Hỗn Nguyên Châu. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Đây là tồn tại như thế nào, nếu không với sự cường đại của bọn họ huynh đệ, thì làm thế nào mà phải ở lại chỗ này, bị rơi xuống vị trí trông cửa.
- Thế cũng còn không tệ lắm...
Linh Nhi bĩu môi, vươn tay mà nói:
- Đưa ra đây đi!
- Thật đúng là một chút cũng đều không lễ độ !
Chủ nhân của âm thanh bất đắc dĩ kêu một tiếng. Sau một lát, có một đạo hào quang từ chỗ sâu trong cung điện bắn đến, lọt đúng vào trong lòng bàn tay Linh Nhi.
Hào quang tan đi, có ba hạt châu trơn tuột rất tròn như mắt kính lẳng lặng xuất hiện ra chân thân.
- Đây là cái gì nha?
Liền ở trong lòng bàn tay, Linh Nhi có khả năng rõ ràng cảm ứng được. Ở trong ba miếng hạt châu có khí tức giống nhau trào ra. Mà khí tức này, không ngờ so cùng điều thần bí kì dị cổ quái trong cơ thể nó thì phảng phất có được sự tương tự giống nhau như đúc đến kinh người.
- Đây là Hỗn Nguyên Châu, dùng để hỗ trợ ngươi tu luyện.
Âm thanh kia có nghiêm túc hơn một chút.
- Tu luyện?
Gương mặt Linh Nhi có hơi cau lại. Nó vốn là đứa trẻ thông minh, cho nên sau khi vừa nghĩ là có thể đủ để có chỗ hiểu rõ ràng. Với thiên phú của nó, không cần bất cứ ngoại vật nào để hỗ trợ, tại sao phải để cho chính riêng nó ?
- Linh Nhi!
Âm thanh kia càng nghiêm túc hơn một chút:
- Ngươi phải nhớ kỹ, thể chất của ngươi phi thường đáng sợ, thế cho nên tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ rất nhanh. Hơn nữa một mình ngươi hiện nay cũng cảm giác được, trong tu luyện sẽ không tồn tại bất cứ cửa ải nào...
Đúng vậy, Linh Nhi sớm đã phát hiện, những cửa ái đối với Võ Giả thì ở chỗ nó căn bản không tồn tại.
- Tuy nhiên, tu luyện quá nhanh, cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt. Không thể tránh né, sẽ bị người khác nghĩ đến. Mà nay, với thực lực của mẹ ngươi nương và đại ca ca của ngươi thì trong khoảng thời gian ngắn, căn bản vô phương bảo vệ ngươi đích thực trưởng thành, cho nên...
- Sự tồn tại của Hỗn Nguyên Châu, chính là cố ý nhằm vào tốc độ tu luyện của ta ?
Linh Nhi cắt đứt lời mà hỏi.
- Cũng không phải đơn giản như vậy, ngươi cho là Hỗn Nguyên Châu là cái gì?
Âm thanh kia khẽ cất tiếng cười, rồi nói:
- Hỗn Nguyên Châu ở trong cơ thể ngươi, sẽ làm cho việc tu luyện của ngươi phát sinh một chút trở ngại. Nhưng mà trở ngại, kỳ thật đối với ngươi mà nói, là có một loại ích lợi khác.
- Ngươi sau này tu luyện, thì năng lượng cần thiết để tấn chức lên một cấp độ sẽ gấp đôi những người khác. Làm như thế, để ta hạn chế tốc độ tu luyện của ngươi, không đến mức bị một vài người nhớ đến. Đồng thời, chỗ năng lượng gấp đôi kia tồn trữ ở trong Hỗn Nguyên Châu thì vào lúc sau khi thể chất của ngươi đích thực đại thành sẽ được trả lại cho ngươi.
- Linh Nhi, ta đây đâu phải là đang hại ngươi, mà là đang đưa cho ngươi trụ cột hoàn mỹ nhất để gây dựng tương lai a!
Tựa hồ sợ Linh Nhi phát sinh hiểu lầm, âm thanh kia vội vàng giải thích cặn kẽ một lượt.
- Ai biết trong lòng ngươi có ý định gì ?
Linh Nhi khẽ hừ một tiếng. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nó cũng là rõ ràng, cái này đối với nó mà nói chính là lợi ích lớn nhất. Như thế, sẽ không khiến cho người khác đỏ mắt, dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Mà người thần bí này đều căng thẳng như thế, hiển nhiên, những người nào đó trong lời nói của hắn nhất định là người giỏi phi thường.
- Ha hả!
Âm thanh cười cười, lại nói:
- Mặt khác, nếu mà mẹ ngươi và đại ca ca của ngươi có thể khiến cho Hỗn Nguyên Châu cảm ứng được mình, điều đó đã nói lên, bọn họ có tư cách được nhận Hỗn Nguyên Châu. Mà bọn họ sau khi có được thì hiệu quả vừa vặn trái ngược với ngươi, sẽ trợ giúp bọn họ tu luyện.
- Trước cứ thử luyện hóa một viên Hỗn Nguyên Châu trong đó, hai viên còn thừa lại hãy cất giữ cẩn thận. Rồi mau chóng tìm đến đây, ta đều muốn tận mắt nhìn, rốt cuộc ngươi lớn lên là có bộ dáng...
Giọng nói lập tức lượn lờ đi xa!
Phải một lát sau, Linh Nhi giảo hoạt cười một tiếng. Nó ngắm nghía viên Hỗn Nguyên Châu trong tay rồi nhẹ nhàng nói:
- Biết ba người chúng ta, cho nên liền cho ba viên Hỗn Nguyên Châu. Hừ, ngươi vốn là cố ý muốn tặng cho chúng ta, ngược lại còn nói đến tư cách gì đó. Muốn thử dò xét chúng ta sao?
Chỗ sâu nhất trong cung điện, đây là một chốn mây mù lượn lờ, chung quanh tiên hạc bay lượn, mây lành bao phủ khiến cho cả một chốn giống như nơi Thần Tiên đang ở.
Ở giữa đám mây lành tại vị trí trung tâm kia, Thiên Đao lẳng lặng nổi lơ lửng, thật giống như đang ngủ thiếp đi.
Nhưng mà quanh thân Thiên Đao có hào quang vạn trượng. Cái đó cũng không phải phát ra từ trong cơ thể nó, mà là từ thế giới bao phủ bên ngoài rọi đến. Đang có những tia sáng thẩm thấu về hướng nó, nhìn dáng vẻ kia thì tựa hồ là Thiên Đao đang khôi phục.
Phiến không gian này, gần như yên tĩnh!
Không phải sự yên tĩnh do không có âm thanh, mà hình như là tất cả vùng đất đều bị cứng lại. Cho dù hào quang vạn trượng kia đang bắt đầu khởi động, tiên hạc đang múa lượn thì đều là không hề làm cho người ta cảm giác thấy thời gian đang trôi qua...
Bỗng đột nhiên, có một đạo thân ảnh chậm rãi trôi nổi xuất hiện, là một ông lão !
Ông lão này có vẻ cực kỳ già nua, thân hình đã gù lưng, phảng phất một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi thân thể của lão !
Nhưng chính là vì một ông lão như vậy, mà sau khi lão xuất hiện thì khắp thiên địa nơi này đều hình như đang sống lại.
Lão liếc mắt ngắm nhìn Thiên Đao, cảm nhận được nó đang trong quá trình khôi phục. Từ trong con ngươi của lão có một ánh sáng khác thường đang lặng yên bắt đầu khởi động.
- Xem ra, nơi này quả thật là chuẩn bị cho ngươi. Tuy nhiên, cả thế giới này chính là ta năm đó đã mất vô số tâm huyết mới biến ảo ra. Nếu như vẻn vẹn là cho ngươi, không nói tới quá lãng phí, chẳng phải là ta rất không cam lòng sao ?
Thiên Đao tựa hồ nghe được những lời này. Nó vốn đang nằm yên lặng thì đột nhiên giật giật, có khí tức bá đạo tuyệt luân nhanh như tia chớp loại ập về hướng lão già kia.
Ông lão không lưu tâm cười một tiếng, nhưng cũng không động đậy chút nào. Sau khi cỗ khí tức kia đến bên cạnh lão thì tự động biến mất bặt vô âm tín, tức thì lão lại nói:
- Hiện tại ngươi, đối với ta mà nói, cũng không có chút xíu uy hiếp.
- Linh trí của ngươi đã có chỗ khôi phục, do đó cũng không trở ngại việc thành thật nói cho ngươi. Nếu muốn bảo ta cho mượn năng lượng của Thần Cung để khôi phục, thực sự không phải là không thể. Tuy nhiên, lại phải dùng vốn liếng nhất định để đổi. Mà ngươi thật đúng cho là, có khả năng ở trong Thần Cung của ta mà giở trò "ta cần ta cứ lấy" sao?
Vừa nói dứt lời, tay áo bào của ông lão vung lên, thiên địa đột nhiên biến đổi. Vốn là mây lành thì hóa thành những đám mây đen dầy đặc, tiên hạc biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Mà tràn ngập khắp trong thiên địa này, rõ ràng, chính là sự điên cuồng thịnh nộ cùng hỗn loạn đến mức vô cùng vô tận.
- Thế cũng còn không tệ lắm...
Linh Nhi bĩu môi, vươn tay mà nói:
- Đưa ra đây đi!
- Thật đúng là một chút cũng đều không lễ độ !
Chủ nhân của âm thanh bất đắc dĩ kêu một tiếng. Sau một lát, có một đạo hào quang từ chỗ sâu trong cung điện bắn đến, lọt đúng vào trong lòng bàn tay Linh Nhi.
Hào quang tan đi, có ba hạt châu trơn tuột rất tròn như mắt kính lẳng lặng xuất hiện ra chân thân.
- Đây là cái gì nha?
Liền ở trong lòng bàn tay, Linh Nhi có khả năng rõ ràng cảm ứng được. Ở trong ba miếng hạt châu có khí tức giống nhau trào ra. Mà khí tức này, không ngờ so cùng điều thần bí kì dị cổ quái trong cơ thể nó thì phảng phất có được sự tương tự giống nhau như đúc đến kinh người.
- Đây là Hỗn Nguyên Châu, dùng để hỗ trợ ngươi tu luyện.
Âm thanh kia có nghiêm túc hơn một chút.
- Tu luyện?
Gương mặt Linh Nhi có hơi cau lại. Nó vốn là đứa trẻ thông minh, cho nên sau khi vừa nghĩ là có thể đủ để có chỗ hiểu rõ ràng. Với thiên phú của nó, không cần bất cứ ngoại vật nào để hỗ trợ, tại sao phải để cho chính riêng nó ?
- Linh Nhi!
Âm thanh kia càng nghiêm túc hơn một chút:
- Ngươi phải nhớ kỹ, thể chất của ngươi phi thường đáng sợ, thế cho nên tốc độ tu luyện của ngươi cũng sẽ rất nhanh. Hơn nữa một mình ngươi hiện nay cũng cảm giác được, trong tu luyện sẽ không tồn tại bất cứ cửa ải nào...
Đúng vậy, Linh Nhi sớm đã phát hiện, những cửa ái đối với Võ Giả thì ở chỗ nó căn bản không tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tuy nhiên, tu luyện quá nhanh, cũng không phải tất cả đều là chuyện tốt. Không thể tránh né, sẽ bị người khác nghĩ đến. Mà nay, với thực lực của mẹ ngươi nương và đại ca ca của ngươi thì trong khoảng thời gian ngắn, căn bản vô phương bảo vệ ngươi đích thực trưởng thành, cho nên...
- Sự tồn tại của Hỗn Nguyên Châu, chính là cố ý nhằm vào tốc độ tu luyện của ta ?
Linh Nhi cắt đứt lời mà hỏi.
- Cũng không phải đơn giản như vậy, ngươi cho là Hỗn Nguyên Châu là cái gì?
Âm thanh kia khẽ cất tiếng cười, rồi nói:
- Hỗn Nguyên Châu ở trong cơ thể ngươi, sẽ làm cho việc tu luyện của ngươi phát sinh một chút trở ngại. Nhưng mà trở ngại, kỳ thật đối với ngươi mà nói, là có một loại ích lợi khác.
- Ngươi sau này tu luyện, thì năng lượng cần thiết để tấn chức lên một cấp độ sẽ gấp đôi những người khác. Làm như thế, để ta hạn chế tốc độ tu luyện của ngươi, không đến mức bị một vài người nhớ đến. Đồng thời, chỗ năng lượng gấp đôi kia tồn trữ ở trong Hỗn Nguyên Châu thì vào lúc sau khi thể chất của ngươi đích thực đại thành sẽ được trả lại cho ngươi.
- Linh Nhi, ta đây đâu phải là đang hại ngươi, mà là đang đưa cho ngươi trụ cột hoàn mỹ nhất để gây dựng tương lai a!
Tựa hồ sợ Linh Nhi phát sinh hiểu lầm, âm thanh kia vội vàng giải thích cặn kẽ một lượt.
- Ai biết trong lòng ngươi có ý định gì ?
Linh Nhi khẽ hừ một tiếng. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nó cũng là rõ ràng, cái này đối với nó mà nói chính là lợi ích lớn nhất. Như thế, sẽ không khiến cho người khác đỏ mắt, dẫn đến phiền toái không cần thiết.
Mà người thần bí này đều căng thẳng như thế, hiển nhiên, những người nào đó trong lời nói của hắn nhất định là người giỏi phi thường.
- Ha hả!
Âm thanh cười cười, lại nói:
- Mặt khác, nếu mà mẹ ngươi và đại ca ca của ngươi có thể khiến cho Hỗn Nguyên Châu cảm ứng được mình, điều đó đã nói lên, bọn họ có tư cách được nhận Hỗn Nguyên Châu. Mà bọn họ sau khi có được thì hiệu quả vừa vặn trái ngược với ngươi, sẽ trợ giúp bọn họ tu luyện.
- Trước cứ thử luyện hóa một viên Hỗn Nguyên Châu trong đó, hai viên còn thừa lại hãy cất giữ cẩn thận. Rồi mau chóng tìm đến đây, ta đều muốn tận mắt nhìn, rốt cuộc ngươi lớn lên là có bộ dáng...
Giọng nói lập tức lượn lờ đi xa!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải một lát sau, Linh Nhi giảo hoạt cười một tiếng. Nó ngắm nghía viên Hỗn Nguyên Châu trong tay rồi nhẹ nhàng nói:
- Biết ba người chúng ta, cho nên liền cho ba viên Hỗn Nguyên Châu. Hừ, ngươi vốn là cố ý muốn tặng cho chúng ta, ngược lại còn nói đến tư cách gì đó. Muốn thử dò xét chúng ta sao?
Chỗ sâu nhất trong cung điện, đây là một chốn mây mù lượn lờ, chung quanh tiên hạc bay lượn, mây lành bao phủ khiến cho cả một chốn giống như nơi Thần Tiên đang ở.
Ở giữa đám mây lành tại vị trí trung tâm kia, Thiên Đao lẳng lặng nổi lơ lửng, thật giống như đang ngủ thiếp đi.
Nhưng mà quanh thân Thiên Đao có hào quang vạn trượng. Cái đó cũng không phải phát ra từ trong cơ thể nó, mà là từ thế giới bao phủ bên ngoài rọi đến. Đang có những tia sáng thẩm thấu về hướng nó, nhìn dáng vẻ kia thì tựa hồ là Thiên Đao đang khôi phục.
Phiến không gian này, gần như yên tĩnh!
Không phải sự yên tĩnh do không có âm thanh, mà hình như là tất cả vùng đất đều bị cứng lại. Cho dù hào quang vạn trượng kia đang bắt đầu khởi động, tiên hạc đang múa lượn thì đều là không hề làm cho người ta cảm giác thấy thời gian đang trôi qua...
Bỗng đột nhiên, có một đạo thân ảnh chậm rãi trôi nổi xuất hiện, là một ông lão !
Ông lão này có vẻ cực kỳ già nua, thân hình đã gù lưng, phảng phất một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi thân thể của lão !
Nhưng chính là vì một ông lão như vậy, mà sau khi lão xuất hiện thì khắp thiên địa nơi này đều hình như đang sống lại.
Lão liếc mắt ngắm nhìn Thiên Đao, cảm nhận được nó đang trong quá trình khôi phục. Từ trong con ngươi của lão có một ánh sáng khác thường đang lặng yên bắt đầu khởi động.
- Xem ra, nơi này quả thật là chuẩn bị cho ngươi. Tuy nhiên, cả thế giới này chính là ta năm đó đã mất vô số tâm huyết mới biến ảo ra. Nếu như vẻn vẹn là cho ngươi, không nói tới quá lãng phí, chẳng phải là ta rất không cam lòng sao ?
Thiên Đao tựa hồ nghe được những lời này. Nó vốn đang nằm yên lặng thì đột nhiên giật giật, có khí tức bá đạo tuyệt luân nhanh như tia chớp loại ập về hướng lão già kia.
Ông lão không lưu tâm cười một tiếng, nhưng cũng không động đậy chút nào. Sau khi cỗ khí tức kia đến bên cạnh lão thì tự động biến mất bặt vô âm tín, tức thì lão lại nói:
- Hiện tại ngươi, đối với ta mà nói, cũng không có chút xíu uy hiếp.
- Linh trí của ngươi đã có chỗ khôi phục, do đó cũng không trở ngại việc thành thật nói cho ngươi. Nếu muốn bảo ta cho mượn năng lượng của Thần Cung để khôi phục, thực sự không phải là không thể. Tuy nhiên, lại phải dùng vốn liếng nhất định để đổi. Mà ngươi thật đúng cho là, có khả năng ở trong Thần Cung của ta mà giở trò "ta cần ta cứ lấy" sao?
Vừa nói dứt lời, tay áo bào của ông lão vung lên, thiên địa đột nhiên biến đổi. Vốn là mây lành thì hóa thành những đám mây đen dầy đặc, tiên hạc biến mất không thấy tăm tích đâu nữa. Mà tràn ngập khắp trong thiên địa này, rõ ràng, chính là sự điên cuồng thịnh nộ cùng hỗn loạn đến mức vô cùng vô tận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro