Một đường tiến thẳng phía trước. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
- Thằng này!
Ánh mắt Thần Dạ lạnh lẽo, người của Đình Sơn Cốc quả nhiên là muốn tìm chết, nhưng mà không đợi hắn có hành động gì, nhưng lại nhìn thấy U Nhi lách mình lướt đi, thời điểm nàng tới gần kết giới thì xu thế khép lại đã dừng lại.
Một màn này những người tiến vào nhìn qua ánh mắt co rút, vô cùng ngưng trọng.
U Nhi nhẹ nhàng cười cười, sau khi vượt qua kết giới liền xuất hiện trước mặt Tả Lực, ôn hòa nói:
- Vốn nhìn người Đình Sơn Cốc không vừa mắt, nếu ngươi làm mấy chuyện xấy này, ta đây quyết định người Đình Sơn Cốc các ngươi đừng mong có được nửa điểm chỗ tốt.
Nghe vậy Tả Lực lạnh giọng cười nói:
- Ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng muốn cho Đình Sơn Cốc không thu hoạch được gì, ngươi cho rằng mình nhàm chán như vậy sao?
- Giết tất cả người Đình Sơn Cốc thì dĩ nhiên không đạt được thứ gì.
Thần Dạ lao vào trong, lực lượng bàng bạc hóa thành lồng giam nhốt Tả Lực, tùy ý hắn giãy dụa thế nào cũng không thể động năng lượng của Thần Dạ.
Giờ khắc này Tả Lực mới tin tưởng, người trẻ tuổi đánh bại Bàng Tông này quá đáng sợ, sợ hãi nhanh chóng hiện ra trong lòng.
- Đừng giết ta, đừng... Ngươi muốn giết ta, Đình Sơn Cốc sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Hắc hắc!
Huyền Vũ cười quái dị nói:
- Rời khỏi đây xong, Đình Sơn Cốc cũng không tồn tại, lấy cái gì không buông tha chúng ta?
Tần Đạo cùng Mộ Huyên đồng tử sợ hãi, đây là câu nói quá không ý nghĩa, Thính Nhất Lâu cùng Thanh Lâm Tông cũng không có dặt vào trong mắt bọn họ, mà đối với những lời này, không có người nào hoài nghi.
- Buông tha hắn đi, người Đình Sơn Cốc, tuy có thù tất báo, nhưng mà lưu bọn chúng lại cũng có chút tác dụng, hơn nữa giết người cũng không phải phương pháp tốt nhất, khiến bọn chúng không chiếm được cái gì, loại tư vị này càng khiến bọn chúng hối hận thối ruột đấy.
U Nhi giữ chặt Thần Dạ, nhẹ giọng nói.
Thần Dạ suy nghĩ một lát cũng gật gật đầu, người Đình Sơn Cốc ở chỗ này không đáng sợ, nhưng muốn giết sạch bọn chúng cũng tốn một ít thời gian, không cần phải vì những con chuột này mà tốn thời gian quý giá.
Chợt vung tay lên, năng lượng bàng bạc đánh thẳng vào Tả Lực, đánh hắn bay ra xa xa.
Thời điểm Tả Lực ngã xuống, Thần Dạ lại đánh ra một trảo, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện ra, Huyền Tâm Bội trong người Tả Lực bị hắn luyện hóa qua, lại bị Thần Dạ kéo ra ngoài.
Linh hồn chi lực tuôn ra ngoài, sau một lát đã đánh ấn ký linh hồn của Tả Lực lưu lại trên Huyền Tâm Bội, làm cho Huyền Tâm Bội trở thành vật vô chủ.
- Bàng huynh, đây là của ngươi!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi cầm Huyền Tâm Bội đưa cho Bàng Tông.
- Đa tạ!
Bàng Tông cũng không khách khí, tiếp nhận Huyền Tâm Bội.
Mắt thấy bảo vật bị đoạt, trên người có thương thế không rõ, vừa tức vừa gấp nên Tả Lực phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn hiện tại không dám biểu hiện ra chút oán hận nào.
- Bàng huynh, ngươi tìm địa phương luyện hóa đi, chúng ta đi trước một bước.
Thần Dạ không có chần chờ, mang theo đám người Tử Huyên rời đi, trong ánh mắt của đám người Tần Đạo nhìn chằm chằm biến mất trong cung điện.
- Trạc Ly tiền bối, Huyền Vũ, U Nhi, các ngươi đi khắp nơi đi, ta cùng Tử Huyên muốn trực tiếp tiến vào khu vực truyền thừa.
Vừa vào đại điện, ánh mắt nhìn qua cảnh tượng bên trong càng giống là thế ngoại đào nguyên, thực sự không phải đang ở trong cung điện, ánh mắt nhìn không tới cuối cùng, phía trước có mây mù bao phủ giống như tiên cảnh.
Sau khi quan sát một lát, Thần Dạ thu hồi ánh mắt, có Huyền Tâm Bội chỉ dẫn, tìm được khu vực truyền thừa không khó.
Nghe được Thần Dạ nói vậy, Trạch Ly nói:
- Cái này phiến truyền thừa tuy nhiên rất là bất phàm, bất quá đối với ta mà nói, không có quá lớn lực hấp dẫn, tộc của ta đều có truyền thừa."
- Ta cũng chẳng muốn đi xem, đi theo ngươi là tốt rồi.
Huyền Vũ cũng cũng nói ra.
Thần Dạ nhìn qua U Nhi, nói:
- U Nhi cô nương...
U Nhi nói ra:
- Kỳ thật cũng không cần gấp gáp như vậy, truyền thừa ở khu vực trung tâm không có mở ra nhanh như thế, có thể đi chung quanh nhìn một chút.
Thần Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không có quá nhiều tâm tư đặt ở nơi khác, không có cần thiết.
- Ha ha, đã như vậy, ta cũng không muốn đi loạn khắp nơi, nơi đây trừ giải đất trung tâm ra, địa phương khác không có gì đẹp mắt.
U Nhi cười nói.
- Đa tạ!
Ánh mắt Thần Dạ nhẹ nhàng run rẩy, truyền thừa nơi này rất to lớn, muốn lấy được chỗ tốt cần xem vận khí, nhưng với thực lực của Trạch Ly và Huyền Vũ cùng với U Nhi muốn đạt được một ít cũng không quá khó khăn, bọn họ lo lắng chính mình cùng Tử Huyên.
- Này, ta nói Thần Dạ!
U Nhi hào sảng vỗ vỗ vai Thần Dạ, nói ra:
- Ngươi đừng làm ra bộ dáng tình cảm như thế, phải biết rằng, bộ dáng này của ngươi thật hấp dẫn. ngươi được ta xem trọng, đến cuối cùng ngươi không thể không chịu trách nhiệm a.
Ách...
- Thần Dạ muội phu, ngươi cũng không đẹp trai như ta, tại sao một đám nữ hài tử đều ưa thích đi bên cạnh ngươi thế?
Huyền Vũ bất mãn nói ra:
- Sau khi rời khỏi nơi đây, ta quyết định sẽ một mình lưu lạc trung vực, bằng không thì tất cả nữ nhân sẽ là của ngươi, quá không công bình.
Thần Dạ bật cười, hắn cũng không nói nhiều, được Huyền Tâm Bội chỉ dẫn đi thẳng về phía trước, nhanh như thiểm điện lao tới mục tiêu, chính là giải đất trung tâm có truyền thừa.
Sau khi vào trong đại điện, dưới mây mù vô biên vô hạn, giống như hành tẩu trong hư không, chung quanh có rát nhiều đồ vật, khi nhìn thấy thì ánh mắt đám người Thần Dạ ngưng tụ.
Những vật dụng thực tế rõ ràng đều là do huyền khí cô đọng mà ra, thực sự không phải là vật dụng thực tế, mà trong những vật dụng thực tế đều bắt đầu có linh tính nhàn nhạt, rất hiển nhiên những vật này đều là vật không tầm thường.
Tuy không bị đám người Thần Dạ để ở trong mắt, nhưng với người khác mà nói là đồ vật khó lường.
Bởi vậy trong quá trình lao lên thật nhanh thì gặp phải rất nhiều người đang ra tay cướp đoạt đồ vật, chỉ mong mang chúng ra ngoài.
Đương nhiên trong quá trình tranh cướp diễn ra chém giết mãnh liệt dần dần nơi đây mang đậm vị đạo huyết tinh đầm đặc, bắt đầu lưu truyền ra khắp không gian.
Sau khi tiến vào trong không gian này, tất cả mọi người giống như nổi điên, bởi vì gặp gỡ khó gặp nên bọn họ đều ra tay khi có cơ hội, bởi vì nguyên nhân này nên đi đâu cũng thấy có đại chiến.
Đương nhiên trong hỗn loạn này, bốn thế lực lớn Thính Nhất Lâu không ai dám trêu chọc, bọn họ thỏa thích tìm kiếm khu vực mình thích, đồng dạng đồ vật gì vừa mắt thì bọn họ sẽ ném vào không gian giới chỉ..
Nhưng có một điểm khiến người bốn thế lực lớn Thính Nhất Lâu vào lúc này khiếp sợ trong lòng.
Bơi vì chưa bước vào trong cung điện, bọn họ không lạ lẫm gì cô gái áo đen, nàng ta nói người Đình Sơn Cốc sẽ không đạt được thứ gì tốt ở đây, câu này nói ra thì mọi người không tin tưởng.
Nhưng bây giờ, lại không thể không tín, người Đình Sơn Cốc bởi vì Tả Lực bị đoạt Huyền Tâm Bội, làm việc cực đoan bá đạo, nhưng thời điểm bọn họ định ra tay cướp đoạt đồ vật thì chúng lại biến mất.
Ánh mắt Thần Dạ lạnh lẽo, người của Đình Sơn Cốc quả nhiên là muốn tìm chết, nhưng mà không đợi hắn có hành động gì, nhưng lại nhìn thấy U Nhi lách mình lướt đi, thời điểm nàng tới gần kết giới thì xu thế khép lại đã dừng lại.
Một màn này những người tiến vào nhìn qua ánh mắt co rút, vô cùng ngưng trọng.
U Nhi nhẹ nhàng cười cười, sau khi vượt qua kết giới liền xuất hiện trước mặt Tả Lực, ôn hòa nói:
- Vốn nhìn người Đình Sơn Cốc không vừa mắt, nếu ngươi làm mấy chuyện xấy này, ta đây quyết định người Đình Sơn Cốc các ngươi đừng mong có được nửa điểm chỗ tốt.
Nghe vậy Tả Lực lạnh giọng cười nói:
- Ta thừa nhận không phải là đối thủ của ngươi, nhưng muốn cho Đình Sơn Cốc không thu hoạch được gì, ngươi cho rằng mình nhàm chán như vậy sao?
- Giết tất cả người Đình Sơn Cốc thì dĩ nhiên không đạt được thứ gì.
Thần Dạ lao vào trong, lực lượng bàng bạc hóa thành lồng giam nhốt Tả Lực, tùy ý hắn giãy dụa thế nào cũng không thể động năng lượng của Thần Dạ.
Giờ khắc này Tả Lực mới tin tưởng, người trẻ tuổi đánh bại Bàng Tông này quá đáng sợ, sợ hãi nhanh chóng hiện ra trong lòng.
- Đừng giết ta, đừng... Ngươi muốn giết ta, Đình Sơn Cốc sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
- Hắc hắc!
Huyền Vũ cười quái dị nói:
- Rời khỏi đây xong, Đình Sơn Cốc cũng không tồn tại, lấy cái gì không buông tha chúng ta?
Tần Đạo cùng Mộ Huyên đồng tử sợ hãi, đây là câu nói quá không ý nghĩa, Thính Nhất Lâu cùng Thanh Lâm Tông cũng không có dặt vào trong mắt bọn họ, mà đối với những lời này, không có người nào hoài nghi.
- Buông tha hắn đi, người Đình Sơn Cốc, tuy có thù tất báo, nhưng mà lưu bọn chúng lại cũng có chút tác dụng, hơn nữa giết người cũng không phải phương pháp tốt nhất, khiến bọn chúng không chiếm được cái gì, loại tư vị này càng khiến bọn chúng hối hận thối ruột đấy.
U Nhi giữ chặt Thần Dạ, nhẹ giọng nói.
Thần Dạ suy nghĩ một lát cũng gật gật đầu, người Đình Sơn Cốc ở chỗ này không đáng sợ, nhưng muốn giết sạch bọn chúng cũng tốn một ít thời gian, không cần phải vì những con chuột này mà tốn thời gian quý giá.
Chợt vung tay lên, năng lượng bàng bạc đánh thẳng vào Tả Lực, đánh hắn bay ra xa xa.
Thời điểm Tả Lực ngã xuống, Thần Dạ lại đánh ra một trảo, chỉ thấy một đạo bạch quang hiện ra, Huyền Tâm Bội trong người Tả Lực bị hắn luyện hóa qua, lại bị Thần Dạ kéo ra ngoài.
Linh hồn chi lực tuôn ra ngoài, sau một lát đã đánh ấn ký linh hồn của Tả Lực lưu lại trên Huyền Tâm Bội, làm cho Huyền Tâm Bội trở thành vật vô chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bàng huynh, đây là của ngươi!
Thần Dạ không chút nghĩ ngợi cầm Huyền Tâm Bội đưa cho Bàng Tông.
- Đa tạ!
Bàng Tông cũng không khách khí, tiếp nhận Huyền Tâm Bội.
Mắt thấy bảo vật bị đoạt, trên người có thương thế không rõ, vừa tức vừa gấp nên Tả Lực phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn hiện tại không dám biểu hiện ra chút oán hận nào.
- Bàng huynh, ngươi tìm địa phương luyện hóa đi, chúng ta đi trước một bước.
Thần Dạ không có chần chờ, mang theo đám người Tử Huyên rời đi, trong ánh mắt của đám người Tần Đạo nhìn chằm chằm biến mất trong cung điện.
- Trạc Ly tiền bối, Huyền Vũ, U Nhi, các ngươi đi khắp nơi đi, ta cùng Tử Huyên muốn trực tiếp tiến vào khu vực truyền thừa.
Vừa vào đại điện, ánh mắt nhìn qua cảnh tượng bên trong càng giống là thế ngoại đào nguyên, thực sự không phải đang ở trong cung điện, ánh mắt nhìn không tới cuối cùng, phía trước có mây mù bao phủ giống như tiên cảnh.
Sau khi quan sát một lát, Thần Dạ thu hồi ánh mắt, có Huyền Tâm Bội chỉ dẫn, tìm được khu vực truyền thừa không khó.
Nghe được Thần Dạ nói vậy, Trạch Ly nói:
- Cái này phiến truyền thừa tuy nhiên rất là bất phàm, bất quá đối với ta mà nói, không có quá lớn lực hấp dẫn, tộc của ta đều có truyền thừa."
- Ta cũng chẳng muốn đi xem, đi theo ngươi là tốt rồi.
Huyền Vũ cũng cũng nói ra.
Thần Dạ nhìn qua U Nhi, nói:
- U Nhi cô nương...
U Nhi nói ra:
- Kỳ thật cũng không cần gấp gáp như vậy, truyền thừa ở khu vực trung tâm không có mở ra nhanh như thế, có thể đi chung quanh nhìn một chút.
Thần Dạ lắc đầu, nói:
- Ta không có quá nhiều tâm tư đặt ở nơi khác, không có cần thiết.
- Ha ha, đã như vậy, ta cũng không muốn đi loạn khắp nơi, nơi đây trừ giải đất trung tâm ra, địa phương khác không có gì đẹp mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
U Nhi cười nói.
- Đa tạ!
Ánh mắt Thần Dạ nhẹ nhàng run rẩy, truyền thừa nơi này rất to lớn, muốn lấy được chỗ tốt cần xem vận khí, nhưng với thực lực của Trạch Ly và Huyền Vũ cùng với U Nhi muốn đạt được một ít cũng không quá khó khăn, bọn họ lo lắng chính mình cùng Tử Huyên.
- Này, ta nói Thần Dạ!
U Nhi hào sảng vỗ vỗ vai Thần Dạ, nói ra:
- Ngươi đừng làm ra bộ dáng tình cảm như thế, phải biết rằng, bộ dáng này của ngươi thật hấp dẫn. ngươi được ta xem trọng, đến cuối cùng ngươi không thể không chịu trách nhiệm a.
Ách...
- Thần Dạ muội phu, ngươi cũng không đẹp trai như ta, tại sao một đám nữ hài tử đều ưa thích đi bên cạnh ngươi thế?
Huyền Vũ bất mãn nói ra:
- Sau khi rời khỏi nơi đây, ta quyết định sẽ một mình lưu lạc trung vực, bằng không thì tất cả nữ nhân sẽ là của ngươi, quá không công bình.
Thần Dạ bật cười, hắn cũng không nói nhiều, được Huyền Tâm Bội chỉ dẫn đi thẳng về phía trước, nhanh như thiểm điện lao tới mục tiêu, chính là giải đất trung tâm có truyền thừa.
Sau khi vào trong đại điện, dưới mây mù vô biên vô hạn, giống như hành tẩu trong hư không, chung quanh có rát nhiều đồ vật, khi nhìn thấy thì ánh mắt đám người Thần Dạ ngưng tụ.
Những vật dụng thực tế rõ ràng đều là do huyền khí cô đọng mà ra, thực sự không phải là vật dụng thực tế, mà trong những vật dụng thực tế đều bắt đầu có linh tính nhàn nhạt, rất hiển nhiên những vật này đều là vật không tầm thường.
Tuy không bị đám người Thần Dạ để ở trong mắt, nhưng với người khác mà nói là đồ vật khó lường.
Bởi vậy trong quá trình lao lên thật nhanh thì gặp phải rất nhiều người đang ra tay cướp đoạt đồ vật, chỉ mong mang chúng ra ngoài.
Đương nhiên trong quá trình tranh cướp diễn ra chém giết mãnh liệt dần dần nơi đây mang đậm vị đạo huyết tinh đầm đặc, bắt đầu lưu truyền ra khắp không gian.
Sau khi tiến vào trong không gian này, tất cả mọi người giống như nổi điên, bởi vì gặp gỡ khó gặp nên bọn họ đều ra tay khi có cơ hội, bởi vì nguyên nhân này nên đi đâu cũng thấy có đại chiến.
Đương nhiên trong hỗn loạn này, bốn thế lực lớn Thính Nhất Lâu không ai dám trêu chọc, bọn họ thỏa thích tìm kiếm khu vực mình thích, đồng dạng đồ vật gì vừa mắt thì bọn họ sẽ ném vào không gian giới chỉ..
Nhưng có một điểm khiến người bốn thế lực lớn Thính Nhất Lâu vào lúc này khiếp sợ trong lòng.
Bơi vì chưa bước vào trong cung điện, bọn họ không lạ lẫm gì cô gái áo đen, nàng ta nói người Đình Sơn Cốc sẽ không đạt được thứ gì tốt ở đây, câu này nói ra thì mọi người không tin tưởng.
Nhưng bây giờ, lại không thể không tín, người Đình Sơn Cốc bởi vì Tả Lực bị đoạt Huyền Tâm Bội, làm việc cực đoan bá đạo, nhưng thời điểm bọn họ định ra tay cướp đoạt đồ vật thì chúng lại biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro