân thì Thần Dạ càng cảm ứng được.
Sau khi tiến vào phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, cho dù giờ mới bắt đầu đi vào hạp cốc, nhưng mà Thiên Đao trong người truyền ra khí tức khủng bố.
- Chủ nhân, nhanh lên, nhanh lên nữa.
Đao linh lúc này giọng nói kích động, từng đạo năng lượng tinh khiết không ngừng từ trong Thiên Đao tuôn ra, bắt đầu truyền khắp tứ chi bách hài của Thần Dạ, sau đó theo kinh mạch dung nhập vào đan điền, bổ sung huyền khí tiêu hao của Thần Dạ.
Cái gọi là hạp cốc cấm kỵ chính là một cái hạp cốc lớn, hai bên hạp cốc phân biệt là một ngọn núi đứng vững, một bên cực nóng, mặt bên khác là băng thiên tuyết địa.
Thần Dạ cần phải đi vào bên trong.
Thời điểm này phía chân trời có băng tuyết rơi xuống, còn ở giữa không trung cũng đã ngưng kết thành băng, chúng như đá khối nện vào mặt đất, bởi vậy hành tẩu trong đấu ngẩng đầu nhìn trời có thể trông thấy cô số băng đá, chúng như mưa đá rơi xuống đất.
Mưa đá không có hạn chế rơi xuống như vậy, cộng thêm nơi này linh khí mỏng manh, áp lực không gian tự nhiên, làm cho bọn họ rất khó tránh né.
Bởi vậy mỗi lần có khối băng nện vào người, cho dù không quá đau nhức nhưng tư vị này thống khổ có thể tả.
Mà khi hai người không ngừng xâm nhập, áp lực không gian áp lực càng đối tương Cũng may đĩnh cát bụi vạch trần treo không ngừng tăng lên, khiến người ta có suy nghĩ phải quay về.
Mặc dù là như vậy, trong băng thiên tuyết địa nơi này đã có người đi qua rồi, hai người vẫn chỉ tiếp xúc với biên giới của hạp cốc cấm kỵ mà thôi.
Nơi đây có thể xem như phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, chỉ là biên giới đã khó đi như thế, khó có thể tưởng tượng thời điểm tiến vào sâu bên trong, hoặc là tiến vào trong hạp cốc thì uy lực đáng sợ bực nào.
Nhưng mà như vậy cũng là một lần lịch lãm rèn luyện, đối với hai người chỗ tốt cũng không nhỏ.
Cho dù là Thần Dạ hay làTrường Tôn Nhiên, tu vị của bọn họ đã tăng lên, bên trong Nhất Tuyến Thiên đạt được gặp gỡ không tầm thường.
Loại tăng tu vị biên dộ lớn này, không thể tránh né sẽ khiến căn cơ không ổn định.
Mặc dù nói ra khỏi Nhất Tuyến Thiên thì hai người đã tu luyện một phen, Thần Dạ càng đại chiến với Phương Đông Lưu một hồi, tăng thêm thời gian chạy đi mấy tháng qua, tóm lại cảm giác không ổn định đã không rõ ràng, nhưng cũng không đủ ngưng thực.
Mỗi một cảnh giới, mỗi một cấp độ giống như trồng cây, nếu như cây có thể hấp thu không đủ nước và phân bón, dù cây không chết nhưng sinh trưởng còi cọc chậm lớn.
Chỉ có đủ ngưng thực mới có thể phát huy ra thực lực xứng đáng.
Đi lại trên đoạn đường này hai người từ từ rèn luyện cảnh giới cứng cỏi, cho nên hiện tại mới có thể thừa nhận tới bây giờ.
- Thần Dạ, nhìn kìa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường Tôn Nhiên lúc này thở ra một hơi, đột nhiên chỉ vào sâu trong hư không, cười to hô.
- Chúng ta đã đã tới phạm vi biên giới của hạp cốc.
Thần Dạ vội vàng nhìn qua xa xa, quả nhiên trong âầm mắt của hắn có một ngọn núi lớn trắng xóa xuyên qua tầng mây.
Bay qua ngọn núi này, ngay dưới chân núi đại khái chính là hạp cốc cấm kỵ mà người bắc vực nghe tới đã biến sắc.
Đưa ánh mắt nhìn ra xa xa, có thể nhìn thấy trong phiến hư không này loáng thoáng có hồng mang từ bay lên từ phía chân trời, cùng đan xen vào khu vực trắng xóa, cảnh tượng này nhìn qua cực kỳ quái dị.
Hồng mang bao phủ thiên địa, chúng giống như đang xâm chiến không gian của băng tuyết.
Tuy còn cách thập phần xa xôi, Thần Dạ cùng Trường Tôn Nhiên không cách nào cảm ứng được trong hồng mang tỏa ra khí tức cuồng bạo, thế nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được khí tức cuồng bạo này
Phải biết rằng tòa sơn mạch này trong tầm mắt trắng sáng đầy tuyết, tỏa ra khí tức đóng băng vạn vật, thế nhưng mà khí tức lăng lệ khủng bố này không cách nào xuyên qua hồng mang đối diện, nhìn qua đã biết rõ hồng mang đáng sợ thế nào.
Hai người ngồi xếp bằng ngay chân núi, chậm rãi khôi phục lại năng lượng tiêu hao.
Trong hư không, thiên địa linh khí chung quanh cực mỏng manh, ít tồn tại, bởi vậy dù cho công pháp của hai người bất phàm, muốn hội tụ linh khí cần thiết cũng cảm giác khó khăn.
Chậm rãi cũng tụ tập được một ít linh khí trong hư không lại với nhau.
- Nghỉ ngơi thật tốt đi, đường vẫn còn dài.
Thần Dạ vung tay lên, Cổ Đế điện lăng không hiện ra, hào quang màu tím bao phủ xuống, cẩn thận bao phủ Trường Tôn Nhiên, chợt hắn nhìn qua phía chân trời, thản nhiên nói:
- Chiếu cố tốt Trường Tôn cô nương.
- Công tử có đầy đủ lý do, ngươi cần gì phải nhất định tiến vào trong hạp cốc cấm kỵ chứ?
Đang ở trong phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, dù cho thần thú trấn điện có tu vị Tôn Huyền, lúc nói ra câu này đều có thể làm cho người nghe ra ý tứ ngưng trọng trong lời của nó.
Hạp cốc cấm kỵ, xác thực không đơn giản, khó trách năm đó cao thủ Thánh Huyền tiến vào trong đó dù cho cuối cùng còn sống rời khỏi, nhưng mà trạng thái vô cùng thê thảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Chúng ta ở chung cũng đã hơn hai tháng rồi, có lẽ ngươi cũng hiểu ta.
Thần Dạ cười nhạt một tiếng, phất phất tay, nói:
- Tốt, chờ Trường Tôn cô nương tỉnh lại, nói cho nàng biết ta có nắm chắc còn sống rời đi, bảo nàng đừng có lo lắng.
- Đầy đủ nắm chắc?
Thần thú trấn điện chưa phát giác ra nó đang cười khổ, ở chỗ này, ngay cả nó cũng không có nắm chắc, an ủi người ta như vậy đúng là quá miễn cưỡng.
Cười khổ âm thanh còn chưa biến mất, thần thú trấn điện ẩn nấp phía chân trời, đồng tử của nó đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy dưới vùng đất tuyết trắng bên dưới có một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện đang lao qua hướng hạp cốc..
- Công tử...
Nơi này hoàn cảnh ác liệt, cho dù thần thú trấn điện hành tẩu ở chỗ này cũng phải cẩn thận từng chút, không dám tiêu hao thể lực quá lớn, tránh xảy ra vấn đề.
Tu vị của Thần Dạ còn kém xa nó, nhưng mà có thể chạy thẳng tới chân núi đã tính toán là rất nhanh, nhưng mà tốc độ như thế chẳng khác gì đang tìm chết.
Thời điểm thần thú trấn điện định ngăn cản, nó đã nhìn thấy đạo thân ảnh kia lướt tới như thiểm diện, chẳng biết lúc nào có một đạo bạch sắc hào quang khởi động, mà hào quang này bao phủ lấy thân ảnh kia, giống như áp lực và băng tuyết ở nơi này tất cả đều biến mất không thấy gì nữa, giúp hắn đi lên mà không có trở ngại gì.
Từng đại chiến với Thần Dạ hai lần, thần thú trấn điện cũng không xa lạ gì với hào quang kia, nó có thể cảm nhận được hào quang tỏa sáng mang thei khí tức lăng lệ bá đạo, càng thêm đầm đặc, đồng thời ở chỗ này chẳng khác gì như cá gặp nước.
- Át chủ bài của hắn vượt xa tưởng tượng, nói không chừng thực có một ngày hắn có thể giúp ta, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, cũng có thể hoàn thành sứ mạng.
Nhìn qua hào quang màu trắng kia, rất nhanh dung hợp với thân ảnh và hoàn cảnh trắng xóa chung quanh, thân ảnh thần thú trấn điện hiện ra phía chân trời, trong ánh mắt của nó còn mang theo khát vọng.
Thần thú trấn điện có thể cảm ứng được Thiên Đao biến hóa, thân là chủ nhân thì Thần Dạ càng cảm ứng được.
Sau khi tiến vào phạm vi của hạp cốc cấm kỵ, cho dù giờ mới bắt đầu đi vào hạp cốc, nhưng mà Thiên Đao trong người truyền ra khí tức khủng bố.
- Chủ nhân, nhanh lên, nhanh lên nữa.
Đao linh lúc này giọng nói kích động, từng đạo năng lượng tinh khiết không ngừng từ trong Thiên Đao tuôn ra, bắt đầu truyền khắp tứ chi bách hài của Thần Dạ, sau đó theo kinh mạch dung nhập vào đan điền, bổ sung huyền khí tiêu hao của Thần Dạ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro