Mối hận ngút trời. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Nương theo cơn dao động mới
xuất hiện này, vầng sáng đen tuyền vốn làm cho người ta bắt đầu có cảm
giác như không thể phá vỡ thì tiếp theo đó lại như thể Hàn Băng gặp phải ngọn lửa, nó đang chậm rãi tan rã.
Nhìn thấy một màn này, đám người Liễu Hàn Sơn hơi bị kinh ngạc. Còn bản thân Chung Khiếu thiếu chút nữa đều phải nhảy dựng lên.
Hành động của Hắc y nhân kia cho lão một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Ở trong trí nhớ, hình như đã từng nhìn thấy một cảnh tượng như thế. Nhưng lão không nghĩ ra rốt cuộc mình đã thấy vào lúc nào. Ở chính trong ấn tượng của lão, khi thi triển một thức này thì tất cả đối tượng đều đã bị ép đến lúc bắt buộc phải liều mạng.
Nhưng Hắc y nhân ở trước mắt hiển nhiên còn không lâm vào tình trạng chính mình đã gặp mấy lần, bởi vậy, lão dẫu có lật lại trí nhớ của mình vài lượt thì cũng là không nghĩ ra.
Cho dù có nhớ ra được hay không thì việc Hắc y nhân đang phá vỡ vầng sáng đen tuyền kia là sự thật.
- Liễu lão, Tả huynh, Sở huynh, giúp ta giữ nàng lại !
Chung Khiếu muốn toàn lực duy trì vầng sáng đen tuyền này. Nếu như chính lão đi ngăn cản Hắc y nhân thì vầng sáng đen tuyền sẽ tiêu tan. Với thực lực mà đối thủ đã biểu hiện ra ngoài, lão thật sự không hề nắm chắc, có khả năng giữ lại đối phương.
Ba người Liễu Hàn Sơn gật đầu, nhưng lúc vừa muốn lướt tới thì âm thanh trong trẻo của Hắc y nhân kia lại một lần nữa vang vọng trong thiên địa.
- Đây là chuyện riêng giữa ta cùng với Chung Khiếu, không liên quan đến việc của bất luận kẻ nào. Nếu như các ngươi lớn mật dám ra tay, ngày sau ta đồng dạng diệt cả nhà các ngươi !
Biết rằng chỉ dựa vào sự uy hiếp trong lời nói thì vô phương ngăn cản được ba người Liễu Hàn Sơn. Nên khi vừa nói dứt lời, một đám mây tím và hào quang đỏ như lửa cùng một lúc đó tuôn trào ra lấp lánh từ trong cơ thể Hắc y nhân.
Một màn này, mấy người Liễu Hàn Sơn bọn họ đã từng chứng kiến. Mặc dù uy lực thật lớn, nhưng lại vẫn còn vô phương đồng thời ngăn nổi ba người bọn họ.
Nhưng liền chỉ sau một giây, sắc mặt bọn họ lại một lần nữa trở nên kinh ngạc.
Hai đạo hào quang chói mắt cũng không dung hợp lại như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là như một dạng thần bảo vệ, một tả một hữu xoay ở chung quanh người Hắc y nhân.
Liền trong quá trình xoay quanh này, mọi người nhìn thấy rõ ràng. Đám mây tím kia không ngừng bùng nổ phân hoá chia tách. Tuy nhiên, mỗi một lần bùng nổ phân hoá chia tách lại không có làm cho uy lực của đám mây tím này yếu bớt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, từng đám mây tím như sấm sét Lôi Đình treo trong không gian.
Mà hào quang đỏ như lửa kia trực tiếp dao động lan ra. Đến cuối cùng, nó như là một mảnh Hỏa Diễm, làm cho cả không gian đều trở nên vô cùng nóng rực.
Thanh trường thương này, chính là vô cùng đơn giản đứng sừng sững ở phía sau Hắc y nhân, mũi thương hướng về phía ba người Liễu Hàn Sơn. Một cỗ khí thế bá đạo như những làn sóng dập dờn lan ra, đã tận tình thể hiện ra ngoài rằng uy lực của nó được xác định thuộc về đẳng cấp Thần Binh.
Sấm sét Lôi Đình tím ngắt, Hỏa Diễm đỏ như lửa, Thần Binh trường thương...
Công tâm mà nói, ba người Liễu Hàn Sơn tự nhận không cần phải dốc toàn lực ứng phó. Ba món này hẳn sẽ không ngăn được bước tiến đi tới của bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng phá vỡ được ba món này.
Chỉ cần vô phương trong thời gian ngắn nhất mà làm được chuyện phá vỡ ba thứ này, để cho chúng không trở thành chướng ngại vật. Như vậy, Hắc y nhân kia ắt cũng có đủ thời gian, để phá vỡ vầng sáng đen tuyền, sau đó thong dong rời đi.
Với thủ đoạn cùng cường đại mà Hắc y nhân đã đã thể hiện ra ngoài, cùng với việc sau một thời gian rồi sẽ quay lại thì những lời nàng đã nói liền sẽ biến thành sự thật!
Ba người Liễu Hàn Sơn do dự, nhưng chỉ cần bọn họ do dự trong một lát thì vầng sáng đen tuyền đã tan rã ra một lỗ thủng, có thể để cho một người thong dong đi qua chỗ đó.
- Chung Khiếu, ngươi nhớ cho kỹ, chả mấy chốc ta sẽ trở về tìm ngươi!
Vừa nói dứt tiếng, Lôi Đình Hỏa Diễm trường thương, đều là tức thì cùng với Hắc y nhân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Một mạch bay vút đi xa, sau khi đến một nơi im lặng thì Hắc y nhân mới hạ xuống dưới đất. Nàng nhỏ giọng than vãn:
- Nhiều năm đã trôi qua, ta cũng gặp rất nhiều cơ may nên thực lực tăng mạnh. Có Lôi Kình Diệt Thế Thương trong tay, càng là thu được Thất Thải Huyễn Linh Y, vậy mà vẫn còn không phải đối thủ của Chung Khiếu kia !
- Ta hận !
Hắc y nhân ngẩng phắt đầu, một gương mặt tuyệt đẹp làm cho không người nào có thể quên lập tức hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng. Tuy nhiên trên gương mặt này lại nổi bật lên mối hận ngập trời.
- Chung Khiếu, vận mệnh của ta, tất cả bởi vì ngươi mà thay đổi. Ta cùng với Linh Nhi bị vứt bỏ, ta cùng với Linh Nhi mấy năm khốn khổ, tất cả điều này, tất cả đều là do ngươi ban tặng!
- Chung Khiếu, ngươi bảo làm thế nào mà không hận ngươi, không diệt cả nhà ngươi. Làm thế nào không làm thất vọng ta và Linh Nhi đã nhiều năm qua phải chịu hành hạ thể xác và tinh thần !
Cả Chung phủ, thậm chí một vùng vùng đất, cùng với Hắc y nhân rời đi trở nên vô cùng im lặng. Mà ngay cả Chung Khiếu cũng có loại dáng dấp như bị điểm huyệt, sắc mặt âm trầm nhìn theo phương hướng kẻ kia rời đi.
Trong tim của mình đã là có sự bất an mãnh liệt. Lão cảm giác được, những lời Hắc y nhân kia đã nói trước lúc đi, nhất định sẽ thực hiện...
Sự im lặng kéo dài tựa hồ khí tức tử vong lan tràn làm cho nhiều người ở đây, đều là không thể yên lòng.
- Khụ khụ !
Sau một hồi, ba người Liễu Hàn Sơn mới tạo ra một chút động tĩnh. Nhìn Chung Khiếu, sắc mặt ba người lúng túng. Chần chờ một chút, Liễu Hàn Sơn mới nói:
- Chung lão đệ, vừa rồi, thật sự rất xấu hổ, chúng ta...
Chung Khiếu khoát khoát tay mà nói:
- Ba vị không cần tự trách, nếu là đổi thành ta thì ta cũng sẽ hành động như vậy.
Đạo lý là như vậy, nhưng bốn thế lực lớn đã thành đồng minh, cộng đồng tiến thoái. Nay bởi vì sợ hãi nguy cơ trong tương lai mà ngừng bước, điều mà họ gọi là đồng minh, chỉ sợ cũng là trò cười.
Việc đã phát sanh hôm nay, cho dù bọn họ có thừa nhận hay không thì giữa bốn thế lực lớn, nếu muốn lại một lần nữa hợp tác chân thành, đều đã không có khả năng.
Không ai lại nguyện ý lần thứ hai hợp tác cùng một đồng bọn mà vào lúc nguy cơ trước mắt, lại từ bỏ bằng hữu.
Ba người Liễu Hàn Sơn bất giác cười khổ, bọn họ tự nhận đều vì thế lực gia tộc của mình nên hành động vừa rồi không có làm sai. Nhưng vừa nghĩ tới... ánh mắt của ba người lại lơ đãng nhìn về phía Chung Kỳ ở cách đó không xa.
Cũng đã nhận ra tâm tình trong lòng ba người, Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Một chút bất ngờ, làm người ta vô phương khống chế được. Mà ở nguy cơ trước mắt, phản ứng của mỗi người cũng đều là chân thật nhất. Đều là vì gia tộc của mình, Liễu lão gia tử, các ngươi cũng không làm sai. Nếu đổi là ta, thì cũng đồng dạng như thế.
Nhìn thấy một màn này, đám người Liễu Hàn Sơn hơi bị kinh ngạc. Còn bản thân Chung Khiếu thiếu chút nữa đều phải nhảy dựng lên.
Hành động của Hắc y nhân kia cho lão một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Ở trong trí nhớ, hình như đã từng nhìn thấy một cảnh tượng như thế. Nhưng lão không nghĩ ra rốt cuộc mình đã thấy vào lúc nào. Ở chính trong ấn tượng của lão, khi thi triển một thức này thì tất cả đối tượng đều đã bị ép đến lúc bắt buộc phải liều mạng.
Nhưng Hắc y nhân ở trước mắt hiển nhiên còn không lâm vào tình trạng chính mình đã gặp mấy lần, bởi vậy, lão dẫu có lật lại trí nhớ của mình vài lượt thì cũng là không nghĩ ra.
Cho dù có nhớ ra được hay không thì việc Hắc y nhân đang phá vỡ vầng sáng đen tuyền kia là sự thật.
- Liễu lão, Tả huynh, Sở huynh, giúp ta giữ nàng lại !
Chung Khiếu muốn toàn lực duy trì vầng sáng đen tuyền này. Nếu như chính lão đi ngăn cản Hắc y nhân thì vầng sáng đen tuyền sẽ tiêu tan. Với thực lực mà đối thủ đã biểu hiện ra ngoài, lão thật sự không hề nắm chắc, có khả năng giữ lại đối phương.
Ba người Liễu Hàn Sơn gật đầu, nhưng lúc vừa muốn lướt tới thì âm thanh trong trẻo của Hắc y nhân kia lại một lần nữa vang vọng trong thiên địa.
- Đây là chuyện riêng giữa ta cùng với Chung Khiếu, không liên quan đến việc của bất luận kẻ nào. Nếu như các ngươi lớn mật dám ra tay, ngày sau ta đồng dạng diệt cả nhà các ngươi !
Biết rằng chỉ dựa vào sự uy hiếp trong lời nói thì vô phương ngăn cản được ba người Liễu Hàn Sơn. Nên khi vừa nói dứt lời, một đám mây tím và hào quang đỏ như lửa cùng một lúc đó tuôn trào ra lấp lánh từ trong cơ thể Hắc y nhân.
Một màn này, mấy người Liễu Hàn Sơn bọn họ đã từng chứng kiến. Mặc dù uy lực thật lớn, nhưng lại vẫn còn vô phương đồng thời ngăn nổi ba người bọn họ.
Nhưng liền chỉ sau một giây, sắc mặt bọn họ lại một lần nữa trở nên kinh ngạc.
Hai đạo hào quang chói mắt cũng không dung hợp lại như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là như một dạng thần bảo vệ, một tả một hữu xoay ở chung quanh người Hắc y nhân.
Liền trong quá trình xoay quanh này, mọi người nhìn thấy rõ ràng. Đám mây tím kia không ngừng bùng nổ phân hoá chia tách. Tuy nhiên, mỗi một lần bùng nổ phân hoá chia tách lại không có làm cho uy lực của đám mây tím này yếu bớt. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, từng đám mây tím như sấm sét Lôi Đình treo trong không gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà hào quang đỏ như lửa kia trực tiếp dao động lan ra. Đến cuối cùng, nó như là một mảnh Hỏa Diễm, làm cho cả không gian đều trở nên vô cùng nóng rực.
Thanh trường thương này, chính là vô cùng đơn giản đứng sừng sững ở phía sau Hắc y nhân, mũi thương hướng về phía ba người Liễu Hàn Sơn. Một cỗ khí thế bá đạo như những làn sóng dập dờn lan ra, đã tận tình thể hiện ra ngoài rằng uy lực của nó được xác định thuộc về đẳng cấp Thần Binh.
Sấm sét Lôi Đình tím ngắt, Hỏa Diễm đỏ như lửa, Thần Binh trường thương...
Công tâm mà nói, ba người Liễu Hàn Sơn tự nhận không cần phải dốc toàn lực ứng phó. Ba món này hẳn sẽ không ngăn được bước tiến đi tới của bọn họ. Tuy nhiên, bọn họ cũng không có khả năng dễ dàng phá vỡ được ba món này.
Chỉ cần vô phương trong thời gian ngắn nhất mà làm được chuyện phá vỡ ba thứ này, để cho chúng không trở thành chướng ngại vật. Như vậy, Hắc y nhân kia ắt cũng có đủ thời gian, để phá vỡ vầng sáng đen tuyền, sau đó thong dong rời đi.
Với thủ đoạn cùng cường đại mà Hắc y nhân đã đã thể hiện ra ngoài, cùng với việc sau một thời gian rồi sẽ quay lại thì những lời nàng đã nói liền sẽ biến thành sự thật!
Ba người Liễu Hàn Sơn do dự, nhưng chỉ cần bọn họ do dự trong một lát thì vầng sáng đen tuyền đã tan rã ra một lỗ thủng, có thể để cho một người thong dong đi qua chỗ đó.
- Chung Khiếu, ngươi nhớ cho kỹ, chả mấy chốc ta sẽ trở về tìm ngươi!
Vừa nói dứt tiếng, Lôi Đình Hỏa Diễm trường thương, đều là tức thì cùng với Hắc y nhân biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Một mạch bay vút đi xa, sau khi đến một nơi im lặng thì Hắc y nhân mới hạ xuống dưới đất. Nàng nhỏ giọng than vãn:
- Nhiều năm đã trôi qua, ta cũng gặp rất nhiều cơ may nên thực lực tăng mạnh. Có Lôi Kình Diệt Thế Thương trong tay, càng là thu được Thất Thải Huyễn Linh Y, vậy mà vẫn còn không phải đối thủ của Chung Khiếu kia !
- Ta hận !
Hắc y nhân ngẩng phắt đầu, một gương mặt tuyệt đẹp làm cho không người nào có thể quên lập tức hiện ra rõ ràng dưới ánh trăng. Tuy nhiên trên gương mặt này lại nổi bật lên mối hận ngập trời.
- Chung Khiếu, vận mệnh của ta, tất cả bởi vì ngươi mà thay đổi. Ta cùng với Linh Nhi bị vứt bỏ, ta cùng với Linh Nhi mấy năm khốn khổ, tất cả điều này, tất cả đều là do ngươi ban tặng!
- Chung Khiếu, ngươi bảo làm thế nào mà không hận ngươi, không diệt cả nhà ngươi. Làm thế nào không làm thất vọng ta và Linh Nhi đã nhiều năm qua phải chịu hành hạ thể xác và tinh thần !
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cả Chung phủ, thậm chí một vùng vùng đất, cùng với Hắc y nhân rời đi trở nên vô cùng im lặng. Mà ngay cả Chung Khiếu cũng có loại dáng dấp như bị điểm huyệt, sắc mặt âm trầm nhìn theo phương hướng kẻ kia rời đi.
Trong tim của mình đã là có sự bất an mãnh liệt. Lão cảm giác được, những lời Hắc y nhân kia đã nói trước lúc đi, nhất định sẽ thực hiện...
Sự im lặng kéo dài tựa hồ khí tức tử vong lan tràn làm cho nhiều người ở đây, đều là không thể yên lòng.
- Khụ khụ !
Sau một hồi, ba người Liễu Hàn Sơn mới tạo ra một chút động tĩnh. Nhìn Chung Khiếu, sắc mặt ba người lúng túng. Chần chờ một chút, Liễu Hàn Sơn mới nói:
- Chung lão đệ, vừa rồi, thật sự rất xấu hổ, chúng ta...
Chung Khiếu khoát khoát tay mà nói:
- Ba vị không cần tự trách, nếu là đổi thành ta thì ta cũng sẽ hành động như vậy.
Đạo lý là như vậy, nhưng bốn thế lực lớn đã thành đồng minh, cộng đồng tiến thoái. Nay bởi vì sợ hãi nguy cơ trong tương lai mà ngừng bước, điều mà họ gọi là đồng minh, chỉ sợ cũng là trò cười.
Việc đã phát sanh hôm nay, cho dù bọn họ có thừa nhận hay không thì giữa bốn thế lực lớn, nếu muốn lại một lần nữa hợp tác chân thành, đều đã không có khả năng.
Không ai lại nguyện ý lần thứ hai hợp tác cùng một đồng bọn mà vào lúc nguy cơ trước mắt, lại từ bỏ bằng hữu.
Ba người Liễu Hàn Sơn bất giác cười khổ, bọn họ tự nhận đều vì thế lực gia tộc của mình nên hành động vừa rồi không có làm sai. Nhưng vừa nghĩ tới... ánh mắt của ba người lại lơ đãng nhìn về phía Chung Kỳ ở cách đó không xa.
Cũng đã nhận ra tâm tình trong lòng ba người, Chung Kỳ thản nhiên nói:
- Một chút bất ngờ, làm người ta vô phương khống chế được. Mà ở nguy cơ trước mắt, phản ứng của mỗi người cũng đều là chân thật nhất. Đều là vì gia tộc của mình, Liễu lão gia tử, các ngươi cũng không làm sai. Nếu đổi là ta, thì cũng đồng dạng như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro