Là người Thu gia. (1)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Trong khoảng thời gian này,
Thần Dạ đi ngang qua dãy núi, chém giết cùng vô số yêu thú không chỉ để
cho tu vi của hắn, từ cấp Sơ Huyền Nhất Trọng ban đầu đã đạt tới cảnh
giới Sơ Huyền Tam Trọng. Bởi vì chém giết cùng huyết chiến trong thời
gian dài, toàn thân hắn giờ phút này lại mang theo một khí Sát Phạt đậm
đặc, làm cho người ta khi bắt đầu tiếp thu thì thấy cực kì sắc bén!
Nhưng đồng thời, cũng có thể nhìn thấy, da thịt trên hai cánh tay để trần của Thần Dạ cùng với trên hai chân cũng có dầy đặc vết thương. Mặc dù đã đóng vảy, nhưng lại vẫn khiến cho người khác nhìn thấy ghê người.
Hiện tại Thần Dạ, nếu như bị những người quen biết rộng rãi trước kia nhìn thấy, nhất định sẽ không lập tức nhận ra nổi hắn.
Bỏ đi sự ngây ngô, hiện nay hắn thay vào đó chính là một vẻ hết sức bình thản, hơi có chút xíu không nhanh. Điều này ngưng tụ ra một vẻ lạnh rùng mình thấp thoáng bao phủ lên như vậy đã làm cho Thần Dạ xem ra, càng thêm khủng bố cùng đáng sợ!
Cơ hồ mỗi ngày đều trải qua trong chém giết cùng chiến đấu, nay đã nuôi dưỡng hình thành dáng dấp này, tự nhiên hắn không giống với những đóa hoa trong nhà ấm. Nói cách khác, ở trong đế đô, cũng sẽ không có nhiều nhà quyền thế như vậy, bởi nếu họ muốn để cho con cháu của mình cảm giác là người ưu tú thì sẽ đưa chúng vào rèn luyện trong quân đội .
Mà Thần Dạ liều mạng, cũng làm cho Đao Linh hơi bị kính nể. Nó từng không chỉ một lần nói với Thần Dạ, để cho hắn không nên liều mạng như vậy. Nhưng Thần Dạ trả lời là, hắn đã bỏ lỡ thời gian bốn năm. Hiện tại ở trong mắt người khác, tất nhiên là rất ưu tú. Nhưng chính hắn mới biết được, so với bạn bè cùng lứa tuổi thì chênh lệch đã mở rộng rất nhiều.
Ít nhất, hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng không phải Thần Dạ có khả năng bằng được.
- Hai gia hỏa này, hiện tại cũng có thể rời khỏi đế đô Hoàng Thành rồi chứ? Ha hả, để cho ba huynh đệ chúng ta tiếp tục đấu, rồi nhìn một chút, ngày khác sau khi trở lại đế đô thì ai ưu tú nhất!
Trong rừng cây rậm rạp, khắp nơi cũng có thể nghe được những tiếng gầm lớn hung dữ mãnh liệt. Người nào đi lại một mình trong rừng cây rậm rạp kia, vậy cảm giác kiềm chế cũng không nhỏ.
Nhưng mà đây chính là điều Thần Dạ cần.
Hắn cười cười. Sau khi moi ra Nội Tinh cùng lột lớp da thú từ thi thể trên mặt đất, hắn liền chạy đi. Hướng về phía trước mà lướt tới. Tốc độ kia, hiển nhiên đem so sánh với một tháng trước đây thì nhanh hơn rất nhiều.
Đang cứ thế mà đi về phía trước với tốc độ nhanh như vậy, Thần Dạ đột nhiên phát hiện, yêu thú trong dãy núi trở nên càng ngày càng ít. Thậm chí một mạch đi qua vừa rồi lại ngay cả một con cũng không cảm ứng được. Hình như, chỗ Thần Dạ đứng là trong thành trì.
- Hả?
Thần Dạ nhẹ nhàng nhíu mày, theo lực cảm giác của hắn thì ở phía trước bên trái có không ít khí tức nhân loại....
Đương nhiên, nơi này là dãy núi chứ cũng không phải Trấn Quốc Vương phủ nhà hắn. Thần Dạ có thể tới, những người khác cũng có thể. Nhưng mà, khí tức của nhiều người như vậy thì khi bắt đầu cảm ứng, tựa hồ có điểm gì là lạ a!
Mượn được lực lượng linh hồn hiện nay đã không giống tầm thường, hơn nữa chính mình cẩn thận dè chừng nên Thần Dạ không hề cố kỵ đi thẳng về hướng bên trái phía trước.... Lấy tu vi hiện nay của hắn, chỉ cần không phải cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, như vậy, liền vô phương phát hiện ra hắn.
Nếu như ở chỗ bên trái phía trước thật sự có cao thủ như thế, thì hiện tại Thần Dạ coi như là đã bị phát hiện, nên càng không cần trốn tránh.
Cự li chỉ vài trăm thước mà thôi, hơn mười giây sau là Thần Dạ đã chạy tới. Hắn leo lên trên một cây đại thụ, xuyên thấu qua khe hở giữa nhánh cây mà nhìn về phía trước.... Thì ra, phía trước là một mảnh đất trống rộng rãi, mà ở trên chỗ đất trống đó đang có năm người ngồi xếp bằng.
Năm người này làm thành một vòng. Trẻ có già có, nữ có nam có, đều giữ tư thế ngũ tâm hướng thiên, dường như là đang tu luyện.
Đương nhiên, trong chốn núi rừng hoang dã, ngoài ra còn là nơi yêu thú thường lui tới thì tất nhiên không có khả năng đường đường chính chính tu luyện như thế. Cho dù năm người này tu vi không tệ, một người yếu nhất cũng có được cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Còn ông lão mạnh nhất trong đó, cảm ứng khí tức của lão thì đều đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền. Chỉ là vô phương phán đoán ra, rốt cuộc là ở trình tự nào.
Cao thủ như thế, nếu mà đối đầu thì Thần Dạ nhất định phải dốc tất cả thủ đoạn ra hết, mới có khả năng giữ được tánh mạng rút đi.
Thần Dạ rất tò mò, năm người này đến tột cùng đang làm cái gì vậy?
Nhưng mà tò mò này cũng vẻn vẹn là giằng co thời gian mấy giây mà thôi. Khi ánh mắt của Thần Dạ hơi chút chuyển động, lướt qua trên người của năm người kia chỉ chốc lát, rồi hắn nhìn thấy, ở giữa vòng vây của bọn họ có một cái hố thật lớn.
Cái hố này sâu đến đâu, Thần Dạ tự nhiên là không nhìn thấy. Nhưng mà hẳn là hắn đoán được, năm người này có mặt ở đây thì hẳn là có liên quan cùng hố kia.
Mọi người đều hiếu kỳ, Thần Dạ cũng không ngoại lệ. Nếu đã đến nơi này thì hắn cũng không định cứ thế rời đi mà cái gì cũng không biết. Huống hồ, hắn cũng không quên, hấp dẫn hắn tới đây là từ trong khí tức của những người này mà hắn cảm ứng được một chút gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt, năm người mà hắn đang quan sát thì xem ra tất cả như thường. Mà từ sau khi hắn lại tới đây, trong lực nhận biết của linh hồn thì những khí tức không đúng cũng là biến mất một cách kỳ quái, không thấy tăm tích đâu nữa ....
Năm người ngồi xếp bằng đều bất động, giống như đang chờ cái gì.
Thần Dạ ánh mắt chợt quét tứ phía. Trên phiến đất trống ở đằng trước kia, gọi là đất trống, hẳn là do có rất ít thực vật gì gì đó. Nhưng chính là ở phiến đất trống này, thật sự thực vật cũng quá ít ỏi đi.
Vốn là đang ở trong chốn núi rừng, cũng không phải trên sa mạc trụi lủi. Nhưng làm thế nào mà ngay cả trên mặt đất, một cái cây con con đều không hề nhìn thấy ? Hơn nữa, trên mặt đất kia vẫn còn tỏa ra khói đen nhàn nhạt, phảng phất dường như là bị ngọn lửa thiêu cháy hơn một lần.
Nơi này, khắp nơi tiết lộ ra một chút kỳ quái, có thể nào không nhìn một cái gì đó rõ ràng minh bạch ?
Lẳng lặng trong chờ đợi, ước chừng hơn một canh giờ trôi qua cực kì nhanh chóng. Lúc này, mặt đất giống như nhẹ nhàng chấn động một phen. Bỗng nhiên, mắt thường có thể thấy được, có một vầng sáng màu đỏ như lửa lại bắn ra dữ dội từ dưới đáy hố nằm trong vòng tròn năm người kia.
Cột sáng đỏ như lửa chiếu thẳng hướng lên không trung, nó mang theo một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng.
Nhưng đồng thời, cũng có thể nhìn thấy, da thịt trên hai cánh tay để trần của Thần Dạ cùng với trên hai chân cũng có dầy đặc vết thương. Mặc dù đã đóng vảy, nhưng lại vẫn khiến cho người khác nhìn thấy ghê người.
Hiện tại Thần Dạ, nếu như bị những người quen biết rộng rãi trước kia nhìn thấy, nhất định sẽ không lập tức nhận ra nổi hắn.
Bỏ đi sự ngây ngô, hiện nay hắn thay vào đó chính là một vẻ hết sức bình thản, hơi có chút xíu không nhanh. Điều này ngưng tụ ra một vẻ lạnh rùng mình thấp thoáng bao phủ lên như vậy đã làm cho Thần Dạ xem ra, càng thêm khủng bố cùng đáng sợ!
Cơ hồ mỗi ngày đều trải qua trong chém giết cùng chiến đấu, nay đã nuôi dưỡng hình thành dáng dấp này, tự nhiên hắn không giống với những đóa hoa trong nhà ấm. Nói cách khác, ở trong đế đô, cũng sẽ không có nhiều nhà quyền thế như vậy, bởi nếu họ muốn để cho con cháu của mình cảm giác là người ưu tú thì sẽ đưa chúng vào rèn luyện trong quân đội .
Mà Thần Dạ liều mạng, cũng làm cho Đao Linh hơi bị kính nể. Nó từng không chỉ một lần nói với Thần Dạ, để cho hắn không nên liều mạng như vậy. Nhưng Thần Dạ trả lời là, hắn đã bỏ lỡ thời gian bốn năm. Hiện tại ở trong mắt người khác, tất nhiên là rất ưu tú. Nhưng chính hắn mới biết được, so với bạn bè cùng lứa tuổi thì chênh lệch đã mở rộng rất nhiều.
Ít nhất, hai người Diệp Thước và Thiết Dịch Thiên cũng không phải Thần Dạ có khả năng bằng được.
- Hai gia hỏa này, hiện tại cũng có thể rời khỏi đế đô Hoàng Thành rồi chứ? Ha hả, để cho ba huynh đệ chúng ta tiếp tục đấu, rồi nhìn một chút, ngày khác sau khi trở lại đế đô thì ai ưu tú nhất!
Trong rừng cây rậm rạp, khắp nơi cũng có thể nghe được những tiếng gầm lớn hung dữ mãnh liệt. Người nào đi lại một mình trong rừng cây rậm rạp kia, vậy cảm giác kiềm chế cũng không nhỏ.
Nhưng mà đây chính là điều Thần Dạ cần.
Hắn cười cười. Sau khi moi ra Nội Tinh cùng lột lớp da thú từ thi thể trên mặt đất, hắn liền chạy đi. Hướng về phía trước mà lướt tới. Tốc độ kia, hiển nhiên đem so sánh với một tháng trước đây thì nhanh hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đang cứ thế mà đi về phía trước với tốc độ nhanh như vậy, Thần Dạ đột nhiên phát hiện, yêu thú trong dãy núi trở nên càng ngày càng ít. Thậm chí một mạch đi qua vừa rồi lại ngay cả một con cũng không cảm ứng được. Hình như, chỗ Thần Dạ đứng là trong thành trì.
- Hả?
Thần Dạ nhẹ nhàng nhíu mày, theo lực cảm giác của hắn thì ở phía trước bên trái có không ít khí tức nhân loại....
Đương nhiên, nơi này là dãy núi chứ cũng không phải Trấn Quốc Vương phủ nhà hắn. Thần Dạ có thể tới, những người khác cũng có thể. Nhưng mà, khí tức của nhiều người như vậy thì khi bắt đầu cảm ứng, tựa hồ có điểm gì là lạ a!
Mượn được lực lượng linh hồn hiện nay đã không giống tầm thường, hơn nữa chính mình cẩn thận dè chừng nên Thần Dạ không hề cố kỵ đi thẳng về hướng bên trái phía trước.... Lấy tu vi hiện nay của hắn, chỉ cần không phải cao thủ cảnh giới Thượng Huyền, như vậy, liền vô phương phát hiện ra hắn.
Nếu như ở chỗ bên trái phía trước thật sự có cao thủ như thế, thì hiện tại Thần Dạ coi như là đã bị phát hiện, nên càng không cần trốn tránh.
Cự li chỉ vài trăm thước mà thôi, hơn mười giây sau là Thần Dạ đã chạy tới. Hắn leo lên trên một cây đại thụ, xuyên thấu qua khe hở giữa nhánh cây mà nhìn về phía trước.... Thì ra, phía trước là một mảnh đất trống rộng rãi, mà ở trên chỗ đất trống đó đang có năm người ngồi xếp bằng.
Năm người này làm thành một vòng. Trẻ có già có, nữ có nam có, đều giữ tư thế ngũ tâm hướng thiên, dường như là đang tu luyện.
Đương nhiên, trong chốn núi rừng hoang dã, ngoài ra còn là nơi yêu thú thường lui tới thì tất nhiên không có khả năng đường đường chính chính tu luyện như thế. Cho dù năm người này tu vi không tệ, một người yếu nhất cũng có được cảnh giới Sơ Huyền Tam Trọng. Còn ông lão mạnh nhất trong đó, cảm ứng khí tức của lão thì đều đã đạt tới cảnh giới Trung Huyền. Chỉ là vô phương phán đoán ra, rốt cuộc là ở trình tự nào.
Cao thủ như thế, nếu mà đối đầu thì Thần Dạ nhất định phải dốc tất cả thủ đoạn ra hết, mới có khả năng giữ được tánh mạng rút đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dạ rất tò mò, năm người này đến tột cùng đang làm cái gì vậy?
Nhưng mà tò mò này cũng vẻn vẹn là giằng co thời gian mấy giây mà thôi. Khi ánh mắt của Thần Dạ hơi chút chuyển động, lướt qua trên người của năm người kia chỉ chốc lát, rồi hắn nhìn thấy, ở giữa vòng vây của bọn họ có một cái hố thật lớn.
Cái hố này sâu đến đâu, Thần Dạ tự nhiên là không nhìn thấy. Nhưng mà hẳn là hắn đoán được, năm người này có mặt ở đây thì hẳn là có liên quan cùng hố kia.
Mọi người đều hiếu kỳ, Thần Dạ cũng không ngoại lệ. Nếu đã đến nơi này thì hắn cũng không định cứ thế rời đi mà cái gì cũng không biết. Huống hồ, hắn cũng không quên, hấp dẫn hắn tới đây là từ trong khí tức của những người này mà hắn cảm ứng được một chút gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt, năm người mà hắn đang quan sát thì xem ra tất cả như thường. Mà từ sau khi hắn lại tới đây, trong lực nhận biết của linh hồn thì những khí tức không đúng cũng là biến mất một cách kỳ quái, không thấy tăm tích đâu nữa ....
Năm người ngồi xếp bằng đều bất động, giống như đang chờ cái gì.
Thần Dạ ánh mắt chợt quét tứ phía. Trên phiến đất trống ở đằng trước kia, gọi là đất trống, hẳn là do có rất ít thực vật gì gì đó. Nhưng chính là ở phiến đất trống này, thật sự thực vật cũng quá ít ỏi đi.
Vốn là đang ở trong chốn núi rừng, cũng không phải trên sa mạc trụi lủi. Nhưng làm thế nào mà ngay cả trên mặt đất, một cái cây con con đều không hề nhìn thấy ? Hơn nữa, trên mặt đất kia vẫn còn tỏa ra khói đen nhàn nhạt, phảng phất dường như là bị ngọn lửa thiêu cháy hơn một lần.
Nơi này, khắp nơi tiết lộ ra một chút kỳ quái, có thể nào không nhìn một cái gì đó rõ ràng minh bạch ?
Lẳng lặng trong chờ đợi, ước chừng hơn một canh giờ trôi qua cực kì nhanh chóng. Lúc này, mặt đất giống như nhẹ nhàng chấn động một phen. Bỗng nhiên, mắt thường có thể thấy được, có một vầng sáng màu đỏ như lửa lại bắn ra dữ dội từ dưới đáy hố nằm trong vòng tròn năm người kia.
Cột sáng đỏ như lửa chiếu thẳng hướng lên không trung, nó mang theo một cỗ khí tức vô cùng nóng bỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro