Khiêu chiến. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Nếu như đã một mực tồn tại
thì nhiều năm qua, không có khả năng không người nào từng đặt chân đến
nơi này. Bởi như vậy, sẽ sớm có các loại đồn đại trên thế gian. Nếu mà
nó vừa giáng xuống cách đây không lâu, vậy cũng không tránh khỏi khiến
cho người khác rất giật mình.
- Thần Dạ, ngươi có còn nhớ, ta đã nhắc tới cho ngươi về một truyền thuyết ở Chúng Thần Chi Mộ?
Tử Huyên không che dấu nổi sự kinh ngạc trong âm thanh, Lôi Kình Diệt Thế Thương ở trong tay nàng, giờ phút này cũng đang run rẩy !
Thần Dạ mặt mày nhăn nhó, đột nhiên kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là nói đến việc thần tích xuất hiện ?
Tử Huyên nặng nề gật đầu. Ngoại trừ cái đó ra, vô phương giải thích sự tồn tại của cung điện cùng sân điện...
Thần, tự nhiên là không tồn tại!
Vì thần tích, cũng chỉ là tầm thường ở trong mắt người bình thường. Những Đại Năng có được lực lượng nghiêng trời lệch đất, nay những nơi họ ở bỗng đột nhiên xuất hiện tại thế gian, chỉ như thế mà thôi!
Nhưng chợt nhìn thấy một màn như vậy, thì sự rung động trong lòng có thể nghĩ!
Thần Dạ đã đi qua Quỷ Mộ, dưới sự trợ giúp của Phong Ma mà đã vượt qua được chốn truyền thừa !
Với kiến thức cùng hiểu biết hiện nay của hắn, hồi tưởng lại hai địa phương này. Có lẽ đơn thuần là về phong thái thì so sánh với Chúng Thần Chi Mộ vô biên vô hạn, quả là có chênh lệch rất lớn. Nhưng đúng là bởi vì nguyên nhân chỉ có diện tích nhỏ, nên những chỗ tinh xảo thì lại còn nhiều hơn !
Trình độ hiện tại của Thần Dạ không đủ, nên hắn vô phương phân biệt ra được, rốt cuộc thực lực của ba người này, nếu so sánh lẫn nhau thì đến tột cùng lớn tới đâu. Nhưng lại có khả năng suy đoán ra, Quỷ Chân Nhân, Thanh Đế hoặc Huyền Đế, cùng với người kiến tạo ra Chúng Thần Chi Mộ này thì đều sẽ tương ứng trong thời đại của bọn họ, đều chính là nhân vật đỉnh cao đứng sừng sững cùng thiên địa.
Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào cung điện cùng sân điện giữa không trung, mà tựa hồ cũng cảm nhận được sự tồn tại của ba người phía dưới. Cho nên vạn trượng hào quang kia liền phủ xuống ngút trời mà bao trùm chung quanh ba người bọn họ.
- Thần Dạ, chúng ta đi tới chứ ?
Tử Huyên hỏi nhỏ. Cái khác không cần hỏi thì nàng cũng biết trong lòng Thần Dạ đang suy nghĩ cái gì. Thanh đao này của hắn, giờ phút này vẫn đang trôi nổi ở trên cột đá Bạch Ngọc giữa sân điện.
Thần Dạ gật đầu, tung người nhảy vọt lên, thật giống như tia sáng kia chiếu tới mà bắn thẳng đến giữa không trung. Sau đó lao về hướng sân điện mà hạ xuống.
- Bịch!
Khi dẫm chân trên sân điện thì có âm thanh chạm đất rất nhỏ. Đôi mắt Thần Dạ không khỏi hơi bị căng thẳng lần thứ hai.
Thần tích này bị hắn cho là đồ hư ảo mới hiện ra. Nhưng lại không hề ngờ tới, sân điện là chân thật!
- Thiên Đao, trở về!
Đứng ở phía trước cột đá Bạch Ngọc, Thần Dạ quát nhẹ trong lòng.
Lại không hề ngờ tới, Thiên Đao phảng phất nhưng đang lúc ngủ thiếp đi cũng không hề có động cựa lấy một cái.
Trước đây có sương mù dày đặc ngăn cách. Thần Dạ thì ở bên ngoài nên sự liên lạc tâm thần cùng Thiên Đao đã bị yếu đi đến tận cùng. Mà đến sau khi sương mù dày đặc dường như phong ấn đã bị Tử Huyên phá vỡ, sự liên lạc lúc đầu đã khôi phục lại được.
Cho nên, nhìn thấy thần tích xuất hiện thì Thần Dạ cũng không quá lo lắng cho tình trạng của Thiên Đao. Nhưng hiện nay lại không phải thế ?
- Thần Dạ?
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, vẻ mặt của Tử Huyên cũng là trở nên căng thẳng !
- Không có việc gì !
Thần Dạ thấp giọng khe khẽ đáp một câu, rồi đột nhiên bóng dáng hắn bắn ra dữ dội. Nếu dùng tâm thần không gọi được Thiên Đao quay trở về, hắn liền phải tự tay chính mình đi lấy lại vậy.
- Hưu!
Trong lòng Thần Dạ, vốn đối với thần tích này đã là có sự đề phòng cao nhất. Bởi vậy tốc độ kia thập phần nhanh chóng.
Tàn ảnh xẹt qua, chỉ sau chớp mắt hắn liền đứng trước Thiên Đao. Tuy nhiên, còn không chờ hắn đưa tay muốn cầm lại Thiên Đao thì ở đây bỗng đột ngột có một đạo năng lượng hào hùng đánh thẳng vào trong ngực hắn.
Lực đạo công kích khá lớn, căn bản không phải Thần Dạ có khả năng kháng cự. Nên mặc dù Thiên Đao liền ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không khỏi không xoay người né tránh đi. Khi hắn suy nghĩ muốn lần thứ hai lại tiếp cận thì mới phát hiện, bên ngoài cột đá Bạch Ngọc kia đúng là đã được lớp năng lượng đó hoàn toàn ngăn cách.
Xem ra là có chủ tâm muốn giữ Thần Dạ hắn ở lại chỗ này a!
Hít một hơi thật sâu, Thần Dạ cao giọng quát đối với cung điện kia:
- Không biết là vị tiền bối nào, vậy xin hiện thân gặp mặt đi!
- Ha hả, nếu như ta không xuất hiện, có đúng là ngươi muốn phá tan cung điện này của ta ?
Quyết định này, Thần Dạ tự nhiên trong lòng đã có.
Nếu như thần tích chỉ là lấy phương thức tồn tại như vậy, nêu không có phương pháp khác để thu hồi Thiên Đao. Như vậy, hắn sẽ lấy cung cách cậy mạnh nguyên thủy nhất để làm hỏng nơi này. Đơn giản vì không được, thì vẫn còn không lấy về Thiên Đao được.
Đạo âm thanh kia hơi có vẻ tang thương, làm cho người ta nghe tới liền biết, đây là một vị trưởng giả đã du ngoạn thế gian nhiều năm !
- Tiền bối ngài đến tột cùng là ai, vì sao không cho ta cầm lại vũ khí của ta?
Thần Dạ trầm giọng hỏi, cũng không bởi vì đối phương thần bí và cường đại, mà hắn có chỗ nhát gan nào.
- Vũ khí của ngươi?
Trong âm thanh kia rung, có một vẻ trêu chọc thấp thoáng:
- Người trẻ tuổi,ở xứ sở này gần như là ngăn cách với thiên địa. Chỗ này có vô số thần tích tồn tại, trong nhiều năm qua, nơi này đã mở ra vô số lần. Thần tích, cũng là thỉnh thoảng được người hữu duyên làm xuất hiện. Thế nhưng chỗ này, lại cũng là lần đầu tiên. Người trẻ tuổi, liệu ngươi có biết, đây là bởi vì sao?
Lại còn tự xưng là thần!
Sắc mặt Thần Dạ không tự chủ được mà biến đổi nhiều lần!
Bất cứ một thời đại nào cũng có được hạng người ung dung tự tại ở trong thiên địa xuất hiện. Cho dù thời gian thế sự xoay vần trôi qua, những người như các bậc tồn tại chói mắt này cũng sẽ không bị người ta lãng quên, mà sẽ trở thành truyền thuyết được lưu truyền đời đời tiếp.
Tuy nhiên, chính là những thiên chi kiêu tử ( con trời ) này của các thời đại, bọn họ dẫu rằng tự kiêu vì chính bản thân mình thì đồng thời cũng sẽ không tự xưng là thần!
Thần Dạ không biết, chủ nhân của đạo âm thanh kia là quá mức tự kỷ, hay là hắn thật sự có tư cách như vậy?
Nhưng rất hiển nhiên, hạng người như thế có khả năng kiêu ngạo, nhưng nhất định sẽ không tự kỷ. Như vậy, cho dù trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ không thừa nhận rằng thần tồn tại, thì ít nhất, chủ nhân của âm thanh này, tu vi của hắn, đã đạt đến cảnh giới thay trời mà tạo hóa thế gian !
Hơn nữa, cũng phải rõ ràng, trong lời nói vừa rồi của hắn có nêu rõ. Ở trong thế giới này có vô số thần tích, mà phiến thần tích này là lần đầu tiên bị chạm đến.
Nói cách khác, Chúng Thần Chi Mộ chứng thật là vùng đất chúng thần ở lại. Còn người nói chuyện này, ít nhất theo hắn tự nhận, chính là Chúng Thần Chi Thần!
- Thần Dạ, ngươi có còn nhớ, ta đã nhắc tới cho ngươi về một truyền thuyết ở Chúng Thần Chi Mộ?
Tử Huyên không che dấu nổi sự kinh ngạc trong âm thanh, Lôi Kình Diệt Thế Thương ở trong tay nàng, giờ phút này cũng đang run rẩy !
Thần Dạ mặt mày nhăn nhó, đột nhiên kinh ngạc hỏi:
- Ngươi là nói đến việc thần tích xuất hiện ?
Tử Huyên nặng nề gật đầu. Ngoại trừ cái đó ra, vô phương giải thích sự tồn tại của cung điện cùng sân điện...
Thần, tự nhiên là không tồn tại!
Vì thần tích, cũng chỉ là tầm thường ở trong mắt người bình thường. Những Đại Năng có được lực lượng nghiêng trời lệch đất, nay những nơi họ ở bỗng đột nhiên xuất hiện tại thế gian, chỉ như thế mà thôi!
Nhưng chợt nhìn thấy một màn như vậy, thì sự rung động trong lòng có thể nghĩ!
Thần Dạ đã đi qua Quỷ Mộ, dưới sự trợ giúp của Phong Ma mà đã vượt qua được chốn truyền thừa !
Với kiến thức cùng hiểu biết hiện nay của hắn, hồi tưởng lại hai địa phương này. Có lẽ đơn thuần là về phong thái thì so sánh với Chúng Thần Chi Mộ vô biên vô hạn, quả là có chênh lệch rất lớn. Nhưng đúng là bởi vì nguyên nhân chỉ có diện tích nhỏ, nên những chỗ tinh xảo thì lại còn nhiều hơn !
Trình độ hiện tại của Thần Dạ không đủ, nên hắn vô phương phân biệt ra được, rốt cuộc thực lực của ba người này, nếu so sánh lẫn nhau thì đến tột cùng lớn tới đâu. Nhưng lại có khả năng suy đoán ra, Quỷ Chân Nhân, Thanh Đế hoặc Huyền Đế, cùng với người kiến tạo ra Chúng Thần Chi Mộ này thì đều sẽ tương ứng trong thời đại của bọn họ, đều chính là nhân vật đỉnh cao đứng sừng sững cùng thiên địa.
Ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào cung điện cùng sân điện giữa không trung, mà tựa hồ cũng cảm nhận được sự tồn tại của ba người phía dưới. Cho nên vạn trượng hào quang kia liền phủ xuống ngút trời mà bao trùm chung quanh ba người bọn họ.
- Thần Dạ, chúng ta đi tới chứ ?
Tử Huyên hỏi nhỏ. Cái khác không cần hỏi thì nàng cũng biết trong lòng Thần Dạ đang suy nghĩ cái gì. Thanh đao này của hắn, giờ phút này vẫn đang trôi nổi ở trên cột đá Bạch Ngọc giữa sân điện.
Thần Dạ gật đầu, tung người nhảy vọt lên, thật giống như tia sáng kia chiếu tới mà bắn thẳng đến giữa không trung. Sau đó lao về hướng sân điện mà hạ xuống.
- Bịch!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi dẫm chân trên sân điện thì có âm thanh chạm đất rất nhỏ. Đôi mắt Thần Dạ không khỏi hơi bị căng thẳng lần thứ hai.
Thần tích này bị hắn cho là đồ hư ảo mới hiện ra. Nhưng lại không hề ngờ tới, sân điện là chân thật!
- Thiên Đao, trở về!
Đứng ở phía trước cột đá Bạch Ngọc, Thần Dạ quát nhẹ trong lòng.
Lại không hề ngờ tới, Thiên Đao phảng phất nhưng đang lúc ngủ thiếp đi cũng không hề có động cựa lấy một cái.
Trước đây có sương mù dày đặc ngăn cách. Thần Dạ thì ở bên ngoài nên sự liên lạc tâm thần cùng Thiên Đao đã bị yếu đi đến tận cùng. Mà đến sau khi sương mù dày đặc dường như phong ấn đã bị Tử Huyên phá vỡ, sự liên lạc lúc đầu đã khôi phục lại được.
Cho nên, nhìn thấy thần tích xuất hiện thì Thần Dạ cũng không quá lo lắng cho tình trạng của Thiên Đao. Nhưng hiện nay lại không phải thế ?
- Thần Dạ?
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của hắn, vẻ mặt của Tử Huyên cũng là trở nên căng thẳng !
- Không có việc gì !
Thần Dạ thấp giọng khe khẽ đáp một câu, rồi đột nhiên bóng dáng hắn bắn ra dữ dội. Nếu dùng tâm thần không gọi được Thiên Đao quay trở về, hắn liền phải tự tay chính mình đi lấy lại vậy.
- Hưu!
Trong lòng Thần Dạ, vốn đối với thần tích này đã là có sự đề phòng cao nhất. Bởi vậy tốc độ kia thập phần nhanh chóng.
Tàn ảnh xẹt qua, chỉ sau chớp mắt hắn liền đứng trước Thiên Đao. Tuy nhiên, còn không chờ hắn đưa tay muốn cầm lại Thiên Đao thì ở đây bỗng đột ngột có một đạo năng lượng hào hùng đánh thẳng vào trong ngực hắn.
Lực đạo công kích khá lớn, căn bản không phải Thần Dạ có khả năng kháng cự. Nên mặc dù Thiên Đao liền ngay trước mắt, nhưng hắn cũng không khỏi không xoay người né tránh đi. Khi hắn suy nghĩ muốn lần thứ hai lại tiếp cận thì mới phát hiện, bên ngoài cột đá Bạch Ngọc kia đúng là đã được lớp năng lượng đó hoàn toàn ngăn cách.
Xem ra là có chủ tâm muốn giữ Thần Dạ hắn ở lại chỗ này a!
Hít một hơi thật sâu, Thần Dạ cao giọng quát đối với cung điện kia:
- Không biết là vị tiền bối nào, vậy xin hiện thân gặp mặt đi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha hả, nếu như ta không xuất hiện, có đúng là ngươi muốn phá tan cung điện này của ta ?
Quyết định này, Thần Dạ tự nhiên trong lòng đã có.
Nếu như thần tích chỉ là lấy phương thức tồn tại như vậy, nêu không có phương pháp khác để thu hồi Thiên Đao. Như vậy, hắn sẽ lấy cung cách cậy mạnh nguyên thủy nhất để làm hỏng nơi này. Đơn giản vì không được, thì vẫn còn không lấy về Thiên Đao được.
Đạo âm thanh kia hơi có vẻ tang thương, làm cho người ta nghe tới liền biết, đây là một vị trưởng giả đã du ngoạn thế gian nhiều năm !
- Tiền bối ngài đến tột cùng là ai, vì sao không cho ta cầm lại vũ khí của ta?
Thần Dạ trầm giọng hỏi, cũng không bởi vì đối phương thần bí và cường đại, mà hắn có chỗ nhát gan nào.
- Vũ khí của ngươi?
Trong âm thanh kia rung, có một vẻ trêu chọc thấp thoáng:
- Người trẻ tuổi,ở xứ sở này gần như là ngăn cách với thiên địa. Chỗ này có vô số thần tích tồn tại, trong nhiều năm qua, nơi này đã mở ra vô số lần. Thần tích, cũng là thỉnh thoảng được người hữu duyên làm xuất hiện. Thế nhưng chỗ này, lại cũng là lần đầu tiên. Người trẻ tuổi, liệu ngươi có biết, đây là bởi vì sao?
Lại còn tự xưng là thần!
Sắc mặt Thần Dạ không tự chủ được mà biến đổi nhiều lần!
Bất cứ một thời đại nào cũng có được hạng người ung dung tự tại ở trong thiên địa xuất hiện. Cho dù thời gian thế sự xoay vần trôi qua, những người như các bậc tồn tại chói mắt này cũng sẽ không bị người ta lãng quên, mà sẽ trở thành truyền thuyết được lưu truyền đời đời tiếp.
Tuy nhiên, chính là những thiên chi kiêu tử ( con trời ) này của các thời đại, bọn họ dẫu rằng tự kiêu vì chính bản thân mình thì đồng thời cũng sẽ không tự xưng là thần!
Thần Dạ không biết, chủ nhân của đạo âm thanh kia là quá mức tự kỷ, hay là hắn thật sự có tư cách như vậy?
Nhưng rất hiển nhiên, hạng người như thế có khả năng kiêu ngạo, nhưng nhất định sẽ không tự kỷ. Như vậy, cho dù trong lòng Thần Dạ cùng Tử Huyên sẽ không thừa nhận rằng thần tồn tại, thì ít nhất, chủ nhân của âm thanh này, tu vi của hắn, đã đạt đến cảnh giới thay trời mà tạo hóa thế gian !
Hơn nữa, cũng phải rõ ràng, trong lời nói vừa rồi của hắn có nêu rõ. Ở trong thế giới này có vô số thần tích, mà phiến thần tích này là lần đầu tiên bị chạm đến.
Nói cách khác, Chúng Thần Chi Mộ chứng thật là vùng đất chúng thần ở lại. Còn người nói chuyện này, ít nhất theo hắn tự nhận, chính là Chúng Thần Chi Thần!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro