Đế Quân

Một chiêu cuối cùng. (2)

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

- Nói như vậy là ngươi rất tự tin sao?

Tử Huyên xùy~~ cười nói.

- Ta đối với mình cho tới giờ vẫn luôn có tự tin tuyệt đối.

Kiếm chỉ Tử Huyên, Chung Kỳ sắc mặt lạnh lẽo, quát:

- Lúc trước, ngươi dùng cảnh giới Lực Huyền thất trọng thi triển một chiêu, đánh bại cha ta Chung Khiếu, ta rất muốn biết, hôm nay ngươi đạt đến cảnh giới Địa Huyền tam trọng, một chiêu kia có thể đánh bại ta được không?

- Muốn vì cha ngươi báo thù? Đó là nằm mơ!

Lông mày kẻ đen cau lại, trong cơ thể Tử Huyên tử mang sáng chói lập tức nương theo hào quang hỏa hồng lóng lánh mà ra, một cổ cảm giác nóng rực lập tức xuyên thấu kết giới, khiến cho người ở bên ngoài cũng có thể cảm ứng được rõ ràng.

- Tử Huyên này quá thần kỳ rồi, trong cơ thể không chỉ có có Lôi Đình chi lực tinh thuần, mà còn có Hỏa Diễm lực lượng cuồng bạo, nàng, quả thật khiến ta tâm động không thôi.

Diệp Mang nhẹ giọng thì thào, bất giác lửa nóng trong mắt hắn càng thêm hừng hực!

Thanh Mộc lão quái nói:

- Lôi Đình lực lượng và Hỏa Diễm lực lượng, tuy đều cực kỳ cường đại, nhưng tu vị Lực Huyền thất trọng còn không cách nào đánh bại cha Chung Kỳ được, Diệp Mang, nha đầu kia sẽ lại khiến ta mở rộng tầm mắt thôi.

Diệp Mang trùng trùng điệp điệp gật đầu, ở trong lòng đã xem Tử Huyên trở thành môn nhân xuất sắc nhất Thần Hiên Môn hắn, nàng càng xuất sắc, Diệp Mang tự nhiên càng thêm cao hứng.

- Báo thù?

Chung Kỳ cười khẽ:

- Ta sao lại muốn báo thù chứ, ta chỉ là đang nghĩ, một chiêu kia của ngươi cường đại như thế, nhưng có thể giúp ta phát huy uy lực Đọc Tâm Nhiếp Hồn Thuật đến mức mạnh nhất hay không?

- Ngươi tới thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?

Tử Huyên nói khẽ.

- Ta đang chờ đây!

Tử Huyên nhẹ nhàng gật đầu, tiếp theo ở trước mắt bao người, có một đạo bạch sắc quang mang khác tản mát ra khí tức vô cùng băng hàn chợt xuất hiện, đứng sửng ở bên tử sắc và hỏa hồng sắc quang mang.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ba đạo quang mang, như trụ chống trời bao lấy Tử Huyên vào trong, khí tức bất đồng phát ra khiến Thiên Địa như có dấu hiệu sụp đổ vậy.

Lôi đình bá đạo, Hỏa Diễm cuồng bạo, Hàn Băng sâm lãnh ... Chúng nhân không thể tưởng tượng, Tử Huyên một người sao có thể dung nạp được những lực lượng như thế vào cơ thể chứ?

Càng thêm giật mình vẫn còn ở phía sau.

Ba cột chống trời sau nháy mắt ở trước mặt bao người rõ ràng tương dung vào nhau.

Cơ hồ tròng mắt tất cả mọi người đều muốn lồi ra, vốn cùng tồn tại nhất thể đã không thể tưởng nổi rồi, rõ ràng còn có thể tương dung.

Nháy mắt sau đó, ba đạo quang mang biến mất, tiếp sau chính là một chùm sáng tử thanh sắc đủ để xuyên thủng Thiên Địa xuất hiện!

Khí tức cường đại từ trong cột sáng chậm rãi thẩm thấu ra, phương không gian này lập tức như nước bị đun sôi vậy, kịch liệt sôi trào lên.

- Rất không tồi!

Tự mình cảm thụ, khiến Chung Kỳ nhận thức càng sâu hơn, nhưng nàng cũng không hề sợ, dưới lực đạo áp bách mãnh liệt, huyền khí năng lượng bàng bạc từ trong cơ thể nàng điên cuồng bừng lên

Thần binh trong tay nàng trôi nổi giữa không trung, chợt Chung Kỳ quát nhẹ, tất cả huyền khí năng lượng đều rót vào trong trường kiếm, quang mang màu xanh phóng lên trời!

Không gian chung quanh bởi vậy mãnh liệt chập trùng lên, từng đạo rung động như nước gợn rất nhanh nhộn nhạo ra.

Tuy bất phàm, nhưng so sánh với chùm sáng tử thanh sắc kia thì hiển nhiên còn kém một ít, lúc này, Chung Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại, phảng phất như có một đạo hư ảnh từ trong cơ thể nàng lướt về phía trường kiếm vậy.

Hư ảnh bao trùm trường kiếm, lập tức liền dung nhập vào đó, trong tích tắc này, thần binh vốn linh tính mười phần đột nhiên khiến người cảm giác được, nó phảng phất như sống lại vậy!

Một đạo đừng linh tính từ trong trường kiếm giờ phút này chậm chạp phiêu lướt ra, cảm giác cũng không cường đại lắm, nhưng khiến cho chùm sáng tử thanh khổng lồ ở đối diện lại đột nhiên run rẩy thoáng một cái

- Đó là?

Vô số ánh mắt của người, lại lần nữa rung động!

Tu vị cao thâm, nhưng bọn người Tiêu Lang Anh, như Tử Huyên... Giờ phút này, đều cảm ứng được thần binh kia đã có biến hóa khác thường nào đó.

- Đọc Tâm Nhiếp Hồn Thuật, đọc tâm người khác, càng đọc tâm chính mình! Nhiếp hồn người khác, càng nhiếp hồn mình!

Trên mặt Chung Kỳ lộ ra một tia tái nhợt, hiển nhiên thi triển như vậy đối với nàng mà nói cũng là một loại tiêu hao không nhỏ, bất quá trong tái nhợt kia cũng có đủ tự ngạo.

- Đọc Tâm Nhiếp Hồn Thuật cảnh giới cao nhất cũng không phải là nhiếp hồn người khác, mà là làm sao khiến hồn phách của mình có thể biến ảo ngàn vạn, dùng hồn phách bản thân tương dung, biến ảo vạn vật!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Biến ảo vạn vật?

Bọn người Tiêu Lang Anh cau mày, sau một lát, nguyên một đám phảng phất đều như hiểu rõ cái gì đó, trên mặt đều lộ ra một tia sợ hãi.

Biến ảo vạn vật không khó, khó chính là đồ vật huyễn hóa ra có đủ uy lực không?

Điểm này, sau khi cảm ứng được chấn động bất thường của thanh trường kiếm kia mọi người đều không hề hoài nghi... Bởi vì khí tức kia tuy phi thường lạ lẫm, nhưng dùng kiến thức của bọn người Tiêu Lang Anh vẫn có thể suy tính ra được.

Khí tức kia chính là của Hồn Nguyên chi bảo!

Dùng hồn tương dung thần binh, là thần binh tạm thời có được lấy độc lập linh trí có được khí linh, sử (khiến cho) chi hóa thành Hồn Nguyên chi bảo!

- Chung Kỳ này quá thần kỳ rồi!

Chung Kỳ lại không hề để ý đến động tĩnh bên ngoài, nàng nhìn Tử Huyên cười nói:

- Dùng thực lực của ta, thần binh này hôm nay nhiều nhất chỉ có phẩm chất nửa bước Hồn Nguyên chi bảo, nhưng ta nghĩ đánh chết ngươi cũng dư xài rồi, mà ngươi chết dưới kiếm này hẳn cũng không có gì phải tiếc nuối!

Đối thủ nếu là bất kỳ người nào khác thì Chung Kỳ cũng sẽ không giải thích, nhưng đối với Tử Huyên, nàng không giấu diếm, không thể giấu diếm, đây là phương thức tốt nhất để tôn trọng đối thủ.

Tử Huyên, là một đối thủ đáng tôn trọng!

- Tử Huyên, một chiêu cuối cùng a, ta sẽ khiến ngươi tâm phục khẩu phục!

Ngón tay xa xa chỉ về phía Tử Huyên, thanh trường kiếm kia, vô thanh vô tức, không có mang theo bất luận năng lượng chấn động nào, cứ vậy bình thản không có gì lạ bắn ra ngoài.

- Nửa bước Hồn Nguyên chi bảo!

Tử Huyên hít một hơi thật sâu, vươn tay nắm chặt, chùm sáng tử thanh sắc khổng lồ kia trong tay nàng nhanh chóng co lại thành trường thương bình thường, chợt thân súng khẽ động, tựa như Thần Long ẩn nấp trên chín tầng trời vây, bắn mạnh tới.

Hai đạo công kích ẩn chứa năng lượng vô cùng khủng bố, dưới vạn chúng chú mục, sau một lát đã ầm ầm chạm vào nhau giữa không trung...

Hai đạo công kích ẩn chứa năng lượng vô cùng khủng bố mới vừa xuất hiện đã nhấc lên Phong Bạo ngập trời, nhưng mà lúc phóng tới đối thủ, xẹt qua không gian lại vô thanh vô tức, phảng phất như chấn động lúc trước đều là giả dối vậy.

Đương nhiên, không có người nào hoài nghi sự khủng bố kia là giả dối cả.

Trong mắt những người vây xem đều có cảm xúc phức tạp, hai nữ tử như thần tiên này đều là nữ thần trong lòng bọn hắn, bất luận người nào nếu bị trọng thương, thậm chí là toi mạng cũng đều không phải là điều mà bọn họ muốn nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0