Đế Quân

Một đường về phía trước.

Ngốc Tiểu Ngư

2024-07-21 07:50:26

Dưới sự thủ hộ của Cổ Đế điện, mặc dù đang ở trong Bách Binh các, công kích vô cùng vô tận cũng là không thương tổn được hai người, bất quá tử mang sáng chói kia cũng là đang chấn động kịch liệt, mặc dù không có khe hở xuất hiện nhưng cũngđể cho người ta cảm thụ được công kích của binh trận là cường đại bậc nào.

- Thần Dạ, thu nó lại, để cho ta đi ra ngoài!

Tử Huyên sau khi bình tĩnh lại, thanh âm của nàng đặc biệt lạnh lùng.

- Nhưng chúng ta còn chưa tìm được mắt trận, nếu thu hồi mà nói...

Thần Dạ còn chưa nói dứt lời, Tử Huyên chỉ vào một chỗ nói:

- Là ở chỗ này!

Theo phương hướng mà Tử Huyên chỉ tới nhìn sang, ở phía trước hai người, ước chừng ngoài trăm thước không biết lúc nào xuất hiện một thanh trường kiếm, mũi kiếm nhắm thẳng vào hai người, một đạo ba động từ trên trường kiếm nhanh chóng truyền đến, chính là nguồn suối kích thích Binh trận sống lại.

- Yên tâm, ngươi bảo vệ tốt chính mình, ta nhưng lấy trong thời gian ngắn nhất khiến nó mất đi tác dụng.

Biết Thần Dạ có điều lo lắng, Tử Huyên nhẹ giọng cười, chỉ bất quá nụ cười kia thoạt nhìn hẳn là khiến cho người ta cảm thấy có chút khổ sở...

Thần Dạ đột nhiên liền sáng tỏ, cho dù lúc trước hắn vì Đại trưởng lão mà nói một câu, nhưng Tử Huyên làm sao phải là kẻ ngu dốt, mà đối với chuyện tình cảm rất là nhạy cảm, cũng là cực kỳ cẩn thận, hiện tại đã bắt đầu cảm thấy đau đớn.

Mà loại đau đớn này nếu so với đau đớn mà mọi người của Khiếu Lôi tông cộng lại cho nàng còn phải mãnh liệt hơn mấy phần.

Nhìn thấy bộ dáng này của Tử Huyên, lần đầu tiên trong đời Thần Dạ hi vọng chính mình đoán sai, cũng muốn... Đem nàng hảo hảo ôm vào trong ngực, tỉ mỉ đến trấn an nàng.

Nhưng Thần Dạ càng thêm tin tưởng Tử Huyên là một nữ tử kiên cường, tám năm đau khổ cô tịch nếu nói là nàng có thể dễ dàng bị đánh bại, có đánh chết Thần Dạ cũng không tin.

Tâm thần vừa động, phòng ngự của Cổ Đế điện mở rộng ra, thân ảnh của Tử Huyên như một đạo nộ lôi hướng về trường kiếm ở phía trước lướt đến, cùng lúc đó công kích khổng lồ giống như núi ở trong Binh trận khổng lồ cũng là ngay sau đó để cho Thần Dạ rõ ràng cảm ứng được.

Khi Tử Huyên lướt đi, hỏa hồng cùng tử sắc hai đạo quang mang liền là cùng một lúc hiện lên, chợt tương dung, sau đó dán chặt lên trên người của nàng, phảng phất như một bộ tử hạt sắc khôi giáp.

Ở dưới loại phòng hộ này, Tử Huyên mạnh mẽ xông tới, không hề cố kỵ tới tiến công ở bốn phương tám hướng mà đến, mạnh mẽ xông về chỗ có trường kiếm kia.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Bồng bồng bồng!

Công kích cường đại chưa từng khiến cho tốc độ của Tử Huyên hạ xuống nửa điểm, từng đợt lực đạo trùng kích kia ở Thần Dạ xem ra hết sức đáng sợ, Tử Huyên phảng phất giống như là không nhìn thấy.

Nàng liền mang theo một chút chấn động mãnh liệt đi tới trước mặt trường kiếm!

Cả phiến đại địa liền theo hai tay của Tử Huyên lộ ra, trong lúc bất chợt liền an tĩnh rất nhiều, mà có tử hạt sắc quang trụ bao phủ, TỬ Huyên nàng dĩ nhiên là trực tiếp bắt hướng kiếm phong.

- Tử Huyên!

Thần Dạ nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Kiếm phong vào tay có cảm giác cực kỳ sắc bén, nhưng Tử Huyên thật giống như chết lặng, song thủ của nàng nắm lấy kiếm phong, tử hạt sắc quang trụ nhất thời hóa thành lực lượng lôi đình bá đạo nặng nề oanh kích xuống!

Trường kiếm theo tiếng mà toái, cả Binh trận lại một lần nữa tê liệt, cùng lúc đó có linh tính từ từ bắn lên bầu trời.

Nhìn hào quang lần nữa xuất hiện như muốn mang theo linh tính rời đi, Tử Huyên lạnh lùng cười khẽ, hai tay nàng nhẹ vũ động, tử hạt sắc quang trụ bắn ra giống như điện, lấy một loại thủ đoạn gần như là cậy mạnh đem hào quang kia bao gồm linh tính ở trong đó sinh sôi đánh cho tan biến ở trong không gian.

- Không sao chứ?

Sau một hồi, Thần Dạ mới đi đến bên cạnh Tử Huyên, đau lòng nhìn nàng.

Tử Huyên lắc đầu nói:

- Mới vừa rồi ta làm như vậy có phải là rất tùy hứng hay không?

Linh tính của binh khí đối với nhân loại cùng sinh linh khác là vô dụng, nhưng dùng để luyện chế binh khí lại có chỗ tốt rất lớn, nếu như gia nhập linh tính, tuy không cách nào luyện chế ra binh khí, có thì chỉ là phẩm chất ít nhất cũng sẽ có được linh tính. Điểm này Tử Huyên hết sức rõ ràng.

Thần Dạ cười nói:

- Nữ nhân thất thường mới khả ái a!

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cảm ơn ngươi, ta cam đoan với ngươi từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ lại tùy hứng nữa rồi.

Nhìn vẻ lạc mịch của Tử Huyên, Thần Dạ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói:

- Chúng ta không cần tin tưởng bất luận kẻ nào, cho nên chúng ta đi tin tưởng ngày mai, đúng không? Đi thôi, đi tới tầng thứ tư đi.

Bị Thần Dạ nắm tay đi thẳng về phía trước, Tử Huyên cảm giác tâm của mình đột nhiên ấm áp hơn rất nhiều, nhìn người bên cạnh, trong nội tâm nàng nhẹ nhàng nói:

- Ta tin tưởng ngươi, vĩnh viễn!

Tiếp tục xông lên, khó khăn càng lúc càng lớn, bất quá có thực lực không tầm thường của Tử Huyên, cộng thêm sự trợ giúp của hai đại thần vật, tồn tại ở trong Bách Binh các chỉ là binh khí, mặc dù lăng lệ nhưng đối với hai người không tạo thành thương tổn quá lớn.

Về phần những chướng ngại do người làm ra, ngược lại khiến cho hai người không thèm nhìn tới, bởi vì nhiều năm qua, Khiếu Lôi tông đừng nói là chân chính nắm trong tay Bách Binh các, ngay cả ảnh hưởng đến cũng là không nhiều lắm.

Nếu không làm sao sẽ để cho bọn họ có cơ hội đi vào trong này tiến hành hành động hủy diệt? Phải biết rằng bị hủy diệt, kém cỏi nhất cũng là cấp bậc Linh bảo.

Nếu như là người của Khiếu Lôi tông lấy được một thanh Linh bảo, thực lực chỉnh thể kia ít nhất sẽ tăng gấp đôi trở lên.

Mà khi qua mỗi một tầng cơ hồ đều lấy xu thế bẻ gãy nghiền nát, nếu như có người của Khiếu Lôi tông đang theo đuôi liền sẽ phát hiện nếu như vẫn duy trì thủ đoạn đồng dạng, để cho hai người Thần Dạ rời đi mà nói, như vậy Bách Binh các này liền phế đi.

Có lẽ trong lòng hai người đều có một phần vội vàng, cho nên tốc độ đi tới kia cũng là nhanh hơn rất nhiều, dần dần Tử Huyên rốt cuộc cảm ứng được khí tức của Lôi Kình Diệt Thế Thương.

Nói cách khác, một tầng cuối cùng kia liền ở phía trước!

Trong sơn động xa xôi, trung niên nhân tồn tại giống như hoạt tử nhân kia, mỗi khi hai người Thần Dạ đột phá một tầng, hắn sẽ tỉnh táo lại một lần...

Cứ như thế, sau hai ba lần hắn liền không còn có ý tứ muốn tiến nhập vào trong loại trạng thái lúc trước nữa.

Cùng lúc đó khiếp sợ cùng hàn mang ở trong đồng tử của hắn càng ngày càng thịnh, tới cuối cùng ánh mắt kia cơ hồ ngưng tụ thành thực chất, làm cho người ta không nghi ngờ chút nào, nếu như hai người Thần Dạ ở nơi này sợ là sẽ phải bị hắn đánh chết tại chỗ.

- Đã bao nhiêu năm còn chưa có người nào có thể lấy tốc độ nhanh như vậy đi tới trong Bách Binh các, thậm chí trong lịch sử của Khiếu Lôi tông, đi đến một tầng cuối cùng của Bách Binh các bất quá là rải rác mấy người, mà mấy vị đời trước này tu vi không ai là không phải hạng người tông sư đạt đến cảnh giới Hoàng Huyền a!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Quân

Số ký tự: 0