Huyền trận.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Ánh mắt Thần Dạ co rụt lại, hắn đương nhiên không xa lạ gì trận pháp, trước kia còn thường xuyên nhìn thấy, nhưng không nghĩ đến Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng dùng trận pháp.
- Đây không phải trận pháp bình thường.
Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Thần Dạ, Trạc Ly tiếp tục nói:
- Người của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu bố trí chính là Huyền trận.
- Huyền trận!
Thần Dạ lại nhíu mày, mấy năm nay dù hắn kiến thức thật nhiều nhưng chưa từng nghe nói qua về Huyền trận.
Nhìn thấy diễn cảm của Thần Dạ, Trạc Ly cười nói:
- Nhắc tới Huyền trận cũng không quá thâm ảo, thế lực như Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu có thể miễn cưỡng thi triển mà thôi.
Nghe vậy Thần Dạ bật cười, ở Bắc Vực, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng được xem là bá chủ một phương, nhưng lại còn miễn cưỡng, Trạc Ly còn dám nói Huyền trận không thâm ảo.
Đây chính là vì cảnh giới bất đồng nên ánh mắt cũng khác nhau, nhưng với tư lịch của Trạc Ly cũng có tư cách nói như vậy, không cần đem Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu xem vào trong mắt.
- Huyền trận lấy thần binh làm trận nhãn, cao thủ hoàng huyền phụ trợ xây dựng, đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy.
Trạc Ly nói:
- Có được thần binh cũng không phải là chuyện khó khăn, có được vài vị cao thủ hoàng huyền ở trong thế lực tại Trung Vực cũng là bình thường, mấu chốt chính là muốn bồi dưỡng vài cao thủ hoàng huyền thi triển Huyền trận thật có chút khó khăn.
- Có điểm thú vị.
Thần Dạ nhàn nhạt cười, linh hồn cảm giác lực tập trung bầu trời thành trì phía trước, quan sát Huyền trận, quỹ tích vận hành, lực lượng linh hồn của hắn vốn cường đại, mà hồn biến đạt tới giai đoạn biến hóa, cao thủ cùng cảnh giới chủ yếu sẽ không phát hiện được bị hắn thăm dò.
- Công tử ngươi xem, bốn cao thủ hoàng huyền chẳng những tu vi ngang nhau, dù là chân khí tựa hồ cũng xuất từ cùng một người, đây là điều kiện nhất định thi triển Huyền trận, nếu không Huyền trận sẽ không hoàn mỹ, Huyền trận không hoàn mỹ với thực lực của họ sẽ không thể nhận ra được khí tức của ta.
Trạc Ly tiếp tục nói:
- Trước mắt chúng ta muốn âm thầm đi vào trong tìm người chỉ sợ không làm được, chỉ đành làm theo như người khác, thay đổi thân phận trà trộn vào.
Chỉ một câu này làm cho Thần Dạ hiểu được chỗ bất phàm của Huyền trận, cao thủ tôn huyền, đưa mắt nhìn khắp thế gian đều có thể xem là một phương cự kình, lại bị trận pháp do bốn cao thủ hoàng huyền bố trí ngăn chặn bên ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu có thể trở thành thế lực nhất lưu Bắc Vực, đích xác có chỗ độc đáo, chẳng qua…
Thần Dạ cười nhạt:
- Nếu chỉ cửa ải này cũng không qua được, muốn cứu người sẽ càng khó.
Thần sắc Trạc Ly thoáng căng thẳng, nói:
- Công tử, nếu xông vào, đương nhiên là không ngăn được chúng ta, nhưng mà…
Thần Dạ khoát tay, nói:
- Trạc Ly tiền bối, xem ta!
Dứt lời, Thần Dạ cười lạnh, vung tay gảy nhẹ, một đạo năng lượng huyền khí âm thầm bắn ra.
- Công tử!
Sắc mặt Trạc Ly nhất thời biến đổi.
- Chúng ta đi.
Thần Dạ tung người bay đi, hướng thành trì lướt nhanh như chớp.
Trạc Ly có chút giật mình vì sự lớn mật của hắn, dù sao họ là muốn đi cứu người mà không phải trực tiếp khai chiến, nhưng Thần Dạ đã làm như vậy, hắn chỉ đành đi theo.
Giây lát sau hai thân ảnh đã đi tới phạm vi Huyền trận, Trạc Ly toàn lực chuẩn bị ứng phó, nhưng rõ ràng cảm ứng được lúc này Huyền trận lại mất đi uy lực, lúc hai người bay qua bốn cao thủ hoàng huyền không hề phát hiện ra bọn họ.
Trạc Ly đương nhiên không biết trong năng lượng huyền khí của Thần Dạ ẩn chứa lực cắn nuốt, với sự quỷ dị của nó cộng thêm thực lực hiện tại của hắn, đủ giấu diếm cao thủ cùng cấp.
Huyền trận hoàn mỹ bị lực cắn nuốt phá hư, đối với những người khác mà nói chính là đáng kinh sợ, nhưng đối với Thần Dạ mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.
Nếu làm theo những người khác tiến vào thành trì, sẽ bị cao thủ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu chú ý, như vậy nếu muốn làm việc sẽ càng thêm phiền toái.
Nếu bọn hắn đã dám mời dự họp đại hội Bắc Vực, đã dự liệu được hết thảy tình huống đột phát, thời gian càng lâu sẽ càng bất lợi với việc giải cứu Tần Tân Nguyệt.
Thần Dạ phải nhanh chóng tìm được Tần Tân Nguyệt, tạm thời kéo dài sinh cơ cho nàng, nếu không chuyến đi này cho dù nhổ bật gốc rễ Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng không còn chút ý nghĩa.
Sau khi đi vào thành trì, Thần Dạ cùng Trạc Ly nhanh chóng ẩn vào trong dòng người, tiến thẳng đến chỗ thung lũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đến gần thung lũng, phòng thủ càng thêm sâm nghiêm, nhưng đã không còn làm khó được Thần Dạ cùng Trạc Ly, thật dễ dàng đã xâm nhập vào bên trong.
Vừa đi vào thung lũng, cho dù kiến thức của hai người rộng rãi nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt vẫn không nhịn được kinh hãi.
Địa phương lớn như vậy trải qua nhiều năm xây dựng đã biến thành một cung điện thật lớn, mà cung điện lại giống như mê cung, kiến trúc chằng chịt rậm rạp, kéo dài sâu trong lòng đất, tựa hồ như vô cùng vô tận.
- Công tử, ngươi tính toán làm sao tìm người.
Ẩn thân ở một nơi bí mật, Trạc Ly trầm giọng hỏi, diện tích của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu thật lớn quá mức tưởng tượng, hơn nữa còn xây vào trong lòng đất thành từng tầng, muốn điều tra thật không dễ dàng, còn phải đề phòng người của Tà Đế Điện ẩn nấp bên trong, nếu không sẽ đả thảo kinh xà.
Nếu để cho bọn hắn xác định được thân phận Thần Dạ, chỉ sợ sẽ bị vây công.
Thần Dạ trầm ngâm nói:
- Ta từng ở chung một thời gian với Tần bá mẫu, có chút quen thuộc khí tức của nàng, chúng ta tìm từng tầng, dùng linh hồn lực tìm kiếm, chỉ cần không gặp phải cao thủ tôn huyền sẽ không bị phát hiện, ta thật không tin đem nơi này lật ngược mà tìm, còn không tìm ra địa phương Tần bá mẫu bị giam giữ.
- Được, chuyện khác giao cho ta.
Năng lượng huyền khí của Trạc Ly vô thanh vô tức trào ra bao vây hai người, bay về phía cung điện ngầm nhanh như chớp.
Một đường đi qua, linh hồn lực bàng bạc của Thần Dạ bao trùm mỗi tầng, từng đạo khí tức bị hắn bài tra thật nhanh, có chút là người quen, có chút cao thủ xa lạ.
Nhưng khi không ngừng xâm nhập, đã sắp đến tầng cuối cùng nhưng vẫn chưa phát hiện bóng dáng của Tần Tân Nguyệt, Thần Dạ không ngừng cau chặt mày.
- Công tử, không nên gấp gáp.
Trạc Ly nói:
- Sự kiện lần này nếu quả thật đúng như suy nghĩ của chúng ta, Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu có dã tâm lớn như vậy, nơi giam giữ Tần Tân Nguyệt nhất định có bảo vật ngăn cách linh hồn lực cảm giác, cho nên ta nghĩ không bằng chúng ta thay đổi phương thức, có lẽ có được hiệu quả không thể tưởng tượng.
- Phương thức gì?
Thần Dạ vội vàng hỏi.
Trạc Ly nói:
- Công tử đã nói sinh cơ của Tần Tân Nguyệt không còn, nhiều nhất chỉ sống được nửa năm, tính thời gian cũng đã đến, khí tức của nàng sẽ uể oải, nếu có bảo vật ngăn cách linh hồn lực cảm giác thì cho dù linh hồn lực của ngươi cường đại cũng không phát hiện được, nhưng nếu có Hỗn Thiên Lăng thì khác.
Nghe vậy hai mắt Thần Dạ nhất thời sáng ngời, đúng vậy, vì sao hắn không nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro