Nhất kiếm. (2)
Ngốc Tiểu Ngư
2024-07-21 07:50:26
Phần Ảnh Tôn Trần Trọng Hòa sắc mặt đã sớm một mảnh tái xanh. Mấy thế lực lớn tranh đoạt Huyền Tâm Bội càng không ngờ tới mọi người đều bị một tiểu bối coi như hầu tử để đùa giỡn một phen. Nghĩ tới không lâu trước, chính mình còn cưỡng ép dẫn người ngăn cản mọi người ở nơi này. Không ngờ là sớm đem Tạ Lâm đưa tới Diêm La đại điện.
- Tiểu Vương bát đản cút ra đây cho ta!
Trần Trọng Hòa tức giận hét lớn lên, thân ảnh khẽ động, thẳng tắp bắn về phía thác nước.
- Xuy!
Trần Trọng Hòa vừa mới động đậy thân mình, hắc ảnh tựa như u lĩnh đã hiện lên, nhẹ nhàng phiêu nhiên, nhu nhược không xương cũng đem hắn cứng rắn ngăn chặn lại.
- Nơi này là nơi ta tu luyện, chư vị không lên tiếng kêu gọi, đã muốn xông vào, khó tránh khỏi quá không coi air a gì đi sao!
Ánh mắt mọi người nhất thời bị co rút lại. Nhìn về phía hắc y nữ tử đang lẳng lặng đứng thẳng ở trên mặt nước hồ, tâm thần căng thẳng. Trần Trọng Hòa chính là cao thủ Hoàng Huyền lục trọng, lúc này nén giận mà phát lực, nói đến cường đại cỡ nào không ngờ lại bị ngăn trở đơn giản như vậy…
Bất quá, người ở đây đều rõ ràng hắc y nữ tử kia mặc dù bất phàm, nhưng cũng không có thực lực ngăn cản mọi người lại. Bởi vậy sau khi cả kinh, liền đã có người lớn tiếng quát dẹp đường:
- Vị cô nương này, chuyện không liên quan tới ngươi, sớm rời xa một ít. Bằng không mất đi tính mạng không nói, ngươi còn có thể…
Người này còn chưa dứt lời, thình lình thấy được hư không trước người không ngờ đã trở nên không ngỡ. Bất chợt từ trong mơ hồ này, một đạo kiếm khí sắc bén bạo xạ ra.
- A!
Kiếm khí sắc bén không gì không thể phá không chỉ xuyên thấu trong ngực người này. Kiếm khí còn nwh trước xuyên toa mấy người phía kẻ đó, khiến bọn họ bị kiếm khí cường hành chấn thương.
Không phải vết thương nhẹ mà là trực tiếp mất đi năng lực tái chiến.
Một kiếm liền khủng bố như vậy.
- Người bên trong là bằng hữu của ta, hắn đang luyện hóa Huyền Tâm Bội. Các người tốt nhất không nên quấy rối. Bằng không người bị chết sẽ càng lúc càng nhiều.
U nhi lăng không đứng thẳng, bên người tựa như lúc trước đạo kiếm khí sắc bén kia ở xung quanh thân thể hội tụ càng lúc càng nhiều. Thậm chí, trong đám người này, phàm là người dùng binh khí là kiếm, bọn họ đều cảm ứng được kiếm ở trong tay mình thậm chí ẩn tang lợi kiếm đều đang phát sinh tiếng ngâm trầm thấp, phảng phất như bị vương giả trong kiếm chấn nhiếp.
Dưới cảm ứng như vậy, đám võ giả lấy kiếm làm đạo này trong lúc kinh hoảng cũng không suy nghĩ nhiều vội vã rất nhanh hướng về phía sau thối lui.
Bọn họ có thể vẫn chưa biết được vì sao lại phát sinh biến hóa như vậy, cũng đều cảm giác được bội kiếm tùy thân của mình tựa như phát sinh tiếng than nhẹ sợ hãi. Điều này ý nghĩa vị nữ tử đạp trên mặt nước hồ kia một khi phát sinh đại chiến, bọn họ những người này nhất định khó tránh khỏi tình cảnh đứng mũi chịu sào.
Bảo vật mặc dù tốt, nếu không có mạng đến hưởng thụ, như vậy tất cả đều là hư huyễn.
Có một bộ phận người thối lui, những người còn lại mi tâm càng thêm ngưng trọng, bao gồm cả Trần Trọng Hòa ở bên trong, hắn mới vừa rồi cùng hắc y nữ tử từng có một lần giao chiến ngắn ngủi. Khiến hắn cảm ứng được rõ ràng, luận tu vi của bản thân, nàng kia không bằng hắn. Mà nếu quả đơn độc chiến một trận, chính mình tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của nàng.
Nhưng Huyền Tâm Bội lại phải đoạt đươc.
Trần Trọng Hòa chợt nhìn về phía hai bên trái phải, mấy người đang đứng cạnh ánh mắt đều đan vào nhau, sau một lát, Trần Trọng Hòa lớn tiếng quát dẹp đường:
- Chúng ta chỉ muốn đoạt được Huyền Tâm Bội, ngươi nếu không tránh ra, đừng trách chúng ta không thương hoa tiếc ngọc.
- Ông!
Trần Trọng Hòa đang nói, vừa mới dứt lời, không gian nhất thời một trận kịch liệt ba động. Từ chỗ mi tâm của U nhi một đạo kiếm ảnh hư huyễn chậm rãi lóe sáng đến.
Kiếm ảnh hư huyễn cả vật thể tỏa ra tử sắc quang mang xán lạn, vừa mới xuất hiện, quay xung quanh ở bên người nàng, rất nhiều kiếm khí tất cả đều bắt đầu vờn quanh tử sắc kiếm ảnh hư huyễn này, xoay tròn rất nhanh, khí tức sắc bén bởi vậy bạo dũng tuôn ra.
- Lập tức rời khỏi nơi đây, bằng không liền chết đi!
- Cuồng vọng!
Trần Trọng Hòa gầm lên, mấy người đứng quanh thân hắn nhất tề bạo xạ ra.
Cùng lúc đó, kiếm khí đầy trời kia đã vào lúc này tựa như kiếm vũ phô thiên cái địa mạnh mẽ bắn ra ngoài. Chính giữa tử sắc kiếm ảnh hư huyễn kia càng phân ra làm năm, trực tiếp nghênh đón đám người Trần Trọng Hòa.
- Xuy xuy!
Kiếm vũ rơi xuống, mặc dù là những người đó đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều người thực lực yếu hơn một bậc bị cưỡng ép đánh trọng thương, ngã xuống đất.
Đám người Trần Trọng Hòa cố nhiên tu vi bất phàm, lại vẫn ở dưới tử sắc kiếm ảnh bị cứng rắn ngăn cản lại.
- Ngâm!
Liền ở trong lúc này, trong tay U nhi một thanh trường kiếm xuất hiện, trong tiếng kiếm ngân thanh thúy, trường kiếm bỗng nhiên ra khỏi vò.
Kiếm khí tựa như gợn nước nhộn nhạo. Ở trong phiến thiên địa này, cảm ứng kiếm khí hiện tại cũng trở nên không có loại sắc bén cực đoan như trước nữa, mà vẫn như cũ khiến người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách, phảng phất như bản thân ở trong đó, chỉ cần cước bộ thoáng di động, sẽ lặng yên bị thiết cát thành hư vô vĩnh viễn tiêu tán.
Ánh mắt U nhi dừng ở trên đám người Trần Trọng Hòa ở phía trước kia, hai mắt nàng chính là chậm rãi nhắm lại, sau đó trường kiếm trong tay liền bỗng nhiên cứ như vậy chém xuống.
- Vạn Kiếm Quy Tông!
Một kiếm chém xuống, đại địa trước mắt trong giây lát nứt ra, chỉ thấy được kiếm khí đầy trời điên cuồng quay quanh thanh trường kiếm kia, hội tụ mà đến, lập tức đều ngưng tụ ở trên mũi kiếm.
- Ông ông!
Thiên địa đang ủn rẩy, kiếm khí ở mũi kiếm rung động nhộn nhạo. Trường kiếm kia nhất thời bộc phát ra quang mang chói mắt, khiến người không thể nhìn thẳng. Mọi người cũng không cách nào dùng mắt thường để nắm bắt nữa. Mà khi kiếm ý hạo hạo đãng đãng khủng bố ở trong thiên địa tỏa ra, đám người Trần Trọng Hòa, những người còn lại đột nhiên phát hiện lực lượng linh hồn của bọn họ đều là không dám đang kéo dài ra ngoài, bằng không sẽ lập tức bị chém đứt đoạn.
Kiếm khí khủng bố khiến không gian này vang lên thanh âm như tiếng nổ lón. Ngay cả không khí đều là vào lúc này bị phân cách thành hai nửa. Chỗ trung gian như là có thêm kiếm khí nhộn nhạo đem đám không khí kia đều là phân ly ra đến mức không cách nào nối liền lại được.
Phiến thiên địa này lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, phảng phất như ngày tận thế đã đến.
Một kiếm này không có bất luận sức tưởng tượng gì, chưa từng có vũ kỹ thi triển, nhưng ẩn chứa lực lượng khiến người ta cảm thấy kinh hoảng, lông tóc dựng ngược cả lên.
- Đáng sợ cực điểm.
Trong lòng mọi người nhất thời hiện ra bốn chữ này.
Những người đó cỗ nhiên nhìn không thấy, càng không thể dùng năng lực nhận biết của linh hồn cảm ứng được. Thế nhưng lại có thể cảm nhận được, mặc kệ đang ở chỗ rất xa, đều phảng phất như bản thân bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Cổ cảm giác trí mang thủy chung vẫn bao phủ từ đầu tới tâm.
- Tiểu Vương bát đản cút ra đây cho ta!
Trần Trọng Hòa tức giận hét lớn lên, thân ảnh khẽ động, thẳng tắp bắn về phía thác nước.
- Xuy!
Trần Trọng Hòa vừa mới động đậy thân mình, hắc ảnh tựa như u lĩnh đã hiện lên, nhẹ nhàng phiêu nhiên, nhu nhược không xương cũng đem hắn cứng rắn ngăn chặn lại.
- Nơi này là nơi ta tu luyện, chư vị không lên tiếng kêu gọi, đã muốn xông vào, khó tránh khỏi quá không coi air a gì đi sao!
Ánh mắt mọi người nhất thời bị co rút lại. Nhìn về phía hắc y nữ tử đang lẳng lặng đứng thẳng ở trên mặt nước hồ, tâm thần căng thẳng. Trần Trọng Hòa chính là cao thủ Hoàng Huyền lục trọng, lúc này nén giận mà phát lực, nói đến cường đại cỡ nào không ngờ lại bị ngăn trở đơn giản như vậy…
Bất quá, người ở đây đều rõ ràng hắc y nữ tử kia mặc dù bất phàm, nhưng cũng không có thực lực ngăn cản mọi người lại. Bởi vậy sau khi cả kinh, liền đã có người lớn tiếng quát dẹp đường:
- Vị cô nương này, chuyện không liên quan tới ngươi, sớm rời xa một ít. Bằng không mất đi tính mạng không nói, ngươi còn có thể…
Người này còn chưa dứt lời, thình lình thấy được hư không trước người không ngờ đã trở nên không ngỡ. Bất chợt từ trong mơ hồ này, một đạo kiếm khí sắc bén bạo xạ ra.
- A!
Kiếm khí sắc bén không gì không thể phá không chỉ xuyên thấu trong ngực người này. Kiếm khí còn nwh trước xuyên toa mấy người phía kẻ đó, khiến bọn họ bị kiếm khí cường hành chấn thương.
Không phải vết thương nhẹ mà là trực tiếp mất đi năng lực tái chiến.
Một kiếm liền khủng bố như vậy.
- Người bên trong là bằng hữu của ta, hắn đang luyện hóa Huyền Tâm Bội. Các người tốt nhất không nên quấy rối. Bằng không người bị chết sẽ càng lúc càng nhiều.
U nhi lăng không đứng thẳng, bên người tựa như lúc trước đạo kiếm khí sắc bén kia ở xung quanh thân thể hội tụ càng lúc càng nhiều. Thậm chí, trong đám người này, phàm là người dùng binh khí là kiếm, bọn họ đều cảm ứng được kiếm ở trong tay mình thậm chí ẩn tang lợi kiếm đều đang phát sinh tiếng ngâm trầm thấp, phảng phất như bị vương giả trong kiếm chấn nhiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dưới cảm ứng như vậy, đám võ giả lấy kiếm làm đạo này trong lúc kinh hoảng cũng không suy nghĩ nhiều vội vã rất nhanh hướng về phía sau thối lui.
Bọn họ có thể vẫn chưa biết được vì sao lại phát sinh biến hóa như vậy, cũng đều cảm giác được bội kiếm tùy thân của mình tựa như phát sinh tiếng than nhẹ sợ hãi. Điều này ý nghĩa vị nữ tử đạp trên mặt nước hồ kia một khi phát sinh đại chiến, bọn họ những người này nhất định khó tránh khỏi tình cảnh đứng mũi chịu sào.
Bảo vật mặc dù tốt, nếu không có mạng đến hưởng thụ, như vậy tất cả đều là hư huyễn.
Có một bộ phận người thối lui, những người còn lại mi tâm càng thêm ngưng trọng, bao gồm cả Trần Trọng Hòa ở bên trong, hắn mới vừa rồi cùng hắc y nữ tử từng có một lần giao chiến ngắn ngủi. Khiến hắn cảm ứng được rõ ràng, luận tu vi của bản thân, nàng kia không bằng hắn. Mà nếu quả đơn độc chiến một trận, chính mình tuyệt đối sẽ không phải đối thủ của nàng.
Nhưng Huyền Tâm Bội lại phải đoạt đươc.
Trần Trọng Hòa chợt nhìn về phía hai bên trái phải, mấy người đang đứng cạnh ánh mắt đều đan vào nhau, sau một lát, Trần Trọng Hòa lớn tiếng quát dẹp đường:
- Chúng ta chỉ muốn đoạt được Huyền Tâm Bội, ngươi nếu không tránh ra, đừng trách chúng ta không thương hoa tiếc ngọc.
- Ông!
Trần Trọng Hòa đang nói, vừa mới dứt lời, không gian nhất thời một trận kịch liệt ba động. Từ chỗ mi tâm của U nhi một đạo kiếm ảnh hư huyễn chậm rãi lóe sáng đến.
Kiếm ảnh hư huyễn cả vật thể tỏa ra tử sắc quang mang xán lạn, vừa mới xuất hiện, quay xung quanh ở bên người nàng, rất nhiều kiếm khí tất cả đều bắt đầu vờn quanh tử sắc kiếm ảnh hư huyễn này, xoay tròn rất nhanh, khí tức sắc bén bởi vậy bạo dũng tuôn ra.
- Lập tức rời khỏi nơi đây, bằng không liền chết đi!
- Cuồng vọng!
Trần Trọng Hòa gầm lên, mấy người đứng quanh thân hắn nhất tề bạo xạ ra.
Cùng lúc đó, kiếm khí đầy trời kia đã vào lúc này tựa như kiếm vũ phô thiên cái địa mạnh mẽ bắn ra ngoài. Chính giữa tử sắc kiếm ảnh hư huyễn kia càng phân ra làm năm, trực tiếp nghênh đón đám người Trần Trọng Hòa.
- Xuy xuy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm vũ rơi xuống, mặc dù là những người đó đã sớm có chuẩn bị, nhưng vẫn như cũ có rất nhiều người thực lực yếu hơn một bậc bị cưỡng ép đánh trọng thương, ngã xuống đất.
Đám người Trần Trọng Hòa cố nhiên tu vi bất phàm, lại vẫn ở dưới tử sắc kiếm ảnh bị cứng rắn ngăn cản lại.
- Ngâm!
Liền ở trong lúc này, trong tay U nhi một thanh trường kiếm xuất hiện, trong tiếng kiếm ngân thanh thúy, trường kiếm bỗng nhiên ra khỏi vò.
Kiếm khí tựa như gợn nước nhộn nhạo. Ở trong phiến thiên địa này, cảm ứng kiếm khí hiện tại cũng trở nên không có loại sắc bén cực đoan như trước nữa, mà vẫn như cũ khiến người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách, phảng phất như bản thân ở trong đó, chỉ cần cước bộ thoáng di động, sẽ lặng yên bị thiết cát thành hư vô vĩnh viễn tiêu tán.
Ánh mắt U nhi dừng ở trên đám người Trần Trọng Hòa ở phía trước kia, hai mắt nàng chính là chậm rãi nhắm lại, sau đó trường kiếm trong tay liền bỗng nhiên cứ như vậy chém xuống.
- Vạn Kiếm Quy Tông!
Một kiếm chém xuống, đại địa trước mắt trong giây lát nứt ra, chỉ thấy được kiếm khí đầy trời điên cuồng quay quanh thanh trường kiếm kia, hội tụ mà đến, lập tức đều ngưng tụ ở trên mũi kiếm.
- Ông ông!
Thiên địa đang ủn rẩy, kiếm khí ở mũi kiếm rung động nhộn nhạo. Trường kiếm kia nhất thời bộc phát ra quang mang chói mắt, khiến người không thể nhìn thẳng. Mọi người cũng không cách nào dùng mắt thường để nắm bắt nữa. Mà khi kiếm ý hạo hạo đãng đãng khủng bố ở trong thiên địa tỏa ra, đám người Trần Trọng Hòa, những người còn lại đột nhiên phát hiện lực lượng linh hồn của bọn họ đều là không dám đang kéo dài ra ngoài, bằng không sẽ lập tức bị chém đứt đoạn.
Kiếm khí khủng bố khiến không gian này vang lên thanh âm như tiếng nổ lón. Ngay cả không khí đều là vào lúc này bị phân cách thành hai nửa. Chỗ trung gian như là có thêm kiếm khí nhộn nhạo đem đám không khí kia đều là phân ly ra đến mức không cách nào nối liền lại được.
Phiến thiên địa này lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, phảng phất như ngày tận thế đã đến.
Một kiếm này không có bất luận sức tưởng tượng gì, chưa từng có vũ kỹ thi triển, nhưng ẩn chứa lực lượng khiến người ta cảm thấy kinh hoảng, lông tóc dựng ngược cả lên.
- Đáng sợ cực điểm.
Trong lòng mọi người nhất thời hiện ra bốn chữ này.
Những người đó cỗ nhiên nhìn không thấy, càng không thể dùng năng lực nhận biết của linh hồn cảm ứng được. Thế nhưng lại có thể cảm nhận được, mặc kệ đang ở chỗ rất xa, đều phảng phất như bản thân bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Cổ cảm giác trí mang thủy chung vẫn bao phủ từ đầu tới tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro