Lôi Kình Diệt Thế Thương.
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Đây là đạo đãi khách của Khiếu Lôi Tông sao? Thì ra cũng không hơn gì cái này a!
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, không lùi mà tiến tới, dưới một thân hắc mang bao trùm lấy, bàn chân trùng trùng điệp điệp đạp lên mặt đất, cả người liền như thiểm điện lướt đi.
- Tốc độ thật nhanh!
Lão giả áo lam công kích liền thất bại, lại nhìn qua Thần Dạ và Linh Nhi trong lòng ngực của hắn, sát ý lập tức càng tăng lên. . . .
- Lão Ngũ, dừng tay!
Nhị trưởng lão cản lại lão giả áo lam, nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Ngũ sư đệ ta tính tình có chút xúc động, khiến tiểu huynh đệ ngươi bị sợ hãi rồi, bất quá, lời các ngươi nói cũng hơi quá đáng rồi!
- Quá đáng sao? Ta không cho là vậy đâu
Thần Dạ cười nói:
- Hắn, hẳn là Ngũ trưởng lão Khiếu Lôi Tông a? Bất kể nói thế nào, hắn cũng là trưởng bối, ta còn chưa từng thấy qua có một vị trưởng bối nào vậy mà chỉ vào mũi một vị vãn bối để nói chuyện đấy
Tuy rằng đang cười, nhưng hàn ý trong mắt lại vô cùng sâm lãnh, mới vừa nãy, lão gia hỏa kia đã có sát tâm chân chính, nếu không phải mình có chút dựa vào. . . . Đương nhiên, nếu như không phải Tử Huyên biết rõ mình có năng lực tránh đi thì nàng đã ra tay rồi.
Mặc dù như thế, tác phong của Khiếu Lôi Tông hắn xem như đã tự mình lĩnh giáo.
- Hừ!
Ngũ trưởng lão lạnh lùng khẽ hừ:
- Chuyện nhà Khiếu Lôi Tông còn chưa tới phiên người ngoài tới để ý đâu!
Nghe vậy, Linh Nhi nhõng nhẽo cười nói:
- Lão gia hỏa, ngươi vừa rồi đã vô lễ với mẹ ta, nói ngươi thì đã sao?
- Mẹ ngươi?
Phản ứng của năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông so với vừa nãy còn kịch liệt hơn:
- Ngươi là Linh Nhi?
- Không được sao?
Biết rõ năm người nghĩ cái gì, Linh Nhi ngạo nghễ đáp.
Tâm thần Thần Dạ lại khẽ động, cúi người dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói:
- Linh Nhi, đừng để cho bọn hắn biết rõ, ngươi đã khỏi hẳn rồi.
Linh Nhi cũng là người thông linh lập tức liền hiểu được, sau thanh âm ngạo nghễ kia, ánh mắt chợt ngốc trệ xuống. . . .
- Linh Nhi vậy mà cũng lớn như vậy rồi!
Nhị trưởng lão cảm thán không thôi, vội hỏi:
- Tử Huyên, các ngươi chạy đi cũng mệt mỏi rồi, đi trước hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, có chuyện gì, chúng ta ngày mai hẳn nói, ha ha, ngươi có lẽ không biết, chỗ của ngươi, nhiều năm qua, đều có người quét dọn mỗi ngày, chúng ta cũng biết, ngươi sẽ trở lại.
- Ta nói rồi, đến Khiếu Lôi Tông, ta không muốn chờ lâu, ta chỉ muốn thu hồi lại đồ thuộc về mình, những thứ khác không quan hệ gì đến ta cả!
Mặc kệ Nhị trưởng lão bày ra hiền lành đến cỡ nào, thậm chí giống như trưởng bối ruột thịt vậy, nhưng với Tử Huyên lại không khác gì diễn kịch, nàng đã thấy qua rất nhiều rồi....
Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy lại lần nữa gầm lên:
- Tử Huyên, Lôi Kình Diệt Thế Thương, là vật của Khiếu Lôi Tông ta, chỉ có điều tạm cho ngươi mượn dùng thôi. Là của ngươi, hừ, ngươi cũng có mặt mũi nói vậy sao?
Đối mặt năm người, Tử Huyên dừng một chút lạnh giọng nói:
- Nếu như không phải ta, Lôi Kình Diệt Thế Thương đến nay đều im im lặng lặng nằm ở dưới đáy Lôi Trì rồi. . . . Năm vị trưởng lão, nếu các ngươi không giao ra thì... ta cũng chỉ có thể cưỡng ép triệu hoán nó, đến lúc đó, sẽ phát sinh hậu quả gì, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi đấy!
- Lớn mật!
Giờ khắc này, ngay cả Nhị trưởng lão cũng nhịn không được nữa tức giận quát:
- Tử Huyên, ngươi thân là đệ tử Khiếu Lôi Tông, càng có thân phận Thánh nữ nhưng lại gây bất lợi cho Khiếu Lôi Tông, mưu toan phản tông, ngươi vong ân phụ nghĩa!
- Ha ha. . . .
Tử Huyên đột nhiên cười to trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Nhị trưởng lão, đừng đổ tội danh như vậy lên đầu ta, tám năm trước, tất cả các ngươi có ai coi ta là đệ tử Khiếu Lôi Tông, lại có ai, từng quan tâm đến ta và Linh Nhi không?
- Tám năm trước, các ngươi bỏ mặc mẹ con chúng ta, lúc này lại muốn dùng thân phận Thánh nữ Khiếu Lôi Tông để trói buộc ta, Nhị trưởng lão, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
- Ngươi?
Trên gương mặt bọn người Nhị trưởng lão không khỏi xẹt qua một tia nổi giận, nhưng sau một lát, Nhị trưởng lão lại trầm giọng nói:
- Tử Huyên, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, ngươi là đệ tử Khiếu Lôi Tông, điểm này, ngươi không cách nào phủ nhận được, đồng thời. . . .
- Ta không muốn nói thêm gì với các ngươi nữa, các ngươi đã không muốn, ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ.
Lời Nhị trưởng lão bị Tử Huyên lạnh lùng đánh gãy, cùng lúc đó, một vòng tử mang sáng chói từ trong cơ thể nàng bạo tuôn ra mà ra, chợt bắn thẳng đến phía chân trời.
Phiến tầng mây màu tím khổng lồ kia sao khi bị đạo tử mang này xuyên qua, bỗng nhiên lại như nước bị đun sôi, mãnh liệt lăn lộn, từng đạo khí tức hủy diệt mãnh liệt lập tức phô thiên cái địa cuốn đến.
Một màn như thế, chấn động toàn bộ đỉnh núi, bên ngoài quảng trường, từng đạo thân ảnh lướt ra, bọn hắn nhìn qua dị động của tầng mây màu tím, thần sắc đều cực kỳ ngưng trọng.
Mà lúc tất cả mọi người nhìn thấy một màn như vậy, là đến từ vị nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường kia, những người Khiếu Lôi Tông này thần sắc nguyên một đám càng trở nên cực kỳ phức tạp.
- Tử Huyên, dừng tay!
Năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông cùng quát lên chói tai, thân ảnh khẽ động, năm đạo thân ảnh, mãnh liệt bắn mà đến, hiển nhiên, là muốn đánh gãy loại cử động này của Tử Huyên.
Tử Huyên hờ hững cười lạnh:
- Năm vị trưởng lão, các ngươi nên biết, một khi ta chủ động triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương, trừ phi ta buông tha cho, hoặc là bị giết, nếu không, không có khả năng ngừng lại, mà ta đã hôm nay dám đến, các ngươi cho rằng, chỉ bằng năm người các ngươi là có thể đánh chết được ta sao?
- Tử Huyên, ngươi. . . .
Bộ pháp Nhị trưởng lão lập tức ngừng lại, hiển nhiên, hắn tin tưởng lời này của Tử Huyên, nhưng đồng thời, trong ánh mắt của hắn cũng xẹt qua một tia cực độ rét lạnh.
- Tử Huyên, Lôi Kình Diệt Thế Thương giao cho ngươi, cũng không phải không thể, chỉ có điều, thương này, hôm nay ở trong Bách Binh Các, ngươi nếu muốn lấy thì cứ tự mình đến Bách Binh Các là được!
- Bách Binh Các
Tử Huyên thần sắc trì trệ, tử mang xỏ xuyên qua tầng mây màu tím kia liền như thủy triều, lập tức bắn ngược về, biến mất vô tung vô ảnh.
Mà mắt nhìn năm người, trong mắt Tử Huyên đã mang theo chút sát ý:
-Thì ra các ngươi đã sớm ngờ tới sẽ có một màn này xảy ra, lúc trước còn giả mù sa mưa nói nhảm, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ!
- Ở Khiếu Lôi Tông nhiều năm, ta còn chưa bao giờ đến Bách Binh Các lần nào, tốt, để ta biết một chút xem đến cùng nó có thể giúp các ngươi lưu lại Lôi Kình Diệt Thế Thương không!
Lời nói trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng dưới sự bao bọc của huyền khí, ở đỉnh núi này, thật lâu không tán đi, toàn bộ Khiếu Lôi Tông, phàm là người đều nghe được một câu như vậy, tựa như lời thần linh thẩm phán vậy!
Thần Dạ lạnh lùng cười cười, không lùi mà tiến tới, dưới một thân hắc mang bao trùm lấy, bàn chân trùng trùng điệp điệp đạp lên mặt đất, cả người liền như thiểm điện lướt đi.
- Tốc độ thật nhanh!
Lão giả áo lam công kích liền thất bại, lại nhìn qua Thần Dạ và Linh Nhi trong lòng ngực của hắn, sát ý lập tức càng tăng lên. . . .
- Lão Ngũ, dừng tay!
Nhị trưởng lão cản lại lão giả áo lam, nhìn về phía Thần Dạ, nói:
- Ngũ sư đệ ta tính tình có chút xúc động, khiến tiểu huynh đệ ngươi bị sợ hãi rồi, bất quá, lời các ngươi nói cũng hơi quá đáng rồi!
- Quá đáng sao? Ta không cho là vậy đâu
Thần Dạ cười nói:
- Hắn, hẳn là Ngũ trưởng lão Khiếu Lôi Tông a? Bất kể nói thế nào, hắn cũng là trưởng bối, ta còn chưa từng thấy qua có một vị trưởng bối nào vậy mà chỉ vào mũi một vị vãn bối để nói chuyện đấy
Tuy rằng đang cười, nhưng hàn ý trong mắt lại vô cùng sâm lãnh, mới vừa nãy, lão gia hỏa kia đã có sát tâm chân chính, nếu không phải mình có chút dựa vào. . . . Đương nhiên, nếu như không phải Tử Huyên biết rõ mình có năng lực tránh đi thì nàng đã ra tay rồi.
Mặc dù như thế, tác phong của Khiếu Lôi Tông hắn xem như đã tự mình lĩnh giáo.
- Hừ!
Ngũ trưởng lão lạnh lùng khẽ hừ:
- Chuyện nhà Khiếu Lôi Tông còn chưa tới phiên người ngoài tới để ý đâu!
Nghe vậy, Linh Nhi nhõng nhẽo cười nói:
- Lão gia hỏa, ngươi vừa rồi đã vô lễ với mẹ ta, nói ngươi thì đã sao?
- Mẹ ngươi?
Phản ứng của năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông so với vừa nãy còn kịch liệt hơn:
- Ngươi là Linh Nhi?
- Không được sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết rõ năm người nghĩ cái gì, Linh Nhi ngạo nghễ đáp.
Tâm thần Thần Dạ lại khẽ động, cúi người dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói:
- Linh Nhi, đừng để cho bọn hắn biết rõ, ngươi đã khỏi hẳn rồi.
Linh Nhi cũng là người thông linh lập tức liền hiểu được, sau thanh âm ngạo nghễ kia, ánh mắt chợt ngốc trệ xuống. . . .
- Linh Nhi vậy mà cũng lớn như vậy rồi!
Nhị trưởng lão cảm thán không thôi, vội hỏi:
- Tử Huyên, các ngươi chạy đi cũng mệt mỏi rồi, đi trước hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, có chuyện gì, chúng ta ngày mai hẳn nói, ha ha, ngươi có lẽ không biết, chỗ của ngươi, nhiều năm qua, đều có người quét dọn mỗi ngày, chúng ta cũng biết, ngươi sẽ trở lại.
- Ta nói rồi, đến Khiếu Lôi Tông, ta không muốn chờ lâu, ta chỉ muốn thu hồi lại đồ thuộc về mình, những thứ khác không quan hệ gì đến ta cả!
Mặc kệ Nhị trưởng lão bày ra hiền lành đến cỡ nào, thậm chí giống như trưởng bối ruột thịt vậy, nhưng với Tử Huyên lại không khác gì diễn kịch, nàng đã thấy qua rất nhiều rồi....
Ngũ trưởng lão tính tình nóng nảy lại lần nữa gầm lên:
- Tử Huyên, Lôi Kình Diệt Thế Thương, là vật của Khiếu Lôi Tông ta, chỉ có điều tạm cho ngươi mượn dùng thôi. Là của ngươi, hừ, ngươi cũng có mặt mũi nói vậy sao?
Đối mặt năm người, Tử Huyên dừng một chút lạnh giọng nói:
- Nếu như không phải ta, Lôi Kình Diệt Thế Thương đến nay đều im im lặng lặng nằm ở dưới đáy Lôi Trì rồi. . . . Năm vị trưởng lão, nếu các ngươi không giao ra thì... ta cũng chỉ có thể cưỡng ép triệu hoán nó, đến lúc đó, sẽ phát sinh hậu quả gì, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi đấy!
- Lớn mật!
Giờ khắc này, ngay cả Nhị trưởng lão cũng nhịn không được nữa tức giận quát:
- Tử Huyên, ngươi thân là đệ tử Khiếu Lôi Tông, càng có thân phận Thánh nữ nhưng lại gây bất lợi cho Khiếu Lôi Tông, mưu toan phản tông, ngươi vong ân phụ nghĩa!
- Ha ha. . . .
Tử Huyên đột nhiên cười to trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Nhị trưởng lão, đừng đổ tội danh như vậy lên đầu ta, tám năm trước, tất cả các ngươi có ai coi ta là đệ tử Khiếu Lôi Tông, lại có ai, từng quan tâm đến ta và Linh Nhi không?
- Tám năm trước, các ngươi bỏ mặc mẹ con chúng ta, lúc này lại muốn dùng thân phận Thánh nữ Khiếu Lôi Tông để trói buộc ta, Nhị trưởng lão, ngươi không cảm thấy buồn cười sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ngươi?
Trên gương mặt bọn người Nhị trưởng lão không khỏi xẹt qua một tia nổi giận, nhưng sau một lát, Nhị trưởng lão lại trầm giọng nói:
- Tử Huyên, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, ngươi là đệ tử Khiếu Lôi Tông, điểm này, ngươi không cách nào phủ nhận được, đồng thời. . . .
- Ta không muốn nói thêm gì với các ngươi nữa, các ngươi đã không muốn, ta cũng chỉ có thể tự mình động thủ.
Lời Nhị trưởng lão bị Tử Huyên lạnh lùng đánh gãy, cùng lúc đó, một vòng tử mang sáng chói từ trong cơ thể nàng bạo tuôn ra mà ra, chợt bắn thẳng đến phía chân trời.
Phiến tầng mây màu tím khổng lồ kia sao khi bị đạo tử mang này xuyên qua, bỗng nhiên lại như nước bị đun sôi, mãnh liệt lăn lộn, từng đạo khí tức hủy diệt mãnh liệt lập tức phô thiên cái địa cuốn đến.
Một màn như thế, chấn động toàn bộ đỉnh núi, bên ngoài quảng trường, từng đạo thân ảnh lướt ra, bọn hắn nhìn qua dị động của tầng mây màu tím, thần sắc đều cực kỳ ngưng trọng.
Mà lúc tất cả mọi người nhìn thấy một màn như vậy, là đến từ vị nữ tử trẻ tuổi trong quảng trường kia, những người Khiếu Lôi Tông này thần sắc nguyên một đám càng trở nên cực kỳ phức tạp.
- Tử Huyên, dừng tay!
Năm vị trưởng lão Khiếu Lôi Tông cùng quát lên chói tai, thân ảnh khẽ động, năm đạo thân ảnh, mãnh liệt bắn mà đến, hiển nhiên, là muốn đánh gãy loại cử động này của Tử Huyên.
Tử Huyên hờ hững cười lạnh:
- Năm vị trưởng lão, các ngươi nên biết, một khi ta chủ động triệu hoán Lôi Kình Diệt Thế Thương, trừ phi ta buông tha cho, hoặc là bị giết, nếu không, không có khả năng ngừng lại, mà ta đã hôm nay dám đến, các ngươi cho rằng, chỉ bằng năm người các ngươi là có thể đánh chết được ta sao?
- Tử Huyên, ngươi. . . .
Bộ pháp Nhị trưởng lão lập tức ngừng lại, hiển nhiên, hắn tin tưởng lời này của Tử Huyên, nhưng đồng thời, trong ánh mắt của hắn cũng xẹt qua một tia cực độ rét lạnh.
- Tử Huyên, Lôi Kình Diệt Thế Thương giao cho ngươi, cũng không phải không thể, chỉ có điều, thương này, hôm nay ở trong Bách Binh Các, ngươi nếu muốn lấy thì cứ tự mình đến Bách Binh Các là được!
- Bách Binh Các
Tử Huyên thần sắc trì trệ, tử mang xỏ xuyên qua tầng mây màu tím kia liền như thủy triều, lập tức bắn ngược về, biến mất vô tung vô ảnh.
Mà mắt nhìn năm người, trong mắt Tử Huyên đã mang theo chút sát ý:
-Thì ra các ngươi đã sớm ngờ tới sẽ có một màn này xảy ra, lúc trước còn giả mù sa mưa nói nhảm, quả nhiên là cực kỳ vô sỉ!
- Ở Khiếu Lôi Tông nhiều năm, ta còn chưa bao giờ đến Bách Binh Các lần nào, tốt, để ta biết một chút xem đến cùng nó có thể giúp các ngươi lưu lại Lôi Kình Diệt Thế Thương không!
Lời nói trong trẻo nhưng cực kỳ lạnh lùng dưới sự bao bọc của huyền khí, ở đỉnh núi này, thật lâu không tán đi, toàn bộ Khiếu Lôi Tông, phàm là người đều nghe được một câu như vậy, tựa như lời thần linh thẩm phán vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro