Kết minh.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Đánh lén Khiếu Lôi Tông?
Tiêu Lang Anh cau chặt mày, bỗng nhiên giãn ra, chợt nói:
- Huyền Y cô nương yên tâm, an nguy Khiếu Lôi Tông chúng ta sẽ không ngồi yên bỏ mặc, mời cô nương theo ta…
Nói xong Tiêu Lang Anh đứng dậy đi vào nội điện, đi vài bước hắn dừng lại, thanh âm vang vọng tức giận.
- Tiêu Long, đi nói cho Vô Yểm, nếu hắn không bỏ xuống được tâm ma, như vậy vị trí thiếu chủ Lăng Tiêu Điện hắn không cần phải gánh vác. Lăng Tiêu Điện chỉ cần một người thừa kế tài năng, không phải một người bị người đánh bại thì suy sụp không thể đứng dậy!
- Thần Dạ huynh đệ quả nhiên là người phi thường, trong thời gian ngắn như vậy đã lành hẳn.
Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đứng ở cửa sơn động nhìn thấy Thần Dạ khỏe mạnh đi ra, buông tiếng than thở. Trước đó đối chiến với Tiêu Vô Yểm như nỏ mạnh hết đà, chỉ một đêm làm sao có thể khôi phục?
Bên trong Lăng Tiêu thành lại bị Minh Hoa bà bà đánh thêm một kích, càng thêm tổn thương, nhưng chỉ qua hai ngày thời gian ngắn ngủi đã khỏi hẳn, thể chất này thật khiến người phải than thở sợ hãi.
Hai người thậm chí đã có chút hối hận, sớm biết hôm nay lúc ấy nên đúng lúc thông tri thế lực của mình đến hỗ trợ trong cuộc chiến với Tiêu Lang Anh, nếu như vậy có lẽ quan hệ với thanh niên nhân kia càng thêm thân thiết.
Bản thân Thần Dạ tu luyện dung hợp long khí, thân thể đã càng thêm cường hãn, đồng thời thể chất cũng thay đổi rất nhiều, đối với hắn mà nói ngoại thương không còn là nguy hiểm trí mạng.
Nhìn thấy Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đều có mặt, Thần Dạ cau mày hỏi:
- Hai vị tiền bối, sao hai người ở nơi này?
Nghe vậy Thanh Mộc lão quái cười khổ đáp:
- Tuy rằng hai chúng ta không dám kiêu ngạo trong Đông Vực thế giới, nhưng cũng được xem như cao thủ, lại không nghĩ đến…
Lời tiếp theo cũng không cần hắn nói nhiều, Thần Dạ đã hiểu nhất định do vị cao thủ thần bí kia mang người đến.
Điều này càng làm trong lòng hắn thêm khiếp sợ.
- Thần Dạ huynh đệ…
Thần Dạ lấy lại tinh thần vội hỏi:
- Hai vị tiền bối, những người giúp đỡ trong Lăng Tiêu thành đều đã bình an rời đi sao?
- Yên tâm, đều đã rời đi. Hiện tại trong Lăng Tiêu thành ngoại trừ người của Lăng Tiêu Điện chỉ sợ không còn người nào khác.
Diệp Mang cười nói.
- Vậy còn chưa đủ…
Trong mắt Thần Dạ đột nhiên khởi động hàn ý vô tận:
- Hai vị tiền bối có thể phóng lời ra ngoài, nói rõ hành vi của Lăng Tiêu Điện khắp Đông Vực thế giới, làm thanh danh của bọn hắn hoàn toàn thối rụng, để ngày sau không còn ai đến Lăng Tiêu thành.
- Bản thân ta thật muốn xem một khi Lăng Tiêu thành biến thành tòa tử thành, Tiêu gia làm sao còn diễu võ giương oai!
Trong mắt Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đều hiện vẻ căng thẳng, hiểu được thanh niên nhân này đã nổi lên ý đồ nhổ tận gốc Lăng Tiêu Điện.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi đã quyết định?
- Không sai.
Thần Dạ ngược lại cười nói:
- Đương nhiên hết thảy ân oán giải quyết đều phải chờ thêm vài năm sau.
Ngữ khí bình thản lại làm hai người nghe ra được lòng tự tin mãnh liệt, hắn tự tin mấy năm sau đó có đủ thực lực so sánh với Tiêu Lang Anh bọn hắn.
Thanh Mộc lão quái đột nhiên nghiêm mặt:
- Có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ hay không?
Ánh mắt Thần Dạ rất nhanh lướt qua một tia kinh ngạc. Hạo Thiên Tông, Thần Hiên Môn, Tuyệt Minh Tông, Lăng Tiêu Điện, bốn đại bá chủ trong Đông Vực thế giới đương nhiên đều có ân oán thậm chí là ma xát hoặc giao chiến lẫn nhau. Nhưng những điều này cũng không đến nỗi làm cho bốn thế lực sẽ phát sinh đại chiến chân chính, cho dù lần trước Thanh Mộc cùng Diệp Mang đã ngăn trở chuyện tốt của Lăng Tiêu Điện chăng nữa.
Cần biết một thế lực lớn sẽ liên lụy phạm vi càng lớn, ba đại thế lực gây chiến đủ tiêu hủy cả Đông Vực thế giới.
Với tu vi của Thanh Mộc lẫn Diệp Mang, nhất định có thân phận rất cao trong thế lực, họ đã nói lời như vậy có thể xem như sự biểu thị của hai thế lực lớn. Hắn thật không nghĩ tới họ lại xem trọng chính mình đến như vậy.
Trầm mặc một lát Thần Dạ nói:
- Hết thảy đều lấy thực lực của ta làm cơ sở, cũng không có gì cần hai vị tiền bối hỗ trợ, hai vị có thể đem lời thả ra ngoài đã tốt rồi.
- Như thế nào, ngươi không tin chúng ta?
Trong mắt Diệp Mang lóe hàn quang.
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Nếu ta không tin hai vị sẽ không nói những lời vừa rồi, hơn nữa thời cơ chưa tới có nói nhiều lời cũng không tốt lắm.
Thanh Mộc trầm mặc một lúc, nói:
- Lời này của tiểu huynh đệ hữu lý, chúng ta ghi nhớ trong lòng là được. Từ thời khắc này bắt đầu chuẩn bị, ngoài ra sẽ chờ tin tức của ngươi.
Thần Dạ gật gật đầu:
- Còn có một chuyện cần phiền toái hai vị tiền bối, ngày sau mong hai vị chiếu cố nhiều cho Phong gia Huyễn Lâm Cốc.
Diệp Mang cười đáp:
- Việc này ngươi yên tâm, Phong gia vừa lúc nằm trong địa bàn của Thần Hiên Môn, dù Lăng Tiêu Điện muốn xâm phạm cũng sẽ không để Phong gia bọn họ có nửa điểm tổn thương.
- Đa tạ hai vị tiền bối!
Lúc hắn rời khỏi Lăng Tiêu thành quá mức vội vàng, không kịp nhắn nhủ với nhóm người Hổ Lực cùng Phong Kình bọn họ, hơn nữa hắn còn lo lắng Phong Kình luyến tiếc cơ nghiệp mà không nguyện ý buông tha.
Hiện tại thật tốt, có được sự chiếu cố của Thần Hiên Môn, Thần Dạ có thể yên tâm.
- Thần Dạ huynh đệ quá khách khí.
Thanh Mộc nở nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật chúng ta có một việc muốn cùng ngươi thương lượng.
- Mời tiền bối cứ nói, nếu như có thể làm được tuyệt không chối từ.
Thần Dạ đáp.
Thanh Mộc nói:
- Vốn thiên tư cùng tiềm lực của ngươi cùng Tử Huyên cô nương làm cho lão phu cùng Diệp Mang đều có lòng ái tài, muốn mời hai người vào tông môn của chúng ta lại có chút ép buộc, cho nên hai người chúng ta đại biểu Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn muốn mời Thần Dạ huynh đệ kết minh cùng chúng ta.
- Kết minh?
Thần sắc Thần Dạ run lên.
- Không sai.
Thanh Mộc nói:
- Kết minh, từ nay về sau ba phương chúng ta cùng nhau tiến lui, gặp địch nhân sẽ không buông bỏ đối phương, có chết cùng chết!
Thần Dạ thở hắt ra, Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn là thế lực cường đại tới bậc nào, hắn cùng Tử Huyên tuy có tiềm lực vô hạn nhưng so sánh với họ chẳng thấm vào đâu, trong vài năm tới mười năm thật sự không có ích lợi gì lớn. Thần Dạ có tự tin có thể trong vài năm thời gian đạt tới hoàng huyền cảnh giới thậm chí là cao siêu hơn, nhưng không dám cam đoan trong thời gian ngắn gầy dựng được thế lực đủ so sánh với Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn.
Thanh Mộc cùng Diệp Mang lại lựa chọn cùng người hai bàn tay trắng như mình kết minh…
- Ý của Thần Dạ huynh đệ như thế nào?
Sau một lúc trầm mặc Thần Dạ cười to:
- Nếu hai vị tiền bối tôn trọng ta như thế, ta làm sao lại cự tuyệt.
Nguyên nhân chủ yếu hai người làm ra quyết định này cũng do vị cao thủ thần bí kia, ngoài ra còn là ánh mắt cá nhân của bọn họ.
- Tốt.
Thanh Mộc cùng Diệp Mang đều cười to, sau đó Thanh Mộc hỏi:
- Chuyện nơi đây tạm thời thu xếp xong, tiếp theo tiểu huynh đệ có kế hoạch gì?
Tiêu Lang Anh cau chặt mày, bỗng nhiên giãn ra, chợt nói:
- Huyền Y cô nương yên tâm, an nguy Khiếu Lôi Tông chúng ta sẽ không ngồi yên bỏ mặc, mời cô nương theo ta…
Nói xong Tiêu Lang Anh đứng dậy đi vào nội điện, đi vài bước hắn dừng lại, thanh âm vang vọng tức giận.
- Tiêu Long, đi nói cho Vô Yểm, nếu hắn không bỏ xuống được tâm ma, như vậy vị trí thiếu chủ Lăng Tiêu Điện hắn không cần phải gánh vác. Lăng Tiêu Điện chỉ cần một người thừa kế tài năng, không phải một người bị người đánh bại thì suy sụp không thể đứng dậy!
- Thần Dạ huynh đệ quả nhiên là người phi thường, trong thời gian ngắn như vậy đã lành hẳn.
Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đứng ở cửa sơn động nhìn thấy Thần Dạ khỏe mạnh đi ra, buông tiếng than thở. Trước đó đối chiến với Tiêu Vô Yểm như nỏ mạnh hết đà, chỉ một đêm làm sao có thể khôi phục?
Bên trong Lăng Tiêu thành lại bị Minh Hoa bà bà đánh thêm một kích, càng thêm tổn thương, nhưng chỉ qua hai ngày thời gian ngắn ngủi đã khỏi hẳn, thể chất này thật khiến người phải than thở sợ hãi.
Hai người thậm chí đã có chút hối hận, sớm biết hôm nay lúc ấy nên đúng lúc thông tri thế lực của mình đến hỗ trợ trong cuộc chiến với Tiêu Lang Anh, nếu như vậy có lẽ quan hệ với thanh niên nhân kia càng thêm thân thiết.
Bản thân Thần Dạ tu luyện dung hợp long khí, thân thể đã càng thêm cường hãn, đồng thời thể chất cũng thay đổi rất nhiều, đối với hắn mà nói ngoại thương không còn là nguy hiểm trí mạng.
Nhìn thấy Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đều có mặt, Thần Dạ cau mày hỏi:
- Hai vị tiền bối, sao hai người ở nơi này?
Nghe vậy Thanh Mộc lão quái cười khổ đáp:
- Tuy rằng hai chúng ta không dám kiêu ngạo trong Đông Vực thế giới, nhưng cũng được xem như cao thủ, lại không nghĩ đến…
Lời tiếp theo cũng không cần hắn nói nhiều, Thần Dạ đã hiểu nhất định do vị cao thủ thần bí kia mang người đến.
Điều này càng làm trong lòng hắn thêm khiếp sợ.
- Thần Dạ huynh đệ…
Thần Dạ lấy lại tinh thần vội hỏi:
- Hai vị tiền bối, những người giúp đỡ trong Lăng Tiêu thành đều đã bình an rời đi sao?
- Yên tâm, đều đã rời đi. Hiện tại trong Lăng Tiêu thành ngoại trừ người của Lăng Tiêu Điện chỉ sợ không còn người nào khác.
Diệp Mang cười nói.
- Vậy còn chưa đủ…
Trong mắt Thần Dạ đột nhiên khởi động hàn ý vô tận:
- Hai vị tiền bối có thể phóng lời ra ngoài, nói rõ hành vi của Lăng Tiêu Điện khắp Đông Vực thế giới, làm thanh danh của bọn hắn hoàn toàn thối rụng, để ngày sau không còn ai đến Lăng Tiêu thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bản thân ta thật muốn xem một khi Lăng Tiêu thành biến thành tòa tử thành, Tiêu gia làm sao còn diễu võ giương oai!
Trong mắt Thanh Mộc lão quái cùng Diệp Mang đều hiện vẻ căng thẳng, hiểu được thanh niên nhân này đã nổi lên ý đồ nhổ tận gốc Lăng Tiêu Điện.
- Thần Dạ huynh đệ, ngươi đã quyết định?
- Không sai.
Thần Dạ ngược lại cười nói:
- Đương nhiên hết thảy ân oán giải quyết đều phải chờ thêm vài năm sau.
Ngữ khí bình thản lại làm hai người nghe ra được lòng tự tin mãnh liệt, hắn tự tin mấy năm sau đó có đủ thực lực so sánh với Tiêu Lang Anh bọn hắn.
Thanh Mộc lão quái đột nhiên nghiêm mặt:
- Có việc gì chúng ta có thể hỗ trợ hay không?
Ánh mắt Thần Dạ rất nhanh lướt qua một tia kinh ngạc. Hạo Thiên Tông, Thần Hiên Môn, Tuyệt Minh Tông, Lăng Tiêu Điện, bốn đại bá chủ trong Đông Vực thế giới đương nhiên đều có ân oán thậm chí là ma xát hoặc giao chiến lẫn nhau. Nhưng những điều này cũng không đến nỗi làm cho bốn thế lực sẽ phát sinh đại chiến chân chính, cho dù lần trước Thanh Mộc cùng Diệp Mang đã ngăn trở chuyện tốt của Lăng Tiêu Điện chăng nữa.
Cần biết một thế lực lớn sẽ liên lụy phạm vi càng lớn, ba đại thế lực gây chiến đủ tiêu hủy cả Đông Vực thế giới.
Với tu vi của Thanh Mộc lẫn Diệp Mang, nhất định có thân phận rất cao trong thế lực, họ đã nói lời như vậy có thể xem như sự biểu thị của hai thế lực lớn. Hắn thật không nghĩ tới họ lại xem trọng chính mình đến như vậy.
Trầm mặc một lát Thần Dạ nói:
- Hết thảy đều lấy thực lực của ta làm cơ sở, cũng không có gì cần hai vị tiền bối hỗ trợ, hai vị có thể đem lời thả ra ngoài đã tốt rồi.
- Như thế nào, ngươi không tin chúng ta?
Trong mắt Diệp Mang lóe hàn quang.
Nghe vậy Thần Dạ cười nói:
- Nếu ta không tin hai vị sẽ không nói những lời vừa rồi, hơn nữa thời cơ chưa tới có nói nhiều lời cũng không tốt lắm.
Thanh Mộc trầm mặc một lúc, nói:
- Lời này của tiểu huynh đệ hữu lý, chúng ta ghi nhớ trong lòng là được. Từ thời khắc này bắt đầu chuẩn bị, ngoài ra sẽ chờ tin tức của ngươi.
Thần Dạ gật gật đầu:
- Còn có một chuyện cần phiền toái hai vị tiền bối, ngày sau mong hai vị chiếu cố nhiều cho Phong gia Huyễn Lâm Cốc.
Diệp Mang cười đáp:
- Việc này ngươi yên tâm, Phong gia vừa lúc nằm trong địa bàn của Thần Hiên Môn, dù Lăng Tiêu Điện muốn xâm phạm cũng sẽ không để Phong gia bọn họ có nửa điểm tổn thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đa tạ hai vị tiền bối!
Lúc hắn rời khỏi Lăng Tiêu thành quá mức vội vàng, không kịp nhắn nhủ với nhóm người Hổ Lực cùng Phong Kình bọn họ, hơn nữa hắn còn lo lắng Phong Kình luyến tiếc cơ nghiệp mà không nguyện ý buông tha.
Hiện tại thật tốt, có được sự chiếu cố của Thần Hiên Môn, Thần Dạ có thể yên tâm.
- Thần Dạ huynh đệ quá khách khí.
Thanh Mộc nở nụ cười, sau đó nghiêm mặt nói:
- Kỳ thật chúng ta có một việc muốn cùng ngươi thương lượng.
- Mời tiền bối cứ nói, nếu như có thể làm được tuyệt không chối từ.
Thần Dạ đáp.
Thanh Mộc nói:
- Vốn thiên tư cùng tiềm lực của ngươi cùng Tử Huyên cô nương làm cho lão phu cùng Diệp Mang đều có lòng ái tài, muốn mời hai người vào tông môn của chúng ta lại có chút ép buộc, cho nên hai người chúng ta đại biểu Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn muốn mời Thần Dạ huynh đệ kết minh cùng chúng ta.
- Kết minh?
Thần sắc Thần Dạ run lên.
- Không sai.
Thanh Mộc nói:
- Kết minh, từ nay về sau ba phương chúng ta cùng nhau tiến lui, gặp địch nhân sẽ không buông bỏ đối phương, có chết cùng chết!
Thần Dạ thở hắt ra, Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn là thế lực cường đại tới bậc nào, hắn cùng Tử Huyên tuy có tiềm lực vô hạn nhưng so sánh với họ chẳng thấm vào đâu, trong vài năm tới mười năm thật sự không có ích lợi gì lớn. Thần Dạ có tự tin có thể trong vài năm thời gian đạt tới hoàng huyền cảnh giới thậm chí là cao siêu hơn, nhưng không dám cam đoan trong thời gian ngắn gầy dựng được thế lực đủ so sánh với Hạo Thiên Tông cùng Thần Hiên Môn.
Thanh Mộc cùng Diệp Mang lại lựa chọn cùng người hai bàn tay trắng như mình kết minh…
- Ý của Thần Dạ huynh đệ như thế nào?
Sau một lúc trầm mặc Thần Dạ cười to:
- Nếu hai vị tiền bối tôn trọng ta như thế, ta làm sao lại cự tuyệt.
Nguyên nhân chủ yếu hai người làm ra quyết định này cũng do vị cao thủ thần bí kia, ngoài ra còn là ánh mắt cá nhân của bọn họ.
- Tốt.
Thanh Mộc cùng Diệp Mang đều cười to, sau đó Thanh Mộc hỏi:
- Chuyện nơi đây tạm thời thu xếp xong, tiếp theo tiểu huynh đệ có kế hoạch gì?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro